KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Tiêu Tiêu ngủ một giấc tỉnh dậy, chính mình đã nổi tiếng lần nữa.

Nguyên nhân không có gì khác, chính là do video về cuộc thi đấu dịch thuật được Lão Nhị ở ký túc xá – Trần Lâm đăng lên mạng, trên trang BBS của trường có thêm đường link vào, cộng thêm những người hôm qua xem thi đấu trực tiếp bàn tán hăng say, rằng Tiêu Tiêu mạnh mẽ tóm hết văn học nước ngoài, văn học cổ một cách xuất sác khiến cho rất nhiều người khâm phục sát đất, số người từ anti, không quan tâm trở thành fan ruột tăng lên vùn vụt. Rất nhiều người đều bình luận gọi cô là “Người đẹp vua học”, “nữ thần học đường”.

“Woa ha ha, bây giờ biết mình lợi hại rồi chứ gì!” Tiêu Tiêu đọc bình luận, đầu bù tóc rối chống eo cười ha hả.

Chị cả từ phía sau lấy cái tay trên eo của cô xuống, “Mau dẹp cái dáng vẻ ngốc nghếch của cậu vào đi, bây giờ cậu là nữ thần vua học của trường chúng ta rồi đó.”

“Đúng vậy, nhớ ra ngoài phải giả bộ văn nghệ, phải vờ trong sáng nha, chị đây cho cậu mượn một bộ váy tiên nữ, nhớ đi đường phải nhẹ nhàng thanh thoát đấy.” Trần Lâm chua ngoét dùng đầu ngón tay lướt qua gương mặt mịn màng của cô, “Tựa như một thoáng dịu dàng vậy.”

“Mình không làm đâu.” Tiêu Tiêu nhanh nhẹn thay áo ngủ ra mặc chiếc áo t-shirt với quần jean vào, “Mình phải đến thư viện đây, mấy cậu có ai đi cùng không?” Sáng đến thư viện nửa buổi, chiều thì đi qua viện phúc lợi.

“Lát nữa mình mới đi, cậu giành chỗ cho mình với nhé.” Liên Hoan Hoan nói.

“Được, đến phòng đọc sách ở lầu ba tìm mình.”

“Yêu cậu quá Tiểu Lục.” Liên Hoan Hoan ghép tay thành hình trái tim.

Tiêu Tiêu rửa mặt nhanh chóng, sau đó xuống căn tin ăn một bữa sáng đơn giản, rồi đi thăm Nhiễm Huy, vẫn như trước không có bất cứ tin nhắn trả lời nào từ anh, trong lòng không khỏi thất vọng. Rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho anh ngay cả cô cũng không thèm ngó ngàng tới? Qua biết bao nhiêu ngày rồi mà vẫn không thể đối mặt ư?

Trên đường đi, cô trầm tư rất lâu, nhấn số điện thoại của Nhiễm Huy, vẫn không có ai bắt máy, cô nhắn một dòng tin qua đó, [Tối nay về nhà trọ được không, em nấu món ngon cho anh ăn nhé.]

Qua một lúc không có hồi âm, Tiêu Tiêu thở dài một tiếng, siết chặt di động trong tay.

Đi vào thư viện mà nhà trường luôn lấy đó làm niềm kiêu hãnh, Tiêu Tiêu trực tiếp đi lên lầu ba, trước tiên để ba lô vào chỗ ngồi kế cửa sổ có ánh mặt trời, ánh nắng buổi sáng rất êm dịu, không chỉ không nóng, ngược lại còn cực kỳ thoải mái nữa. Cô lại để thêm hai cuốn sách vào vị trí kế bên, coi như chiếm chỗ. Làm xong mọi chuyện, cô mới đi về phía giá sách tìm sách tài liệu.

Không bao lâu sau cô chọn được ba cuốn sách tài liệu về, lấy di động ra gắn tai nghe vào, sau khi bật nhạc thì lật sách ra, vô cùng tập trung mà đọc.

Qua một lúc lâu, có người ngồi vào chỗ đối diện với cô, nhưng vừa mới ngồi xuống đã nằm bò trên bàn ngủ mất, Tiêu Tiêu ngước mắt lên, chỉ thấy một mái đầu đen ngòm. Đôi mày thanh tú của cô khẽ nhướn lên, ngay sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Đảo mắt đã đến mười giờ rồi, tiếng nhạc bị chuông tin nhắn wechat cắt đứt, Tiêu Tiêu lướt mắt nhìn sang.

Anh Đoạn: [Đang ở đâu?]

Phản ứng đầu tiên của cô là hôm nay anh dậy sớm thế, sau đó rũ mắt nghĩ ngợi một hồi, rồi úp ngược điện thoại, tiếp tục đọc sách.

Lúc này các sinh viên lục tục đến thư viện ngày một nhiều, Tiêu Tiêu ngồi trên chiếc bàn lớn tám người, ngoài chỗ của cô và chỗ bên cạnh thì đều đầy người hết. Người ngồi đối diện cô dường như cũng đã ngủ no giấc rồi, đứng dậy đi qua giá sách tìm sách.

Cô đi ra nhà vệ sinh, lúc về thấy rất nhiều nữ sinh lén nhìn về phía giá sách.

Xem ra là có anh chàng đẹp trai nào rồi đây. Tiêu Tiêu nhếch môi, tự cảm thấy mình bị nam sắc quấy nhiễu nhiều rồi, không có tâm tư thưởng thức trai đẹp nữa. Cô trở về chỗ ngồi, chợt phát hiện ra bàn của mình thế mà toàn là con gái thôi. Nhưng cũng không lấy làm lạ là bao, ngồi xuống tĩnh tâm tiếp tục tập trung tra tài liệu.

Không bao lâu sau, người ngồi đối diện cô cũng về chỗ ngồi, Tiêu Tiêu không chú ý, tiếp tục đọc sách. Chốc lát, một cô gái vỗ nhẹ vai cô, cô lấy tai nghe ra, nghe cô ấy hỏi: “Bạn ơi, ở đây có người ngồi không?”

“À, có người rồi.” Chỉ là sao Hoan Hoan còn chưa đến nữa vậy.

“Vậy mình ngồi ở đây trước nhé, khi nào có người đến thì mình đi được không?”

“Được……” Tiêu Tiêu khó hiểu nhìn cô ấy một cái, phòng đọc sách này tuy đông người, nhưng vẫn còn chỗ trống mà, tại sao nhất định phải ngồi ở đây chứ? Tâm tư của cô đang đặt trong cuốn sách bị kéo trở về, mới phát hiện ra có rất nhiều nữ sinh, kẻ đứng người ngồi, đều nhìn sang bàn của cô bàn tán xôn xao.

Tình huống gì đây? Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, nhìn theo tầm mắt của bọn họ, kết quả tầm nhìn bị khóa lên người ngồi đối diện cô.

Ánh mắt trời len vào, vừa vặn rọi lên thân người của người đàn ông đang đọc cuốn sách tiếng Anh nguyên tác, phủ lên bộ quần áo sẫm đen của anh ta một tầng ánh sáng ấm áp, gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng trở nên dịu dàng hẳn.

Đối mặt với một anh chàng cực đẹp trai, vừa tài trí lại nho nhã như thế, Tiêu Tiêu lại trố mắt nghẹn lời.

Chủ nhân của gương mặt này là…… Đoạn Mặc Ngôn!

Người đàn ông dường như cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của cô, ngước mắt lên nhìn cô trong giây lát, ngay sau đó lại rũ xuống hàng mi thật dài, tiếp tục đọc sách.

Tiêu Tiêu kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rớt ra. Sao anh lại ở trong này? Anh đã ở đây từ sớm rồi? Còn nằm bò trên bàn ngủ một giấc nữa? Rõ ràng đang ở phía đối diện, anh còn nhắn tin hỏi cô đang ở đâu? Rốt cuộc anh muốn gì đây hả!

Nhưng kẻ nằm trong tiêu điểm chú ý – Đoạn Mặc Ngôn dường như không quan tâm đến gì cả, tựa như anh đang ngồi trong thư viện trường, chỉ là để xem cuốn sách tiếng Anh nguyên tác trong tay vậy.

Tiêu Tiêu cố gắng bình tĩnh, nhưng lời tuyên bố của anh hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, hôm nay anh lại xuất hiện trước mặt cô mà không hề báo trước, quả thật kinh hãi không thôi.

Cô hít vào thở ra thật sâu mấy lượt, cúi đầu xuống hi vọng có thể tiếp tục đọc sách, nhưng đọc được năm phút, tất cả những con chữ đều như đang nhảy múa, nhảy tới nhảy lui làm cho cô nhức đầu chóng mặt. Cô thất bại đóng sách lại, thu dọn đồ đạc.

“……Đợi thêm tí nữa đi, anh sắp đọc xong chương này rồi.” Người đàn ông nọ dường như được ánh mặt trời chiếu rọi rất thoải mái, trong giọng nói cũng mang theo một phần biếng nhác.

Mấy cô sinh viên cùng bàn đều dời tầm mắt tập trung lên người cô.

Tốc độ dọn đồ của Tiêu Tiêu càng nhanh hơn, cuối cùng dứt khoát ôm cuốn sách lên, bước nhanh ra ngoài.

Đoạn Mặc Ngôn nhướn mắt nhìn bóng lưng bước đi của cô, tựa như nhìn cô nhóc đang trong thời kỳ phản nghịch, bất đắc dĩ thở dài, khép cuốn sách lại cầm trên tay, đôi chân dài sải bước đi theo.

Kết quả, động tác của nhân viên công tác ở quầy mượn sách không nhanh bằng bước chân của anh, Đoạn Mặc Ngôn chặn trước mặt cô, dựng thẳng cuốn sách dày ngay trước mắt cô, “Mượn cuốn sách này giúp anh.”

Tiêu Tiêu quái lạ nhìn anh. Anh còn chạy đến đây mượn sách à?

Đoạn Mặc Ngôn chỉ con dấu chữ Đoạn trên trang bìa, “Năm đó ông nội muốn quyên sách, đã vơ vét hết sạch số sách của anh, cuốn này anh mới đọc được một nửa thôi, trở về thì không thấy đâu nữa.”

Những cuốn sách có khắc con dấu đều là của anh? Tiêu Tiêu bị giật mình không ít, mấy giá sách điển tịch bản gốc kia đều có con dấu cả, cô còn tưởng rằng đó là kí hiệu sách của ông cụ Đoạn quyên cho.

“Những cuốn khác anh coi hết rồi à?” Cô nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Ừm.”

Tiêu Tiêu ngưỡng mộ ganh tị không thôi, số sách cô đã đọc so với số sách anh đã đọc, rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu cái giá sách chứ?

Ganh tị thì ganh tị, cô vẫn lựa lời nghiêm túc mà từ chối mượn sách dùm anh, cô thật sự không muốn dây dưa không rõ với anh nữa.

Nhưng mà cái người trước mắt này vừa là tú tài, cũng là lính cướp, anh cầm tay của cô, không cho kháng cự đưa thẻ mượn sách đến trước mặt quản lý thư viện, bảo bà ấy đăng kí sách vào.

Tiêu Tiêu dùng sức rút tay về, “Đừng cho mượn, anh ta không phải sinh viên.”

Đoạn Mặc Ngôn chỉ thản nhiên nhìn bà dì quản lý, thì đã khiến bà ấy buông vũ khí đầu hàng rồi, bà ấy vừa hớn ha hớn hở quẹt thẻ của Tiêu Tiêu một lần nữa, vừa nói cái gì mà bạn trai của cháu đẹp trai quá.

Tiêu Tiêu thật sự cạn lời, bà ấy thường xuyên thấy cô với Nhiễm Huy mà trời!

Tiêu Tiêu tức tối ra khỏi thư viện, Đoạn Mặc Ngôn kéo quai ba lô của cô lại, chợt khiến cho cô buộc phải dừng bước.

“Được rồi, chỉ mượn sách thôi mà, sao nhỏ mọn thế.”

Tiêu Tiêu quay đầu lại, “Đương nhiên không phải chuyện cuốn sách rồi!”

“Vậy là chuyện gì?”

“Sáng sớm tinh mơ anh chạy đến trường học bọn em làm gì?” Người xưa nay trước mười giờ đều dậy không nổi, bỗng dưng chạy đến thư viện trường cô để ngủ bù à?

“Đến theo đuổi em.” Đoạn Mặc Ngôn lời ít ý nhiều nói.

Trăm ngàn câu nói của Tiêu Tiêu đều bị nghẹn lại ngay tại chỗ, anh nói rồi, anh thật sự nói ra rồi?

Cô hít sâu một hơi, “Tuy em không thông minh, nhưng cũng không phải ngốc, có được không hả? Chị Hạ mặt nào cũng tốt hơn em, so với chị ấy, em chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, vì theo đuổi em, mà anh chia tay với chị Hạ, người đã là vợ chưa cưới của anh, lừa con nít hả!”

“Em có thể gọi điện cho cô ta xác nhận xem.” Đoạn Mặc Ngôn lấy di động ra, “Chỉ là nghe nói gần đây tâm trạng của cô ta tệ lắm, em phải chuẩn bị sẵn tâm lý nghe mắng nhé.”

Tiêu Tiêu nhìn điệu bộ hời hợt thản nhiên của anh quả thật không thể tin được, “Tâm trạng của chị ấy rất tệ chẳng phải đều là vì anh sao?” Sao anh cứ như người ngoài cuộc vậy?

“Chắc là vậy.” Đoạn Mặc Ngôn nhướn mày.

Tiêu Tiêu cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được con người trước mắt này, dường như càng tiếp xúc với anh, thì càng lún sâu vào vũng bùn vậy.

“Cho dù, cho dù anh với chị Hạ có chia tay rồi, em cũng không thể chấp nhận sự theo đuổi của anh, xin lỗi.”

“Tại sao?”

“Vì em đã có bạn trai rồi! Nhiễm Huy anh cũng quen rồi đó!” Vẻ mặt của anh sao cứ như thật sự không hiểu gì hết vậy.

Đoạn Mặc Ngôn nghe thế cười lên, “Thì chia tay là xong thôi.”

Anh tưởng đang nói thời tiết rất tốt à?

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Nhiễm Huy từ phía kí túc xá chạy qua, gương mặt say rượu tiều tụy, nhưng vẻ u ám trên mặt hình như đã biến mất, “Tiếu Tiếu!”

Tiêu Tiêu vui vẻ chạy tới đón, “Nhiễm Huy!” Anh ấy đến thật đúng lúc quá. Cô chủ động giơ tay nắm lấy tay anh ta.

Nhiễm Huy lại kích động dùng sức ôm chầm cô, “Tiếu Tiếu, xin lỗi, thời gian qua đã khiến em đau lòng.”

“Không sao, bây giờ anh ổn chưa?”

“Ừ, ổn rồi, anh đã quyết định rồi!” Anh ta nhìn cô chăm chú, cười rạng rỡ.

Tiêu Tiêu quyết định chờ lát nữa mới hỏi han tỉ mỉ, lúc này vẫn nên giải quyết chuyện khẩn cấp đã, cô siết chặt cánh tay của Nhiễm Huy để ám chỉ, sau đó cùng anh ta đối mặt với Đoạn Mặc Ngôn nói: “Anh Đoạn, thật xin lỗi, người em thích là Nhiễm Huy, hơn nữa không hề muốn chia tay với anh ấy.”

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nơi tứ chi tiếp xúc thân mật của hai người, giữa hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.

“Anh Đoạn! Lẽ nào anh cũng thích Tiêu Tiêu?” Nhiễm Huy trông thấy anh có vẻ rất kinh ngạc, sau đó vô cùng đàn ông thể hiện chủ quyền, nói, “Vậy thì thật xin lỗi, Tiếu Tiếu là bạn gái của tôi, với lại tôi cũng không định nhường cho bất kì người nào.” Nói xong anh ta với Tiêu Tiêu nhìn nhau cười.

Câu chuyện tình yêu học đường làm người ta cảm động biết bao. Mà sao hôm nay anh lại không muốn để cô cười thế này?

Đoạn Mặc Ngôn nheo mắt chăm chú nhìn Nhiễm Huy mấy giây, Nhiễm Huy cũng không hề chùn bước nhìn lại anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi