KHÔNG ĐƯỢC YÊU BẠN THÂN

“Chỉ là ngủ thôi nhé, đắp chăn ngủ, không làm gì khác.” Tưởng Tinh ngây thơ nói.

Trương Tuyết Tề hơi nheo mắt lại, nhìn cô thật sâu và không lên tiếng.

Tưởng Tinh cũng yên lặng nhìn anh, cô đảo mắt, chợt hiểu ra có giải thích cùng là thừa, còn lộ ra sự mờ ám trong lòng. Hơi nóng còn đọng lại trên má cô thật lâu, ôm cũng không được, thả ra cũng chẳng xong, cuối cùng dần dần rơi vào im lặng rồi vùi mặt vào cánh tay anh. Xấu hổ chết đi được…

“Cậu muốn làm gì cũng không được đâu.” Trương Tuyết Tề bật cười một tiếng và nắm tay cô lên lầu.

Đèn tường phòng khách vụt tắt, nguồn sáng của đèn cảm ứng cầu thang hắt lên, giống như một tấm gấm mềm mại, đưa hai người vào một nơi yên tĩnh khác cách nhau một bức tường, nơi mà chẳng có ai quấy rầy họ.

Phòng khách im phăng phắc, chó mèo ngủ yên trên đệm. Phòng ngủ cũng yên ắng, đến mức cô có thể nghe thấy tiếng trống của nhịp tim trong lồng ngực đang giãn nở vô hạn. Cơ thể cô nửa dựa tường, lần đầu tiên cô không dám cử động trong môi trường mà mình đã ở không biết bao nhiêu lần.

Tưởng Tinh cau mày, vô thức xoa xoa lỗ tay, lẩm bẩm nói: “Ồn ào quá…”

Trương Tuyết Tề đang đứng bên tủ quần áo, ngạc nhiên nghiêng đầu: “Ồn ào? Tiếng điều hoà sao?”

Anh lấy điều khiển điều hoà để xem xét, thấy nó đang ở chế độ ngủ.

Cô mượn chút ánh sáng nhìn anh, có hơi giật mình.

“Đứng đây làm gì thế?” Trương Tuyết Tề nhìn động tác như muốn “nhập” vào bức tường trắng của cô, buồn cười, nói: “Lại đây.”

“Ồ.” Tưởng Tinh chậm rãi đi về phía giường.

Anh thoáng nhận thấy tốc độ không tự nhiên của cô, lại ra hiệu: “Qua chỗ tớ này.”

“Không phải muốn đi ngủ sao?”

“Ừm.” Anh đóng tủ quần áo lại, quay người: “Cởi đồ ngủ của cậu ra.”

Tưởng Tinh cứng ngắc người đứng cách anh một bước, cô siết chặt cổ áo, rụt vai nhìn anh chằm chằm. Bóng tối dần bao phủ trước mặt cô, một bàn tay từ từ vươn tới. Cô đột ngột nhắm mắt lại, nín thở không dám phát ra tiếng động.

Có thứ gì đó đang chuyển động trên tóc, Tưởng Tinh lặng lẽ mở mắt phải ra nhìn, đập vào mắt là chiếc áo phông màu xám có in hình vương miện ở giữa của anh. Khi mở nốt bên mắt trái ra, lại thấy hai ngón tay anh đang nhặt một nhúm lông trắng, giọng điệu không chút dao động: “Cậu nằm chung một ổ với Doug, trên người toàn là lông của nó, vậy không thay áo thì ngủ thế nào?”

Mặt mày Tưởng Tinh nóng bừng, cô có chút ngượng ngùng ừm một tiếng, rồi cúi đầu nhìn đám lông tơ trên quần áo mình.

Một chiếc áo phông màu trắng được nhét vào lòng cô.

“Tự vào nhà vệ sinh thay đi.” Anh nói xong thì không để ý đến cô nữa mà đến chuẩn bị giường.

Tưởng Tinh thay xong áo ra ngoài, thấy Trương Tuyết Tề đã sắp xếp lại giường chiếu và nằm nghiêng phía bên trái. Hai chiếc gối kê sát nhau, anh để lại đèn tường cho cô và vị trí nằm của cô là ở bên phải.

Sau khi tắt đèn, Tưởng Tinh chui vào chăn, cô khẽ cử động để điều chỉnh vị trí ngủ sau đó vô thức quay đầu sang nhìn anh. Cái nhìn đó khiến trái tim cô thắt lại, đúng lúc anh đang trở mình, từ đưa lưng về phía cô thành tư thế hai người đối diện nhau. 

Trong bóng tối, cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh. Ngủ rồi sao? Hay là vẫn chưa ngủ? Tưởng Tinh nín thở tiến lại gần, khi chỉ còn cách nửa ngón tay, mới thấy đôi mắt đang nhắm chặt của anh. Tiếng thở đều đều nhẹ nhàng lướt qua gò mà cô, ấm áp và ngứa ngáy. Cô khẽ cắn môi, nở nụ cười kích động và hồi hộp, rồi lặng lẽ nằm xuống đối diện với anh.

Tưởng Tinh khẽ nói: “Ngủ ngon nhé, Trương Tuyết Tề.” Sau đó mãn nguyện nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Bốn giờ sáng, cả thế giới chìm trong yên lặng. Tưởng Tinh ậm ừ một tiếng trong giấc mơ, lúc này cô đang bước vào thế giới của một giấc mơ kỳ quái. 

Trương Tuyết Tề từ từ mở mắt. Trong bóng tối, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái nằm bên cạnh, cô gái sau hơn hai mươi năm cuối cùng đã ở bên anh. Anh chỉ lặng lẽ quan sát cô, từng giây từng phút trôi qua và chỉ mong rằng khoảnh khắc tiếp theo vẫn sẽ được tiếp tục như vậy.

Bình minh tới sẽ là mãi mãi.

…..

Tưởng Tinh ngủ một mạch đến một giờ chiều mới dậy, cô thấy trong Wechat có ba tin nhắn của Trương Tuyết Tề.

Trương Tuyết Tề: “Tớ đi làm rồi, khi nào dậy thì nhắn tin cho tớ nhé.” 8 giờ 23 phút.

Trương Tuyết Tề: “Sau khi dậy nhớ tìm đồ để ăn, không được ăn mấy loại như bánh quy hay bánh mì, nếu không muốn về nhà ăn cơm thì tớ sẽ gọi đồ cho cậu.” 11 giờ 05 phút.

Trương Tuyết Tề: Biểu tượng con mèo cắn chiếc chăn bông, trên đầu có chữ “dậy thôi”. 12 giờ 49 phút.

Tưởng Tinh lười biếng lăn qua lăn lại, ánh mắt ngưng đọng. Nửa bên trái giường là nơi thuộc về Trương Tuyết Tề đêm qua. Chăn của anh đã được gấp lại và đặt gọn trên gối. Không có chiếc quần áo nào đặt cạnh giường, trên sofa hay là trên ghế, nó gọn gàng và sạch sẽ đến mức trông không hề giống với phòng của một người đàn ông.

Cô nhìn quanh rồi đột nhiên nở một nụ cười thâm thuý, sau đó di chuyển cơ thể, lăn từ bên phải sang bên trái và gục đầu vào gối của anh. Đây là mùi của anh cùng mây bay, nắng chiều, như thuốc an thần. Cô vùi mặt xuống, cọ đi cọ lại, sau đó ôm chăn của Trương Tuyết Tề và nằm trên gối của anh, rồi mới hồi hộp nhắn tin lại.

Tưởng Tinh: “Dậy rồi, dậy rồi.” 13 giờ 23 phút.

Tưởng Tinh: Biểu tượng cảm xúc “Tôi rất ok”. 13 giờ 23 phút.

Không ngờ, vừa mới gửi đi thì bên kia lại đang hiển thị dòng chữ “Đối phương đang soạn tin nhắn”.

Trương Tuyết Tề: “Ăn gì nào?”

Trương Tuyết Tề: “Tớ gọi đồ ăn cho cậu.”

Tưởng Tinh: “Tớ về nhà ăn, có dì Lưu mà.”

Tưởng Tinh: “Chiều nay mami đi làm đẹp, tớ sẽ đợi bà ấy đi rồi mới về, hì hì.”

Trương Tuyết Tề: “Ừm.”

Trương Tuyết Tề: “Gửi ảnh đồ ăn cho tớ nhé.”

Từ bạn thân trở thành người yêu chỉ sau một đêm. Nhưng ngoài nắm tay và trong sáng đắp chăn ngủ một giấc ra thì hình như không có gì thay đổi thì phải. Yêu nhau đều như vậy cả sao?

Cô lười biếng lăn lộn trên giường, sờ soạng chiếc áo phông nam trên người, cảm giác đau nhói lạ thường cứ chiếm cứ trong lòng cô, nó vẫn cứ liên tục kéo dài từ tối qua đến giờ. Ánh mắt quay về điện thoại, cô bất giác gõ một dòng chữ. Thật không ngờ tin nhắn của anh cũng đến cùng lúc đó.

Trương Tuyết Tề: “Khi nào thì cậu muốn công khai với gia đình?”

Tưởng Tinh: “Trương Tuyết Tề, tớ rất nhớ cậu.”

Ban đầu cô không hề để ý, tất cả sự hưng phấn ngọt ngào đó đều do dopamine tiết ra, cô ngây người ngồi trên giường, sau khi đọc hai dòng tin nhắn nối tiếp nhau này mới lập tức nóng bừng cả người.

Chết cha! Muốn thu hồi nhưng không được nữa rồi. Nhắn thêm cái gì để che đậy, ngụy trang bây giờ?

Tưởng Tinh đang cố gắng tìm một biểu tượng cảm xúc vui nhộn thì màn hình chờ chuyển đổi, ba chữ “Trương Tuyết Tề” bật lên, xuất hiện trong tầm mắt. Chiếc điện thoại như biến thành một củ khoai nóng hổi, cô cứ thế ấn vào nút từ chối.

Mười giây sau, tin nhắn Wechat xuất hiện.

Trương Tuyết Tề: “?”

Tưởng Tinh tắt màn hình, nhanh chóng thay quần áo, thu dọn lại giường, xuống lầu xác định chó mèo đều đã ăn no liền chạy một mạch về nhà mà không dám quay đầu lại. Không ngờ rằng, hôm nay bà Tô lại không ra ngoài, hai mẹ con gặp nhau ở phòng khách, mặt đối mặt nhìn nhau.

Bà Tô đang đắp mặt nạ, trên tay cầm bát yến sào, dùng thìa khuấy đều, nhìn cô chằm chằm: “Con ở bên ngoài về đấy à? Ra ngoài từ khi nào thế? Mẹ còn tưởng con vẫn đang ngủ trên lầu.”

“Con… Con sang nhà Trương Tuyết Tề cho chó mèo ăn.” Tưởng Tinh quay mặt đi, vuốt vuốt lại mái tóc, muốn cố gắng trốn khỏi “hiện trường” thật nhanh.

“Khoan đã.”

Giọng nói ma quái của bà Tô từ sau lưng Tưởng Tinh truyền đến. Từ khoé mắt của cô có thể nhìn thấy một đôi chân sơn móng màu hồng vỏ đỗ. Tưởng Tinh đứng thẳng người, không hề nhúc nhích.

Mẫu hậu đại nhân chầm chậm đi vòng quanh người cô, ánh mắt lướt từ tóc cô, đến cổ rồi đi xuống dưới, sau khi xem xét qua, bà nhặt ra một chùm lông tơ màu trắng trên vai cô.

“Lông chó.” Bà Tô nhận ra, rồi gật đầu: “Xem ra đúng là đi cho chó ăn thật.”

“Ma mi, con lên thay quần áo đây.” Tưởng Tinh mỉm cười, gửi một nụ hôn gió chớp nhoáng rồi muốn rút lui.

“Đợi đã.”

Trái tim Tưởng Tinh lại một lần nữa trở nên căng thẳng.

“Đi tắm rửa gội đầu, mặc bộ đồ mà lần trước mẹ mua cho con, rồi mẹ đưa con ra ngoài làm đẹp.” Bà Tô gỡ mặt nạ xuống và bắt đầu massage.

“Làm gì thế ạ?” Tưởng Tinh ngơ ngác hỏi.

“Ba mẹ A Tề đi du lịch về rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm.” Bà Tô lại nhìn cô: “Con ra ngoài lúc mấy giờ thế? Đã ăn cơm chưa?”

“Con ra ngoài từ sớm.” Tưởng Tinh có ý che đậy: “Vẫn chưa ăn.”

Bà Tô không hỏi thêm câu nào nữa và gọi dì Lưu hâm nóng đồ ăn, sau đó dặn dò thêm vài câu về bữa tối, cuối cùng cũng thả Tưởng Tinh đi.

Cô vội vàng về phòng tắm rửa theo yêu cầu của bà Tô. Hai mẹ con đều có bằng lái xe, nhưng về cơ bản là không có kinh nghiệm đi đường. Mỗi lần ra ngoài, Tưởng Tinh sẽ đi nhờ xe của Trương Tuyết Tề hoặc là ngồi tàu điện ngầm, còn bà Tô thì được lão Tưởng chiều chuộng đã hai chục năm nên đương nhiên sẽ chẳng ngồi tàu điện hay là xe bus.

Sau một cuộc điện thoại, tài xế của lão Tưởng đã đưa hai mẹ con đến cửa hàng tạo kiểu tóc, sau đó lại kiên nhẫn chờ đợi ba tiếng rồi mới đưa họ đến nhà hàng. Một buổi chiều bận rộn trọn vẹn, bận bịu làm đẹp.

Lòng dạ Tưởng Tinh bồn chồn, hoàn toàn không dám mở điện thoại lên. Đôi lúc thì ngẩn ngơ, đôi lúc lại cau mày, khi thì mím môi, khi thì nở nụ cười ngốc nghếch, mọi biểu hiện của cô đều bị bà Tô quan sát và nắm bắt.

***

Trong phòng bao.

Tưởng Tinh ngây ngốc làm ổ trên ghế sofa, bà Tô thì cầm chiếc gương nhỏ để thưởng thức vẻ đẹp của mình, sau một cuộc điện thoại ngắn, bà dặn dò con gái: “Nhóm chú Trương của con đến rồi, xuống lầu đón đi.”

Sau hơn nửa năm, cuối cùng Tưởng Tinh cũng nhìn thấy Chú Trương và Dì Phương trở về sau chuyến du lịch. 

Mười năm như một, Phương Diệu vẫn luôn tràn đầy năng lượng, khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng Tinh, bà ấy đã chạy ra khỏi vòng tay chồng mình, đến ôm chầm lấy Tưởng Tinh và xoa mặt cô: “Tinh Tinh à, lâu lắm rồi dì mới được gặp con, dì nhớ con lắm đó. Whoa! Hôm nay con xinh đẹp quá này, Lão Trương, qua đây chụp cho em và Tinh Tinh một tấm ảnh đi.”

Chú Trương đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn rất cường tráng, dáng người cao ráo tuấn tú. Ông ấy nở nụ cười làm theo yêu cầu rồi lại ôm Phương Diệu vào lòng: “Tinh Tinh, trên xe có quà của chú và dì Phương mua cho con, lát nữa chú sẽ mang về nhà giúp con.”

“Cảm ơn chú Trương.” Tưởng Tinh nở nụ cười ngọt ngào: “Không sao ạ, còn tự cầm cũng được.”

Phương Diệu vẫy tay cười, cúi người nói nhỏ: “Con cầm không nổi đâu, to lắm.”

“Là gì thế ạ?”

“Là một bất ngờ, về nhà rồi xem.”

…..

Khoảnh khắc bước vào phòng bao, Phương Diệu vui sướng hét lên, cũng chạy thẳng đến ôm cổ bà Tô, đồng thời đặt một nụ hôn lên một bên má được trang điểm tinh tế của cô bạn thân, rồi ấm ức làm nũng: “Tô Tô, tôi về rồi này, bà có nhớ tôi không? Lâu lắm không được gặp bà rồi…”

Chú Trương đứng bên cạnh nở nụ cười bất lực.

Bà Tô cũng đã quen, bèn xoa xoa nhẹ lên đầu cô bạn, dỗ dành chiếu lệ. Hai người phụ nữ cộng lại cũng được gần một trăm tuổi, nhưng ngoại hình lại như bị thời gian lãng quên, lúc này đang quây quần lại bên nhau trò chuyện về đủ thứ trên đời, từ những giai thoại kỳ lạ cho đến việc chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp. Sau đó, là lão Tưởng đến rồi cùng chú Trương, hai người bạn thân cùng nhau uống trà.

Tưởng Tinh được cử xuống lầu để đợi bánh gato của hai vị phu nhân. 

Tại sao cô lại không trả lời tin nhắn của Trương Tuyết Tề? Tưởng Tinh ấn vào vị trí của trái tim, có một loại cảm giác không thể biểu đạt phảng phất trong cơ thể.

Có lẽ hai người chưa quen với việc bí mật thay đổi thân phận, nên nghe thấy tên anh hoặc nhìn thấy tin nhắn của anh sẽ khiến cô cảm thấy tội lỗi và lo lắng rất khó giải thích. Hình ảnh những va chạm với anh liên tục nảy lên, hình thành một vòng tròn lặp đi lặp lại, hết khung hình này nối tiếp khung hình khác.

Cô có chút khó chịu, thở dài. Đây có phải là cảm giác yêu không?

Mặc dù nghĩ đến Trương Tuyết Tề sẽ khiến lòng cô như có một mạch nước ấm đang chảy, nhưng khi nói chuyện với anh, đột nhiên cô lại không dám nhìn thẳng vào anh. Hai người đã biết nhau kể từ khi lọt lòng, cũng là người không thể tách rời khỏi ký ức của nhau, trước giờ cô luôn giơ nắm đấm hay làm mặt xấu sau lưng anh. Những việc đó đã quá quen thuộc, quen thuộc tới mức anh có thể không mặc áo lượn lờ trước mặt cô, quen thuộc tới nỗi anh cũng đã từng nhìn thấy cô khi không mặc áo lót… Chỉ có điều hiện tại, anh và cô đã thực sự hẹn hò rồi. 

Tưởng Tinh cứ thế bối rối cho đến khi ký tên và nhận bánh, nam nhân viên mặc đồng phục màu đen rời đi, Tưởng Tinh thu lại tầm mắt, xách theo chiếc túi lớn quay lại nhà hàng.

Nếu sớm biết một ngày nào đó sẽ hẹn hò với anh, thì ngay từ đầu cô đã không luộm thuộm, không chẳng biết phân biệt ranh giới giới tính và sống động như một nữ tử hán như vậy trước mặt anh. Tưởng Tinh thở dài, đã một ngày không gặp Trương Tuyết Tề rồi, cô có chút nhớ anh.

Hay là gọi cho anh nhỉ?

Ý nghĩ này giống như ngọn lửa bùng lên từ đống lửa lớn, nuôi dưỡng nơi mềm mại nhất trong trái tim cô, khiến toàn thân cô run lên như bị điện giật. Không cần suy nghĩ thêm gì nữa, cô đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại đang để ở chế độ im lặng ra, không vào Wechat mà bấm thẳng vào giao diện cuộc gọi.

“Còn chưa tới một ngày.” Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng.

Ngay lúc sức lực trong tay biến mất, eo cô được ai đó đỡ lấy từ phía sau, hai chân như mất trọng lượng, nhấc khỏi mặt đất lùi ra sau. Tưởng Tinh bị lực kéo gấp gáp và mãnh liệt đó chèn ép đến đau nhói, trọng tâm không vững khiến cô phải bám chặt vào cánh tay cường tráng của người đàn ông, như người sắp chết túm được khúc gỗ đang trôi dạt. Cô ảo não ngẩng đầu lên giữa nhịp tim đang đập điên cuồng của mình, đập vào mắt là đôi mắt đen láy và cực kỳ áp chế ấy.

Trương Tuyết Tề khống chế sự căng thẳng trong lồng ngực, nhìn thẳng vào cô. 

Tưởng Tinh vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy những lời khiển trách hung dữ, nhưng khi anh lên tiếng, giọng nói lại hơi khàn khàn: “Hối hận rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi