KHÔNG ĐƯỜNG THỐI LUI – HOA NGỘ NHA

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Có lẽ là do mệt trong người, gần mười giờ tối Thẩm Văn Hiên lại đói bụng, dạ dày của cậu cũng không còn đau nữa, nên muốn đi ăn khuya.

Hiện tại Hàn Dữ Tiếu cảm thấy cực kỳ hài lòng, vô cùng dễ nói chuyện, “Cậu muốn ăn cái gì?”

“Đồ nướng.”

“Không được.” Hàn Dữ Tiếu còn chưa tới mức bị sắc đẹp làm lu mờ lý trí, ban nãy còn đau dạ dày, bây giờ mà ăn thêm đồ nướng, Thẩm Văn Hiên đúng là không sợ phải nhập viện.

“Vậy thì thôi.” Thẩm Văn Hiên hậm hực đá vào chân của Hàn Dữ Tiếu, cảm thấy người bạn trai mới lên chức này của cậu đúng là chẳng có gì tốt đẹp.

“Có ăn lẩu nấm hầm không?” Hàn Dữ Tiếu cầm điện thoại tra bản đồ mỹ thực, “Cho cậu ăn thêm ít thịt bò nóng với ít bí đao nóng, nhưng không được chấm tương ớt.”

Thẩm Văn Hiên suy nghĩ một chút, miếng thịt bò mỏng nhúng vào nồi lẩu nấm nóng hầm hập vài lần, dính nước tương, vừa thơm vừa mềm, cậu lại không cốt khí đổi lập trường, “Ăn.”

Vì vậy hai người mặc quần áo tử tế xuống lầu.

Hai người chui ra khỏi chăn, Thẩm Văn Hiên mới phát hiện ngực mình toàn là vệt đỏ lốm đốm, bả vai và đầu ngực còn có dấu răng của Hàn Dữ Tiếu.

Lại nhìn Hàn Dữ Tiếu, lưng cũng có vết cào của cậu.

Nhưng cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào, càu nhàu với Hàn Dữ Tiếu, “Tôi thấy cậu đúng là giống chó, nhìn cậu cắn ba ba thành bộ dạng gì này. Thằng con bất hiếu.”

Hàn Dữ Tiếu chẳng buồn phản bác cậu, cầm lấy cái áo sơ mi sáng màu, kêu Thẩm Văn Hiên đưa tay qua đây.

Nhưng trong lòng Hàn Dữ Tiếu lại cợt nhả nghĩ, như vậy còn chưa tính là lợi hại đâu, sau này sẽ còn lợi hại hơn. Nhưng mà bộ dạng Thẩm Văn Hiên lầu bà lầu bầu lại đặc biệt đáng yêu, Hàn Dữ Tiếu nhìn ánh mắt lấp lánh và bờ môi bị hắn cắn nát của cậu, lại cảm thấy mình có chút không nỡ hạ thủ.

Trước kia hắn không thân với Thẩm Văn Hiên, mỗi ngày đều nhớ Thẩm Văn Hiên không nộp bài tập, còn âm thầm giễu cợt Thẩm Văn Hiên gái tính, quần áo lụa là. Nhưng hiện giờ hắn lại nhìn bộ dạng Thẩm Văn Hiên kiêng ăn, không thích học tập chỉ thích chơi game, trong lòng lại cảm thấy cậu cứ như vậy rất tốt, cứ ngây thơ yếu ớt sống như vậy, giống như hoàng tử nhỏ trông coi hoa hồng, mãi mãi cũng không muốn lớn lên.

“Đi thôi.” Hắn dắt Thẩm Văn Hiên xuống tầng, hai người cũng không có vẻ thân mật hơn so với bình thường, nhưng ngón tay của Thẩm Văn Hiên lại len lén gãi gãi lòng bàn tay của Hàn Dữ Tiếu, thấy Hàn Dữ Tiếu nhìn mình, lại vui rạo rực nở nụ cười, như một con sóc nhặt được quả thông.

Hàn Dữ Tiếu cũng nhịn không được cười rộ lên theo.

Lúc hai người bọn họ mở cửa muốn đi ra ngoài, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng động, bác gái vốn không dám ra ngoài quấy rầy bọn họ rốt cuộc cũng không nhịn được, nhô đầu ra khỏi cửa phòng thuê.

Thấy hai người đang đi giày ở trước cửa chính, Hàn Dữ Tiếu đỡ Thẩm Văn Hiên thì lập tức biết được hai thằng nhóc này đã làm lành rồi.

Bác gái thở phào nhẹ nhõm, bác rất buồn ngủ, nhưng lại lo lắng đến ngủ không được, mắt thấy hai người lại thân mật trở lại, rốt cuộc cũng yên tâm.

“Muộn như vậy còn đi đâu thế?” Bác gái hỏi, có chút lo lắng, “Khi nào trở về?”

“Đi ăn khuya ạ, bọn cháu sẽ về sớm.” Thẩm Văn Hiên nói, “Bác cứ đi ngủ đi, chúng cháu có cầm theo chìa khoá rồi.”

Bác gái đáp một tiếng, lại hỏi, “Hôm nay bạn học tiểu Hàn ở lại đúng không? Ngày mai bác sẽ làm bữa sáng cho hai đứa.”

Hàn Dữ Tiếu vốn không định ở lại, đang chuẩn bị từ chối, Thẩm Văn Hiên lại đứng cạnh giẫm chân hắn, nhỏ giọng nói, “Cậu làm gì thế? Sao không chịu ở lại, hay là cậu muốn bội tình bạc nghĩa với tôi?”

Đúng là một tên nhóc lưu manh.

Hàn Dữ Tiếu chỉ có thể nuốt lời từ chối xuống, “Vậy làm phiền bác gái rồi.”

“Không phiền không phiền.” Bác gái yên tâm, vẫy tay với hai người, sau đó quay vào phòng ngủ.

Hàn Dữ Tiếu và Thẩm Văn Hiên nắm tay ra cửa, quán lẩu kia cách đây cũng không xa, hai người chỉ cần đi bộ là có thể tới. Nửa đường Hàn Dữ Tiếu lại mua một thanh kẹo chocolate sữa cho Thẩm Văn Hiên.

“Khi nào thì cậu sẽ chuyển mấy thứ đó đến đây?” Thẩm Văn Hiên như là lơ đãng hỏi.

Cậu đang chỉ mấy đồ dùng hằng ngày mà Hàn Dữ Tiếu đã dọn khỏi nhà cậu hôm bữa, vốn cậu và Hàn Dữ Tiếu đều đã cắm rễ trong nhà đối phương rồi, kết quả hồi trước làm ầm ĩ, Hàn Dữ Tiếu trả lại toàn bộ đồ đạc của cậu, lại dọn hết đồ đạc của mình đi.

Trong phòng vắng lạnh không ít, Thẩm Văn Hiên nghĩ đến chuyện đó là lại thấy khó chịu.

Hiện giờ đã nói rõ, cậu và Hàn Dữ Tiếu cũng muốn “thử xem” rồi, Thẩm Văn Hiên tính toán, Hàn Dữ Tiếu kiểu gì cũng phải ngoan ngoãn chuyển trở về mới đúng.

Không ngờ là Hàn Dữ Tiếu lại từ chối.

“Tạm thời không chuyển nữa.”

“Tại sao chứ?” Thẩm Văn Hiên khó hiểu, không chịu đi tiếp, cắm chân ở lề đường, “Không phải tôi đã đáp ứng cậu rồi sao, sao cậu vẫn còn giận dỗi tôi thế.”

Hàn Dữ Tiếu cúi đầu nhìn cậu, ôn nhu nói, “Hai ta bây giờ chỉ là thử xem, biết đâu sau này cậu lại cảm thấy không muốn tiếp tục, không cần tôi nữa. Vậy chẳng phải tôi lại phải dọn thêm một lần nữa à.”

Hàn Dữ Tiếu nói có lý có tình, Thẩm Văn Hiên không thể phản bác nổi, chẳng lẽ lại nói sau khi mình thử xong chắc chắn sẽ có kết quả tốt, nên chỉ có thể buồn bực không nói thêm gì, bị Hàn Dữ Tiếu kéo lên phía trước.

“Hơn nữa, chúng ta mà cứ ở chung thế, như vậy được gọi là gì? Sống thử trước hôn nhân à?” Hàn Dữ Tiếu trêu chọc cậu.

Kết quả Thẩm Văn Hiên không có cười.

Cậu bị Hàn Dữ Tiếu kéo đi, nhỏ giọng hừ bảo.

“Sao lại không được, biết đâu sau này sẽ kết thúc thật thì sao.”

Cậu nói rất nhỏ giọng, cho rằng Hàn Dữ Tiếu không nghe thấy, nhưng mà bàn tay đang nắm lấy cậu của Hàn Dữ Tiếu lại không tự chủ được nắm thật chặt.

Hàn Dữ Tiếu không quay đầu lại nhìn Thẩm Văn Hiên.

Thật ra trước khi gặp được Thẩm Văn Hiên, hắn chưa từng nghĩ tới tình yêu, hôn nhân, gia đình. Hắn là kết quả của một cuộc hôn nhân thất bại, hắn không được sống trong một gia đình bình thường, ở trong mắt hắn thì gia đình có hai dạng, một là giống như ông bà ngoại của hắn, quen thuộc bình thản, sống an an ổn ổn, hai là giống như ba mẹ hắn vậy, trời đưa đất đẩy đến bên nhau, rồi lại không rõ trách nhiệm là gì, cuối cùng để lại một đứa trẻ lớn lên trong sự đổ vỡ, còn bản thân thì sống một cuộc đời ăn chơi lu bù của riêng mình.

Nhưng mà Thẩm Văn Hiên không như thế.

Thẩm Văn Hiên lớn lên trong sự yêu thương đùm bọc, cho nên cậu cũng không cần phải giữ lại chút gì, có thể cực kỳ chân thành đối xử với người mà cậu thích.

Thẩm Văn Hiên khiến hắn nhớ tới tất cả những gì xinh đẹp ấm áp nhất, kể cả một căn nhà rải đầy ánh nắng vàng.

Nếu như, nếu như hắn và Thẩm Văn Hiên quả thật có thể đi đến ngày ấy.

Vậy hắn chết cũng không tiếc.

Hàn Dữ Tiếu không nhịn được cong khóe môi

Lúc sắp đến quán lẩu, Hàn Dữ Tiếu quay đầu hỏi Thẩm Văn Hiên, “Ăn thịt chiên xù không, để cậu ăn hai miếng cho đỡ thèm nhé?”

“Ăn!” Tình yêu đối với thịt của Thẩm Văn Hiên mãi mãi dồi dào mãnh liệt, lập tức buông tay của Hàn Dữ Tiếu ra, chạy vào trong trước.



Ăn xong bữa khuya, Hàn Dữ Tiếu còn tạt qua cửa hàng tiện lợi. Thẩm Văn Hiên không biết hắn đi làm gì, còn kỳ quái hỏi, “Bàn chải và kem đánh răng trong nhà đều có.”

Kết quả Hàn Dữ Tiếu không nói lời nào, đi thẳng vào trong cửa hàng, Thẩm Văn Hiên mới phát hiện thứ Hàn Dữ Tiếu mua là đồ lót.

“Của cậu tôi mặc không vừa.” Hàn Dữ Tiếu chọc cậu, “Quá nhỏ.”

Thẩm Văn Hiên đen mặt, nhưng lại có chút luống cuống rạo rực, cậu đạp Hàn Dữ Tiếu một cái, “Sao cậu lại càng ngày càng lưu manh thế hả.”

Nhưng lúc Hàn Dữ Tiếu đi tắm, Thẩm Văn Hiên lại không nhịn được cân nhắc chuyện này.

Kích cỡ của Hàn Dữ Tiếu là bao nhiêu, Thẩm Văn Hiên rất rõ, tuy rằng cậu không phục lắm, nhưng không thể không thừa nhận rằng Hàn Dữ Tiếu có tư cách khinh bỉ cậu.

Nếu là bình thường, Thẩm Văn Hiên cũng chỉ ghen tức hai câu là thôi. Nhưng buổi chiều cậu vừa xem bộ phim hành động vườn trường với Chung Nịnh, mắt thấy Hàn Dữ Tiếu đang tắm, cậu lén lút mở lại video, xem một lượt.

Vẫn là series vườn trường kia, nhưng mà tâm trạng hoàn toàn khác lúc chiều, hiện giờ cậu mang theo tinh thần nghiên cứu. Bởi vì lúc trước có trà trộn vào diễn đàn gay, Thẩm Văn Hiên sờ sờ đống cơ bắp bèo nhèo trên tay chân mình, hiếm khi tự thông, cực kỳ rõ ràng là mình đánh không lại Hàn Dữ Tiếu, chỉ có thể trở thành cái người bị đè xuống gào khóc ngao ngao ngao kia.

Cho nên cậu đầy mặt nghiêm túc quan sát cậu trai thanh tú gầy yếu trong phim, bị đè trên bàn học, mặt mũi đều là nước mắt, kêu rên ư ư a a không ngừng, nghe vào cũng thấy sợ hãi.

Thẩm Văn Hiên xem xong cuối cùng có phần đồng cảm, buổi chiều cậu vào xem đều tưởng tượng thành Hàn Dữ Tiếu, nghĩ đến mặt đỏ tim run, hiện giờ nhìn kỹ, mới phát hiện thì ra lại đau như vậy, cậu bạn này còn khóc lóc xin tha các kiểu rồi, vậy mà người trước mặt còn không chịu buông tha cho cậu ta.

“Hàn Dữ Tiếu chắc không cầm thú tới mức đó đâu ha…” Thẩm Văn Hiên âm thầm suy nghĩ, trong lòng thậm chí còn tính toán nghĩ biện pháp lừa gạt Hàn Dữ Tiếu nằm dưới.

Cậu càng nghĩ, thở dài than ngắn, quay đầu lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào có thêm một người đứng cạnh mình.

Hàn Dữ Tiếu cười như không cười nhìn cậu, lại nhìn màn hình vi tính một chút.

Thẩm Văn Hiên lập tức tắt máy.

“Không phải, tôi chỉ là…” Thẩm Văn Hiên lắp bắp giải thích, lại không biết nên giải thích thế nào, xấu hổ đến mức có thể cắt ra máu, cũng không dám nhìn thẳng Hàn Dữ Tiếu.

“Sao cậu đi ra không có tí tiếng động nào vậy?” Vẻ mặt cậu buồn rười rượi, trách cứ Hàn Dữ Tiếu.

“Là do cậu xem quá chăm chú, tôi đi tới cậu cũng không phát hiện.”

Hàn Dữ Tiếu tiến lên, mở máy tính ra ngay trước mặt Thẩm Văn Hiên. Hàn Dữ Tiếu biết rõ mật khẩu máy tính của Thẩm Văn Hiên là gì, nhập mấy ký tự vào xong, mở khóa màn hình.

“Tôi cảm thấy bộ phim này của cậu không được tốt lắm.” Hàn Dữ Tiếu nghiêm túc cẩn thận xem qua, vừa đứng đắn lại vừa chính trực hỏi Thẩm Văn Hiên, “Có muốn xem mấy bộ chất lượng cao không?”

Thẩm Văn Hiên ngốc nghếch cho rằng Hàn Dữ Tiếu cũng xem, tạm thời thả lỏng, nghĩ thầm thì ra mọi người đều giống nhau.

“Chất lượng cao nào?” Thẩm Văn Hiên hỏi, còn có chút tò mò.

Hàn Dữ Tiếu cúi đầu, hôn cậu thật lâu.

Mùi sữa tắm trên người bọn họ hòa quyện vào nhau, hương cam mùa hè, tươi mát dài lâu.

Hàn Dữ Tiếu buông lỏng Thẩm Văn Hiên ra.

“Giờ không thể cho cậu xem, đợi sau này cậu sẽ biết.”

Thẩm Văn Hiên đã tỉnh táo lại rồi, gì mà chất lượng cao chứ, rõ ràng là phiên bản giới hạn tại hiện trường của cậu và Hàn Dữ Tiếu.

Môi và mắt cậu đều ngậm nước, đột nhiên cảm thấy hình như mình lên nhầm thuyền giặc rồi.

Nhưng mà Hàn Dữ Tiếu đứng ở dưới đèn, thân trên cởi trần, dáng vẻ mỉm cười nhìn cậu hiện tại quả thật cực kỳ đẹp trai.

Thuyền trưởng của chiếc thuyền giặc này ngon giai quá mức, con tin Thẩm Văn Hiên lập tức giơ tay đầu hàng.

Thẩm Văn Hiên vùi mặt vào trong chăn, trong lòng thầm kêu rên, cậu thua thảm bại rồi.

Hàn Dữ Tiếu nhớ thương đóa cúc non trẻ của cậu, vậy mà cậu còn cảm thấy Hàn Dữ Tiếu đẹp trai dịu dàng, đây không phải là bị biến đổi thì là cái gì.



Ngày hôm sau lúc Thẩm Văn Hiên rời giường, Hàn Dữ Tiếu đã dậy giúp bác gái làm bữa sáng ở trong phòng bếp rồi, hắn đang làm bánh trứng gà tươi, Thẩm Văn Hiên cọ qua, hắn liền đút cho Thẩm Văn Hiên ăn thử một miếng.

“Đánh răng chưa?”

“Rồi.” Thẩm Văn Hiên cảm thấy ăn ngon, lại cầm một miếng lên ăn.

Lúc ăn sáng, Thẩm Văn Hiên vốn đang thành thành thật thật ăn cơm, nhưng nhìn Hàn Dữ Tiếu lễ phép kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bác gái, lại càng ngày càng bạo dạn. Cậu cởi dép, dùng chân đeo tất cọ cọ Hàn Dữ Tiếu, mũi chân giẫm trên mu bàn chân của Hàn Dữ Tiếu, tựa như mèo con cọ xát xung quanh mắt cá chân của hắn.

Hàn Dữ Tiếu bình tĩnh liếc nhìn cậu, Thẩm Văn Hiên lập tức nháy mắt ra hiệu với hắn, càng không thành thật hơn, ngón chân bò lên theo ống quần của Hàn Dữ Tiếu, nhẹ nhàng gãi gãi.

“Ai nha, ăn thêm chút cháo nhé?” Bác gái thấy bát của hai người đều trống không, cầm bát của bọn họ lên.

Thẩm Văn Hiên nhanh chóng thu chân, nhưng mà đã chậm.

Lúc bác gái quay trở lại, đột nhiên phát hiện cổ áo sơ mi của Thẩm Văn Hiên đóng chặt tận cổ.

“Hiên Hiên không nóng à, sao lại đóng cúc cao như vậy.”

Thẩm Văn Hiên sao có thể không nóng chứ, cậu trời sinh đã không chịu được nhiệt.

“Không nóng.” Cậu lớn tiếng trả lời bác gái, vừa trừng mắt nhìn Hàn Dữ Tiếu. Cái tên cầm thú Hàn Dữ Tiếu khiến lồng ngực của cậu toàn là dấu đỏ, cậu cũng không thể cứ huênh hoang chạy ra ngoài như vậy được. Hàn Dữ Tiếu không biết xấu hổ, nhưng cậu vẫn có liêm sỉ.

Hàn Dữ Tiếu ngồi bên cạnh, sung sướng nở nụ cười.



Lúc đi học, hai người vẫn ngồi tàu điện ngầm, Thẩm tiểu thiếu gia kiều quý lại dựa sát vào trong ngực của Hàn Dữ Tiếu, lúc tàu điện ngầm chạy đến điểm dừng thì lung la lung lay, Hàn Dữ Tiếu lập tức ôm chặt cậu.

“Hôm nay phải đọc gì?” Thẩm Văn Hiên cảm giác mình có lẽ bị ngược thành bệnh rồi, vậy mà lại cảm thấy đã lâu rồi không được đọc sách, đột nhiên rất muốn học.

Hàn Dữ Tiếu suy nghĩ.

“Vậy đọc “cẩm sắt” đi.”

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,

Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
Búm: Sorry các thím =((( mấy bữa nay tui lười quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi