KHÔNG ĐƯỢC VÃNG SINH

Hứa Bán Hạ xuống máy bay, Cao Tân Di đến đón cô, vừa gặp nhau đã trêu chọc: "Béo à, sao cô giảm cân thành cái tâm trạng này rồi? Nhưng mặc quần áo như vậy nhìn có vẻ tốt hơn nhiều."

Hứa Bán Hạ lười đưa xe đẩy cho cô ấy, nói: "Đừng đánh chó mù đường nữa, đưa tôi đến gặp Lão Tô, tôi nghi có vấn đề."

Cao Tân Di sửng sốt, đứng trước mặt Hứa Bán Hạ, kéo cánh tay cô lên xuống để nhìn kỹ hơn, Hứa Bán Hạ kỳ quái nói: "Cô làm sao vậy? Tôi hét lên bắt biến thái bây giờ."

Cao Tân Di nói: "Không có gì, chỉ là trên da cô không có vết máu nhỏ. Còn khi Tiểu Trần dùng tay duỗi ra thì trên mu bàn tay có thể nhìn thấy vết máu nhỏ."

Hứa Bán Hạ không nhịn được cười nói: "Đừng làm tôi sợ, không nghiêm trọng lắm đâu. Bệnh của Tiểu Trần giống như trúng số vậy. Không ai lấy được. Nói cho anh cô biết, tôi đã có kinh nguyệt mười ngày rồi. Đã hỏng rồi, số tiền cũng không nhỏ, ho luôn, khạc ra máu, phải kiểm tra lại, không kiếm được tiền thì mất mạng."

Cao Tân Di giật mình: "Béo à, có phải bệnh lao không? Trông cô mệt quá."

Hứa Bán Hạ lắc đầu: "Không phải bệnh lao, tôi vừa mới khỏi bệnh này không lâu, mệt quá thì cũng không có gì đáng ngại đâu. Còn lần này mệt, chủ yếu là do không ngủ được. Tôi không biết là cô biết tin này chưa. Triệu tổng đã bị cách chức rồi." Vừa nói, vừa tìm số điện thoại. Xe cũng đã đậu trước mặt.

Cao Tân Di và Hứa Bán Hạ lần lượt ném va li vào trong cốp xe, mỉm cười: "Triệu Lũy bị cách chức làm gì mà cô buồn thế? Chẳng lẽ là mắc bệnh tương tư rồi sao?"

Hứa Bán Hạ cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Phùng Ngộ, sau đó lên xe lẩm bẩm: "Đừng nói nhảm, Triệu tổng luôn là khách hàng lớn nhất của tôi. Nếu anh ta ngã xuống, sau này tôi bán nhiều thép như vậy cho ai? Tôi quan tâm gấp gáp thì có gì sai đâu? Bến tàu thế nào rồi?"

Cao Tân Di định nói, nhưng khi điện thoại di động của Hứa Bán Hạ được kết nối, cô nói "Xin chào" nên cô ấy không nói nữa. Trong lòng thầm nghĩ, không biết tại sao mà lão lại lo chuyện đó với quy mô lớn như vậy, hình như cô chưa bao giờ phàn nàn về điều đó, luôn không có ai ở nhà, trước giờ cô ấy luôn nghi ngờ cô ăn chơi đàng điếm ở ngoài. Bây giờ nghĩ lại hình như cô ấy đã nghĩ sai phân nửa rồi. Hiện tại có đem soái ca đến xếp một hàng dài trước mặt cô đi nữa thì đoán rằng cô cũng sẽ không có tâm trạng. Có thể tưởng tượng điều này cho cha cô ấy thì có lẽ cũng không dễ dàng gì.

Hứa Bán Hạ liên lạc với Phùng Ngộ, nói: "Triệu tổng không làm ở công ty nữa, lão đại anh biết chưa?"

Phùng Ngộ cười, nói: "Chuyện này hiện tại ai mà không biết. Một khách hàng ở Quảng Đông cũng biết chuyện đó. Người ta nói rằng họ đã đánh giá sự kiện này là sự kiện tin tức lớn nhất trong năm của ngành. Nhưng ở đây có một chuyễn nữa, mặc dù không có Triệu tổng là chuyện lớn, mà nó cũng đủ thú vị. Qua đây chúng ta bàn bạc một chút."

Hứa Bán Hạ nói: "Lão đại à, tôi vừa xuống máy bay, ngày mai tôi sẽ đến chỗ anh, bây giờ đến bệnh viện cái đã, đang không khỏe, lại luôn ho khan. Anh có chuyện gì thú vị vậy? Tôi không đợi để biết được rồi.

Phùng Ngộ nói:" Cô quá liều mạng rồi. Điểm này nhìn vào rất giống Ngũ Kiến Thiết. Nhưng mà làm gì thì làm sức khỏe là quan trọng nhất đi kiểm tra đi. Gần đây tôi cũng đang trị liệu gan nhiễm mỡ. À mà tôi có chuyện này, cô sẽ không nghĩ tới. Cừu Tất Chính chạy ngược chạy xuôi về việc nộp tiền bão lãnh cho Quách Khải Đông, tới cuối cùng Quách Khải Đông được thả ra nhưng người giúp đỡ lại là Ngũ Kiến Thiết. Tôi không ngờ luôn, trước đây hai người đó luôn là đối đầu nhau.

Hứa Bán Hạ suy nghĩ một lúc, nói: "Ngũ Kiến Thiết có thể đã thích công ty của Cừu Tất Chính. Anh ta đã làm rất nhiều việc để bảo vệ Quách Khải Đông. Sau này Quách Khải Đông còn không biết ơn cúi đầu làm việc cho anh ta sao? Quách Khải Đông có thể giúp Ngũ Kiến Thiết chiếm đoạt công ty của Cừu Tất Chính. Sau này Quách Khải Đông sẽ không nói Ngũ Kiến Thiết là kẻ vô học nữa đâu."

Phùng Ngộ thở dài: "Béo Béo, cô không ở đây, nên cũng không cần lo nhiều, có bao giờ cô nghĩ nếu công ty của Cừu Tất Chính do Ngũ Kiến Thiết nắm quyền, anh ta sẽ cải tạo dây chuyền sản xuất và dần dần bỏ việc mua lại hàng của tôi. Quách Khải Đông đã mang những bộ phận, trang bị cần chỉnh sửa vào đấu trường, nếu Ngũ Kiến Thiết tiếp quản, anh ta có thể thăng tiến ngay lập tức không? Tôi đau đầu quá, không thể ngủ ngon được."

Hứa Bán Hạ thở dài sau khi nghe điều này: "Tôi còn phải nghĩ nhiều như vậy à? Đại ca, Triệu tổng nghỉ việc, việc kinh doanh buôn bán của tôi sẽ không còn ăn toàn như trước. Tôi có thể tìm được một người mua lớn như vậy ở đâu chứ. Nghĩ tới điều này là tôi cũng không thể ngủ được. Trước kia chỉ cần cái đầu dụng dô gối là ngáy tới sáng."

Phùng Ngộ nói: "Thật sự cùng một hoàn cảnh, mấy ngày nay thậm chí tôi còn không muốn đụng đến mạt chược. Tên ngốc Cừu Tất Chính cứ kêu tôi phàn nàn. Thực sự khó chịu vì anh ta. Được rồi, béo chú ý sức khỏe của bản thân đi. Đợi nhày mai rồi hẳn đến đây."

Hứa Bán Hạ đặt điện thoại xuống, cảm giác như làm vỡ lọ gia vị, có đủ loại kẹo ngọt, chua cay, sao sóng lại kéo đến nữa rồi? Vốn dĩ cô chỉ muốn giúp Phùng Ngộ dạy cho Quách Khải Đông một bài học, còn tưởng rằng nhổ củ cải ra khỏi bùn sẽ liên lụy đến Triệu Lũy. Chỉ tiếc, Ngũ Kiến Thiết dùng bọ ngựa bắt ve mà chim sẻ lại núp phía sau. Như Phùng Ngộ đã nói, nếu công ty củCừu Tất Chính do Ngũ Kiến Thiết nắm quyền, hậu quả là Phùng Ngộ sẽ sống trong một tương lai ảm đạm. Phùng Ngộ là khách hàng thường xuyên của Hứa Bán Hạ, cuộc sống tồi tệ của Phùng Ngộ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô, chưa kể đến Triệu Lũy bây giờ lại là kẻ chống lưng.

Tuy nhiên, nếu công ty của Cừu Tất Chính chỉ phụ thuộc vào nỗi lo của chính Cừu Tất Chính thì cơ hội lật kèo gần như rất mong manh, trừ khi anh ta tìm được ứng viên phù hợp và sẵn sàng phá sản, cầm đồ tài sản để rót vốn, chỉ còn cách đối mặt sự khập khiễng của công ty. Phần này cũng đã được tính tới, Ngũ Kiến Thiết là ứng cử viên sáng giá nhất để tiếp quản công ty. Giữa hai sản phẩm có mối quan hệ thượng nguồn và hạ nguồn, nếu hợp nhất hai sản phẩm với nhau thì chi phí liên kết trung gian sẽ giảm đi rất nhiều, lợi nhuận ròng sẽ được cộng thêm như thế nào. Làm sao mà Ngũ Kiến Thiết không nhìn thấy nó? Bên cạnh đó, địa điểm làm sẵn, thiết bị làm sẵn và người quản lý có ơn với Quách Khải Đông nên sẵn sàng có thể được giữ chặt anh ta, mọi thứ đã sẵn sàng, miễn là cô đầu tư vào quỹ sẽ có thể phục hồi. Nói cách khác, việc này đối với Ngũ Kiến Thiết nó giống như một miếng thịt bò Kobe được đưa đến miệng.

Cô không biết Phùng Ngộ có ý tưởng sát nhập công ty với Cừu Tất Chính hay không, nhưng Hứa Bán Hạ cho rằng Phùng Ngộ có thể không sử dụng được nhiều vốn như vậy vì không đủ sức, thứ hai là ngay cả khi anh ta sử dụng nhiều vốn và sáp nhập với công ty của Cừu Tất Chính đi nữa thì tương lai khả năng thanh khoản cũng có thể là một vấn đề, thứ ba Phùng Ngộ luôn lười biếng, thích chiến đấu kiên định, không thích vội vàng lên kệ, nếu ăn thịt công ty củCừu Tất Chính, anh ta sẽ rất bận rộn ít nhất một hoặc hai năm. Nhưng đối mặt với sự sống và cái chết, liệu Phùng Ngộ có vứt bỏ vũ khí của anh ta mà ra trận? Hứa Bán Hạ cảm thấy rất mong manh khi nghĩ về điều đó, mặc dù mọi thứ liên quan mật thiết đến cô nhưng cô không thể kiểm soát nó một cách chắc chắn, cô chỉ có thể nhìn người khác đưa ra quyết định, chẳng hạn như Cừu Tất Chính làm thế nào để thực hiện bước tiếp theo? Phùng Ngộ sẽ từ bỏ nó? Triệu Lũy sẽ đi đâu? Ai sẽ là CEO mới công ty ban đầu của Triệu Lũy? Rất nhiều vấn đề đã được Hứa Bán Hạ xem xét, nhưng khả năng có hạn và vượt quá tầm tay.

Trong lòng Hứa Bán Hạ thở dài một tiếng, mới chợt nhận ra mèo hoang phi thường trầm mặc, vội vàng hỏi: "Mèo hoang, có chuyện gì, hôm nay sao nói ít vậy."

Mèo hoang luôn luôn thẳng thắn, cau mày nói: "Tôi đang suy nghĩ một câu. Tôi nghĩ bình thường A Kỵ bận rộn như vậy, thân thể sắt đá có lúc không chống đỡ được. Nhìn mà đau lòng. Hôm nay cô cũng vậy, nhớ đến lần đầu gặp cô, ngay cả vào những ngày hoang vắng nhất trước tết nguyên đán, khuôn mặt trắng hồng, nhưng bây giờ, khuôn mặt đó của cô đã biến mất, có vẻ như vẫn còn một lớp màu vàng. Bực mình à, ai cũng ốm, mỏi hết cả rồi. Nên tôi đang nghĩ, cha tôi đã làm việc nhiều như vậy rồi, chắc ông vất vả lắm? Bây giờ cha tôi vẫn đang vất vả làm việc, không nói cho tôi biết."

Hứa Bán Hạ sốc đến mức sắp nhảy khỏi ghế, nếu tai của Cao Dược Tiến nghe được thì sẽ vui biết bao. Việc này tốt như vậy ngu sao mà không làm. Hiện tại, cô đang lục tìm số điện thoại di động của Cao Dược Tiến khi đang nói chuyện với con mèo hoang. Cô lén gọi vào điện thoại di động của Cao Dược Tiến, nhưng nó bất ngờ tắt. Một bên nói tiếp: "Vậy phải làm càng sớm càng tốt, thể lực tốt, đầu óc hoạt bát, không sợ té ngã. Nhìn tôi và A Kỵ đi. Nếu uống nhiều nước thì sẽ từ từ khỏe lại, thử nói cách này cho cha cô xem."

Bất quá, Cao Tân Di hét lớn một tiếng, haha cười nói: "Này đừng coi thường cha tôi, người ta còn có sức để tìm vợ trẻ vui vẻ hạnh phúc nữa đó."

Hứa Bán Hạ ngã xuống ngay lập tức, cô nghĩ may mắn là không nhận được cuộc gọi lại của Cao Dược Tiến, nếu không cô không biết phải làm gì cho đúng. Có vẻ như cái lạnh này cô ấy phải cần một chút thời gian nữa mới có thể xoa dịu nó được, trong lòng vẫn còn một chút khúc mắt chưa giải tỏa được nên việc tha thứ cho cha cô ấy là rất khó. Trên thực tế, nếu Cao Tân Di thực sự dễ dàng thuyết phục như vậy, liệu một con cáo già như Cao Dược Tiến vẫn bất lực như vậy sao, ngoan ngoãn gửi con gái của ông ta làm con tin trong tay Hứa Bán Hạ sao? Cô cũng không biết Cao Dược Tiến sẽ tiếp nhận A Kỵ như thế nào, chắc sẽ rất khó khi nghĩ về điều này đây. Hứa Bán Hạ nhớ tới cái gì đó, cười nói: "Mèo hoang, khi tôi để hành lý lại, cô cầm ba cái cà vạt, một cái cho A Kỵ, một cái kêu A Kỵ tặng cho Tần Phương Bình, một cái cho cha cô, cứ coi như mang chút quà mọn từ nông thôn lên thành thị đi. Ngoài ra, hãy nói với A Kỵ gần đây anh ta có liên hệ mật thiết với Tần Phương Bình. Mối quan hệ càng tốt càng có lợi. Tôi bị Triệu Lũy cản trở nên không tiếp cận được, miền sao đừng kích động đến Triệu Lũy là được rồi."

Cao Tân Di gần như nhảy dựng lên: "Bọn họ đều có quà, tại sao một mình tôi không có? Tôi sẽ không nhắn dùm cô một chữ đâu."

Hứa Bán Hạ nhắm mắt lại, chỉ cười và "ậm ừ".

Cao Tân Di duỗi ra móng vuốt ma thuật, nắm lấy da thịt trên vai Hứa Bán Hạ, nói: "Có cho tôi cái gì không? Hay là thảo luận đi. Cô có thể đưa cho tôi một cái trong số này cũng được."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Hộp đồ ăn vặt tôi gửi trên máy bay vẫn chưa được chuyển đi. Cô có thể cất đi. Haha."

Cao Tân Di cũng "hừ" một tiếng, nói: "Có gì đâu, coi như đây là giao dịch giữa tôi và cô khi cô muốn nhắn nhủ cho A Kỵ."

Sau đó Hứa Bán Hạ từ từ lấy trong túi ra một vật có hình trái tim sẫm màu và đưa cho Cao Tân Di, giả vờ như không chịu nổi: "Nhìn xem, bây giờ cô đang ly gián mối quan hệ giữa tôi và A Kỵ, tôi không cho cô có yên không? Đây là đồ cổ đó, cô có thể giữ nó giúp tôi."

Cao Tân Di sợ Hứa Bán Hạ sẽ hối hận, cầm lấy món đồ nhỏ trong tay đến đèn giáo thông mới thả ra, lập tức cười ra tiếng: "Béo à, tôi rất yêu cô, chỉ có cô mới có thể nghĩ đến việc mua đồ như vậy thôi thật thú vị. Gửi cho tôi hả. Tôi sẽ tìm một sợi chỉ chắc hơn, buộc nó vào thắt lưng. Hihi chơi vui nhỉ."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Đắc ý cũng đừng lộ ra ngoài vậy chứ, huống chi tôi đã cho cô rồi, bằng không khuôn mặt già nua của tôi sẽ bị hủy hoại trong tay của cô mất."

Cao Tân Di chỉ "nhếch mép" cười nói: "Cô không sợ hay không thì mặc kệ. Tôi sợ gì? Chà, Béo à, cô cho rằng cái túi thơm mà Tây Môn Khánh mặc lúc trước là cái này sao?"

Hứa Bán Hạ biết Cao Tân Di khác loài, không biết có phải là đồ cổ thật hay không, liền mua nó, thấy con mèo rừng rất thích, cô không nhịn được cười: "Tôi đoán là chất liệu và hoa văn phải tương tự nhau, chỉ là túi thơm của Tây Môn Khánh* là Phan Kim Liên Lý Bình Nhi thêu. Cái này được chạm khắc bằng gỗ đàn hương đỏ và bền hơn. Được rồi, cái này cũng là của cô tôi chỉ giữ dùm, cũng không liên quan đến tôi cho lắm. Cô phải nói với mọi người là tôi đưa cho cô nha. Không thôi một mảnh cũng không còn.

*[Tây Môn Khánh là một nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, nhưng trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng" Võ Tòng sát tẩu ". Theo một số tài liệu thì Tây Môn Khánh là nhân vật có thật trong lịch sử.]

Cao Tân Di vừa lái xe vừa nghịch cái đồ cổ này, vừa cười nói:" Tôi vẫn nên đem nó đi nhờ dì Tu Di liên hệ, nhưng sợ là dì Tu Di sẽ trách. Tôi sợ nhất là dì ấy. Nói gì thì nói, tôi vẫn còn giận. Dì Tu Di tình cờ gặp cha tôi, còn có ơn với ông ấy. Nghe nói là của một nhà địa chủ nào đó. Cha tôi thấy có ơn nặng như vậy nên muốn cho dì ấy về dưỡng tuổi già, nhưng dì ấy muốn một mực bảo mẫu. Tôi nghĩ dì ấy là một người kỳ lạ, nói chuyện quá chua. Tôi đến ngôi nhà nhỏ ven hồ, không biết dì ấy đang phục vụ tôi hay tôi đang nhìn dì ấy nháy mắt nữa. Vì vậy, tôi không muốn đi, mẹ tôi không thích đi. Ngôi nhà tranh ven hồ về cơ bản là của dì ấy. "

Sau đó Hứa Bán Hạ mới nhận ra dì Tú Di đang ở trong tình trạng như thế này, chẳng trách dì ta lại có ý kiến như vậy. Nhưng cảm thấy Cao Tân Di có chút đúng, bà dì này thật kỳ quái, chủ nhân không phải chủ, người hầu không phải người hầu, thân phận thật đáng xấu hổ, không biết làm sao mà Cao Dược Tiến có thể chịu được dì ta. Nếu bà vú của cô có ý tưởng lớn như vậy, cô đã cho về nhà từ sáng sớm.

Cười cười nói nói, bệnh viện đã sớm trong tầm mắt, Cao Tân Di lên xe rời đi. Hứa Bán Hạ nhận được một cuộc gọi khác ngay khi bước vào. Số này cực kỳ xa lạ, đó là ai? Sau khi nghe xong, bên kia lớn tiếng kích động nói:" Hứa Bán Hạ, đúng không? "

Hứa Bán Hạ nghe nói đó là Cung Phi Bằng, cũng lười nói chuyện với anh ta, nói:" Ai vậy? "

Cung Phi Bằng cười nói:" Đừng giả vờ nữa, làm sao mà anh không nghe thấy giọng của em chứ? "

Hứa Bán Hạ nghiêm mặt nói:" Thôi, thực xin lỗi, em không có nghe thấy. "Cho nên một câu tạm biệt cũng không có, liền tắt máy. Cô không hiểu tại sao Cung Phi Bằng luôn gọi khi cô có việc cần làm.

Sau đó Cung Phi Bằng gọi lại một cách bất đắc dĩ, Hứa Bán Hạ đang leo lên cầu thang thở dốc. Ngay khi nhìn thấy số của Cung Phi Bằng, cô đã mở nó ra và nói:" Cung béo, sao anh lại làm phiền em? Em đang sống chết trong bệnh viện đây, anh còn làm phiền em.

Cung Phi Bằng nghe vậy đã vô cùng sửng sốt và nói: "Hả, anh sẽ lập tức đến gặp em." "

Hứa Bán Hạ khịt mũi trong lòng, nghĩ tới đây rồi nói:" Tôi đang ở khoa khối u của bệnh viện số hai. Cố thể đến đây nếu anh muốn. "Sau đó, cô cúp điện thoại. Hồi còn học đại học, cô không thích anh ta, cảm thấy người này còn thô tục hơn cô, một kẻ trục lợi chỉ tập trung vào tiền bạc. Là một chính trị gia, không biết vị giáo sư tiến sĩ của anh ta có hiểu được điều đó qua các mối quan hệ xã hội hay không. Bây giờ vẫn không thích anh ta. Người trục lợi cũng có nguyên tắc trục lợi, ai không thích, không có tiền thì tuyệt đối không làm chiếu lệ.

Bởi vì đã hẹn với Lão Tô từ lâu, Lão Tô lúc này thật sự đang đợi Hứa Bán Hạ, vừa thấy cô xuất hiện ở cửa liền đứng dậy chào hỏi, vẻ mặt ái ngại nhìn Hứa Bán Hạ. Không đợi Hứa Bán Hạ lên tiếng, anh ta đã nói:" Sao lần này nhìn sắc mặt xấu vậy? Cô không để ý tới bản thân một chút sao? "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Tôi biết sẽ bị anh mắng, nhưng tôi không thể làm gì được. Tôi là con chuột bị bắt trên giá. Chỉ có thể tiếp tục chạy để giữ thăng bằng. Lão Tô à, bây giờ tôi kiệt sức rồi, anh phải cho tôi xét nghiệm máu đi. Tôi nghi là bị bệnh gì đó, ho khan mãi không khỏi. "Cuối cùng Hứa Bán Hạ cũng không tiện nói về việc kinh nguyệt không đều của cô.

Lão Tô đo huyết áp của Hứa Bán Hạ, không khỏi lẩm bẩm một mình:" Tại sao huyết áp lại thấp như vậy? "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Không phải là phúc khí cho rằng người béo huyết áp không cao sao? "

Lão Tô lắc đầu, thật thà nói:" Cao thấp đều không tốt. Béo à, tôi cho cô một ít phiếu kiểm tra, cô có thể kiểm tra các mặt, sau khi lấy kết quả thì về nhà nghỉ ngơi đi. Chắc cô không bị bệnh gì đâu, chỉ là làm việc quá sức thôi. Ngủ một giấc là được. "

Hứa Bán Hạ nhìn Lão Tô đang nhanh chóng điền vào tờ giấy xét nghiệm, mỉm cười:" Cũng có lý. Tôi ở Bắc Kinh ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau người rất sung sức. Nhưng Lão Tô à, nếu ngủ không được thì phải làm sao đây? Lúc trước nằm xuống là ngủ liền, mấy ngày nay ngủ không được. "

Lão Tô đặt viết xuống, rất nghiêm túc nhìn Hứa Bán Hạ, nói:" Cô ép bản thân quá sức rồi. Có thể giảm tốc độ trở lại cuộc sống đã từng chạy buổi sớm được không? "

Hứa Bán Hạ lắc đầu nói:" Không thể. Khi đã khai cung thì không có mũi tên nào quay lại được. Hơn nữa, không thể bỏ lỡ cơ hội. Thời gian sẽ không bao giờ đến nữa. Tôi không thể từ bỏ cơ hội trước mắt. "

Lão Tô cau mày, trong mắt rõ ràng là lo lắng và quan tâm, nhưng cũng không có nói quá, mà chỉ hỏi:" Béo, cô muốn chứng minh cái gì cho ai sao? Kỳ thật là không có cô gái nào có thể làm việc như cô bây giờ, như vậy là đã quá tốt rồi. "

Hứa Bán Hạ sửng sốt một chút, không ngờ Lão Tô lại nghĩ như vậy, nhưng Lão Tô sẽ không nói nhảm với cô, loại tham vọng này rõ ràng như vậy sao? Suy nghĩ một hồi, nói:" Lão Tô, tôi không có nghĩ như vậy đâu. Cha tôi hoàn toàn không đối xử với tôi như vậy. Làm sao mà chứng minh cho ông ta chứ? Còn có thể là ai nữa? "Cô thầm nghĩ, cho dù nếu có thích Triệu Lũy, thì cô cũng không phải là một người phụ nữ cứng rắn, đúng không? Cô phải chứng minh cho anh ta xem cũng vô dụng, còn chưa nghĩ tới việc này mà.

Thấy Hứa Bán Hạ đã nghiêm túc cân nhắc lời nói của anh ta, Lão Tô cũng an tâm, vội vàng nói:" Đây chỉ là ý của tôi, có lẽ tôi đã hiểu lầm. Nhưng mà, Béo à, cô thật sự không nên liều mạng như vậy. Cô gầy đi gần một nửa rồi, hơn một nửa so với hè năm ngoái. Giảm cân bất thường như thế này là không tốt đâu. "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Đây thật sự là Hứa Bán Hạ sao, nửa mùa hè năm ngoái hả. Lão Tô, tôi sẽ lấy những tờ giấy xét nghiệm này xuống, khi nào có kết quả, anh gọi điện cho tôi, chúng ta hẹn gặp lại sau nha. "

Lão Tô hỏi:" Còn chỗ nào không khỏe không? "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Đừng hỏi. Tôi xấu hổ nói cho anh biết. Tôi đi đây, thật nóng lòng lên lầu "

Lão Tô đứng dậy đi tới cửa, nhìn thấy trên hành lang có một người đàn ông cao to mập mạp đào hoa, người mà Hứa Bán Hạ nhìn thấy cũng chính là Cung Phi Bằng, kêu lên:" Cung béo, anh đến đây thật sao? "

Cung Phi Bằng nghe vậy liền vội vàng quay đầu lại, sau đó làm ra động tác xoay người, đối với người đàn ông cao lớn mập mạp, động tác này trở nên kinh khủng:" Hứa Bán Hạ, rm không sao chứ? Sao em lại gầy như vậy? "

Hứa Bán Hạ nói thẳng:" Em không biết, bác sĩ Tô đang kiểm tra giúp em rồi. Lão Tô, đây là anh trai thời đại học của tôi, bây giờ là phó giáo sư, vợ anh ấy cũng là bác sĩ, khá là quyền lực đó nha. "Nói một cách thiếu chân thành trong câu cuối cùng, nhưng phẩm chất thực sự của một kẻ trục lợi, nó vẫn còn tương đối yếu để khoe khoang.

Lão Tô nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh ta đã có gia đình, bằng không nhìn thấy đàn ông tới bệnh viện thăm Hứa Bán Hạ, sẽ luôn có chuyện. Thấy Cung Phi Bằng đưa tay ra định bắt tay, liền vội vàng vươn tay bắt lấy, cảm thấy đây là anh trai của Hứa Bán Hạ cũng phong độ, cả người anh ta cười tươi đắc ý.

Cung Phi Bằng nhìn mặt Hứa Bán Hạ, lo lắng nói:" Kiểm tra đi, kiểm tra đi, điều quan trọng nhất là phải hiểu rõ tìn trạng sức khỏe. "

Hứa Bán Hạ liếc anh ta một cái rồi nói:" Một lát nữa có kết quả, ai mà không biết em đến kiểm tra chứ? Bằng không, tại sao phải tới đây tìm Lão Tô làm gì? Cung béo, anh đi công tác hả? "

Cung Phi Bằng nhoẻn miệng cười nói:" Đến một công ty thuyết trình. Vừa mới giảng xong, muốn gọi điện thoại mời em ăn tối. "

Hứa Bán Hạ lấy làm lạ nói:" Công ty mời anh qua giảng bài, không mời anh đi ăn tối sao? "

Cung Phi Bằng nói:" Họ hỏi anh rồi. Mà anh muốn hỏi xem em có đi không. Không ngờ lại hỏi ngay lúc em đang ở bệnh viện, nên không gọi được. Em nên về nhà và nghỉ ngơi sớm đi. "

Hứa Bán Hạ nói" Ồ ", quay lại chào tạm biệt Lão Tô rồi cùng Cung Phi Bằng bước xuống, trên cầu thang, cô đưa tiền và phiếu kiểm tra cho Cung Phi Bằng, ngắn gọn nói:" Anh giúp em làm việc vặt và giao tiền. Gặp ở nơi rút máu, em sang khoa khác một chút. "

Cung Phi Bằng trả lại tiền cho Xu Banxia và cười nói:" Anh vẫn còn một ít tiền, tuy rằng không giàu bằng em."

Hứa Bán Hạ không từ chối, đi thẳng đến khoa phụ sản lấy lại tiền. Đâu đâu cũng có người xếp hàng, nhưng may mắn thay, Cung Phi Bằng có đầu óc tốt và đã xếp sẵn cho cô ở nơi rút máu nên rất tiện. Sau đó lao đến điểm dừng tiếp theo. Cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều khi có người đi cùng, trước đây Hứa Bán Hạ không cảm thấy buồn khi không có ai đi cùng, nhưng lần này có người đi cùng, mặc dù chỉ là một người hơi phiền phức, nhưng cảm giác vẫn rất tốt. Không cần đếm gạch trên mặt đất cô đơn nữa. Có người nói chuyện, thời gian cũng trôi nhanh hơn.

Sau khi trò chuyện với Cung Phi Bằng, cô nhận ra khuôn viên trường hiện tại không phải là Tịnh Thổ*, trước đây thuốc lá, rượu bia gần như là giới hạn, bây giờ các giáo viên đang làm hết sức mình để kéo các dự án xung quanh, họ không ngần ngại huy động mối quan hệ giữa tất cả học sinh, giáo viên và anh em, Hứa Bán Hạ nghĩ nếu điều này được thay đổi trong quá khứ, cô sẽ ra ngoài để giúp giáo viên mang lại một dự án không biết có bao nhiêu tín chỉ có thể được trao đổi. Thực sự là không đúng lúc. Cung Phi Bằng cũng cho biết, để xây dựng dự án cho một công ty nhà nước lớn, khi anh ta đi đặt mối quan hệ, anh ta chỉ việc kéo sếp và phó chủ tịch của họ vào khoa để nghiên cứu sinh tại chỗ, cuối cùng thì dự án phải có được. Hứa Bán Hạ chỉ có thể trơ mắt khi nghe, cuối cùng kết luận: Đen, đen thực sự, đen hơn cả những kẻ trục lợi.

*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi