KHÔNG ĐƯỢC YÊU BẠN THÂN

Hóa ra là như vậy.

Tưởng Tinh cho rằng, bao nhiêu năm nay, từ thời điểm gặp nhau khi còn mặc quần hở đũng [1], rồi đeo cặp xách dắt tay nhau, đến thời niên thiếu ngồi sau yên xe đạp của anh, lúc nào cũng một trước một sau, trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, cô luôn theo sau Trương Tuyết Tề. Tuy nhiên thực tế thì người ở phía sau luôn là anh.

Ngay cả khi anh đi học ở Kyoto, mãi mãi theo đuổi mục tiêu ước mơ của mình, tiến về phía trước, có một hành trình gian khổ, còn cô thì vẫn ở tại thành phố J, sống vô tư và chậm rãi trong thế giới riêng nhỏ bé của mình. Thế nhưng cô mới chính là người thích lặn lội xa xôi, yêu thích tự do. Còn anh, cho dù ở nơi đâu và đi xa bao nhiêu ngàn dặm đi chăng nữa, thì trái tim vẫn hướng về quê hương. Và, ở quê nhà, nơi có cô gái mà anh cất giấu trong nỗi nhớ nhung.

Nếu như Đàm Lực không chiến thắng trong “tình thế nguy hiểm” thì có lẽ cô và Trương Tuyết Tề sẽ chẳng thể kết hôn trong năm tới nhỉ? Nói không chừng còn đi đường vòng khoảng dăm ba năm nữa.

Mặc dù Đàm Lực không biết xấu hổ, miệng nam mô bụng bồ dao găm, nhưng điều đó đã rút ngắn rất nhiều thời gian cho cái vòng luẩn quẩn “Trên tình bạn, dưới tình yêu” này giữa cô và Trương Tuyết Tề, nên cũng có thể coi là công lao to lớn. Ngay cả khi cô không hài lòng với kiểu kích thích chẳng hề thẳng thắn này.

Hẹn hò với Trương Tuyết Tề còn vui vẻ và hạnh phúc hơn cả việc trúng thưởng tám trăm vạn. Mà Đàm Lực lại không được trải nghiệm cái hương vị vui vẻ của tình yêu ấy.

“Lại cãi nhau rồi hả?” Trương Tuyết Tề liếc mắt qua, anh khẽ nhéo gò má Tưởng Tinh một cái: “Từ xa đã thấy cậu giương nanh múa vuốt đối phó với Đàm Lực rồi.”

Tưởng Tinh định buộc tội cho Đàm Lực, nhưng “kẻ phản bội” đã ra tay trước một bước, anh ta túm lấy cánh tay Trương Tuyết Tề và ra giọng điệu là người bị hại bất hạnh: “A Tề, chúng ta chung chăn cùng gối bao nhiêu năm rồi, cùng học hành, rồi lại cùng thi vào một trường đại học, sau đó cùng gây dựng nghề nghiệp, vậy mà Twinkle, twinkle, little star nhà cậu vẫn không chấp nhận tôi!”

“Cậu bớt oán trách người khác đi, ai chung chăn cùng gối với cậu hả? Cậu có biết sử dụng thành ngữ không thế, sang năm tôi sẽ không mời cậu đến tham dự đám cưới đâu!” Tưởng Tinh dùng hết sức kéo Đàm Lực đang bám lên người Trương Tuyết Tề ra, Đàm Lực lại vẫn bám dính lấy cánh tay Trương Tuyết Tề, còn nhướng mày làm mặt xấu với Tưởng Tinh.

Hai người đàn ông cao mét tám đứng giữa lối đi trong tư thế như vậy, mà bên cạnh lại có một cô gái nhỏ nhắn với vẻ ngoài đầy tính uy hiếp thì thật khó để không thu hút sự chú ý.

Trương Tuyết Tề bất lực, anh đưa lòng bàn tay lên ấn vào mặt Đàm Lực, đẩy anh ta ra, rồi lại nhẹ nhàng xoa đầu Tưởng Tinh, không cho những người trong nhà hàng có cơ hội tiếp tục thám thính nữa: “Đi thôi.”

“Đàm Lực, cậu thanh toán đi!” Tưởng Tinh giữ chặt cánh tay Trương Tuyết Tề, tỏ vẻ tất cả đều là của cô.

Đàm Lực chống hai tay xuống bàn: “Chẳng có nhẽ tôi đến đây là để nhìn hai người ngọt ngọt ngào ngào với nhau, rồi mua vui cho hai người đấy chắc?”

Tưởng Tinh cười lạnh nhìn anh ta, bàn tay nắm chặt, giơ lên: “Hay là cậu muốn đến đây để ăn nắm đấm của tôi?”

Đàm Lực chắp tay lại khẩn cầu: “Tôi thanh toán, tôi thanh toán, được chưa?”

……

Thành phố về đêm đều đã lên đèn.

Vừa rồi còn tràn đầy khí thế, hận không thể cầm dao cầm súng lao về phía Đàm Lực, vậy mà lúc này lại trở nên vô cùng yên tĩnh. Một tay Tưởng Tinh nắm tay anh, tay còn lại bám lấy cánh tay anh, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt chẳng biết là nhìn đi đâu mà thậm chí còn không buồn chớp mắt.

Trương Tuyết Tề rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn cô, cánh tay anh khẽ đung đưa, khiến đầu cô lắc lư một cái, rồi ngả về phía sau như con lật đật, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ “á” một tiếng.

“Chân còn đau không?” Anh hỏi.

Trước tiên là Tưởng Tinh lắc đầu, tiếp đến lại gật đầu.

Bước chân của Trương Tuyết Tề chậm rãi dừng lại, anh im lặng nhìn cô trong hai, ba giây, rồi ngồi xổm xuống: “Tớ cõng cậu, lên đi.”

Tưởng Tinh liếc nhìn xung quanh, cô cắn chặt môi kiềm chế: “Nhưng tớ đã hai mươi lăm tuổi rồi.”

“Cậu cũng biết mình không còn trẻ, chân cũng không vững nữa rồi cơ à?” Anh độc mồm độc miệng trêu đùa.

Một nắm đấm nhẹ rơi trên lưng, Trương Tuyết Tề lại mỉm cười: “Kể cả cậu tám mươi lăm tuổi thì tớ vẫn có thể cõng được cậu.” Trương Tuyết Tề hơi nghiêng đầu, ánh đèn sáng trên đường phản chiếu vào đôi mắt anh: “Lên đi nào.”

Cánh tay Tưởng Tinh ôm lấy anh, cô đặt cằm trên vai anh, áp sát bên tai anh thì thầm: “Cậu rất ít khi cõng tớ.”

“Tớ có xe.” Anh dửng dưng đáp lại.

“Vậy thì cũng có lúc đi bộ mà.”

“Chúng ta không thường xuyên đi bộ cùng nhau.”

“Vớ vẩn.” Tưởng Tinh đổi sang một vị trí thoải mái hơn, rồi nằm bò trên người anh: “Ít nhất là chúng ta đã có hai mươi năm luôn ở cạnh nhau.”

Hơi thở của cô phả bên cổ, nhiệt độ cơ thể ấm áp, vòng ngực mềm mại, khiến cảm giác vừa thực vừa ảo đều đang hoạt động trong đầu anh.

Cô còn cằn nhằn, nhỏ giọng thủ thỉ: “Quen nhau lâu như vậy rồi mà cậu chẳng mấy khi cõng tớ.”

“Chẳng phải chỉ là hai mươi lăm năm thôi sao?” Đúng lúc có ngọn gió đêm ùa đến, khiến giọng nói của Trương Tuyết Tề bị thổi bay đi không ít: “Bảy mươi lăm năm sau này, cậu muốn tớ cõng cậu thế nào cũng được.”

Chỉ với một câu ngắn ngủi cũng đã khiến tâm trạng màu xanh u ám của ngày hôm nay chuyển sang màu hồng thẹn thùng.

Từ đường to rẽ vào ngõ nhỏ, Tưởng Tinh thơm lên má anh một cái và ôm chặt anh hơn: “Nếu chúng ta không sống được đến một trăm tuổi thì làm thế nào?”

Một nụ hôn bất ngờ còn kích động đến trái tim hơn cả những suy nghĩ xấu xa đeo bám lên người mình yêu. Ít nhất thì tại thời điểm này, Trương Tuyết Tề cảm thấy cho dù cứ thế đi đến tận cùng của thế giới thì cũng sẽ là thời khắc tuyệt vời nhất và chẳng còn gì hối tiếc của cuộc đời.

“Cậu lãng mạn một chút có được không hả?” Anh thấp giọng cười, quay lại nhìn vào đôi mắt cô, ánh mất rất sâu: “Cái tớ muốn nói là cả cuộc đời.”

Không cần biết sống chết ra sao, chỉ cần là cả một đời.

….

Đèn đường lướt qua khuôn mặt, Tương Tinh vẫn vậy, khi mà tâm trạng đang nặng trĩu, cô luôn thích nghiêng người lặng lẽ nhìn anh. 

Trương Tuyết Tề nhìn về phía trước, một tay đặt trên vô lăng. Khuôn mặt anh chìm giữa khoảng nửa sáng nửa tối, sống mũi cao thẳng tắp, khuôn mặt điển trai, đường nét thanh tú, trông còn đẹp hơn nhiều so với những năm tháng niên thiếu, vẻ quyến rũ của đàn ông luôn được kết tủa theo sự mài giũa của năm tháng, càng lâu thì càng đẹp, càng mê hoặc. Khiến người ta nhớ nhung.

Tưởng Tinh nghe thấy anh cười trong khi tim mình đang đập thình thịch: “Cậu nhìn gì thế?”

“Nhìn cậu đó.”

Trương Tuyết Tề gật đầu: “Tớ biết là mình đẹp trai rồi.”

Cô thầm đánh anh một cái trong lòng, cố ý cứng miệng: “Đẹp thì cũng chẳng thể biến thành cơm để ăn.”

Anh nhàn nhạt ồ một tiếng: “Chẳng phải là cậu vẫn ăn ngon lành đấy sao?”

Ba giây im lặng, không một ai lên tiếng. Khóe miệng anh càng thêm cong, còn nhiệt độ trên gò má cô lại mỗi lúc một cao.

“Nghĩ cái gì thế hả?” Trương Tuyết Tề rất vui vẻ vì trêu chọc cô thành công: “Tưởng Tinh, chắc chắn là cậu nghĩ vặn vẹo đi rồi đúng không?”

Anh tiếp tục nói: “Tớ đang nói là cậu hôn tớ, lần nào cũng “cắn” miếng thật to, như muốn nuốt chửng luôn tớ vậy.”

Tưởng Tinh học theo hành động của anh, cũng nhàn nhạt ồ một tiếng: “Cậu to như vậy tớ làm sao mà nuốt nổi.”

Lại là ba giây im lặng. Lần này, là cô không thể kìm được nữa phải bật cười thành tiếng.

Trương Tuyết Tề: “Cậu có tin tớ dừng xe lại bên đường không?”

“Là cậu khơi mào trước chứ bộ.” Tưởng Tinh mỉm cười phản bác lại.

“Được, dừng lại ngay.” Anh nói.

“Này!” Cô vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay anh, sau khi trấn tĩnh lại, bèn nhìn anh hỏi: “Trương Tuyết Tề, có phải cậu có gì đó giấu tớ không?”

“Đâu có.”

“Tớ đã biết từ lâu rồi.” Cô học theo miệng lưỡi anh. 

Trương Tuyết Tề im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Cậu biết là tớ đang tìm chỗ đỗ xe tạm thời sao?”

Tưởng Tinh ngơ ngác, còn anh thì bật cười.

“Cậu luôn thích tớ, vậy tại sao lại không nói cho tớ biết?” Cái mà cô muốn hỏi là điều này.

Anh khẽ mỉm cười, nhưng không lên tiếng.

“Rõ ràng không có chuyện… đó khi cậu học đại học, là cậu sợ tạo áp lực quá lớn cho tớ hay là muốn giữ chút thể diện cho người kia?”

Chỉ cần nói đến đây thôi nhưng trong lòng cả hai đều rất rõ.

Sau đó khoảng năm giây, Trương Tuyết Tề mới bình tĩnh lên tiếng: “Lần Vân Hiểu Nguyệt tìm cậu, có phải cô ta đã nói với cậu rằng, nếu một ngày nào đó tớ thích người khác thì chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với cậu không?”

Anh đoán đúng rồi, lần này tới lượt cô im lặng.

“Không một ai thực sự hiểu tớ, ngoại trừ cậu.” Anh đưa ra câu trả lời: “Đồng thời cũng chẳng ai có thể khiến tớ giữ khoảng cách với cậu, ngoại trừ cậu.”

Tình nghĩa giữa Tưởng Tinh đối với anh mà nói thì không thể tóm gọn bằng cụm “Người bảo vệ thầm lặng” như trong mắt người khác vẫn thấy. Có thể nhiều người cho rằng, thuận theo chiều gió thì cuối cùng tình yêu này rồi sẽ bị thời gian vùi lấp và anh cũng có thể bắt đầu một con đường mới.

Nhưng dừng lại mãi mãi, hay là luôn luôn chờ đợi đều là lựa chọn của cá nhân anh, anh không cần người khác hiểu, cũng hoàn toàn tự nguyện. Vào lần thực tập trước, khoảnh khắc tìm thấy cô ở công viên cũ, anh đã biết rằng, trong thế giới có cô, thì anh chẳng còn nơi nào khác để đi. Anh sẽ không thích ai khác ngoài cô, kể cả “nếu” cũng sẽ không tồn tại.

……

Cuối cùng, Trương Tuyết Tề nói: “Tớ sẽ lựa theo tình hình để “xử lý” Đàm Lực.”

Tưởng Tinh khẽ ừm một tiếng, rồi nhìn anh trong bóng tối. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên luông nhiệt, tiếp đến dường như có vết nứt, dưới ánh mắt ngây thơ là trái tim đang đập mỗi lúc một nhanh, cùng với đó là làn váy cũng dần dần nhăn lại.

Cô đột ngột nói: “Trương Tuyết Tề, chúng ta làm cái đó đi.”

“Cái gì?” Anh từ tốn hỏi lại.

Nhịp tim lại thêm nặng nề, khoé mắt Tưởng Tinh hơi rủ xuống, sau đó trìu mến ngước lên, đúng lúc anh cũng hơi nghiêng người qua: “Thì là… Cái rất gần nhau đó.”

Trương Tuyết Tề ho khan vài tiếng, anh nở nụ cười chẳng rõ ý tứ: “Lại muốn trên xe sao?”

Tưởng Tinh hơi quay người đi, không biết do xấu hổ hay sao mà không đáp lại.

Anh thấp giọng cười: “Hôm nay cậu sao thế, vừa muốn kết hôn với tớ, lại còn muốn làm cái kia nữa?”

Cô cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay đang đan vào nhau: “Chỉ là do tớ nhớ cậu thôi.”

“Cậu nói đến cuối năm mới công khai, chúng ta lại chẳng có nơi nào ở được cùng nhau.” Trương Tuyết Tề cố ý nói: “Vậy trước khi về nhà, hôn mấy cái nhé?”

Tưởng Tinh lúng túng trả lời: “Cho dù là công khai rồi thì cũng đâu có thể làm ở nhà?”

Đôi mắt Trương Tuyết Tề lướt qua khuôn mặt cô. Anh cong môi, khi cô chủ động trong chuyện này thì anh chẳng có lý do gì để từ chối, cũng không muốn từ chối: “Vậy cậu muốn ở đâu?”

“Đến Hỷ Thương nhé?” Thấy anh đồng ý, Tưởng Tinh lại quay người sang, nhìn anh chằm chằm.

Quả là rất biết thưởng thức, khách sạn năm sao, bạn trai hoàn hảo.

Trương Tuyết Tề mỉm cười, gật đầu nói: “Đi liền.”

….

Ánh đèn, rượu vang đỏ, âm nhạc, nam và nữ. Họ yêu nhau vào thời điểm ánh hoàng hôn buông xuống.

Trương Tuyết Tề cẩn thận kiểm tra tình trạng gót chân của Tưởng Tinh, rồi lại bôi thuốc khử trùng và thay băng dán cá nhân mới cho cô.

Trong căn phòng khách sạn rộng lớn, dưới ánh đèn mờ ảo, thấy cô đang dán chặt mắt vào mình, anh cúi xuống ngậm lấy môi cô, mười giây sau lại thì thầm: “Đợi tớ một chút.”

“Ừm.” Tưởng Tinh khẽ mở mắt, ánh mắt mơ màng, cánh tay ôm lấy cổ anh.

Trương Tuyết Tề bước tới cửa, cầm chiếc hộp vuông trên tủ giày rồi quay lại, ánh mắt vẫn hướng về bóng dáng trên giường, không rời khỏi cô.

Tưởng Tinh bối rối ngước nhìn anh. Nắp hộp mở ra, bên trong là đôi giày cao gót có giá bảy ngàn tệ: “Làm gì thế…” Cô mơ màng và dần hiểu được ý tứ trong hành động của anh.

Anh đang giúp cô xỏ giày lên chân.

“Tại sao lại đi nó?” Tưởng Tinh đặt tay lên mu bàn tay anh, gương mặt mỗi lúc một đỏ.

Anh đột ngột nhìn lên, một tia sáng từ ngọn đèn chiếu vào đôi mắt anh, tựa như chùm lửa cháy khiến trái tim cô không khỏi run rẩy.

Yết hầu của Trương Tuyết Tề chuyển động lên xuống, anh không trả lời mà cứ thế hôn cô. Hôm nay, khi nhìn thấy cô đứng dưới lầu tòa nhà, anh đã tận mắt quan sát kỹ đôi giày này, trong đầu anh hiện lên mười mấy lần cách mà mình sẽ đi đôi giày đó lên chân cô. Những món đồ tinh tế của phụ nữ, đối với đàn ông mà nói là một loại rắc rối, nhưng nó chẳng thể làm khó được anh. Cổ chân cô mỏng manh, trắng ngần, chỉ cần cài quai đến nấc cuối cùng là được.

Lưỡi dao còn chưa được rút ra khỏi bao nhưng lại làm bản thân cô bị thương rồi. 

“Chẳng phải cậu hỏi nếu ở nhà thì biết đi nó vào lúc nào hay sao?” Giọng nói của anh đã khàn đặc.

Vẻ đẹp của vết thương khiến anh muốn ngậm ngùi đầu hàng, nhưng lại chẳng cam lòng. Anh muốn trỗi dậy, anh muốn xâm lược.

Tầm mắt đang từ nhìn thẳng của Tưởng Tinh đã dần dần chuyển thành nhìn lên. Bàn tay Tương Tuyết Tề chạm vào đường cong trên đùi cô. 

Sóng biển động mạnh, ánh lửa bập bùng.

Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy chân mình cùng đôi giày đang đi dưới chân…

Là ai đang cầm vũ khí và là ai lộ ra móng vuốt.

Từ đầu tới cuối Trương Tuyết Tề luôn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sáng ngời như con sói đơn độc trong đêm trăng.

“Chính là lúc này đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi