KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Giọng nói trầm thấp thậm chí mang theo chút đè nén vang lên bên tai cô, vẫn làm cô rung động như trước. Cái miệng này, vòng eo này, đã bao lâu rồi anh chưa thưởng thức, đã bao lâu rồi anh chưa vuốt ve? Thảo nào dạo gần đây dường như trong anh có gì đó không đúng lắm, khó đảm bảo chính là vì không làm tình một lần này, nên trong lòng không thoải mái!

Tiêu Tiêu tức giận ngút trời, dùng sức muốn giãy ra sự kiềm chế của anh, “Đồ khốn kiếp!”

“Giãy đi, dùng sức giãy đi.” Đoạn Mặc Ngôn đè chặt cô lại, cắn lên tai cô, hô hấp ngày càng nặng nệ, “Càng này càng hoang dã rồi đấy, nhìn xem đồ em đang mặc trên người này, y như yêu tinh vậy, muốn quyến rũ ai hả?”

Anh vừa nói, vừa nặng nề hôn cô, “Em nói đi, em quyến rũ ai!”

Tiêu Tiêu né trái tránh phải, “Quyến rũ ai cũng không quyến rũ anh!”

Quyến rũ ai cung không quyến rũ anh? Đoạn Mặc Ngôn cười lạnh một tiếng, bàn tay to trượt xuống.

“Vớ da đen cũng mặc vào, đối xử với tôi thật sự cũng không có lòng thế này!”

Càng nghĩ càng tức, anh xé nát vớ chân của cô.

“Roẹt” một tiếng, nghe mà phát hoảng, Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, ……

Đoạn Mặc Ngôn thầm hít vào một hơi, lập tức cứng lên. Mẹ kiếp, thật sự muốn tiến vào ngay tức khắc.

Trong lòng Tiêu Tiêu lạnh toát, biết hơi sức của mình đấu không lại anh, cô dứt khoát bỏ cuộc, thôi giãy giụa, giọng run run nói: “Đoạn Mặc Ngôn, nếu như hôm nay anh cưỡng hiếp tôi, cho dù tôi có táng gia bại sản cũng phải kiện anh!” Cô không còn gì nữa, lẽ nào ngay cả lòng tự tôn cuối cùng cũng phải bị anh giẫm dưới chân sao?

Động tác xâm lược từ từ dừng lại, trong bóng tối nhìn không rõ nét mặt, Đoạn Mặc Ngôn chỉ nghe thấy hơi thở run rẩy của cô.

Cánh tay dài của anh vươn ra, bật đèn trong phòng lên.

Ánh đèn sáng lên, anh đã thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn lặng lẽ rơi nước mắt, đôi mắt kia mang theo nỗi chán ghét và căm hận nhìn thẳng vào anh, phảng phất như anh là một gã tội ác đầy người gì đó vậy.

Xưa nay nhìn thấy cô khóc, anh chỉ muốn làm cho cô khóc càng lớn hơn, nhưng lần này hứng thú của anh đều biến mất trong nháy mắt. Bởi vì, anh không thích ánh mắt của cô, cực kỳ không thích.

“Em khóc cái gì? Làm như tôi cưỡng hiếp em thật vậy.” Đoạn Mặc Ngôn cúi đầu, không vui nói, “Chẳng phải lần nào em cũng muốn từ chối mà còn nghênh đón, cuối cùng vẫn rất hưởng thụ đó sao? Sao hôm nay thì không được nữa?” Bây giờ cô lại làm ra vẻ thà chết không muốn sống cho anh xem là muốn quậy cái gì đây?

“Anh nói đi, Đoạn Mặc Ngôn, anh nói đi?” Tiêu Tiêu không dám tin anh lại còn có thể hỏi ra miệng vấn đề như thế, nước mắt của cô không ngừng rơi xuống gương mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh mang theo vẻ giễu cợt, lại ẩn chứa sự thất vọng và tuyệt vọng vô tận.

“Tôi thật sự hi vọng, bản thân mình cũng có thể vô tình vô nghĩa giống như anh.” Cô run rẩy, “Như vậy, tôi có thể thoải mái ăn mừng chia tay mà lên giường với anh, sau đó đá anh đi, vĩnh viễn không gặp nhau nữa!”

Đoạn Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt cô, không biết vì sao lại sinh ra một loại cảm giác không thoải mái khó mà diễn đạt được. Cảm giác không thoải mái này xưa nay chưa từng có, giống cái gì nhỉ……

Lúc anh ngẩn người, Tiêu Tiêu đẩy mạnh anh ra, xoay người thoát khỏi người đàn ông mà với cô như là cơn ác mộng vậy.

Ở bên ngoài Nghiêm Khác hỏi chị mình tình hình thế nào, hai chị em đang nghểnh cổ nhìn quanh về phía phòng khách, liền thấy Tiêu Tiêu đang cúi đầu chạy ra, sau đó ngay cả phép lịch sự cũng không màng, chạy như bay sát qua người bọn họ rồi đi mất.

Khóe mắt của Nghiêm nhìn thấy đôi vớ đen vốn bao quanh đôi chân giờ đã lộ ra màu trắng nõn nà, lập tức biết được hai người ở trong phòng bình tĩnh thế nào rồi. Chỉ là thời gian quá ngắn, nếu Đoạn Mặc Ngôn làm xong chuyện trong khoảng thời gian này, anh ta đoán anh cũng phế rồi.

Nhưng mà vịt dâng đến tận miệng cũng để người ta thả cho bay đi, như thế không giống với phong cách của anh. Nghiêm Khác nhíu mày, nhìn hướng Tiêu Tiêu rời đi, cất bước đi về phía phòng dành cho khách.

Còn chưa đến cửa, Đoạn Mặc Ngôn đã lau mặt đi ra.

“Ô, xong chuyện rồi à?” Nghiêm Khác dựa vào tường, bỉ ổi hỏi. Chỉ là tuy nhìn qua anh ta có vẻ cười rất bình tĩnh, nhưng cơ thể đã đề phòng sẵn sàng. Anh ta đoán không biết khi nào thì Đoạn Mặc Ngôn sẽ ra tay đây.

Đoạn Mặc Ngôn không nóng không lạnh liếc anh ta một cái.

“Sao thế, ăn lại cỏ cũ à?” Nghiêm Khác không sợ chết mà trêu chọc tiếp, “Mẹ kiếp, khả năng của cậu chỉ có thế thôi hả? Ngay cả một cô gái cũng không nỡ?”

Bàn tay to từ từ giơ lên, trong lúc Nghiêm Khác vờ bình tĩnh thì đặt lên vai anh ta, không mạnh không nhẹ vỗ hai cái, “Nghiêm Khác.”

“Ừ hử?” Nghiêm Khác liếc nghiêng nhìn bàn tay như đang duy trì sự thân thiện kia.

“Tao muốn cám ơn mày.”

Nghiêm Khác bỗng dưng run lên, mẹ nó chứ, anh ta đã lớn vậy rồi, vẫn chưa từng nghe anh nói qua câu này.

“Cám ơn tao cái gì?”

Đoạn Mặc Ngôn lại nhìn anh ta chằm chằm, ý tứ hàm súc lắc đầu một cái, lại vỗ hai cái lên vai anh ta, “Anh em tốt, mày thật sự là anh em tốt của tao.”

“Ê, mày bị trúng tà hả, mày như vậy làm tao sợ lắm nha……”

Chưa dứt lời, bụng của anh ta đã ăn một đấm mạnh mẽ, suýt chút nữa là ói ra hết đống rượu vừa uống vào.

Đoạn Mặc Ngôn cúi người xuống, thấp giọng nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, mẹ kiếp, ai cho mày hát Hai con hổ với cô ấy hả?”

Tiêu Tiêu chạy ra khỏi cổng biệt thự, lau khô nước mắt nhìn trái nhìn phải, chỉ muốn tìm một chiếc xe taxi để rời khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất. Vậy mà nhìn quanh, đừng nói là taxi, ngay cả xe tư gia cũng không thấy được mấy chiếc.

Cô vỗ vỗ mặt mình, cố gắng bình tĩnh lại, cô vừa bước nhanh đi theo con đường chính, vừa xem bản đồ trên di động xem gần đây có xe buýt hoặc là xe điện ngầm gì không, vô tình cúi đầu nhìn thấy vớ chân bị xé rách của mình, cảm giác nhục nhã lại chợt dâng lên.

Bộ dạng của cô thế này làm sao đi đến những nơi công cộng chứ, vừa nhìn đã......Cô nghiến răng, nhấn mở taxi Tích Tích* ra. (*: ứng dụng thuê xe đi lại, giống như Grab Taxi, Uber vậy đó.)

Bất chợt bên cạnh vang lên hai tiếng kèn, Tiêu Tiêu tưởng là xe taxi trống nên ngẩng đầu lên, lại thấy một chiếc Bentley màu xám bạc tao nhã đang ngừng ở bên lề.

Cửa sổ xe bên ghế lái phụ được hạ xuống, Nghiêm Khác ngồi trên ghế lái nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu, cám ơn.” Bọn họ đều không phải là người tốt, Tiêu Tiêu tiếp tục đi về phía trước.

“Ở đây toàn là xe tư gia thôi, không có taxi đâu, cô muốn đi bộ về à?”

“Tôi có thể gọi xe taxi đến.”

“Ô, người trong thành phố như cô cũng chịu chơi thật đấy.”

Nghiêm Khác thả lỏng thắng xe, để xe chạy từ từ bên cạnh cô. Tiêu Tiêu không để ý đến anh ta.

Mà Đoạn Mặc Ngôn ngồi ẩn ở ghế sau làm mặt lạnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn kiên cường ở bên ngoài, tằm mắt dời xuống phần đùi trắng nõn với đôi vớ chân nửa ẩn nửa hiện, chân mày nhíu lại, hạ kính cửa sổ xe xuống, trầm giọng nói: “Lên xe!”

Tiêu Tiêu hoảng hốt, không quay đầu lại, bước chân đi càng ngang hơn.

“Dáng vẻ em thế này còn dám đi trên đường lớn nữa.” Đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, quả thật là đang dụ người khác phạm tội mà.

Anh nghĩ rằng là do ai ban tặng hả! Tâm trạng của Tiêu Tiêu mới bình tĩnh được một chút lại nhuốm màu tức giận, cô nhấc chân chạy về phía trước.

“Em chạy cái gì chứ!” Đoạn Mặc Ngôn khẽ mắng một tiếng, cũng không quan tâm xe còn đang chạy, mở cửa xe, chân dài bước ra.

Nghiêm Khác lập tức lấy máy quay chuyên nghiệp mà anh ta đã giấu sẵn ra, không để ý đến cái bụng vẫn còn nhói đau, cười thầm nhấn nút mở nguồn.

Ôi mẹ ơi, nam đuổi theo nữ màn thứ hai, lần này dùng phiên bản gì mới tốt đây?

Âm hồn không tan mà! Tiêu Tiêu trừng người đàn ông đang ngăn cản trước mặt cô, “Anh làm gì đấy!”

“Tôi kêu em lên xe!”

“Tôi nói tôi không lên!”

“Không lên cũng phải lên!”

“Tôi cứ không lên đấy!” 

Cũng không biết là động vào vết thương hay là tức giận, lồng ngực của Đoạn Mặc Ngôn nhói lên, “Đừng ép tôi ra tay.” Anh để cho đầy người trên đường nhìn thấy dáng vẻ của cô thế này mới đúng là gặp ma rồi đó.

“Anh có tin tôi gọi 110 không?”

“Gọi thử xem.”

Tiêu Tiêu nhấn ba chữ số ngay trước mặt anh.

Vậy mà cô thật sự muốn báo cảnh sát bắt anh? Đoạn Mặc Ngôn không thể tin được, lửa giận càng ngày càng bốc lên cao, giật lấy di động của cô.

“Trả cho tôi, tôi la lên cướp đấy!” Tiêu Tiêu không giật lại, chỉ lạnh lùng đưa tay ra.

“Cướp thì cướp, ông đây không chỉ cướp tiền, còn cướp sắc nữa.” Cánh tay dài của Đoạn Mặc Ngôn vươn ra, muốn cưỡng ép ôm cô lên xe.

Tiêu Tiêu vừa chống cự vừa dùng sức đánh vào ngực anh.

Lần này rốt cuộc cô cũng đã đánh đúng vị trí rồi, trong nháy mắt mặt của Đoạn Mặc Ngôn trở nên trắng bệch, cánh tay ôm cô cũng mất sức.

Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt không giống anh trước giờ, vẫn không có thuốc chữa mà lo lắng cho anh, sau đó mới cố giả vờ lạnh lùng, giật lại di động từ trong tay anh.

Nghiêm Khác xem kịch hay cũng kha khá rồi, lúc này mới lái xe chạy lên, chậm rì rì lên tiếng, “Tôi nói này, lúm đồng tiền nhỏ, không bằng cô lên xe, Đoạn Mặc Ngôn không lên xe, như vậy được rồi chứ?”

Vì chạy nhanh và dùng sức mà lồng ngực Tiêu Tiêu vẫn phập phồng mãnh liệt, cô nhìn Nghiêm Khác, lại nhìn Đoạn Mặc Ngôn đang cúi đầu không nói gì, một lòng muốn thoát khỏi anh, “Anh ta không lên xe?”

“Đúng, chúng ta bỏ nó ở đây được rồi chứ?”

Tiêu Tiêu mím môi suy nghĩ, Nghiêm Khác nghiêng người mở cửa bên ghế phụ lái, cô cắn môi ngồi vào.

“Lái xe……”

Lời nói còn chưa dứt, ghế sau đã vang lên tiếng mở cửa xe, Tiêu Tiêu phản ứng lại, lập tức muốn xuống xe, nào ngờ cửa xe đã bị khóa lại.

Tiêu Tiêu giận cá chém thớt nhìn sang Nghiêm Khác, Nghiêm Khác giơ hai tay lên, “Cái này không phải lỗi của tôi nha, tự nó muốn lên mà.”

Tiêu Tiêu cũng không nhìn người ngồi ở ghế sau, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mũi chua xót, “Dù sao cũng là do tôi ngốc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi