KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Hôm sau, Tiêu Tiêu chịu đựng sự khó chịu vì chênh lệch múi giờ và bôn ba cả ngày cộng thêm cuồng hoan đêm khuya, đã bò dậy trong tiếng chuông báo thức lúc 6 giờ sáng, cô vừa rên rỉ vừa nhắm mắt đi vào phòng tắm, không lâu sau thì vang lên tiếng nước vòi sen.

Mười phút sau, tinh thần vẫn uể oải như cũ, cô trùm khăn tắm, lục lọi tủ quần áo, mí mắt nặng trĩu thỉnh thoảng lại sụp xuống.

“Dậy sớm vậy làm gì?” Giọng nói lười biếng, hoàn toàn chưa tỉnh táo của Đoạn Mặc Ngôn vang lên ở trên giường.

“Anh ngủ đi, đừng để ý đến em.” Giọng nói của Tiêu Tiêu cũng cực kỳ mệt mỏi y như thế, nhưng cô vẫn nhịn lại sự hấp dẫn của chiếc giường lớn và vòng tay của anh, tìm một cái váy liền qua gối, ngắn tay, thay vào rồi đi ra ngoài phòng.

Căn phòng rộng lớn yên lặng như tờ, Tiêu Tiêu nhìn quanh phòng khách một vòng, ngước mắt lên nhìn lầu hai một cái, rồi xoay người đi vào phòng ăn.

Chốc lát sau, cô nấu một ly cà phê đậm đặc, phối thêm hai miếng bánh mì nướng kiểu Pháp cho vào bụng, mệt mỏi mới giảm bớt đi.

Sau đó cô tiện tay lấy một cuốn sách, đi ra ban công ngồi xuống, vừa nghe nhạc, vừa đọc sách dưới ánh nắng ấm áp.

Qua 8 giờ, Trần Thanh Hòe rửa mặt chải đầu xong đi xuống lầu, trông thấy bóng lưng của cô, thì kêu cô một tiếng.

Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng gọi, vội đi vào chào bà, “Dì Thanh Hòe, chào buổi sáng.” Thực ra theo lý thì cô nên gọi bà là bác gái, nhưng Trần Thanh Hòe kiên trì bảo cô gọi bà bằng dì, nên Tiêu Tiêu chọn nghe theo.

“Chào buổi sáng.”

“Tối qua ngủ ngon không?”

“Cũng được ạ, còn dì?”

“Dì cũng ngủ ngon lắm.” Thoáng dừng lại một chút, Tiêu Tiêu không dám để tình hình nhạt nhẽo liền nói, “Dì muốn ăn sáng ở nhà, hay là con ra ngoài ăn sáng với dì?”

Trần Thanh Hòe không đáp mà hỏi ngược lại, “Mặc Ngôn còn chưa dậy hả?”

“À, có thể anh ấy sẽ ngủ tới hơn mười giờ luôn đó.”

“Haiz, thằng nhóc này, vẫn cứ ham ngủ như thế.” Trần Thanh Hòe mỉm cười với vẻ mặt cưng chiều.

Thằng nhóc này…… Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người đàn ông cao to nằm trên giường lúc này đang ngậm cái núm vú cao su, suýt chút nữa Tiêu Tiêu đã cười ra tiếng.

“Nếu đã như vậy, thì dì có hẹn mấy người bạn uống trà sáng, ở gần đây thôi, cháu có đồng ý đi với dì không?”

“Dĩ nhiên cháu rất vui lòng ạ.”

Mẹ Đoạn thân thiết gật đầu, “Cháu có thể đi thì bác rất vui, nhưng sợ là những bà thím như mấy dì đây khác với thanh niên tụi cháu, để dì gọi điện hỏi mấy dì khác xem con gái họ có chịu đi ra không.”

Tiêu Tiêu rất biết ơn sự chu đáo của Trần Thanh Hòe, thu dọn gọn gàng một chút, vào phòng đi đến gần Đoạn Mặc Ngôn đang ngủ mơ, dặn dò hai câu bên tai anh, hôn anh một cái, rồi đi theo mẹ Đoạn ra cửa.

Cô đảm nhiệm vị trí tài xế lái xe, mẹ Đoạn ngồi bên ghế phụ lái, gọi điện thoại một hồi, sau khi cúp thì cười nói với cô: “Làm sao bây giờ, hai người có con gái, một đứa thì phải đi làm, một đứa thì ngủ nướng.”

“Không sao ạ, cháu rất vui khi uống trà sáng với các dì mà.” Tiêu Tiêu nghiêng đầu cười.

Trần Thanh Hòe gật đầu, lại thân thiết hỏi chuyện lễ tốt nghiệp của cô, Tiêu Tiêu kể cho bà nghe một số chuyện thú vị, còn cám ơn bà đã bảo Đoạn Mặc Ngôn tặng một bó hoa rất đẹp.

“Vốn ra dì cũng muốn qua, nhưng đột nhiên ông nội của Mặc Ngôn bị bệnh, nên vé máy bay vốn đã đặt trước rồi cũng phải hủy bỏ, xin lỗi cháu nhé.” Mẹ Đoạn tiếc nuối nói.

“Không, không, không, dì có lòng thế này thì cháu đã vui lắm rồi ạ.” Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng ấm áp, “Thật đó, cám ơn dì, dì Thanh Hòe.”

“Con bé ngốc, sao vẫn cứ khách sáo như vậy chứ?” Mẹ Đoạn mỉm cười xoa đầu cô.

Chỗ được chạm vào như có ngọn gió nhẹ thoảng qua, Tiêu Tiêu không biết sao mũi lại có chút chua xót.

“Cho nên, vì không thể đến New York, dì mới muốn đến nhà cho cháu bất ngờ, quà tặng cho cháu cũng chuẩn bị xong rồi đó.” Mẹ Đoạn vỗ vỗ chiếc túi xách trên đầu gối, “Ai ngờ không khéo đụng phải lúc hai đứa đang cãi nhau.”

Mặt Tiêu Tiêu đỏ lên, nói ra lí do đã suy nghĩ rất lâu rồi, “Không phải cãi nhau đâu, chỉ là cháu nhìn thấy Đoạn Mặc Ngôn nói cười với một cô gái, cháu hơi ghen một chút, nên mới cãi với anh ấy mấy câu. Xin lỗi dì.”

“Con bé ngốc này, cháu xin lỗi dì cái gì chứ.” Mẹ Đoạn cười nói, “Trong mắt người yêu luôn không thể chứa được hạt cát mà, cháu ghen tức là cháu để tâm đến nó, đây là chuyện tốt. Chỉ là thằng con của dì ấy, cháu thấy nó có vẻ như rất lăng nhăng, nhưng thực ra nó không mấy hứng thú với phụ nữ đâu, ngay cả vợ chưa cưới trước kia của nó, Hạ Dung đấy, cũng không lạnh không nóng, nhưng mà nó thật sự rất tốt với cháu, tốt đến mức người mẹ này cũng có chút ganh tị nữa.” Có khi nào bà nhìn thấy được vẻ mặt vui vẻ lại trêu đùa của con trai mình như tối qua đâu?

“Không có đâu, dì nói đi đâu thế…….” Tiêu Tiêu mỉm cười ngượng ngùng.

“Dì sinh thằng nhóc này ra mà, sao dì có thể không hiểu nó chứ? Nó không để tâm đến thứ gì cả, dì vẫn luôn lo lắng không ai có thể trói nó lại, bây giờ có cháu thì tốt rồi, dì cũng yên tâm.” Mẹ Đoạn khẽ cười một tiến, “Nhưng dì nói cho cháu nghe một bí mật nhé, vũ khí mạnh nhất của phụ nữ là dịu dàng, không gì có thể sánh bằng lấy nhu khắc cương cả.”

Dì Thanh Hòe đây là đang dạy cô “đối phó” với con trai mình như thế nào ư? Tiêu Tiêu ngạc nhiên quay đầu qua nhìn bà một cái, lại thấy bà chớp mắt với cô vẻ như ngầm hiểu lẫn nhau.

Tiêu Tiêu không nhịn được phì cười, “Dì Thanh Hòe—”

Trần Thanh Hòe cũng bật cười cùng cô.

Không lâu sau, hai người đã đến nhà hàng năm sao để uống trà, Trần Thanh Hòe nắm tay Tiêu Tiêu, dắt nhau đi vào phòng bao y như một đôi mẹ con ruột vậy, bên trong đã có ba người ngồi rồi, Tiêu Tiêu được Trần Thanh Hòe giới thiệu, chào hỏi từng người một.

Qua một lúc lại có hai quý bà đi vào, bảy người ngồi trong căn phòng trang nhã uống trà, tán gẫu, Trần Thanh Hòe đưa quà cho Tiêu Tiêu ngay trên bàn, là một túi xách dòng số lượng có hạng, một quý bà có gương mặt bầu bĩnh nói: “Bà ấy giật cái túi này từ tay tôi đấy, tôi vốn muốn mua cho con gái tôi, bà ấy cứ khăng khăng nói là muốn tặng cho con dâu tương lai làm quà tốt nghiệp, y như thổ phỉ mà cướp từ chỗ tôi đó.”

Mọi người cười to, Tiêu Tiêu cảm thấy mẹ Đoạn đối xử với cô tốt quá, cầm lấy túi xách, mỉm cười nói cám ơn bà lần nữa.

Nói đến tốt nghiệp, mọi người tự nhiên dời chủ đề sang dự định tương lai của cô, một quý bà tóc ngắn uốn lọn nói: “Đừng đi làm nữa, con gái mà, cứ ở nhà ăn uống, chơi đùa là được rồi.”

“Bà nghĩ Tiếu Tiếu lười biếng giống bà hả? Mấy cô gái mây giờ đều là phụ nữ thời đại mới đó, đều thích độc lập tự chủ, tôi thấy như vậy tốt lắm, tôi ủng hộ con bé đi làm.” Trần Thanh Hòe nói.

“Chẳng phải bà muốn có cháu bế sớm một chút sao?”

Cháu…… Tiêu Tiêu lại đỏ mặt rồi.

“Ầy, công việc với cuộc sống, hai bên đều không lỡ dở mà.” Trần Thanh Hòe phất tay.

Mọi người cười một hồi, quý bà mặt bầu bĩnh nói: “Cũng phải, con gái của tôi đó, mang thai 5 tháng rồi, mà sáng sớm vẫn còn đến công ty, còn sớm hơn ông chủ tịch ba nó nữa.”

“Mà sao con gái tôi thì cả ngày chỉ giỏi ăn lười làm, không đi mua sắm thì lại nằm ỳ ra?” Quý bà tóc ngắn uốn lọn không hiểu lắm.

“Đó chẳng phải là học theo bà sao?” Một quý bà đeo kính trêu đùa một câu, quay đầu qua nói với Tiêu Tiêu, “Hai ngày nữa dì với chú sẽ ra nước ngoài, đang rầu vì không có phiên dịch thân quen đây, hay là cháu đi theo dì nhé?”

Tiêu Tiêu vẫn chưa lên tiếng, Trần Thanh Hòe đã từ chối giúp cô, “Kinh nghiệm của con bé còn kém, đợi nó luyện tập thêm rồi lại tìm bà.”

“Vậy đến công ty của nhà dì đi……”

Các quý bà đều nhiệt tình để cử công việc, hơn nữa toàn bộ đều là công việc ưu đãi cao mà những sinh viên vừa tốt nghiệp đều không dám nghĩ đến, dù Tiêu Tiêu có ngây thơ đi nữa, cũng biết rằng nếu không có quan hệ của nhà họ Đoạn, thì thành tích của cô có tốt hơn đi nữa, những công việc này cũng không thể nào đưa đến tận cửa. Nhưng cô không mừng như điên, ngược lại trong lòng càng thêm khó xử.

Bỗng Đoạn Mặc Ngôn gọi điện thoại đến hỏi cô đang ở đâu, cô nói địa chỉ, hỏi anh có qua đây cùng uống trà không. Anh lại bảo cô đưa điện thoại cho mẹ anh.

Trần Thanh Hòe nói với anh hai câu, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ cúp máy, “Nó nói sẽ qua đây đón con, bảo con đi ăn sáng với nó.”

Tiêu Tiêu còn chưa trả lời, quý bà đeo kính đã nói, “Kêu nó qua đây đi, lâu lắm rồi tôi chưa gặp Mặc Ngôn đấy. Thằng nhóc đó đẹp trai thật.”

“Bà bảo nó đến đây uống trà với mấy bà thím chúng ta, chuyện đó còn khó hơn lên trời nữa! Lại nói nó cũng không thường ăn sáng đâu, bây giờ gọi điện đến, còn không phải là chê tôi cuỗm mất cô vợ nhỏ của nó hay sao.”

Tiêu Tiêu hơi xấu hổ, “Con không đi đâu, để anh ấy tự đi ăn.”

“Bỏ đi, cháu đi ăn với nó đi, để cháu ở đây ngồi với chúng ta cả buổi sáng cũng làm khó cháu rồi.” Trần Thanh Hòe cười nói, “Nó nói đến đó cháu đó, cháu để chìa khóa lại đi, dì tự lái xe về.”

“Vậy chút nữa tụi cháu đến đón dì nhé.”

“Không cần đâu, chút nữa dì với mấy dì đi mát xa, xong rồi sẽ về. Ngày mai hai đứa về nhà ăn cơm, được không?”

“Dạ được.” Tiêu Tiêu gật đầu, chào tạm biệt những người khác, ánh mắt lướt qua bàn ăn, chỉ vào một đĩa bánh đậu xanh chưa đụng vào bao nhiêu nói, “Đoạn Mặc Ngôn thích món này, cháu có thể đóng gói đem cho anh ấy không ạ?”

“Cũng phải, phiền cháu còn nhớ.” Trần Thanh Hòe vừa cười vừa nói, lập tức kêu nhân viên phục vụ trong phòng bao lấy hộp đóng gói vào.

Tiêu Tiêu cầm lấy túi đóng gói, tạm biệt mọi người một lần nữa, rồi đi ra phòng bao xuống chờ Đoạn Mặc Ngôn.

Cô vừa đi, quý bà mặt bầu bĩnh hỏi mẹ Đoạn: “Cô gái này tốt hơn thiên kim nhà họ Hạ à?”

Trần Thanh Hòe khẽ cười, “Hạ Dung dã tâm lớn quá, không ngoan ngoãn như Tiếu Tiếu.”

“Con dâu ngoan để bà dễ nắm bắt phải không?”

“Coi bà nói kìa, có bà mẹ chồng nào mà không thích con dâu ngoan chứ? Tôi trù nhà bà rước một cô con dâu lợi hại vào nhà, cả ngày đối phó với bà đấy.”

Các quý bà đều bật cười.

Tiêu Tiêu bước ra thang máy, vừa ngồi xuống sô pha màu trắng ngà ở đại sảnh, thì di động vang lên. Còn tưởng là Đoạn Mặc Ngôn đến nhanh như thế, ai ngờ lại là Tống Hiếu Nhiên gọi đến.

Anh ta cũng thấy hình chụp cô về nước tham gia hôn lễ trên Wechat, biết cô đã tốt nghiệp rồi, nói muốn đón gió tẩy trần cho cô, “Thật tình không được nữa, thì em kêu Đoạn Mặc Ngôn đến luôn.”

Bây giờ anh ta vẫn là bác sĩ tâm lý của Đoạn Mặc Ngôn, Tiêu Tiêu không biết bọn họ giải quyết như thế nào, dù sao bọn họ cũng duy trì hiện trạng này, chẳng qua chỉ là cô chưa bao giờ tham dự vào cuộc đàm thoại trị liệu của bọn họ.

Nghe thế Tiêu Tiêu cười một cái, nói là sẽ chuyển lời cho Đoạn Mặc Ngôn nghe. Sau đó, cô dừng một chút, do dự hỏi: “Anh Hiếu Nhiên, tình trạng bây giờ của Đoạn Mặc Ngôn…… có thể chịu được chia ly khoảng cách xa trong một thời gian dài không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi