KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Hạ Dung níu cánh tay của Đoạn Mặc Ngôn, bấm vào tay anh một cái để ngầm ám chỉ.

“Tôi nghĩ chắc là cậu nhớ cô vợ chưa cưới này rồi, không lí nào cậu Đoạn lại vì hai người chúng tôi chứ?” Bà Morgan cười ha ha nói.

Gương mặt cứng đờ của Hạ Dung cũng cười theo.

Đoạn Mặc Ngôn lại đẩy tay của Hạ Dung ra, không nhanh không chậm nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã không còn là vợ chồng chưa cưới nữa.”

Câu này vừa nói ra, cả ba gương mặt cười đều biến mất không còn bóng dáng.

“Đoạn Mặc Ngôn.” Hạ Dung nghiến răng gọi tên anh từng chữ một. Anh chỉ cần vờ im lặng khó lắm hả? Chẳng phải anh thích nhất là vờ im lặng hay sao?

Đoạn Mặc Ngôn không nhúc nhích, “Hôm nay tôi đi cùng bạn gái và bạn cô ấy đến đây chơi, ngẫu nhiên gặp mọi người ở đây. Đương nhiên, tôi cũng rất vui khi có thể gặp lại lần nữa.”

“Xin lỗi……” Bà Morgan thì thầm.

Ông Morgan không vui, nghiêm túc nói: “Nhưng, cô Hạ này, rõ ràng hai người đã chia tay, tại sao còn nói với chúng tôi là vì cậu Đoạn bận công tác không thể đến được?”

Tại sao ư, tại sao ư, đương nhiên là vì nhà họ Đoạn cũng là khách hàng quan trọng của các người! Hạ Dung tức đến mức thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra.

“Tôi xin tạm biệt trước, bạn gái tôi vẫn đang chờ.” Đoạn Mặc Ngôn hơi gật đầu, cũng không để ý mình đã khiến Hạ Dung rơi vào hoàn cảnh khó xử thế nào, cất bước rời đi.

Lúc Tiêu Tiêu thấy Hạ Dung khoác tay Đoạn Mặc Ngôn, trái tim chợt siết lại, nhưng thấy anh lập tức kéo ra, thoáng chốc lại vui lên. Chỉ là sau khi anh rời đi, nhìn thấy vẻ mặt nhục nhã và tổn thương không thể che giấu của Hạ Dung, làm cho khóe môi vốn cong lên của cô từ từ hạ xuống.

“Nói gì thế?” Tiêu Tiêu không nhịn được hỏi Đoạn Mặc Ngôn vừa trở lại trước mặt mình.

Đoạn Mặc Ngôn nhấc nón lưỡi trai lên đeo lại kính mát vào, “Đôi vợ chồng đó là khách của Hạ Dung, lúc trước từng gặp qua bọn họ một lần, Hạ Dung muốn anh giả làm chồng chưa cưới giúp cô ta lần nữa.”

“Vậy anh nói thế nào?” Tiêu Tiêu nghe thế, nét mặt trở nên kì lạ.

“Anh nói bọn anh chia tay rồi.” Đoạn Mặc Ngôn nói như lẽ đương nhiên.

Thảo nào Hạ Dung lại có vẻ mặt đó, đột nhiên Tiêu Tiêu hỏi: “Hai người chia tay lúc nào thế, cãi nhau ghê lắm hả?”

“Gặp vui, tan cũng vui thôi.”

“Vậy sao anh không giúp chị ấy?”

Đoạn Mặc Ngôn ngạc nhiên nhướn mày, “Tại sao anh phải giúp cô ta?”

Đồng Dĩ Dịch cũng ngây ra, Tiếu Tiếu bị trúng gió hay sao, cô hỏi tại sao bạn trai mình không giúp đỡ bạn gái cũ à?

“Nếu hai người đã chia tay hòa bình, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa quá khứ chứ? Giả làm chồng chưa cưới nói giúp chị ấy hai câu thôi, anh giải thích thì em cũng hiểu được mà, nhưng anh lại vạch mặt chị ấy trước mặt người khác như thế ư?”

“Cho nên?”

“Cho nên, nếu như sau này hai chúng ta chia tay thì sao? Có khi nào anh cũng sẽ đối xử với em như thế không?” Nếu như tình cảm của anh dành cho cô phai nhạt đi, có khi nào cũng sẽ đối xử với cô như vậy? Tựa như có thiên thạch đụng nhau trong đầu vậy, vẻ mặt tổn thương của Lôi Tiểu Trúc và  Hạ Dung lướt qua trước mắt cô. Anh đã từng tổ chức party sinh nhật trên du thuyền cho Lôi Tiểu Trúc, đã từng là vợ chồng chưa cưới sắp bước vào lễ đường thành hôn với Hạ Dung, nhưng lời nói cử chỉ mà anh dành cho bọn họ bây giờ đều y như người xa lạ vậy, lạnh lùng, vô tình.

Đôi mắt đen sau lớp kính mát mờ mịt không hiểu, dường như Đoạn Mặc Ngôn vô cùng không vui với lời nói của cô, hơi thở tức giận tản ra gần như khiến cho lớp da của Đồng Dĩ Dịch cũng nhói lên.

“Có lẽ vậy.” Hồi lâu sau, người đàn ông lại lạnh lùng nhả ra ba chữ.

Tiêu Tiêu chợt kinh hãi, không dám tin rằng anh thật sự lại nói như thế.

Hình như đã bật công tắc nổi giận, Đoạn Mặc Ngôn không có tâm trạng ở lại đây nữa, xoay người bỏ đi.

Đồng Dĩ Dịch ngăn lại trước mặt anh, “Anh Đoạn, anh bỏ đi như thế là sao chứ? Có chuyện gì thì hai người đều nói ra hết đi.”

Đoạn Mặc Ngôn lại lạnh lùng mở miệng, “Cút ra.”

Tiêu Tiêu vọt lên phía trước, “Sao anh lại nói chuyện với bạn em như vậy!”

Dường như Đoạn Mặc Ngôn vô cùng tức giận lườm cô một cái, không nói lời nào vòng qua hai người đi mất.

Nếu như điểm cao nhất là 100 điểm, thì cho dù trước đó anh đã đạt được 1000 điểm, bây giờ cũng hoàn toàn trở về số 0. Lần đầu tiên Đồng Dĩ Dịch biết được một mặt hung dữ như thế của Đoạn Mặc Ngôn, thiếu chút nữa là muốn hỏi thăm tổ tông của anh rồi, nhưng tốt xấu cũng nhớ được anh là bạn trai của bạn thân, nên mạnh mẽ nhịn xuống.

Tiêu Tiêu trừng bóng lưng xoay người bỏ đi không chút lưu luyến của anh, trong lòng rối bời khó chịu, cô xin lỗi bạn thân, “Xin lỗi nha, tính tình của anh ấy thỉnh thoảng thật sự rất kì cục.”

“Mình chẳng sao cả, cậu không sao đó chứ?”

“Mình không sao.” Tiêu Tiêu cười gượng, “Kệ anh ấy, chúng ta đi chơi thôi.”

Đồng Dĩ Dịch nhìn cô một cách khó hiểu, “Sao vừa rồi cậu lại hỏi câu đó? Người yêu cũ lúc nào cũng là sinh vật nguy hiểm, anh ta dứt khóat một chút chẳng phải tốt lắm sao?”

Tiêu Tiêu lắc đầu, “Mình không biết, đột nhiên mình muốn hỏi thôi, cứ cảm thấy anh ấy…… Haiz, mặc kệ anh ấy đi.”

Cô kéo tay Đồng Dĩ Dịch đi về phía trước, rũ mi che giấu nỗi khó chịu dưới đáy mắt.

“Ở trước mặt mình, cậu……”

“Tiêu Tiêu, cô đứng lại cho tôi!” Giọng nữ sắc bén, tức giận đùng đùng cắt đứt câu nói của Đồng Dĩ Dịch, Hạ Dung đi giày cao gót, lúc này lớp trang điểm cố ý thể hiện vẻ thân thiện đã hoàn toàn méo mó.

“Cô tưởng rằng cô hay ho lắm sao, cướp Đoạn Mặc Ngôn từ tay tôi, thì cô cảm thấy cô rất đặc biệt, chắc chắn sẽ là tình yêu đích thực của anh ta hả?”

Hạ Dung không thể làm yên lòng ông Morgan đã cảm thấy cô ta không thành thật, tức giận bảo cô ta không cần đi cùng nữa, cô ta thẹn quá hóa giận quay đầu lại muốn tìm người tính sổ, nhưng chỉ thấy Tiêu Tiêu, không thấy Đoạn Mặc Ngôn, thù mới hận cũ khiến cô ta giận càng thêm giận, cô ta không sống tốt, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể yên ổn chứ!

“Chị Hạ, đây là chuyện trước kia của chị và Đoạn Mặc Ngôn, xin chị đừng giận cá chém thớt, tôi cũng không muốn cãi với chị.” Tiêu Tiêu cố hết sức bình tĩnh, hòa nhã nói.

“Hừ, không muốn cãi với tôi? Nói hay thật đấy.” Hạ Dung cười lạnh một tiếng, “Cô vẫn luôn cho rằng cô là người duy nhất của anh ta, phải không? Trước không có người xưa, sau không có kẻ đến, ngay cả vợ chưa cưới anh ta cũng không cần, mà chọn cô, phải không?”

Không hề chờ Tiêu Tiêu đáp lời, Hạ Dung đã hung ác tiếp tục, “Tôi với anh là quan hệ hợp tác thương mại, anh ta không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh ta, chia tay là chuyện sớm muộn, cô đừng tưởng rằng mặt mũi của cô lớn đến thế, kiểu như cô, là kiểu anh ta yêu thích, không sai, nhưng cô không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng!”

Trái tim của Tiêu Tiêu bỗng đập thình thịch.

“Anh ta chính là thích những cô gái trẻ ngây thơ, không có đầu óc, liếc mắt đã có thể nhìn thấu, những cô gái bị anh ta đùa bỡn có bao nhiêu cô biết không? Con ngốc! Anh ta chính là thích các cô không hiểu gì cả, coi anh ta như thần thánh, anh ta hưởng thụ sự vô tri của các người, cô hiểu rồi chứ!”

Như có một thau nước lạnh từ trên trời giáng xuống, lời nói của Hạ Dung khiến cho máu trong người của Tiêu Tiêu trở nên lạnh băng, cô không dám tin, nhưng phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ đến Lôi Tiểu Trúc.

“Có thể được ngài Đoạn thưởng thức, nhất định là một cô gái tốt.”

“Rõ ràng em đến trước Tiêu Tiêu mà!”

“Lại là loại này.”

“Xin đừng yêu ngài Đoạn.”

“Nếu tôi là cô, thì sẽ lập tức tránh Đoạn Mặc Ngôn thật xa.”

Từng câu từng câu nói xen kẽ lướt qua, Tiêu Tiêu không biết tại sao mình lại nhớ được những câu nói đó, cũng không biết tại sao chúng lướt qua đầu mình.

“Thế nào, cô cũng hơi phát giác rồi à? Cũng xem như không phải đứa ngu nhất.” Hạ Dung nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, cười giễu cợt, cảm thấy cơn tức ngập tràn cũng đã vơi bớt một chút.

Đoạn Mặc Ngôn là cái thá gì chứ, anh dựa vào cái gì mà không yêu cô ta, mà chỉ thích những con nhóc ngu ngốc này? Vì muốn có được anh, cô ta hao tốn bao nhiêu tâm tư, nhịn biết bao cơn tức, thậm chí ngay cả tự trọng cũng không cần, anh lại hoàn toàn không coi cô ta ra gì cả!

Đồng Dĩ Dịch thấy sắc mặt của bạn thân thay đổi, đang muốn nói gì đó, thì Tiêu Tiêu đã lên tiếng trước, “Chị Hạ, chị nói thật sao?”

Hạ Dung nói: “Tôi mà phải lừa cô à? Tôi thấy cô đáng thương, nên muốn nhắc nhở cô thôi!”

“Vậy chị biết Lôi Tiểu Trúc chứ?”

“Ha, con nhỏ đó là ngu nhất, Đoạn Mặc Ngôn chơi chán rồi, cô ta còn không biết xảy ra chuyện gì nữa, khóc đến chết đi sống lại.”

Mặt mày Tiêu Tiêu xám như tro tàn.

Đoạn Mặc Ngôn ngồi trong xe, lách trái rẽ phải chạy theo hình chữ S trong dòng xe, một cục tức vẫn còn nghẹn lại ở lồng ngực, xua mãi không đi.

Anh vẫn luôn biết cô là một cô gái phiền phức, nhưng không biết cô lại phiền phức đến thế! Cô không thể bớt suy nghĩ lung tung một chút hay sao, ngoan ngoãn khôn khéo nằm trong lòng anh là được rồi? Không dây dưa không rõ với người yêu cũ, chẳng phải là mong muốn của tất cả phụ nữ à? Anh đã làm theo rồi, cô còn có ý kiến nữa? Lòng dạ đàn bà như kim đáy bể, mẹ nó, cuối cùng anh cũng coi như là đã hiểu được rồi.

Chiếc xe phía trước đột nhiên đạp thắng, Đoạn Mặc Ngôn vừa rẽ từ làn đường bên phải sang, phản ứng cực nhanh đạp thắng, cách chiếc xe phía trước chừng 1 cm thì ngừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là đèn đỏ.

Anh đập mạnh lên vô lăng một cái, “F*ck!”

Vì dùng sức mạnh quá, bàn tay thoáng đau nhói, anh giơ tay lên, chăm chú nhìn vào hình xăm trong lòng bàn tay, hàm răng nghiến chặt khiến gương mặt thoáng lay động, lồng ngực của anh phập phồng hai cái, ánh mắt thay đổi liên tục.

“Tiếu Tiếu, em tốt đến mức có chút hư rồi đó……” Anh thì thào lẩm bẩm, há miệng hôn lên vết xăm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi