KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

“Anh không biết.” Chân mày của Đoạn Mặc Ngôn không hề nhúc nhích chút nào.

Tiêu Tiêu nghe thế, cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, “Cô ấy cũng khổ sở lắm, không biết khi nào mới có thể vượt qua nỗi ám ảnh đó.”

Đoạn Mặc Ngôn không có hứng thú với chủ đề này, nên không tiếp lời.

“So ra thì, em quá may mắn rồi, gặp được anh.” Tiêu Tiêu ngoắc ngoắc ngón út của anh, ngẩng đầu lên mỉm cười, nhìn anh chăm chú.

“Quá may mắn?” Đoạn Mặc Ngôn dừng bước, giam lại ngón trỏ cô đang móc nối với ngón út của anh, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi.

Tiêu Tiêu thấy anh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định gật đầu một cái.

Tuy có đôi lúc anh làm cho cô rất rối rắm, thậm chí tức giận, nhưng thời gian anh mang đến cho cô niềm vui sướng, hạnh phúc ngập tràn càng nhiều hơn.

Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy có một dòng cảm xúc không tên lướt qua, trong lòng Đoạn Mặc Ngôn chợt dâng lên một chút hoảng hốt không yên như có như không.

Sau khi gật đầu lại cảm thấy mình sến súa quá, Tiêu Tiêu ho khan một tiếng, cúi đầu lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng khều khều lòng bàn tay to dày dạn của anh, “Vết xăm còn đau không?”

“Không đau.”

“Nghiêm Khác vẫn chưa phát hiện hình xăm này chứ?”

“Ừ.”

“Vậy chúng ta vẫn nên tránh anh ta một chút thì hơn, anh ta mà nhìn thấy rồi không biết sẽ cười nhạo chúng ta đến mức nào nữa.” Trong lòng Tiêu Tiêu vẫn còn khiếp sợ với màn diễn xuất ban nãy.

“Không sao mà.” Anh mà còn phải sợ bị người ta nhìn thấy à?

Mặc dù cô cảm thấy da mặt anh dày hơn chút rồi, nhưng thái độ thể hiện yêu thương không chút kiêng kị thế này sao có thể không làm cho con gái người ta động lòng được chứ? Trong lòng Tiêu Tiêu giống như được phết mật ong lên vậy, thoải mái thôi rồi.

Đậu Thắng Lợi đi với bọn họ lên đến phòng bao Chí Tôn, Đoạn Mặc Ngôn cho người đón tiếp ông ngồi một chút, uống hai ly rượu rồi mới rời đi.

Anh em của Đoạn Mặc Ngôn không đợi anh lên tiếng, đã tự động đón tiếp bạn của Tiêu Tiêu thật tốt, mở miệng thì người đẹp này, người đẹp kia, đồ ăn đồ uống ngon lành đều dâng lên hết, ân cần đến mức giống như thằng nhóc sai vặt vậy.

Tuy bình thường bọn họ đa số đều để phụ nữ phục vụ, nhưng dù sao cũng không phải bị thiểu năng mà không biết phân biệt nặng nhẹ. Vốn ra bọn họ muốn đi chỗ khác, Đoạn Mặc Ngôn muốn tìm bạn gái, sống chết bảo cả đại đội đổi đường, hơn nữa còn vì cô gái nhỏ này mà tổn thất hàng chục triệu cũng không nói gì, có bao giờ bọn họ thấy anh vì đuổi theo một người phụ nữ mà hoảng hốt đến thế? Nếu như không phải có video làm chứng, có nói ra cũng đều là chuyện hoang đường.

Mấy cô thiếu nữ, bạn gái, vợ chưa cưới trước kia của anh, không ai được đối xử đặc biệt như vậy cả, còn nghe đâu vì theo đuổi cô bé này, mà anh lập tức đá cô vợ chưa cưới sắp kết hôn đi. Xem điệu bộ có vẻ như thật sự quyết tâm rồi. Nếu đã nghiêm túc, thì bọn họ cũng sẽ nể mặt! Nếu vẫn không đàng hoàng như lúc bình thường, thì sẽ làm mất mặt của Đoạn Mặc Ngôn, quay đầu lại anh không tính sổ với bọn họ mới lạ.

Đêm nay, ngay cả Nghiêm Khác cũng khác thường rót một ly nước trái cây cho Tiêu Tiêu, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha ai, “Tự cầu nhiều phước đi, cô nhóc.”

Mặc dù coi như Nghiêm Khác đã từng làm ra chuyện rất quá đáng với cô, nhưng Tiêu Tiêu không ghét anh được. Nói thế nào nhỉ, có lẽ là có thể làm bạn của Đoạn Mặc Ngôn, thì đều có chút quái lạ đi.

Ai bảo bản thân anh cũng là một tên quái nhân cơ chứ.

Liên Hoan Hoan đã từng xuất hiện trước đám người này với thân phận thú cưng, bất cứ ai cũng có thể trêu đùa trên người cô ta, bây giờ cô ta ăn mặc chỉn chu, được người ta ngoài cười trong không cười rót rượu giúp, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.

Lôi Tiểu Trúc phức tạp ngồi một bên, thấy Tiêu Tiêu và Đoạn Mặc Ngôn vai kề vai ngồi với nhau, tay của Đoạn Mặc Ngôn cực kì tự nhiên khoác lên eo của cô, nương theo tay cô mà uống một hớp trà, bức tranh tình cảm thân mật đó đâm vào tim cô ta đến máu chảy đầm đìa.

Tại sao, tại sao chứ!

Lôi Tiểu Trúc càng nghĩ càng thấy đau khổ, không hề từ chối những người đến cạn ly.

Đậu Tiểu Huyên nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của Lạc Hạo, vui đến mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu, chỉ là em ấy không ngồi trong phòng bao được bao lâu, đã bị một cuộc điện thoại của Đậu Thắng Lợi gọi ra ngoài.

Có người ồn ào bảo Đoạn Mặc Ngôn và Tiêu Tiêu song ca một bài, rõ ràng là muốn xem trò vui. Đoạn Mặc Ngôn bình chân như vại, Tiêu Tiêu thì da mặt mỏng, không muốn để bọn họ trêu, nhưng bị ồn ào một lúc, tính ham chơi cũng trỗi dậy, cô đảo mắt một vòng, cười hì hì, “Được thôi, chúng ta hát nhé!”

Mọi người lưu manh huýt sáo một hồi. F*ck, Đoạn đại thiếu hát tình ca với phụ nữ, quả thật là khắp chốn vui mừng, ông trời phát khóc!

Đoạn Mặc Ngôn nhàn nhã hút thuốc, không nói tiếng nào, giống như chốc lát nữa, người chọc cho mọi người vui vẻ không phải là anh vậy.

“Chúng ta hát bài Hai Con Hổ được không?” Tiêu Tiêu quay đầu, đôi mắt lấp lánh cười đến híp lại.

Hai con hổ? Chính là bài hát thiếu nhi Hai con hổ với lượng tiêu thụ cực cao, được lưu truyền thiên cổ mà mọi người đều biết đến đó sao? Con mắt của mọi người đều trừng lớn, Nghiêm Khác cười kì quái, “Ha ha ha, cái này được, tình ca tầm thường quá! Hát nhạc tiếu nhi mới tình cảm!”

Đoạn Mặc Ngôn buồn cười nhìn sang cô nhóc Tiêu, “Hai con hổ?”

“Phải đó, chúng ta ghi âm lại làm nhạc chuông nhé!” Một khi tính ham chơi của Tiêu Tiêu trỗi dậy, cũng sẽ chơi rất nhây.

Còn muốn ghi âm làm nhạc chuông nữa!

“Có chia sẻ bản quyền không?” Mẹ nó chứ anh ta rất muốn lấy được nha!

“Bỏ tiền tôi cũng chịu!”

Tiêu Tiêu không để ý đến bọn họ, cười hì hì nhìn Đoạn Mặc Ngôn, “Hát không?”

“Em muốn hát thì đi thôi.” Đoạn Mặc Ngôn không hề có chút dấu vết dùng dằng nào, đồng ý ngay.

Đồng Dĩ Dịch cảm thấy sự lo lắng của cô ấy và Tô Vi quả thật quá dư thừa. Thông thường đàn ông đều cảm thấy cần thể diện, nhiều nhất là hát tình ca gì đó đã ghê gớm lắm rồi, người này lại còn thật sự phối hợp với Tiếu Tiếu ca nhạc thiếu nhi? Còn muốn ghi âm nữa?

Hai mắt của Lôi Tiểu Trúc trừng lớn, vậy mà Đoạn thiếu thật sự đồng ý hát bài nhạc trẻ con như thế với Tiêu Tiêu?

Lạc Hạo cười to đến mức khoa chân múa tay, bỗng anh ta vỗ tay hai cái, “Em chọn cho, em chọn cho!” Đang nghĩ nếu trong đây không có bài hát đó, thì anh ta liền đập nát chỗ này.

“Hát thế nào, anh hát một đoạn, em hát một đoạn, hay là song ca ngay từ đầu?” Đoạn Mặc Ngôn không chỉ phối hợp, còn cực kỳ, cực kỳ phối hợp.

Tiêu Tiêu vui vẻ không thôi, “Anh thấy thế nào thì hay?”

“Nếu đã muốn làm nhạc chuông, thì cùng hát song ca vậy.”

Tiêu Tiêu cười, ngã nhào vào lòng anh, ôi dào, cái anh này. Ôi, bụng của cô.

Rất nhanh Lạc Hạo đã chọn xong bài hát, hô một tiếng, “Bắt đầu rồi nha!”

“Không ai được lên tiếng, ai dám lên tiếng tao đập đứa đó!” Nghiêm Khác hét lên.

Ngay lập khắc mọi người câm như hến, vẻ mặt kì dị.

Hai cái micro lập tức được ân cần đưa đến cho cặp tình nhân vẫn chưa dứt tính trẻ con ở phía trước, Tiêu Tiêu vẫn đang cười đến mức không thẳng lưng được, Đoạn Mặc Ngôn dứt khoát ôm cô vào lòng, bàn tay kẹp điếu thuốc cầm lấy micro.

Nhạc đệm vui vẻ đáng yêu chảy xuôi ra, đôi má lúm đồng tiền vẫn sâu thật sâu, Tiêu Tiêu giơ micro lên, híp mắt cười nhìn Đoạn Mặc Ngôn, hai người thật sự mở miệng hát lên.

“Hai con hổ, hai con hổ, chạy rất nhanh, chạy rất nhanh……”

Giọng ca của Tiêu Tiêu mang theo nét đáng yêu, giọng của Đoạn Mặc Ngôn thì trầm thấp, cũng cực kì hài hòa với nhau, chẳng qua bảo một người đàn ông như anh, kiểu đàn ông muốn nói f*ck, cũng có thể f*ck đến rung trời lại hát ca khúc này, thật sự là….. hài quá đi.

Trong phòng, một nửa số người đã cười thầm đến nằm rạp xuống đất. Lạc Hạo ôm bụng, cắn lấy nắm tay, Nghiêm Khác điên cuồng đấm cậu mập bên cạnh.

Rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng cười đến nội thương, vừa cười vừa hát, chỉ có Đoạn Mặc Ngôn vẫn vững vàng như núi Thái Sơn mà hát.

Hết một bài, mọi người trong phòng đều sùng bái đến mức quỳ luôn, tiếng cười rần rần gần như vang lên phá vỡ cả trời xanh

Tiếng cười của Tiêu Tiêu vang lên như tiếng chuông ngân, Đoạn Mặc Ngôn cúi đầu thì thấy ngay điệu bộ vui vẻ như thế, nhấc cằm của cô lên liền chặn môi của cô lại.

Tiếng ồn ào như sấm càng lớn hơn.

Cả phòng chỉ có mỗi Lôi Tiểu Trúc là bị hiện thực đẫm máu đâm đến đau không muốn sống nữa.

Đoạn Mặc Ngôn hôn đến ngừng không được, muốn làm chuyện xấu, bế cô lên rồi đi về phía tầng hai của phòng bao.

“Anh làm gì vậy, mau bỏ em xuống.” Tiêu Tiêu xấu hổ đỏ mặt lên.

“Anh chỉ mang em lên đó đánh bida thôi.” Đoạn Mặc Ngôn dụ dỗ. Thực ra là muốn chơi trên bàn bida lớn kia.

“Không được, bạn bè đều ở đây.”

“Chút nữa sẽ xuống ngay mà.”

Dứt lời liền dẫm lên bậc thang một bước, bỗng dưng Đoạn Mặc Ngôn khựng lại.

Đương nhiên không phải do đạo đức của anh bộc phát không dám làm chuyện xấu, mà là ở phía sau có người kéo áo của anh lại.

Thoáng chốc tiếng cười đùa ồn ào ngưng lại hết.

Xuyên qua bờ vai của anh, Tiêu Tiêu thấy được quần áo của người đang cúi đầu ở phía sau, Tiểu Trúc?

Đoạn Mặc Ngôn quay đầu lại, thấy rõ người đến thì chân mày nhăn lại, lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Lôi Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, gương mặt đáng yêu đã thấm đẫm nước mắt, “Tại sao không phải là em?”

Trong lòng Tiêu Tiêu chợt lạnh. Câu nói này của cô ấy ý là……

Lạc Hạo thấy tình huống có biến, bước nhanh xông qua, “Xem ra người đẹp này say rồi.” Anh ta muốn kéo tay của cô ta ra, không ngờ cô ta sống chết siết chặt.

Tiêu Tiêu nhảy xuống khỏi vòng ôm của anh, tay của Đoạn Mặc Ngôn trống rỗng, không chút nể tình kéo tay của Lôi Tiểu Trúc xuống.

“Đoạn thiếu, tại sao không phải là em?” Không biết có phải Lôi Tiểu Trúc đã say rồi hay không, hay là khó có thể kiềm chế cảm xúc, cô ta ngồi xổm xuống, khóc lóc ỉ ôi không dứt.

Những người khác đều bị một màn đột ngột xảy ra trước mắt làm cho mờ mịt, sao cô bạn này của bạn gái lại trở nên giống bạn gái trước thế này? Đang diễn tuồng nào vậy?

Nghiêm Khác sờ cằm, ha, lại có kịch hay để xem rồi.

Người đàn ông đã chơi đùa với cô ấy rồi bỏ rơi cô ấy chính là Đoạn Mặc Ngôn? Không thể nào, anh không phải loại người như thế. Tiêu Tiêu không muốn tin, cô vịn cầu thang hỏi anh, “Chuyện gì vậy?”

“Sao anh biết là chuyện gì?” Sắc mặt của Đoạn Mặc Ngôn âm u. Món nợ cô ta cố ý đến gần Tiếu Tiếu còn chưa tính với cô ta, ngược lại cô ta còn khóc đến như kẻ điên trước, “Bảo cô ta cút đi.”

Lạc Hạo không dám để anh tự ra tay, hai tay vội vàng đỡ Lôi Tiểu Trúc dậy.

“Đoạn thiếu, rõ ràng em đến trước Tiêu Tiêu, tại sao em không được yêu anh, cô ấy lại được?” Lôi Tiểu Trúc đã cực kỳ nhếch nhác, cô ta dùng sức giãy khỏi Lạc Hạo, muốn bắt lấy Đoạn Mặc Ngôn, lại bị anh đẩy ra, loạng choạng ngã xuống đất.

Lúc này gương mặt đầy nước mắt của Lôi Tiểu Trúc và kí ức cô ấy khóc lóc thảm thiết vào sinh nhật lần trước chồng lên nhau, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy máu trong người chảy ngược, ngón tay bám lấy tay vịn cầu thang đều trắng bệch.

Ông trời ơi, đừng có thêm chuyện ngoài ý muốn gì nữa nhé, cô thật sự không chịu nổi bất cứ sự kinh hãi nào nữa đâu.

Liên Hoan Hoan và Đồng Dĩ Dịch đi lên phía trước, Liên Hoan Hoan đỡ cô ta dậy, “Tiểu Trúc, tác phong uống rượu của cô kém thật đấy, đi thôi, tôi đi với cô ra ngoài cho tỉnh rượu nhé!”

“Tôi không có say, các người mặc kệ tôi đi!” Lôi Tiểu Trúc cực kì đau khổ ngẩng lên nhìn Đoạn Mặc Ngôn, nước mắt mờ mịt, gần như không thể nhìn rõ anh, “Rõ ràng lúc đó anh đối xử với em tốt như thế, em nói cái gì anh cũng đồng ý, tại sao chớp mắt đã bỏ rơi em, không để ý đến em nữa, tại sao……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi