KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Đoạn Mặc Ngôn đứng cạnh cửa xe, thấy Tiêu Tiêu cầm túi xách đi ra, tâm trạng rất tốt, giơ cánh tay lên muốn nhận lấy túi xách của cô, lại bị cô coi như không thấy, đi vòng qua. Anh lúng ta lúng túng xoay qua mở cửa ghế sau cho cô.

Trên ghế lái là một người đàn ông xa lạ, không quen ngồi đó, đang quan sát đánh giá cô qua kính chiếu hậu. Tiêu Tiêu thậm chí không có hơi sức suy nghĩ Viên Kha đi đâu rồi, dù sao người ở bên cạnh  Đoạn Mặc Ngôn cũng sẽ không được lâu dài.

Đoạn Mặc Ngôn vòng qua bên kia lên xe, tùy tiện ném chiếc túi xách ngăn giữa hai người họ xuống đất.

Tiêu Tiêu chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi cổng trường, hai người ở ghế sau vẫn im lặng không nói tiếng nào.

Hồi lâu sau, Đoạn Mặc Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu bỗng dưng mở miệng, “Hôn một cái nhé?”

Tiêu Tiêu nhìn ra bên ngoài y như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.

Như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Đoạn Mặc Ngôn, anh tự động xoay mặt của cô qua, bá đạo dùng sức hôn lên môi cô một cái, nhưng rất nhanh đã lui ra.

Tiêu Tiêu lau miệng, tức giận nhìn sang, “Anh không giữ chữ tín! Tôi muốn xuống xe!”

“Hiệp nghị còn chưa kí, hôn một cái coi như là đánh dấu trước vậy.” Đoạn Mặc Ngôn nói đểu.

Hiệp nghị mà anh nói, là kết quả sinh ra từ cuộc đàm phán với Tiêu Tiêu tối qua. Anh đồng ý buông tha Tống Hiếu Nhiên, chỉ cần cô và anh sống chung đến khi cô ra nước ngoài du học, hơn nữa nếu cô không đồng ý, anh cũng sẽ không tiếp xúc thân mật quá đáng với cô. Tiêu Tiêu đồng ý rồi, nhưng cô tin anh không được, muốn có giấy trắng mực đen.

Đoạn Mặc Ngôn không phản đối, nhưng bây giờ anh phát hiện thật sự là có chút khó khăn.

Tiêu Tiêu đè chặt cánh môi, đột nhiên lại quay đầu đi tựa như đã nản lòng. Bây giờ người ta là dao thớt, mình là thịt cá, còn gây với anh làm gì chứ.

Thấy cô đột nhiên chán nản, tâm trạng của Đoạn Mặc Ngôn cũng bị chấn động một chút, “Được rồi, được rồi, không hôn thì không hôn, anh sai rồi còn không được sao?” Bây giờ anh nhận lỗi càng ngày càng tự nhiên.

Nhưng Tiêu Tiêu cũng không thèm để ý đến chút nào.

Trợ lý mới liếc trộm ông chủ, nghe nói anh là một người khó phục vụ mà, sao tin đồn với hiện thực không giống nhau gì hết vậy?

Hai người về đến căn hộ chung cư của Đoạn Mặc Ngôn, trong nhà vẫn thoải mái, sạch sẽ như trước, Tiêu Tiêu lại thấy không có cảm giác gì cả.

Dường như Đoạn Mặc Ngôn muốn cô yên tâm, chủ động lấy hai tờ giấy hiệp nghị đã được đặt ở trên bàn trà từ sớm đưa cho cô kí tên. Thật ra Tiêu Tiêu cũng hiểu, nếu như anh có lòng muốn nuốt lời, thì hiệp nghị này chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy không có giá trị. Chỉ là mình muốn được yên lòng thôi.

Cô kí tên của mình lên, Đoạn Mặc Ngôn cũng nghiêm túc kí tên, hơn nữa ngón trỏ chỉ vào phần của cô, ý bảo cô nhìn vào chỗ cuối cùng không chú ý đến.

Tiêu Tiêu rũ mắt, nhìn lướt qua một lần, trong mắt hơi gợn sóng.

Trên đó viết rằng, nếu như anh bội ước, thì cả căn nhà, bao gồm cả đồ vật bên trong đều thuộc về quyền sở hữu của cô.

“Em yêu à, bàn điều kiện với người ta thì phải áp chế người ta, nếu không thì phí công kí hợp đồng mất.” Đoạn Mặc Ngôn còn có tâm tư để chỉ dạy cô.

Tiêu Tiêu lại đáp: “Đối với anh, chẳng phải cũng chỉ là trả tiền chơi gái thôi sao?” Cô tổn thương người, cũng tổn thương mình.

Đoạn Mặc Ngôn bị nghẹn lại, nhíu mày “chậc” một tiếng, kéo cô đứng lên, “Qua đây.”

“Đừng đụng vào tôi.” Tiêu Tiêu rút tay ra.

Đoạn Mặc Ngôn không nói gì kéo cô đến chỗ bảng thiết lập mật mã khóa cửa, bấm tít tít tít một lúc, sau đó dịch người ra bảo cô nhập mật mã vào, “Tám chữ số, tự em nhập vào đi.” Nói rồi anh xoay người lại đi vào quầy bar.

Tiêu Tiêu đứng trước bảng số một lúc, nhưng chỉ nhấn vào nút hủy bỏ, đóng giao diện lại.

Đoạn Mặc Ngôn định lấy rượu uống thuốc, vừa gỡ thuốc ra, vừa nhìn cô.

“Có gì khác nhau sao?” Tiêu Tiêu thờ ơ nói, cầm lấy túi xách đi vào phòng, đóng cửa lại.

Đoạn Mặc Ngôn nuốt hết số thuốc phải uống vào, Whisky cũng theo đó mà xuống bụng. Anh ngước mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, lắc lắc ly rượu trong tay, một hơi uống cạn. Cô gái này nổi giận lên quả thật không đáng yêu chút nào.

Chốc lát sau, anh chậm rãi, thong thả đi đến trước cửa phòng cô, vặn tay nắm, quả nhiên đã khóa rồi. May mà anh dự đoán trước, đã thay khóa cửa có thể mở ra bằng chìa khóa.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ màu vàng cam, Đoạn Mặc Ngôn lặng lẽ đi vào trong, nhìn quanh một vòng không thấy cô đâu, chỉ nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng tắm rửa ào ào.

Đoạn Mặc Ngôn ngồi ở cuối giường, nhìn thẳng vào phòng tắm hơi mờ kia.

Dĩ nhiên bọn họ đã từng tắm uyên ương với nhau, không ai biết rõ dáng vẻ yêu kiều của cô gái này khi tắm hơn anh.

Ánh mắt của cô vì nhuốm hơi nước mà mơ màng, cái miệng nhỏ càng thêm óng ánh, ướt át hơn bình thường, mái tóc dài ướt sũng dọc theo gò mà ửng hồng khoác lên bờ vai mịn màng, thỉnh thoảng những giọt nước trên cần cổ ngọc ngà sẽ nương theo xương quai xanh gợi cảm của cô chảy thẳng xuống, chảy xuống mãi cho đến khi anh vươn tay ngăn lại.

Đoạn Mặc Ngôn hít vào một hơi, thân dưới vì tưởng tượng mà đau đớn khó nhịn, thật muốn cứ thế mà xông vào, làm cho cô khóc lóc xin tha.

Dáng vẻ đó chắc chắn rất đẹp……

Đi vào, hay là không đi vào?

Hô hấp của Đoạn Mặc Ngôn trở nên dồn dập, anh nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu mơ hồ trong phòng tắm, ma xui quỷ khiến mà tháo dây nịt ra, thò tay vào trong.

Hơi thở của anh càng ngày càng nặng nề, nhắm mắt, hồi tưởng lại dáng vẻ lúc này của người bên trong, lắng nghe tiếng nước càng thêm kích thích thần kinh, động tác dưới tay dần dần tăng tốc. Một lúc lâu sau, anh trầm mặc bùng phát bắn ra.

Vì có tâm sự nên Tiêu Tiêu tắm táp khá lâu, lúc đi ra trong phòng trống rỗng, không có một người, nhưng cô vẫn nhạy cảm ngửi được mùi hương nhàn nhạt của đàn ông trong không khí, hơn nữa còn phát hiện một chút dịch trắng trên mặt thảm, mặt cô đỏ lên, tức giận khó nhịn mà xông ra, quát lên với Đoạn Mặc Ngôn đang dùng máy tính như không có chuyện gì xảy ra, “Đoạn Mặc Ngôn, anh là đồ vô liêm sỉ!”

Đoạn Mặc Ngôn quay đầu lại, còn vô tội hỏi: “Anh thế nào hả?”

“Anh……” Làm sao Tiêu Tiêu nói ra miệng được, “Anh là đồ khốn kiếp!” Cô chỉ có thể mắng thêm một câu, tức tối sập cửa lại.

Đoạn Mặc Ngôn lắc đầu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ lựng kia, còn có thân hình nhỏ bé kia. F*ck! Lại có động tĩnh nữa rồi!

Tiêu Tiêu vốn đã quyết định đối xử lạnh lùng với anh, không ngờ buổi tối đầu tiên đã vì sự vô liêm sỉ của anh mà bị vỡ kế hoạch. Cô mở cửa sổ ra, cầm một quyển sách quạt nửa ngày, mới ngồi lên giường, giở sách ra, muốn đọc sách để làm cho tinh thần của mình bình tĩnh lại.

Ai ngờ vào lúc cô sắp thành công rồi, thì một tiếng cạch, lại làm cho tinh thần của cô căng thẳng lên.

Đoạn Mặc Ngôn mặc một bộ đồ ngủ màu xanh tím đi vào.

“Anh làm gì vậy?” Tiêu Tiêu nghiêm mặt hỏi.

“Ngủ.” Đoạn Mặc Ngôn vừa đáp như lẽ đương nhiên, vừa chậm rãi leo lên giường từ đầu bên kia.

Tiêu Tiêu xốc chăn lên muốn bước xuống.

Đoạn Mặc Ngôn vươn cánh tay dài ra, ôm lấy vòng eo nhỏ của cô kéo cô về, thuận thế đè cô lên giường.

“Nhanh như thế đã muốn bội ước rồi sao?” Tiêu Tiêu trừng anh.

“Đã nói là chờ em thay đổi thái độ mà, anh tuyệt đối không nuốt lời đâu.” Đoạn Mặc Ngôn cười khẽ, ngón tay vuốt ve lên gương mặt của cô, “Nhưng ít nhiều gì cũng cho anh chút ngon ngọt chứ, để cho anh có chút hi vọng, em nói phải không?”

Tiêu Tiêu chỉ nhìn anh chằm chằm, không nói gì.

“Haiz, anh ngủ bên cạnh em, cũng sẽ không chạm đến em. Như vậy được rồi chứ?” Đoạn Mặc Ngôn cười nhẹ nhàng, chợt giọng điệu trầm xuống, “Vậy cũng không được, thì anh cũng thật sự hết cách rồi.”

Trong mắt Tiêu Tiêu lóe lên ánh sáng cực kỳ phức tạp, nhắm mắt lại, vươn tay ra đẩy anh một cái, tự mình rúc sang ngay sát cạnh giường, lấy chăn che lên đầu.

Đoạn Mặc Ngôn cũng không nói nhiều, cũng kéo chăn đắp lên người mình.

Anh giơ tay tắt đèn, khẽ thở dài một tiếng rồi nằm xuống.

Hơn 2 giờ sáng, dưới giường có chút động tĩnh rất nhỏ, Đoạn Mặc Ngôn vẫn chưa ngủ nhắm mắt lại, nghe tiếng Tiêu Tiêu mang giày xuống giường.

Cô không có thói quen thức đêm, trước kia, mỗi đêm đều rúc vào lòng anh, ngoan ngoãn vô cùng, nhiều nhất cũng chỉ khẽ cọ cọ vào người anh mà thôi.

Quả nhiên cô không đi vào phòng tắm, nghe tiếng động là đang mở cửa đi ra ngoài.

Đoạn Mặc Ngôn đổi tư thế ngủ, yên lặng chờ đợi một lúc lâu, trong căn phòng rộng lớn vẫn không có chút tiếng động nào.

Anh chống tay đứng dậy, từ từ đi ra ngoài.

Mượn ánh đèn yếu ớt, anh nhìn lướt qua phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng nhỏ bé kia đâu cả, anh suy nghĩ một lúc, đi về phía căn phòng chị Linh dùng để ở lại, nhẹ nhàng mở cửa ra, quả nhiên trông thấy một bóng dáng co ro trên gường.

Anh đi qua, ngồi xổm trước đầu giường, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say sưa củ cô, đôi mắt đen từ từ u ám.

Cô thế này là có ý gì chứ?

Gần đây trong hội có một lời đồn đang lan truyền rộng rãi, nghe nói Đoạn Mặc Ngôn không nuôi thiếu nữ nữa, chuyển sang nuôi tổ tông rồi!

Hơn nữa tổ tông này không phải ai khác, chính là cô thiếu nữ Tiêu Tiêu lúc trước anh đã vứt bỏ rồi lại cầu xin trở về. Bây giờ anh đi đến đâu đều mang cô theo bên cạnh, cung cấp ăn ngon uống ngon, không, là phục vụ ăn ngon uống ngon mới đúng. Ôi má ôi, Đoạn Mặc Ngôn vậy mà lại biết người ta thích uống nước trái cây gì, thích ăn trái cây nào, thích ăn món ăn gì, rất là kinh hãi đấy, được không hả! Càng kinh hoàng hơn là, tổ tông đó còn có điệu bộ như không để ý tới, những thứ Đoạn Mặc Ngôn dâng đến tận miệng, cô đều lạnh lùng từ chối, người ta phải năn nỉ cô ăn, cô mới mở lòng từ bi mà ăn. Nếu tổ tông bị mùi thuốc lá làm cho sặc, thì cả đêm bọn họ cũng đừng hòng hút thuốc nữa, nếu ai say rượu mà nói năng vô lễ với tổ tông này, thì đại thiếu gia người ta sẽ trở mặt ngay tại chỗ!

Hơn thế nữa, quần áo, túi xách đều mua thành đống, bông tai, nhẫn, đồng hồ đeo tay, dây chuyền cũng mua không ít, nhưng tổ tông tất cả đều không cần! Khoản tiền này tiêu hết rồi cũng không quan trọng gì, từ chối rõ ràng mới bẽ mặt, là đàn ông đều không thể chịu nổi việc ân cần với một người phụ nữ cứ làm mặt lạnh, huống gì là Đoạn Mặc Ngôn! Nhưng anh không chỉ nhịn được, còn nhịn đến mức cam chịu một cách vui vẻ, khiến bọn họ nhìn mà thật sự muốn giáo dục cho anh một chút thế nào là đàn ông!

Cuối cùng có một ngày, rốt cuộc Đoạn đại thiếu cũng ra oai rồi.

Hôm nay có người chạy đi thi bơi mùa đông giành được hạng ba, nói muốn đi chúc mừng, cả đám đang chơi chung rất náo nhiệt, bỗng nhiên có người thấy tổ tông kia chủ động giật điếu thuốc bên miệng Đoạn đại thiếu ra, vừa nhìn anh, vừa cầm tay của anh lên.

Còn tưởng đâu cuối cùng nụ hoa gai góc này cũng đã thông suốt rồi, không ngờ cô cầm điếu thuốc nhắm ngay lòng bàn tay của anh mà dụi xuống, may mà Đoạn Mặc Ngôn không bị mỹ nhân kế mê hoặc, nhanh tay lẹ mắt đẩy cô ra, đồng thời tức giận quát lên, “Mẹ nó, em làm cái gì vậy hả!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi