KHÔNG ĐƯỢC YÊU BẠN THÂN

Lại thêm một bữa ăn nữa do Trương Tuyết Tề trả tiền. Thức ăn không thể lấp đầy trái tim trống rỗng, chó mèo cũng chẳng thể đem lại sự thoải mái trọn vẹn, đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm để tìm kiếm sự bình yên cho tâm hồn, chỉ bằng cách nhìn chằm chằm vào anh, để ý anh, dùng ánh mắt bao bọc lấy anh và nhốt anh trong tầm mắt của mình thì cô mới có thể giảm nỗi hoảng sợ khó hiểu xuống mức thấp nhất.

Trương Tuyết Tề bình tĩnh thưởng thức đồ ăn: “Trên mặt tớ có đồ ăn hả?”

Hai má Tưởng Tinh chậm rãi chuyển động, nghe thấy liền lắc đầu, nhưng lại phát hiện anh đang không nhìn mình, mới lên tiếng: “Làm gì có.”

“Vậy cậu nhìn tớ làm gì?”

Tại sao chỉ mỗi việc nhìn Trương Tuyết Tề thôi lại cảm thấy yên tâm thế này? Tưởng Tinh sửng sốt, cô buông lỏng đôi đũa, chiếc bánh bao chiên rơi xuống sàn, in xuống một vệt dầu nhỏ. Cái đầu nhỏ nhìn trái ngó phải, vẫn đang tìm khăn giấy, thì Trương Tuyết Tề đã cúi xuống, dùng khăn giấy gói chiếc bánh bao chiên vừa rơi ném vào thùng rác.

“Xong rồi, xong thật rồi.” Anh lại gắp cho cô một chiếc khác đặt vào bát, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tự nhiên, hoàn toàn chẳng có chút ý tứ do dự: “Ngày mai phải đưa Tưởng Tinh đến bệnh viện chụp CT, kiểm tra não thôi.”

“Trương Tuyết Tề…”

“Há?!”

“Cậu cảm thấy làm bạn với tớ thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.”

“Không có điểm nào đáng để làm kỷ niệm đẹp sao?”

Anh khẽ cau mày: “Mượn tiền thì không trả, phiền phức lại ném đến, ăn chực uống chực, bản thân thì ngốc nghếch, từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng nói cái gì mà giúp đỡ lẫn nhau, nhưng chỉ toàn thấy tớ giúp tớ đỡ thôi.”

Tưởng Tinh thất vọng gật đầu nhưng cũng không khó chịu, cô thừa nhận sự thật mà anh nói: “Vậy có cảm thấy tớ rất phiền phức không?”

“Quen rồi.” Anh nhàn nhạt đáp.

“Đúng vậy, khi thói quen đã thành tự nhiên thì có thay đổi cũng khó.” Tưởng Tinh nghiêm túc đánh giá.

Trương Tuyết Tề thấy buồn cười bèn ngẩng đầu lên: “Cậu đang biện minh cho những phiền toái mà mình gây ra đấy hả? Cố tình hiểu sai và dứt khoát không thay đổi?”

Tưởng Tinh cắn môi dưới, như thể đang ngẫm nghĩ lại về bản thân, sau đó thành khẩn thoả hiệp: “Vậy chúng ta không làm bạn thân nữa.”

Trương Tuyết Tề lập tức gật đầu: “Được thôi.”

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

Anh liếc cô như đang nhìn thấy ma: “Ở bên nhau cái gì?”

Tưởng Tinh hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Tớ không muốn làm bạn thân của cậu nữa mà muốn làm bạn gái của cậu.”

Trương Tuyết Tề lại nhìn cô bằng ánh mắt “cậu điên rồi”, anh đưa một tay dí lên trán cô, ấn cô về vị trí. Ăn được vài miếng anh lại liếc qua, thấy ánh mắt cô vẫn đang chờ đợi đáp án từ mình, khiến cảm giác ngột ngạt nhất thời càng lộ rõ.

“Chiều nay cậu gặp ai thế?” Anh rút khăn giấy ra dọn dẹp đống lộn xộn, hỏi.

“Bạn gái cũ của cậu.” Tưởng Tinh thành thật trả lời.

Trương Tuyết Tề đột nhiên cau mày rồi im lặng không lên tiếng.

“Nếu không phải do Đàm Lực và cô ta nói cho tớ, thì tớ cũng không biết cậu đã từng hẹn hò một thời gian khi học đại học.” Cô không để ý đến động tác uể oải của anh, mà ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tiếp tục cảm thán: “Nếu cậu nói cho tớ biết sớm thì việc kỳ thực tập tớ sẽ không tìm cậu.”

Còn hại anh bị đá nữa.

Mặc dù Vân Hiểu Nguyệt nói rằng Trương Tuyết Tề luôn từ chối những người theo đuổi mình, nhưng dù sao thì cô ta cũng là bạn gái duy nhất của anh, nói không chừng sau khi hai người ở bên nhau một thời gian sẽ có thể thực sự đến với nhau. Vì sự phiền phức lúc nào cũng có thể ập đến với anh của mình và vì thói quen tìm anh mọi lúc mọi nơi ấy đã giết chết mối nhân duyên tốt đẹp của anh.

Cô cảm thấy có chút tội lỗi và mất mát lại có chút đồng cảm. Có thể là do đó cũng khiến Trương Tuyết Tề phải trải nghiệm qua cảm giác thất tình giống như cô tỏ tình rồi bị từ chối khi còn đi học, cuối cùng trong một thời khắc nào đó hai người họ đã được bình đẳng.

Trương Tuyết Tề dừng hẳn động tác, thẳng người dậy nhìn về phía cô: “Vân Hiểu Nguyệt tìm cậu nói những gì?”

“Cô ta theo đuổi cậu khi còn học đại học, hai người đã hẹn hò được bốn tháng, cuối cùng vì tớ tìm cậu giải quyết việc lần đi thực tập và trở thành nguyên nhân dẫn đến việc hai người chia tay, cô ta không thể chấp nhận việc bạn trai mình có một người bạn khác giới quá thân, vì thế nên hai người chia tay.”

Tưởng Tinh chậm rãi trần thuật.

Anh im lặng một lúc: “Cô ta nói vậy sao? Chỉ vậy thôi à?”

“Đúng.”

“Vân Hiểu Nguyệt nói với cậu rằng việc tớ và cô ta chia tay là do kỳ thực tập của cậu?”

Tưởng Tinh ôm Doug ngồi trên sofa, áp lên lớp lông mềm mại của nó, trầm ngâm gật đầu: “Cô ta chỉ nói đến đó, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, tóm lại là có liên quan đến tớ, nhưng quả thật là tớ thực sự không biết khi ấy hai người đang qua lại với nhau.”

Vẻ mặt Trương Tuyết Tề vô cùng phức tạp: “Đều là chuyện đã qua rồi, tớ và cô ta… Tóm lại là không liên quan gì đến cậu, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Cuối cùng anh cũng hiểu được ý đồ của Đàm Lực. Nhưng cô không thích anh, nên có biết sự thật cũng vô ích. Sau một hồi im lặng, anh lại thêm một câu: “Bớt nghe mấy lời Đàm Lực nói đi.”

Tưởng Tinh nhìn anh: “Vậy chúng ta có thể hẹn hò không?”

Đồ ăn thừa đã được dọn dẹp sạch sẽ, rác được đóng hết vào bao, robot quét rác bắt đầu hoạt động. Đúng như những gì Trương Tuyết Tề nói, cô ăn chực uống chực, chỉ ăn mà chẳng làm, nhét cho no cái bụng là nằm ì trên ghế sofa, còn việc mua đồ ăn đêm, xách đồ, thu dọn rác đều thuộc về anh. Thật khó để tiếp tục làm bạn thân, chẳng có người bạn nào chỉ hưởng thụ mà không phải bỏ ra cả.

Tưởng Tinh tự kiểm điểm lại bản thân, cô ngồi tại chỗ nhìn anh, rồi nhẹ giọng nói: “Tớ biết bản thân mình lười nhác, cũng không tính là xinh đẹp, còn suốt ngày mang rắc rối đến cho cậu, nhưng tớ nhớ cậu thích gì, trong lòng tớ ngoài pa pi và ma mi ra thì cậu là người mà tớ tin tưởng nhất. Tớ sẽ đối xử tốt với cậu, tuyệt đối không bao giờ lăng nhăng.”

Trương Tuyết Tề ngửa đầu đổ chai nước lạnh vào miệng, năm ngón tay bóp méo chai nước, rồi ném mạnh vào thùng: “Nói xong rồi à?”

Phản ứng của anh lạnh lùng hơn cô mong đợi.

“Ừm.” Tưởng Tinh quá hiểu anh, biết được bộ dạng này thì khả năng cao là vô dụng, trái tim cô dần dần chùng xuống: “Nói xong rồi.”

“Tại sao lại muốn hẹn hò với tớ?” Anh hỏi.

Tưởng Tinh nói: “Vì không muốn cậu rời xa tớ.”

“Tớ qua lại với người khác sẽ bỏ rơi cậu sao?”

“Cậu sẽ tránh xa tớ.” Cô nhìn anh.

“Bởi vì hai gia đình chúng ta rất thân thiết, vì vậy mối quan hệ của hai đứa mình mới tốt hơn so với những người bạn thông thường khác.” Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nói: “Mối quan hệ giữa người với người, bất kể là xa cách hay gần gũi, đều sẽ tồn tại những thăng trầm và không thể tránh khỏi việc nó sẽ phát triển không ngừng theo thời gian.”

Nghe thấy từ “xa cách”, Tưởng Tinh cảm thấy lo lắng: “Vậy nếu chúng ta trở thành bạn trai và bạn gái thì chẳng phải sẽ mãi ở bên nhau hay sao?”

Trương Tuyết Tề nhớ lại cảnh tượng mười năm trước và bắt đầu cau mày.

Cô vẫn không hiểu.

“Tưởng Tinh cậu chỉ đang quá ỷ lại vào tớ mà thôi.” Anh khẳng định.

“Vì hiện tại người lớn đều nói rằng chúng ta khác với khi còn nhỏ, bảo tớ phải giữ khoảng cách với cậu, sau khi cậu có bạn gái thì chúng ta không thể như hiện tại, không thể ngày nào cũng gặp nhau được nữa.” Cô cảm thấy chóp mũi mình cay cay, lồng ngực ngột ngạt, không khỏi hốt hoảng, nói: “Nhưng cậu là bạn thân nhất của tớ, trong lòng tớ thì cậu là người khác hoàn toàn những người khác, tớ không muốn mất cậu.”

Doug đánh hơi được tâm trạng thấp thỏm đột ngột của Tưởng Tinh, nên bắt đầu cọ cọ đầu vào cô, như thể đang muốn nói: “Có em ở đây rồi.”

Trương Tuyết Tề chỉ yên lặng quan sát cảnh tượng này.

“Tớ biết bản thân mình chậm chạp, hai mươi mấy năm cũng chẳng có mối quan hệ nghiêm túc nào, trước đây cũng từng mơ mơ hồ hồ tỏ tình với cậu, còn cả Hứa Thư Trạch…” Tưởng Tinh lo lắng anh không nhớ người này, nên thay đổi chủ đề, giải thích: “Hứa Thư Trạch là một trong mười ca sĩ…”

“Tớ biết cậu ta.” Đột nhiên Trương Tuyết Tề trông có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Tưởng Tinh cho rằng anh đang cảm thấy nhàm chán với những lời sáo rỗng của mình, cô lén nhìn khuôn mặt anh, nhỏ gọng nói: “Tớ không mấy hiểu biết về tình yêu, nhưng tớ có thể thử thay đổi, đối với tớ mà nói cậu khác hoàn toàn những người khác, cậu rất quý giá.”

Đây là lần đầu tiên cô nói với Trương Tuyết Tề những lời như vậy. Không hề sến sẩm, không hề gớm ghiếc. Đó là những gì cô thực sự nghĩ và là những gì cô cảm nhận.

“Cậu có bằng lòng thử cùng tớ không?” Tưởng Tinh nghiêng đầu: “Nếu thấy không hợp thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn thân.”

Phòng khách rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh một cách kinh ngạc. Trương Tuyết Tề mệt mỏi nhắm mắt lại, nếu không hợp thì bọn họ sẽ chẳng thể làm bạn thân được nữa. Có được rồi lại mất sẽ khiến anh phát điên. Nhưng một vài lời trong lòng anh không có cách nào nói cho cô.

“Không phải vì cậu không hiểu thế nào là tình yêu.” Anh mở mắt ra và che giấu nỗi thăng trầm trong mắt, nhìn cô: “Mà là cậu không hiểu rõ trái tim mình.”

“Tớ đang nói ra những lời trong lòng tớ nghĩ…”

“Cậu muốn hẹn hò với tớ là vì đã quá quen với cách mà chúng ta hoà hợp với nhau, cậu có thể tìm tớ bất cứ lúc nào, ỷ lại vào tớ, có thể nhờ vả tớ làm bất cứ việc gì mà cậu muốn. Và khi một trong hai ta có nửa còn lại của mình thì tớ sẽ không thể làm cho cậu những việc ấy được nữa.”

Trương Tuyết Tề khẽ cười: “Nhưng đây không phải lỗi của cậu, là tớ dành cho cậu đặc quyền đó, tớ tình nguyện.”

“Cậu muốn hẹn hò với tớ nhưng không phải là kiểu thích dành cho người yêu.”

Đây mới chính là điều mà anh sợ hãi và bất lực nhất. Anh nhìn lên đồng hồ treo tường, rồi bình tình quay người: “Cũng muộn rồi, cậu về đi.”

***

Trong buổi phát sóng trực tiếp tối nay, Tưởng Tinh đã vô cùng lơ đãng. Đến nỗi cô đã lược bỏ một số liên kết tương tác, cứ thế nhìn lượt bình luận trong khu vực bình luận bị cuốn đi, thậm chí là anh trai vị trí số một tâm huyết gửi quà tặng, cô cũng quên mất nói lời cảm ơn.

Những ngày gần đây, ID có tên “Lôi” đã thuận lợi giành lại vị trí số một trong danh sách, nhưng vẫn có một số người hâm mộ vào bình luận còn nhớ một tối hào quang của “Z tổng”.

Đừng có cởi quần tôi: “Sao gần đây không thấy Z tổng xuất hiện nhỉ?”

Zizi: “Tinh Tinh hôm nay sao thế? Có phải không vui hay không? Hình như giọng nói hơi mất sức.”

Tri ân bất kiến: “Có tâm sự sao?”

Cá Voi nhỏ: “Tổng tài thường rất bận rộn mà, không thể ngày nào cũng vào phòng phát sóng trực tiếp được.”

Tu Tần Hoan: “Z tổng có phải là bạn trai của Tinh Tinh không?”

Lạc Vưu Liễu: “Không phải mà, Streamer nói mình độc thân.”

“Màn Thầu chấm tương” đã tham gia.

Đến tối là thèm ăn BBQ: “Sao hôm nay không giao lưu gì thế?”

Lôi: “Anh nhớ em.”

Mộng Y Nhiên: “Anh trai vị trí số 1 lắm tiền thật đó.”

……

Tưởng Tinh cuốn chăn kín người, cuộn mình nằm trên giường nhưng rất lâu cũng không ngủ được. Trương Tuyết Tề lại từ chối cô rồi, mặc dù cô không biết tại sao mình lại dùng từ “lại”. Vì khi cô tỏ tình với anh hồi học cấp ba nhưng hoàn toàn không nghe được câu trả lời từ anh, bởi vì cô đã nói ra việc mình “theo người bỏ cuộc chơi” trước anh. Anh nghe xong đã trầm mặc nhìn cô rất lâu, rồi vẫn như trước, mở khóa, lấy xe, bảo cô ngồi lên ghế sau và hai người cùng về nhà.

Trong tiềm thức của cô thì câu trả lời của Trương Tuyết Tê chắc chắn là không, vì dù sao thì những gì cô bộc bạch đều là kết quả của một cái đầu nóng, khi lọt vào tai anh sẽ giống hồi còn nhỏ, cô đứng giữa trời tuyết nói với người lớn rằng, khi nào lớn lên mình sẽ gả cho Trương Tuyết Tề. Lời nói đùa của trẻ con thì không thể coi là thật.

Hai người họ lại giống như vô số những cái thường ngày khác, cùng đi học tan học, cùng ăn cùng trò chuyện. Anh chơi game, cô đọc tiểu thuyết, anh làm bài tập, cô ngủ nướng. Cứ thế cho đến khi màn đêm buông xuống thì cô mới về nhà mình hoặc là ở lại ăn tối. Và không vì câu nói “Chúng ta hẹn hò đi” chẳng hợp hoàn cảnh mà phát sinh thay đổi. Mỗi lúc gặp khó khăn, cô mồ hôi mồ kê chạy đi tìm anh, anh bực bội mắng cho cô một trận, nhưng vẫn thuần thục xử lý hậu quả cho cô.

……

Vào đêm Giáng sinh năm học lớp mười một, Tưởng Tinh mới hạ quyết tâm tỏ tình với Hứa Thư Trạch. Dưới sự động viên của các chị em bạn dì, cùng lời khuyên trong những cuốn sách ngôn tình, cô đã quyết định tặng một món quà Giáng sinh độc đáo cho cậu ta, đó là món nem cuốn do chính tay mình làm. Nếu muốn nắm được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm được dạ dày của anh ta. Cô đã nhớ câu nói này.

Vì vậy, mỗi tối cô đều chăm chỉ khổ luyện bếp núc, sau khi bà Tô và lão Tưởng phát hiện, cô đã nói dối rằng mình mang nó cho Trương Tuyết Tề, để cảm ơn anh đã vất vả đưa đón cô đi học tan học suốt bao nhiêu năm qua và sự tận tâm mà anh đã giúp đỡ cô nữa, vậy nên cô cần báo đáp. Lão Tưởng hào hứng hướng dẫn con gái toàn bộ quy trình, còn bà Tô thì ung dung đứng nhìn, vì chê nấu nướng nặng mùi, nên không để ý nhiều.

Vào buổi chiều mà cô đã hẹn gặp Hứa Thư Trạch, nhiệt độ giảm sâu. Trong gió lạnh, từ xa Tưởng Tinh nhìn thấy một chàng trai dáng cao gầy đang đi về phía mình. Cậu ta và Trương Tuyết Tề quả thực không phải là dạng vừa.

Tuy rằng Trương Tuyết Tề chịu ảnh hưởng nghệ thuật từ nhỏ, nhưng cũng rất thích thể thao, quanh năm chơi bóng rổ với bạn bè nên có thân hình cường tráng, cơ bắp cân đối và làn da màu lúa mạch khỏe mạnh. Chàng trai trước mặt lúc này lại mang phong cách một thiếu niên nho nhã.

Hứa Thư Trạch dừng lại trước mặt cô, mỉm cười nói: “Chào cậu, Tưởng Tinh.”

Tưởng Tinh hoàn toàn bị cuốn vào tình huống fangirl gặp được thần tượng, dăm ba câu chẳng thoát khỏi việc hát hò, suýt chút nữa thì quên mất mục đích chính mà mình hẹn cậu ta ra đây. Cũng may là Hứa Thư Trạch đã ngắt lời cô đúng lúc và sau khi lắng nghe lời tỏ tình của cô, cậu ta ngẫm nghĩ vài giây rồi hỏi lại một câu vô cùng lệch trọng tâm: “Tớ vẫn luôn tưởng rằng cậu là bạn gái của Trương Tuyết Tề bên lớp A2.”

“Bọn tớ là bạn thân.” Tưởng Tinh nói.

Nếu giải thích quá nhiều thì không còn gì bất ngờ nữa.

Hứa Thư Trạch nhàn nhạt ồ một tiếng: “Cậu chỉ là vì thích giọng hát của tớ thôi nhỉ.”

Tưởng Tinh chỉ cảm thấy như nhau: “Tớ thích giọng của cậu cũng thích cậu.”

“Cảm ơn cậu, Tưởng Tinh.” Đột nhiên Hứa Thư Trạch nở nụ cười, giọng nói dịu dàng ấm áp: “Tuy nhiên rất xin lỗi, tớ không thích cậu.”

Ánh sao trong mắt cô lập tức biến mất.

Hứa Thư Trạch nói: “Tớ hy vọng cậu sẽ sớm hiểu rõ trái tim mình và tìm được người mà mình thật sự thích.”

Khi cô đang cố gắng thoát ra khỏi vũng lầy của mối tình chưa kịp bắt đầu đã tan vỡ, thì lại phát hiện mình vô tình đi đến sân bóng rổ từ bao giờ.

Một quả bóng đập xuống cách cô nửa bước chân, có người cười, có người gọi to, có người chạy. Cứ thế cho đến khi một đôi giày thể thao đen trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt đang rũ xuống của cô.

“Gần đây không có bài kiểm tra sao?” Trương Tuyết Tề thở hổn hển, khi anh đến gần cô có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người anh: “Mặt nhăn mày nhó, điểm Toán lại không đạt rồi hả?”

Tưởng Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt trời đang lặn, anh hướng về phía ánh sáng khiến mái tóc trở nên sáng bóng, cả đôi lông mày cũng bóng mờ.

Vẻ mặt Trương Tuyết Tề hơi bối rối.

Cô mếu máo, như thể sẽ rơi nước mắt bất cứ lúc nào: “Trương Tuyết Tề…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi