KHÔNG ĐƯỢC VÃNG SINH

Sau khi trở về từ Hàng Châu, Hứa Bán Hạ bắt đầu dẫn theo con chó chăn cừu Phiêu Nhiễm mới mua về từ Đức đi chạy bộ. Cô phát hiện chỉ cần buổi sáng chịu thức sớm thì chạy bộ cũng không tệ lắm, buổi sáng yên tĩnh có thể suy nghĩ rất nhiều chuyện. Đồng Kiêu Kỵ ham ngủ nên không chạy cùng, Hứa Bán Hạ cũng không đi kêu anh ta.

Công việc của Đồng Kiêu Kỵ đã bắt đầu suôn sẻ. Lúc ở Hàng Châu, Hứa Bán Hạ đã không thuận mắt với tính tình của Quách Khải Đông, biết anh ta không chịu khuất phục dưới tay Cừu Tất Chính nên đã âm thầm chiết khấu mười phần trăm tiền vận chuyển, anh ta lặp tức bị dụ. Công ty của bọn họ mặc dù là mới đầu tư nguyên liệu để xuất hàng, nhưng lượng hàng xuất đi mỗi ngày lại rất nhiều. Mà ở trong thành thị cắm xe vận chuyển nặng vào ban ngày cho nên vận chuyển thường diễn ra vào ban đêm. Mặc dù đã thuê được hai tài xế nhưng Đồng Kiêu Kỵ đã bắt đầu nghiêm túc với công việc nên đã nhúng tay vào, mỗi ngày đều tự mình đi theo xe. Chính vì thế ngày nào cũng bận đến nửa đêm, rất là vất vả. Mẹ của Đồng Kiêu Kỵ mặc dù nhìn thấy rất đau lòng. Nhưng nghĩ đến việc con trai đã có một cái nghề chính thức nên cũng thấy rất vui.

Chỉ là không biết tại sao Triệu Lũy lại đồng ý cho Đồng Kiêu Kỵ đảm nhận công việc này, mặc dù hôm đó anh ta có nói là vì muốn cảm ơn cô nên cố ý làm vậy, anh ta rất thích ăn nho mà cô tặng lần trước, nhưng Hứa Bán Hạ luồn tin, người giữ quyền lực cao như anh ta, sao có thể vì mấy chùm nho nhỏ xíu mà tốt như vậy? Anh ta đã tự nói lời cảm ơn với Hứa Bán Hạ và còn đồng ý cho Đồng Kiêu Kỵ đảm nhiệm bộ phận vận chuyền hàng hóa, điều này không nằm trong sự tính toán của Hứa Bán Hạ, điều này cô không hề nhờ vả anh ta. Chẳng qua khi gặp Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ không dám đưa thẳng tiền hoa hồng cho anh ta, không biết anh ta có thái độ này nọ không. Dù sao bây giờ quan hệ đã vững vàng hơn, sau này còn nhiều cơ hội mượn gió bẻ măng từ Triệu Lũy, dù sao cũng phải tiếp tục lôi kéo anh ta. Công ty của Triệu Lũy tập trung nhập hàng số lượng nhiều, hôm trước làm một lần, chạy Đồng Kiêu Kỵ đã sứt đầu mẻ trán, gặp hàng số lượng lớn như thế, Đồng Kiêu Kỵ cảm thấy cho dù là mệt mỏi hộc máu cũng là đáng. Hôm qua, Đồng Kiêu Kỵ còn mơ ước viển vông, nếu sau này làm tốt, lại mua thêm mấy chiếc xe, có thể vận chuyển toàn bộ hàng hóa của công ty Triệu Lũy thì tốt biết bao.

Điều đáng lo nhất bây giờ làm cho Hứa Bán Hạ phải đắng đo suy tính là việc nhập hàng từ Nga, đã tính toán qua, tất cả chi phí dồn lại một chỗ, cũng không cao hơn giá cô mua phế liệu là bao, xem ra có thể thực hiện. Nhưng đau đầu nhất chính là chi phí vận chuyển phế liệu nhập khẩu rất cao, vì thế Hứa Bán Hạ phải chuẩn bị trên sáu trăm vạn nhân dân tệ mới có thể chắc chắn là đủ. Nếu đem toàn bộ tài sản của Hứa Bán Hạ và Đồng Kiêu Kỵ bán đi, lại gom góp thêm một ít từ bạn bè, xí lẽ sẽ kiếm đủ khoản kia. Nhưng vấn đề là đã đi nghe tư vấn từ một người bạn bên ngân hàng một chút, biết được bây giờ tài sản không thể thế chấp, mở thể tín dụng, nhất định phải làm theo toàn bộ hướng dẫn và điều lệ của ngân hàng về tiền đặt cọc này nọ, ngân hàng mới có thể mở thẻ tín dụng ra. Nhưng mà thép chuyển từ Nga về đến Trung Quốc phải tốn rất nhiều thời gian, khoản tài chính phải để trong ngân hàng ở khoảng thời gian đó luồn được rút ra, Tiểu Trần lấy cái gì để tiếp tục công việc vận chuyển đây? Đừng nói nhập khẩu một lần, mấy lần sao cũng không thèm nữa. Hứa Bán Hạ cảm thấy một bên thì đã có nhà máy, ngân hàng sẽ không để ý đến cô nhiều, một bên sẽ nhập khẩu hàng hóa, những điều cô nghĩ ra đều vào lúc chạy bộ buổi sáng.

Đang nghĩ ngợi, nghe thấy tiếng thúc giục của Phiêu Nhiễm, Hứa Bán Hạ cảnh giác nhìn lại, thấy bên kia là một người đàn ông, anh ta thường đến đây luyện tập vào mỗi buổi sáng. Người này bề ngoài cũng không đẹp cho lắm, gương mặt nhìn giống như lúc mới mới sinh đã bị người ta bóp một cái, vị trí của mũi và miệng thì sát nhau không giống người bình thường, chẳng qua măch cái áo bó sát vào thân nhìn cũng không tệ, cơ bắp trơn nhẵn rắn chắc, cố thể tưởng tượng khi ấn xuống nó sẽ có dẫn như thế nào luôn á. Thấy Hứa Bán Hạ quay đầu, cái người này cũng là mỉm cười thiện cảm một chút xem như chào hỏi. Hứa Bán Hạ đã yên tâm, xem ra người này không giống như người xấu, mặc dù khó coi, chẳng qua giữa lông mày toát lên một chút khí chất, không hung dữ. Cô liền chào hỏi một tiếng: "Buổi sáng tốt lành, hôm qua hình như không thấy anh."

Người đàn ông kia không nghĩ tới việc Hứa Bán Hạ sẽ chào hỏi anh ta, hơi ngạc nhiên một chút, ngại ngùng nói: "Sáng sớm hôm qua tôi vừa ra ca tối, luồn còn sức đâu mà chạy bộ."

Nhìn người kia ngại ngùng, Hứa Bán Hạ cảm thấy chơi vui, loại người này thật sự là rất ít gặp, nhất là đối với Hứa Bán Hạ, đều sống cùng một không gian, một người thì mặt mỏng một người thì mặt dày: "Một tuần này anh đều làm ca đêm sao? Anh không phải là bác sĩ sao?"

Người kia giật mình, coi chừng Hứa Bán Hạ nói: "Làm sao cô đoán được? Không phải chỉ có bác sĩ mới làm ca đêm." Lúc này Phiêu Nhiễm thấy chủ nói chuyện với người lạ, nhưng cũng ngoan ngoãn không sủa.

Hứa Bán Hạ nhún nhún cái mũi, nói: "Tôi ghét nhất bác sĩ, cho nên đối với mùi hương trên người bác sĩ cực kỳ nhạy cảm, trên người anh có mùi hương này, mấy ngày trước khi anh lướt ngang tôi thì tôi đã ngửi được."

Người kia càng giật mình: "Tôi cứ như vậy vô duyên vô cớ bị cô ghét bỏ hay sao? Có phải là khi còn bé cô bị bác sĩ nhấn người xuống ghế đẩu rồi chích hay không, cho nên cô mới khắc cốt ghi tâm như vậy?"

Hứa Bán Hạ nghe cảm thấy hơi thú vị, cười nói: "Tôi không chán ghét anh, chẳng qua đối với bác sĩ có cảm giác không tốt. Cũng không phải bởi vì bị chích mà ghi hận bác sĩ, mà là nguyên nhân khác."

Người kia bước mấy bước dài chạy đến, vượt mặt Hứa Bán Hạ, lại lui về cạnh Hứa Bán Hạ, nói: "Nếu tôi không nhận nhầm thì con chó cô dẫn theo là con chó chăn cừu của Đức đứng không?"

Hứa Bán Hạ cảm thấy không nên tiếp tục dây dưa với người này, cứ hỏi tại sao lại ghét bác sĩ thật phiền phức, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một cách, tiếp tục đáp lại: "Anh không nhận nhầm, nghe nói loài này thuần chủng, tôi gọi nó là Phiêu Nhiễm." Phiêu Nhiễm giống như nghe hiểu tiếng người, nhảy dựng trên một tiếng "Âu" tỏ vẻ đắc ý.

Người đàn ông xấu xí lại có chút giật mình, nói: "Phiêu Nhiễm sao? Phiêu Nhiễm trong tẩy nhuộm tóc sao?

[ Phiêu Nhiễm trong tiếng Trung là 漂染, tẩy nhuộm tóc trong tiếng Trung là 头发漂染.]

Hứa Bán Hạ nghe cười nói:" Đúng vậy, chính là hai chữ đó. Anh nói xem mấy cô gái nhuộm tóc vàng vàng, nếu như sau hai tháng không nhuộm tiếp để giữ màu, tóc mới lại mọc ra không phải sẽ rất giống với màu lông đen trên lưng Phiêu Nhiễm sao? Dù sao tôi càng nhìn lại càng giống, cho nên đặt tên cho nó là Phiêu Nhiễm trong hai chữ tẩy nhuộm. "

Người đàn ông xấu xí nghe xong liền cười to, không nghĩ đến việc xấu hổ như vậy mà cô cũng của thể tươi cười sảng khoái như vậy, lập tức thay đổi cái nhìn về Hứa Bán Hạ hẳn ra. Lúc này điện thoại của Hứa Bán Hạ reo lên, người đàn ông xấu xí liền vẫy tay chào rồi chạy nhanh về phía trước.

Sáu giờ rưỡi, sao Đồng Kiêu Kỵ lại gọi sớm như vậy, nhất định là có chuyện lớn, kho chần chờ cô lập tức hỏi:" A Kỵ, người bạn đánh cá của chú làm nên chuyện tốt gì rồi? "

Đồng Kiêu Kỵ ở đầu bên kia điện thoại hưng phấn nói:" Anh ấy vừa điện thoại cho tôi, nói là đã lái thuyền rời đi khi xảy ra chuyện rồi. Tiểu Mã nhân lúc thủy triều lên đã cho thuyền bơi vào bãi bùn, một lúc sau quay lại nó đã bị lật úp rồi. Béo à, chị cho tôi đi ra đó xem. Bây giờ như thế nào. "

Hứa Bán Hạ mặc dù đã sớm hiểu rõ tình hình, cũng không biết tại sao trong lòng lại rất lo lắng, có chút bất an, đương nhiên sẽ không nghe theo A Kỵ:" Người bạn này của chú ra tay cũng nhanh thật, cũng không biết có bị người canh gác bên bãi bồi phát hiện hay không, chẳng qua khi đó có thủy triều, mà mấy người dân đánh cá cũng đã rời khỏi chỗ đó, chắc là không có ai phát hiện. A Kỵ, chú vẫn nên ngủ thêm một chút đi, việc gì cũng sẽ xong xuôi mà thôi, đừng tự gánh thêm công việc cho bản thân. Lúc này mà đi đến đó, lại bị người ta nghi ngờ. Chuyện này tôi biết, đừng nói với Tiểu Trần, nếu mà nói ra sẽ bị người dân ở đó chỉ trích, phải chú ý cái miệng. "

Đồng Kiêu Kỵ hơi có thất vọng nói:" Béo, chị không muốn biết ở đó như thế nào à? Tôi không thể đi, chị cũng phải đi xem một chút đi. "

Hứa Bán Hạ nói:" Tôi đương nhiên muốn đi, làm sao có thể không quan tâm tới chứ? Chi nhiều tiền như vậy chỉ để đổi lấy một thuyền chở dầu, dù sao cũng phải biết tung tích về nó? Trong lòng tôi cũng đang gấp đây, chẳng qua trừ phi ở chỗ đó điện thông báo với tôi, nếu luồn thì đến ngày làm việc ở đó hẵng đi, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì đi. Dính vào chiếc thuyền đầu đó là mọi công sức coi như đổ sông đổ biển. "

Đồng Kiêu Kỵ bỗng nhiên hiểu ra, đúng thật là gần đây ạh ta chỉ quan tâm đến việc vận chuyển ở bên ngoài, bây giờ lại trở về tham gia đúng thời điểm mấu chốt, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào? Không cần phải nói tới, đầu tiên sẽ đem tất cả sự nghi ngờ dồn về phía anh ta. Vội nói:" Béo, dù sao nghe chị vẫn là sáng suốt. Đúng rồi, xế chiều hôm nay công ty Triệu tổng lại có thuyền cập bến, lần trước cũng giống như tình huống này, tôi thay công ty đảm nhận công việc vận chuyển hàng hóa sau đó lão Diệp thấy tôi cướp việc buôn bán của anh ta nên tỏ vẻ khó chịu, lúc nào cũng chặn xe vận chuyển của tôi không cho lấy hàng, hại chúng tôi thiếu hai chuyến. Hôm nay không biết anh ta sẽ làm cái gì nữa đây, có lẽ đã suy nghĩ ra cách để đối phó với chúng ta. Chị nói chúng ta nên làm sao bây giờ? Tôi rất muốn nắm bắt cơ hội đánh cho anh ta hai quyền. "

Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, nói:" A Kỵ, chú còn nộp tiền bảo lãnh định kỳ, vẫn nên kiềm chế là tốt hơn, nếu không lại phải vào trại giam tôi không đảm bảo lần này sẽ được thả ra đâu. Vận chuyển cung chứ không phải vẫn còn hai người tài xế sao? Nếu như lão Diệp không khách sáo với chú thì kêu hai người anh em đó ra, để họ ra mặt, còn chú thì không nên động tay động chân, nếu không sẽ làm lớn chuyện lại đồn đến tai Triệu tổng. Quan hệ giữa tôi với anh ta còn chưa vững cho lắm, mà lão Diệp lại bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, nếu mà tranh ra mặt, e là chúng ta sẽ thua, bởi vậy có thể nhịn được thì nhịn. "Hứa Bán Hạ nói không đúng cho lắm, việc vận chuyển trọng mắt của cô chẳng qua chỉ là cầu nối với Triệu Lũy, chỉ cần không thiệt hại lớn, cô sẽ kêu Đồng Kiêu Kỵ nhẫn nhịn. Nhưng mà cô cũng nghi ngờ có thể Triệu Lũy đang thử bọn họ, để đồ xét xem có thể hợp tác lâu dài tốt đẹp hay không. Cô luôn cảm thấy Triệu Lũy không ham những đức lót nhỏ nhen như Quách Khải Đông, không phải chiếc khấu tiền hoa hồng một hai lần là có thể giải. Quyết vấn đề. Nếu như Triệu Lũy có ý đồ gì, lại nhìn trứng Hứa Bán Hạ để hợp tác, ngược lại đây là cơ hội tốt. Cho nên bất cứ giá nào cũng không thể làm hỏng mối liên hệ này.

Đồng Kiêu Kỵ không rõ mấy vụ này cho lắm, nhưng anh ta đã quen nghe theo Hứa Bán Hạ, dù sao cô nói cũng sẽ không sai, Hứa Bán Hạ sẽ không hại anh ta, cho nên sẽ đồng ý nhẫn nhịn. Lúc này người đàn ông xấu xí đã chạy được một vòng quay về đây, Hứa Bán Hạ thấy vậy cũng chạy theo điệu bộ của anh ta:" Nên xưng hô với anh như thế nào? Sau này gặp cũng có thể chào hỏi. "

Người đàn ông xấu xí đang tâm tính toán trong đầu nên xưng hô như thế nào mới tốt nhất, ẩm thấy Hứa Bán Hạ rất sáng sủa, trong lòng rất thích tính tình của cô gái này, liền cười nói:" Cô gọi tôi là lão Tô đi, còn cô? "

Hứa Bán Hạ cười ha ha, nói:" Lão Tô? Nhìn anh có giống lão đâu? Đáng vóc nhỏ bé chưa phải là lão, lớn lên lại có chút giống con nít nhưng cũng không hẳn là trẻ tuổi. Mỗi tuần còn phải trực ca đêm, rõ ràng là vì kinh nghiệm chưa đủ, tuổi tác chưa cao. "Anh ta và Hứa Bán Hạ không có quan hệ gì, cho nên Hứa Bán Hạ không cần che giấu tính tình.

Lão Tô không phục nói:" Kinh nghiệm của tôi không đủ là vì tôi học đến tám năm, cho nên năm ngoái mới tốt nghiệp. Tôi hai mươi tám, còn cô? "

Hứa Bán Hạ tổ ra buồn rầu, nói:" Nô gia tuổi vừa mới hai tám, chẳng qua không phải hai nhân với tám, mà là hai mươi tám tuổi, ngày sinh của anh là ngày nào? Không được nói láo. "

Lão Tô xem thường mà nói:" Cô làm gì mà bao nhiêu đó tuổi được. Tôi không tin? Tôi cần gì phải lừa cô? Theo âm lịch thì là tháng ba, dương lịch thì tháng tư, còn cô? "

Hứa Bán Hạ chán nản im lặng, đợi nửa ngày sau mới nói:" Được, về sau gọi anh là Lão Tô, anh gọi tôi là Béo đi, bạn bè của tôi đều gọi như vậy. Lão Tô, nói như vậy anh xuất thân từ đại học rồi? Thật lợi hại nha. "

Lão Tô khiêm tốn nói:" Có cái gì mà lợi hại, học vẹt mà thôi. "

Lão Tô vốn dĩ cho rằng Hứa Bán Hạ lại bởi vì anh ta khiêm tốn mà càng lấn tới, không nghĩ Hứa Bán Hạ lại nói:" Không phải tôi nói đầu óc anh tốt, ý tôi là anh như thế này mà cũng có thể học đại học tới tám năm, má ơi, nhà tôi kêu tôi đi học đại học tôi còn không chịu, nếu không phải bà ngoại nước mắt nước mũi đầm đìa thì tôi cũng sẽ không học bốn năm đại học, thật không biết đại học có gì vui? Cuối cùng cũng chẳng làm được gì. Anh lợi hại như vậy, thế mà phải học tận tám năm. "Nói xong cô liền liếc sang nhìn Lão Tô, nhìn xem anh ta có tức chết hay không, xem ra anh ta vẫn rất bình thản.

Lão Tô trợn mắt hốc mồm, trong lòng nghĩ sẽ nói" Dị loại ". Chẳng qua lại nghĩ, có lẽ mập mạp muốn dùng biện pháp này để trút giận vì nhỏ hơn anh ta mấy tháng, cô bé này thật mạnh mẽ. Liền nghiêm túc giải thích:" Đúng thật là sau này thực tế sẽ chiếm phần lớn thời gian, trong trường thức lại thiếu thời gian dành cho nó. "

Hứa Bán Hạ nghe xong cười không ngừng, Lão Tô này đang không phục:" Một trong những nguyên nhân mà tôi ghét bác sĩ, là vì mỗi ngày đều phải tiếp xúc với bệnh nhân u uất, làm việc trong căn phòng nhỏ, tính cách thiên về hướng nội nhu mì, nếu là nữ thì bình thường, nhưng đổi lại là nam thì hai chữ chán ghét là có thể. "Nói xong vẫn lấy ánh mắt đó liếc nhìn Lão Tô, nhìn xem anh ta tức giận như thế nào, với tính cách của đàn ông thì sẽ không chịu được bị người ta nói là nhu mì. Hứa Bán Hạ cũng nghĩ là trêu chọc anh ta thôi.

Lần này Lão Tô tức giận thật rồi, thế nhưng anh ta có thể giấu đi mà không thể hiện ra ngoài, buồn buồn nói:" Được rồi, tôi không so đo với cô nữa, cô cứ mang theo cái thành kiến đó mà phán xét người khác đi. "

Hứa Bán Hạ nghe xong liền cười ha ha, vì đã đạt được mục đích nên rất vui vẻ, nói: Tôi có thành kiến gì đâu? Cha tôi, ông tôi đều là bác sĩ, cả nhà chỉ có một mình tôi là không chịu học y nên mới hoạt bắt như vậy nè."

Lão Tô đáng thương cuối cùng cũng tìm được cơ hội để phản kích lại, nói: "Cô nói cô chán ghét bác sĩ, vậy không phải đang nói chán ghét cha và ông của cô sao? Ha ha, cái này thì không được đâu nha."

Hứa Bán Hạ không chút do dự nói: "Lúc này thì anh nói đúng, tôi chán ghét cha tôi. Mặc dù anh cũng là bác sĩ, nhưng nể tình kinh nghiệm của anh còn thấp, nên tại hạ không liệt anh vào danh sách chắn ghét."

Hứa Bán Hạ lăn lộn giang hồ đã nhiều năm, một lời nói thật thật hay giả giả nói ra đều làm cho Lão Tô đáng thương choáng váng đầu óc, mơ hồ hoàn toàn, sao cô bé này lại có thể nói như vậy? Hơn nữa nhìn sắc mặt của cô có vẻ là thật, chẳng lẽ cô có tâm sự gì? Ngược lại Lão Tô đã bắt đầu đồng cảm với Hứa Bán Hạ. Bất quá anh ta chuyển chủ đề: "Béo à, sáng mai gặp, tôi phải đi rồi."

Hứa Bán Hạ nói một tiếng: "Hẹn gặp lại", cười hì hì chạy đi, sáng nay tâm nguyễn đã hoàn thành, lại có Lão Tô để trêu chọc, mặc dù không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện, nhưng tâm trạng lại rất tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi