KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

“Tiếu Tiếu, em chỉ là thông cảm với anh ta thôi.” Tống Hiếu Nhiên nói với cô như thế qua điện thoại.

Tiêu Tiêu im lặng hồi lâu, “Thông cảm không phải yêu, nhưng thông cảm sẽ làm cho tình yêu đã chết bùng cháy trở lại.”

Tống Hiếu Nhiên thở dài một tiếng, “Tiếu Tiếu……”

“Anh Hiếu Nhiên, em biết anh đang lo cho em.” Tiêu Tiêu cúi đầu nhẹ giọng nói, “Em cũng biết anh thấy em không lí trí, thậm chí bị tình cảm làm cho đầu óc mù mờ, nhưng em cảm thấy mình có thể hiểu được anh ấy, em cực kỳ hiểu anh ấy. Nếu như sự cô độc của em là mười phần, thì sự cô độc của anh ấy là 100 lần, 1000 lần. Vào khoảnh khắc em nhìn vào căn phòng của anh ấy, giống như em đang đứng ngay trung tâm vũ trụ của anh ấy vậy, cả thế giới chỉ còn lại mình anh ấy, và em. Sau đó em nghe anh kể chuyện của anh ấy, em cảm thấy, em cảm thấy, tình yêu của anh ấy quá tinh khiết, mỗi một phút, mỗi một giây, đều xuất phát từ chân tình, em nguyện đáp lại anh ấy, dù là chỉ có một ngày…… Có thể là em điên rồi……”

“Tiếu Tiếu, em không điên, chẳng qua em chỉ là có tâm bệnh thôi.” Thông thường những cô gái từng được gia đình yêu thương, sẽ không thể nào đồng ý, hoặc dám cố gắng thiết lập mối quan hệ lâu dài với một người đàn ông như thế. Tuổi xuân trôi nhanh, hồng nhan sẽ già, khi tình cảm phai nhạt, thì làm thế nào để chống đỡ cuộc sống lâu dài?

Tiêu Tiêu khẽ cười một tiếng, “Có lẽ vậy, nhưng bệnh này, em không muốn chữa.” Biết bao nhiêu cô gái muốn có được tình yêu hết lòng hết dạ như thế này mà không có được? Cô tình nguyện vì giây phút này mà dốc hết sức mình.

“Nhưng đến cuối cùng, người bị thương chỉ có mỗi em thôi. Em gặp phải càng nhiều chuyện, thì càng yếu đuối, anh sợ em chịu không nổi cơn sốc như vậy.” Tống Hiếu Nhiên nói, “Thực tế chút đi, Tiếu Tiếu, cho dù loại trừ nhân tố tâm lý của anh ta, trước kia giữa hai người còn tồn tại rất nhiều vấn đề khác, khi chuyện đời thường quấy nhiễu đến tình yêu của hai người, thì nó sẽ hoàn toàn sụp đổ giống như quân bài domino vậy.”

“Không có lúc nào mà em thực tế hơn bây giờ cả. Em của trước kia chỉ muốn nhìn thấy mặt tốt, để chứng tỏ thế giới của em vẫn tươi đẹp, nhưng hiện giờ, em đã thừa nhận sự tàn khốc của cái thế giới này, nhưng em vẫn tình nguyện tin vào những mặt tốt, cho dù chuyện không như ý mình, em cũng sẽ thản nhiên chấp nhận.” Tất cả mọi chuyện hai người họ trải qua đều sẽ trở thành hồi ức, những chuyện trước khi xảy ra biến cố đều tốt đẹp mà, cô chỉ muốn trân trọng hiện tại thôi.

Tống Hiếu Nhiên biết mình không thể thuyết phục cô rồi, “Anh không phủ nhận là có lẽ Đoạn Mặc Ngôn và em có thể…… nắm tay nhau đến tận cùng, nhưng tỉ lệ này cực nhỏ, hi vọng em chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Em biết rồi, cám ơn anh, anh Hiếu Nhiên.”

Anh ta không muốn nghe cô nói cám ơn, anh ta vẫn muốn cô thay đổi ý định, nhưng anh ta hiểu rõ hơn ai hết, cô gái này…… đã không thuộc về anh ta nữa rồi.

“Một bước sai, thì bước nào cũng sai.” Anh ta trầm giọng nói, “Đây là kinh nghiệm của anh, Tiếu Tiếu, anh chỉ hi vọng em sẽ không đưa ra quyết định sai lầm giống như anh.”

Tiêu Tiêu cúp máy, đứng đó, trầm tư một lúc, trước tiên ném di động lên giường, sau đó bản thân cũng dang hai tay hai chân nằm sấp lên giường. Cô lắng nghe tiếng nước chảy dần ngưng lại trong phòng tắm, khóe môi từ từ cong lên.

Chẳng mấy chốc sau, Đoạn Mặc Ngôn trần nửa người trên, mặc quần ngủ đi ra, anh nhìn thân thể yêu kiều, không mấy tao nhã trên giường lớn, khóe môi cong lên, thuận thế đè lên trên, không hề thỏa mãn mà liếm láp, chơi đùa vành tai nhỏ nhắn của cô.

Đầu tiên Tiêu Tiêu ngửi thấy mùi hơi nước tươi mát thơm tho, sau đó là sức nặng quen thuộc kia, tiếp nữa là vành tai bị một thứ nóng ẩm mềm mại chiếm đóng, cô hờn dỗi động đậy thân thể, “Đừng tới nữa nha.” Hôm qua, ngoài nhu cầu sinh lý cần thiết, thì bọn họ vẫn luôn làm tình điên cuồng, trong phòng ngủ, trong sảnh khách, trong phòng bếp, trong phòng tắm, đâu đâu cũng lưu lại dấu vết kích tình của hai người, lúc cô tỉnh táo lại thì thấy xấu hổ không thôi, nhưng anh vẫn như dã thú mà đòi hỏi không ngừng. Bây giờ thật sự ngay cả đứng cô cũng đững không vững nữa.

“Thật là muốn vùi mãi vào trong đó không ra nữa.” Đoạn Mặc Ngôn ngậm vành tai của cô, khàn giọng nói.

Mặt của Tiêu Tiêu đỏ ửng cả lên. Anh cứ thích nói những câu gợi tình thế này để trêu cô, “Anh dê xồm quá rồi đó…… Mau đứng lên, em xem vết thương của anh lần nữa, xem có đóng vảy chưa?”

“Không biết.” Đoạn Mặc Ngôn giơ bàn tay ướt nhẹp còn quấn băng gạc lên.

Tiêu Tiêu nhìn theo tầm mắt của anh, bất đắc dĩ nói: “Anh tắm mà cũng không tháo băng gạc ra à?” Cô vừa nói, vừa với tay tới bàn tay to kia.

Đoạn Mặc Ngôn làm như trêu cô, cánh tay dài lúc gần lúc xa, cứ không để cho cô chạm tới.

Tiêu Tiêu cười nói: “Anh quậy cái gì hả? Mau đưa em xem, thoa thuốc mới lên cho anh nữa, rồi chúng ta ra ngoài ăn nhé.” Cô không dám ở trong nhà lâu thêm nữa.

“Kêu giao đến nhà đi.” Tâm tư lộ liễu thế này, thật là rõ như ban ngày mà.

“Ha, ha, đi ra bên ngoài đi, em khao!”

“Chẳng phải em nói em đi không nổi sao?” Đoạn Mặc Ngôn mờ ám sờ chân cô.

“Anh nghĩ là lỗi của ai hả?” Vừa nói, cô y như Tôn Ngộ Không, muốn lật ngược núi Ngũ Chỉ Sơn trên lưng mình. Đoạn Mặc Ngôn cố tình thả lỏng chút sức lực, khiến lúc cô cảm thấy có chút xíu hi vọng rồi lại đè nặng xuống tiếp, thể hiện lối chính trị cường quyền tuyệt đối.

Cô thử hai lần, coi như đã hiểu ra anh đang trêu cô, vỗ gối đạp chân, “Mau thả em ra, đè chết em rồi nè!”

“Chính là muốn đè chết em đó, đỡ lo.” Anh cắn mạnh vào dái tai của cô, cả người lại đè nặng thêm nữa.

Tiêu Tiêu thấy có động tĩnh, mặt đều đen lại, “Này, này, anh không thể nào lại…… buông thả dục vọng quá mức có được không hả!”

Đoạn Mặc Ngôn trầm giọng cười lên, vùi đầu chặn lại đôi môi đang kháng nghị của cô.

Anh không hề buông thả dục vọng, mà ngược lại, thực ra trước kia anh là người ít có ham muốn tình dục. Chỉ đợi đến khi cơ thể nổi lên phản ứng bản năng, anh mới đi tìm phụ nữ để giải quyết. Tình dục có thể mang lại nỗi sung sướng, không sai, nhưng cảm giác sung sướng đó càng giống như là một loại phản xạ có điều kiện vậy, càng trống rỗng hơn cả kích thích khi đứng trước cái chết. Nhưng lúc làm chuyện vui sướng này với người phụ nữ mình yêu thương, thì lại nhiều thêm một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, khiến anh chỉ muốn thưởng thức một lần rồi lại một lần.

Cảm giác đó, làm cho anh cảm nhận được…… thiên trường địa cửu.

Kết quả, hai người vẫn không thể đi ăn ở bên ngoài, nhưng cũng không gọi đồ ăn giao đến nhà, mà Đoạn Mặc Ngôn tự mình xuống bếp, mới xoa dịu nỗi oán giận của cô nhóc họ Tiêu.

Lúc anh đang thái bông cải xanh trên bàn ăn, Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh nhìn anh, bỗng nhiên bị một cái đinh nhỏ ở chân bàn thu hút sự chú ý, “A!”

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô.

Tiêu Tiêu vui mừng ngồi xổm xuống nhìn tỉ mỉ, đầu ngón tay đè lên cái đinh có vẻ không tầm thường kia, ngẩng đầu mừng rỡ mà hiến vật báu, “Nó có mặt cười nè!”

Đoạn Mặc Ngôn hạ mắt xuống nhìn chăm chú biểu cảm vui vẻ của cô, môi nhếch lên, không hề dao động với niềm vui mà cô phát hiện ra, “Ừ, của nhà thiết kế người Nhật Yuma Kano đấy, lúc sửa sang trong này, nhà thiết kế đề nghị anh dùng nó.” Anh quay đầu lại thái rau tiếp, “Mục đích là muốn để cho những người giống như em phát hiện nó, sau đó sẽ cảm thấy vui vẻ.”

Thì ra lại là một kiểu thú vị cho cuộc sống, Tiêu Tiêu không ngờ ngay cả chi tiết nhỏ như vậy mà bọn họ cũng nghĩ tới, có thể thấy nhà thiết kế nọ đã bỏ biết bao nhiêu tâm huyết vào căn nhà này, nói cách khác, yêu cầu mà Đoạn Mặc Ngôn đưa ra cho bọn họ, nghiêm khắc và cụ thể biết bao nhiêu.

Anh cũng đang cố hết sức để nhìn thẳng vào và chữa trị căn bệnh tâm lý của mình.

Tiêu Tiêu nhói lòng, im lặng gật đầu.

“Dù sao cũng không có tác dụng với anh, lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, đã nghĩ rằng ai mà lại lãng phí thời gian để làm một con ốc thế này nhỉ, còn phải phối thêm một cái tua vít chuyên môn nữa.”

Tiêu Tiêu cười, không nói gì, lại nhìn con ốc mặt cười kia một cái, rồi đứng lên ngồi lại vào chỗ của mình.

“So với nó, thì cái này, có tác dụng nhiều lắm.” Đoạn Mặc Ngôn chỉ vào hình xăm mặt cười trong tay. Ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy cô vẽ cái mặt cười mang theo hai lúm đồng tiền, thì không biết tại sao lồng ngực lại nóng lên, muốn giữ nó lại, nhìn vào nó.

“Anh còn không biết ngại mà nói nữa hả, không biết là ai muốn đốt nó đi nữa đó.” Tiêu Tiêu nhìn bàn tay phải còn quấn băng gạc của anh, nhận lấy con dao từ tay anh, cúi đầu thái rau.

Đoạn Mặc Ngôn phát hiện mình nói sai rồi, rất rõ ràng, lúc anh giả vờ muốn đốt hình xăm đã gây ra cho cô một cơn sốc không nhỏ, có lẽ đây chính là kíp nổ dẫn đến sự tuyệt tình của cô cũng không chừng.

“Tiếu Tiếu…… Chúng ta không tính nợ cũ nữa nhé, ngoan.”

“Anh nghĩ hay thật đấy, em sẽ nhằn anh chuyện này cả đời luôn.” Tiêu Tiêu buột miệng nói ra, nhưng sau khi nói rồi, cô lập tức ngưng bặt.

Đoạn Mặc Ngôn cũng sửng sốt.

Hai người im lặng trong chốc lát, Tiêu Tiêu tiếp tục thái cho xong bông cải xanh, buông dao xuống, nhìn thẳng vào anh, “Có một số chuyện, vẫn nên nói cho rõ ràng, phải không?”

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô, “Em muốn nói cái gì?”

“Bây giờ, chúng ta, lại là người yêu rồi đúng không?”

“Đúng.” Đoạn Mặc Ngôn trả lời rất dứt khoát.

“Vậy anh…… có thái độ gì với quan hệ hiện tại của hai chúng ta?” Tiêu Tiêu thoáng dừng lại, “Là vô cùng nghiêm túc, hay là đến đâu hay đến đó?”

“Anh rất nghiêm túc.”

“Nghiêm túc cỡ nào?” Tiêu Tiêu hỏi dồn.

Đoạn Mặc Ngôn im lặng một lúc, “Trước kia Tống Hiếu Nhiên hỏi anh, nếu như đột nhiên em xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết đi, anh có suy nghĩ gì, lúc đó anh trả lời anh ta, ‘con người ai rồi cũng sẽ phải chết, đối với chuyện này, tôi chỉ có thể tỏ ra bất lực’.”

Tiêu Tiêu khẽ gật đầu.

“Nếu như anh ta hỏi lại anh một lần nữa, thì anh không thể trả lời anh ta được. Anh của hiện tại không dám tưởng tượng ra cảnh em đột nhiên chết đi, em hiểu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi