KHÔNG ĐƯỜNG THỐI LUI – HOA NGỘ NHA

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Tuy rằng Hàn Dữ Tiếu đã tiếp nhận ý tốt của Thẩm Văn Hiên, quyết định tới làm tại tiệm cà phê của chị cậu, nhưng lại không đồng ý nhận số tiền lương mà Thẩm Văn Hiên đã nâng lên cho hắn.

Hàn Dữ Tiếu cười nhạo cậu không biết mùi đời, “Nếu cho cậu mở tiệm cà phê thì khéo tán gia bại sản mất.”

“Chỉ cậu mới được chứ còn người khác đâu thể.” Thẩm Văn Hiên không phục, “Cậu trông đẹp trai như vậy, đứng ở đó chào khách. Thẩm Ngôn Ngôn chiếm tiện nghi lớn rồi còn gì.”

Lời này tựa như cậu và Hàn Dữ Tiếu mới là người một nhà, còn bà chị họ ruột thịt với cậu – Thẩm Ngôn Ngôn ngược lại trở thành người ngoài.

Nếu như Thẩm Ngôn Ngôn nghe thấy được, nhất định sẽ đánh đứa em bất hiếu này một trận.

Hàn Dữ Tiếu cũng nghe ra được hàm ý, ngực không nhịn được bắt đầu nóng lên.

Có đôi khi hắn thật sự không muốn quan tâm gì hết, đè Thẩm Văn Hiên lên tường hôn lấy hôn để, hôn tới mức cậu thở không nổi, hôn khiến cho đại não của cậu thiếu dưỡng khí, ánh mắt chỉ nhìn thấy một mình hắn.

Nhưng Thẩm Văn Hiên lại không biết hắn đang suy nghĩ gì, bây giờ là tiết thể dục, trên sân tập có nhiều lớp, Thẩm Văn Hiên trông thấy hoa khôi lớp bên cạnh thay một thân đồ thể dục vừa người, đánh cầu lông trên sân, vừa trẻ trung vừa hoạt bát, gần như hơn phân nửa con trai trên sân tập đều nhìn cô.

Thẩm Văn Hiên cũng kéo Hàn Dữ Tiếu nhìn theo.

“Cậu nhìn kìa, là Hứa Anh.” Cậu chỉ cho Hàn Dữ Tiếu, “Có mấy người ở lớp chúng ta thích bạn ấy. Lần trước suýt chút nữa đã đánh nhau.”

Hàn Dữ Tiếu hoàn toàn không có hứng thú đối với Hứa Anh, nhưng mà ánh mắt của Thẩm Văn Hiên lại cứ dán lấy bóng hình Hứa Anh, hắn lập tức đen mặt, một chút tình nồng ý mật vừa mới dâng lên trong lòng đều nguội lạnh.

“Tại sao tôi lại phải nhìn cô ấy chứ?” Hắn nói, lạnh như băng, mạnh mẽ chuyển dời ánh mắt của Thẩm Văn Hiên lên trên người mình, như thầy chủ nhiệm dùng gậy đánh uyên ương, “Bài thi hôm qua tổng cộng có bốn mươi câu, cậu sai mất hai mươi câu. Buổi tối tiếp tục làm, phải làm cho tới khi lỗi sai giảm xuống mới được.”

Thẩm Văn Hiên vừa định kêu rên, Hàn Dữ Tiếu lập tức ra đòn sát thủ, “Cậu có muốn thi vào đại học cạnh tôi không? Nếu cậu không muốn thi vào đại học S tôi đây sẽ không giám sát cậu nữa.”

Thẩm Văn Hiên chỉ có thể bí xị mặt mày, “Tôi học.”

Cậu rầm rầm rì rì, cũng quên mất ban nãy định nói gì rồi, thật ra cậu đã nhịn cả một bụng bát quái, người mà bạn nữ Hứa Anh vừa xinh đẹp lại vừa kiêu ngạo lớp bên cạnh thích chính là Chung Nịnh đó.

Nhưng hiện giờ đầy đầu cậu đều bị toán học chi phối sợ hãi, đã sớm quên béng mẩu chuyện bát quái này rồi.

Kết quả không nghĩ tới, hai ngày sau, ngay sau khi tan học cậu lại bị Hứa Anh chặn lại.

“Đầu tiên nói trước, đây không phải là thư tình tôi đưa cho cậu, tôi không thích cậu.” Hứa Anh cầm một lá thư tình kín đáo nhét cho cậu, lá thư hồng nhạt như màu đóa anh đào, yểu điệu tao nhã, còn có một chút hương thơm, tràn đầy nỗi niềm tình cảm của một thiếu nữ, “Là đứa bạn thân tên Lý Đồng của tôi. Cậu ấy da mặt mỏng, không dám tự mình đưa cho cậu, tôi không chịu được nên giúp một việc.”

Thẩm Văn Hiên sững sờ nhìn lá thư trong tay, thật ra cậu cũng không phải lần đầu tiên được bạn gái thích, nhưng mà lại là lần đầu tiên nhận được thư tình. Cầm một lá thư nho nhỏ ở trong tay, tự dưng cảm thấy khá nóng tay.

Cậu vô ý thức muốn từ chối, lại nghe thấy Hứa Anh hỏi, “Cậu chưa có bạn gái đúng không?”

Cậu chần chừ một chút, cảm thấy không thể nói dối, thành thành thật thật lắc đầu, “Chưa có, nhưng mà…”

Hứa Anh lập tức vui lên không ít, “Vậy cậu cứ suy nghĩ thật kỹ, tôi nói cậu nghe, người theo đuổi Lý Đồng rất nhiều, nhưng mà cậu ấy lại chỉ thích cậu. Cậu cũng không nên phụ lòng cậu ấy.”

Cô vừa nói xong cũng chạy đi mất, hoàn toàn không cho Thẩm Văn Hiên cơ hội mở miệng nói thêm câu nữa, Thẩm Văn Hiên trông thấy cô đã chạy ra xa, đến khúc cua có một cô gái tóc ngắn đi đến bên cạnh, liếc qua bên này một cái, nắm tay Hứa Anh rồi cùng rời đi.

Thẩm Văn Hiên biết nữ sinh tóc ngắn kia chính là Lý Đồng, cậu nhận ra. Hứa Anh không hề nói điêu, người theo đuổi Lý Đồng quả thực không ít, cô là hình mẫu thanh tú dịu dàng chuẩn mực, tuy rằng không nổi bật lóa mắt như Hứa Anh, nhưng thực sự rất thu hút sự chú ý của phái nam.

Được một cô gái như vậy thích, trái tim thiếu nam của Thẩm Văn Hiên cũng đập mạnh hơn vài nhịp. Cậu cầm phong thư trong tay, gãi đầu không biết nên xử lý thế nào.

Trước kia có nữ sinh tỏ tình trực diện với cậu, cậu đều luống cuống từ chối luôn. Nhưng mà gần đây cậu lại mơ hồ cảm thấy có phải mình đang muốn kiếm bạn gái hay không.

Bởi vì chính cậu cũng đã nhận ra, hình như cậu dính lấy Hàn Dữ Tiếu quá mức rồi.

Chuyện này là do chị họ – Thẩm Ngôn Ngôn của cậu phát hiện ra.

Hàn Dữ Tiếu làm thêm trong quán của cô, nhưng lần nào Thẩm Văn Hiên cũng bám theo giống như cún con, vòng tới vòng lui sau lưng Hàn Dữ Tiếu.

Cô thờ ơ lạnh nhạt vài ngày, rốt cuộc không nhịn được tóm Thẩm Văn Hiên tới chỗ mình tâm sự.

“Em không cảm thấy mình dính Hàn Dữ Tiếu quá sao? Cậu ta đến làm thêm em sẽ tới làm bài tập, Hàn Dữ Tiếu tan ca em lại cùng đi ăn cơm với cậu ta, mỗi ngày cậu ta còn dạy thêm cho em nữa. Ngoại trừ không ngủ cùng nhau ra, hai đứa gần như không hề tách ra một chút nào.”

“Mặc dù biết quan hệ giữa hai đứa rất tốt, nhưng mà cho dù tốt thì em cũng không thể chỉ có một người bạn là cậu ta được.”

“Em với Chung Nịnh đã lâu không liên lạc đúng không.” Thẩm Ngôn Ngôn thản nhiên nhìn cậu, “Em và Chung Nịnh đã quen biết vài chục năm, còn em với Hàn Dữ Tiếu mới quen được bao lâu?”

Thẩm Văn Hiên nghĩ thầm, chuyện này trách em được sao, là Chung Nịnh bận rộn theo đuổi đàn ông, không thèm để ý tới em đó chứ.

Nhưng chuyện này không thể nói cho Thẩm Ngôn Ngôn.

Cậu không phục lắm, lại có chút đắc ý, “Hàn Dữ Tiếu cũng thích ở cạnh em, cậu ấy cũng đã suy tính giúp em luôn rồi, sau này cậu ấy sẽ thi vào đại học T, em thi vào đại học S, hai bọn em lên đại học cũng sẽ ở chung một chỗ.”

Cậu làm mặt quỷ với Thẩm Ngôn Ngôn, “Hai bọn em còn thân hơn cả anh em ruột nhá.”

Thẩm Ngôn Ngôn bật cười một tiếng, “Vậy hai đứa không định quen bạn gái à? Được rồi, coi như là đứa ngốc là em đây không có ý định này, nhưng Hàn Dữ Tiếu trông đẹp trai như thế, vừa lên đại học nhất định sẽ có nữ sinh theo đuổi, đến lúc đó cậu ta bận bịu bên bạn gái, chị xem em còn có thể dính lấy cậu ta như hình với bóng được hay không.”

Thẩm Văn Hiên á khẩu không trả lời được, cậu rất muốn phản bác là Hàn Dữ Tiếu sẽ không kết giao bạn gái, nhưng cậu dựa vào gì mà nói như vậy chứ?

Hàn Dữ Tiếu cũng không phải của của riêng cậu, cậu chỉ là bạn học, bạn bình thường, tối đa là thêm cái đuôi – bạn tốt nhất của Hàn Dữ Tiếu thôi.

Cậu không có quyền cản trở Hàn Dữ Tiếu đi thích người khác.

Cậu không phản bác Thẩm Ngôn Ngôn được, trong lòng cực kì khó chịu, ngẩng đầu vừa nhìn, Hàn Dữ Tiếu đang mang cà phê lên cho khách, mặc đồng phục là áo gi-lê và sơ mi trắng của tiệm cà phê, vừa nổi bật lại vừa đẹp trai. Cô gái gọi cà phê vẫn luôn mím môi cười, lúc Hàn Dữ Tiếu cầm chén đĩa định rời đi thì lập tức nhét một mảnh giấy viết số điện thoại của mình vào trong tay Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu không có biểu cảm gì, cầm lấy chén đĩa rời đi, nhìn không ra là vui vẻ hay là khó chịu.

Thẩm Văn Hiên càng cảm thấy tức ngực, giống như bị nghẹn một hơi không thở ra được.

Thẩm Ngôn Ngôn còn thêm dầu vào lửa chọc cậu, “Xem ra không cần chờ lên đại học, Hàn Dữ Tiếu cũng sẽ sớm có bạn gái thôi.”

Thẩm Văn Hiên uống một ngụm coca cola, tức giận không muốn nói chuyện.

Thẩm Ngôn Ngôn còn nói, “Người yêu còn cần có một chút khoảng cách, ngày nào em cũng dính lấy Hàn Dữ Tiếu như vậy, biết đâu người ta chỉ là ngại mở miệng, nhưng trong lòng lại thấy khó chịu từ sớm rồi.”

Thẩm Ngôn Ngôn bình tĩnh nói, mồm mép của Thẩm Văn Hiên vẫn luôn không bằng được cô, có nói cũng nói không lại, chỉ có thể im miệng. Cậu nhìn Hàn Dữ Tiếu đi qua đi lại trong quán, rõ ràng trong tiệm cà phê có nhiều bồi bàn như vậy, nhưng mấy vị khách nữ lại đều thích vẫy tay với hắn.

Lòng cậu cũng lung lay theo. Cậu biết rõ Hàn Dữ Tiếu đối xử với cậu rất tốt, cũng rất lo lắng cho cậu, nhưng mà có thể giống như Thẩm Ngôn Ngôn nói hay không… thật ra Hàn Dữ Tiếu cũng thấy cậu quá dính quá phiền, chỉ là bận tâm tới cảm xúc của cậu, nên mới không nói ra.

“Em có crush không?” Thẩm Ngôn Ngôn đá chân cậu dưới gậm bàn, khiến cậu hoàn hồn.

“Không có.”

“Vậy có mẫu người yêu thích không?”

Thẩm Văn Hiên suy nghĩ một chút, cái này thì có, “Phải lớn lên đẹp, còn phải thông minh, độc lập, không nói nhiều nhưng lại có kiên nhẫn với em, tình nguyện theo em nghe em. Tốt nhất phải cao một chút, vóc dáng đẹp…”

Cậu còn chưa dứt lời, Thẩm Ngôn Ngôn ngồi đối diện đã đen một nửa mặt. Cô và Thẩm Văn Hiên có quan hệ tốt nhất trong đám họ hàng, Thẩm Văn Hiên nghĩ gì trong lòng, cô chỉ cần vừa liếc là có thể nhìn ra.

Thẩm Văn Hiên còn không bằng nói thẳng là cậu thích Hàn Dữ Tiếu luôn đi, tiêu chuẩn này rõ ràng là dựa theo hình tượng Hàn Dữ Tiếu để liệt kê ra còn gì.

Nhưng cô nhớ rõ lúc Thẩm Văn Hiên lên tiểu học còn biết tặng hoa cho bạn nữ cơ mà.

Chú hai thím hai của cô chỉ có một đứa con trai là Thẩm Văn Hiên, tuyệt đối không thể chơi gay thật được.

“Thật ra khi em yêu đương vào rồi thì sẽ phát hiện mấy tiêu chuẩn này đều chỉ là phù du thôi.” Cô từng bước tẩy não Thẩm Văn Hiên, “Dù sao nhà chúng ta cũng không cấm yêu sớm, nếu em gặp được một nữ sinh khá ổn, cũng có thể thử xem. Đương nhiên, em cũng không thể bắt nạt người ta, không thể làm tra nam.”

Thẩm Văn Hiên ậm ậm ừ ừ phụ họa vài câu, Hàn Dữ Tiếu đã đến giờ tan ca, đang đi về phía cậu.

Cậu lập tức vứt bỏ Thẩm Ngôn Ngôn trong một giây, mang theo cặp sách đứng lên, bye bye Thẩm Ngôn Ngôn.

Thẩm Ngôn Ngôn trơ mắt nhìn em trai mình bị Hàn Dữ Tiếu cầm tay, hai người cười cười nói nói bước ra ngoài. Hàn Dữ Tiếu mới đổi một cái xe đạp mới, nhưng lại chọn theo sở thích của Thẩm Văn Hiên, Thẩm Văn Hiên ngồi ở yên sau, ôm eo Hàn Dữ Tiếu, còn cười híp mắt nói chuyện với Hàn Dữ Tiếu, giống như một đôi người yêu đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.

Thẩm Ngôn Ngôn hận không thể lấy đầu đập đất, cảm thấy đống kem mình vừa mới ăn đang cuồn cuộn lên trong dạ dày, rất có cảm giác mình mới là kẻ trải đường cho Thẩm Văn Hiên yêu đương.

Cô cảm thấy mấy lời nói ban nãy của mình hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, Thẩm Văn Hiên không nghe lọt tai dù chỉ nửa chữ.

Cô không nhịn được nói thầm trong lòng, chú hai thím hai, cháu đã cố gắng rồi, chuyện này quả thật không thể trách cháu được. Bảo bối Thẩm gia nhất định muốn gả chồng, cháu không ngăn nổi…



Nhưng mà lời kia của Thẩm Ngôn Ngôn cũng không phải không để lại chút dấu vết gì trong đầu Thẩm Văn Hiên.

Cậu cảm thấy mình gần như chiếm giữ toàn bộ thời gian sau khi học xong của Hàn Dữ Tiếu, Hàn Dữ Tiếu đến trường tan học đều ở cạnh cậu, buổi tối nếu kèm thêm quá muộn, cậu lo lắng Hàn Dữ Tiếu trở về không an toàn, còn có thể mặt dày mày dạn giữ Hàn Dữ Tiếu lại.

Có thể thấy được, Thẩm Ngôn Ngôn nói hai người bọn họ ngoại trừ ngủ ra thì đều dính lấy nhau là không chính xác, hiện giờ bọn họ ngủ cũng ngủ chung một chỗ luôn rồi.

Thẩm Văn Hiên phát ngốc một lát, thư tình của Lý Đồng vẫn nằm trong tay cậu, vỏ màu hồng nhạt, bên trong tràn đầy nỗi lòng của một thiếu nữ.

Cậu đang nghĩ không biết Hàn Dữ Tiếu có cảm thấy bị trói buộc quá không.

Nếu như cậu tìm bạn gái, có phải sẽ tự động phân tán lực chú ý đối với Hàn Dữ Tiếu, sẽ không trở thành kẻ đáng ghét, cũng không trở thành kẻ dính người hay không.

Cậu không nghĩ thông được gì, liếc mắt nhìn đồng hồ, có lẽ Hàn Dữ Tiếu đã trực nhật xong rồi.

Thật ra hôm nay là hai người bọn họ cùng trực nhật, nhưng mà mỗi lần Hàn Dữ Tiếu đều không cho cậu động thủ.

Cậu nghĩ tới việc này, lập tức cảm thấy lời nói của Thẩm Ngôn Ngôn có vẻ cũng có vài phần đạo lý.

Hàn Dữ Tiếu quá chiếu cố cậu, khiến cậu bất tri bất giác bị ỷ lại.

Nhưng cậu không thể yên tâm thoải mái độc chiếm Hàn Dữ Tiếu như vậy được.

Cậu cất bức thư tình hồng nhạt vào trong cặp mình.
Tác giả có lời muốn nói: Chị họ cũng không phải nhân vật phản diện, chính là cảm thấy có lẽ Thẩm Văn Hiên vẫn có thể thẳng trở lại. Sau khi thấy cậu không thẳng lại được nữa lập tức từ bỏ đấu tranh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi