KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Hai chữ ngắn gọn, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, cùng với ánh mắt lộ ra vẻ cao ngạo trong im lặng.
Xem ra tính cách so với đánh giá trong bài báo trên mạng mà Giang Nhược thấy, quả thực không khác biệt là bao.

Vì không hiểu nên chẳng thể đánh giá cách đối nhân xử thế của cô ấy, cô cũng không vì một số bình luận tiêu cực trên mạng về Đỗ Thịnh Nghi mà sinh ra thành kiến.

Cô biết rõ bình luận trên mạng, hoặc nhiều hoặc ít đều trộn lẫn sự ác ý cố tình.
Châu Trí Nhã lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Dự án lựa chọn đại sứ quảng bá châu Á của khách sạn DS, tôi cùng trợ lý Giang đều tham gia, không biết Đỗ tiểu thư đã từng ở khách sạn dưới thương hiệu DS chưa?"
Người cuối cùng được chọn làm đại sứ quảng bá còn chưa được quyết định, đối tượng hợp tác sau cùng là Đỗ Thịnh Nghi hay người khác, còn đang đợi kết luận, cho nên Châu Trí Nhã cũng không nói hết lời, dùng đề tài này mở đầu câu chuyện, sẽ không vì làm yên lòng người ta mà bám chặt không buông đại sứ quảng bá , tránh cho đối phương hiểu lầm thành người được chọn đã định.
Từ đầu đến cuối Đỗ Thịnh Nghi chẳng có cảm xúc gì đặc biệt thân thiện, nhưng cũng sẽ không có vẻ thiếu lễ độ, chỉ gật nhẹ một cái: "Ở rồi."
Cũng là lời ít ý nhiều, không phải kiểu biết ăn nói.

Tính cách như vậy, ở trong mắt người bình thường, khả năng sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, ở trong mắt người có lòng bụng thì sẽ biến tướng ác ý định nghĩa thành ngạo mạn.
Cái này cũng không khó lý giải, vì sao trên mạng có nhiều bình luận xấu về Đỗ Thịnh Nghi như thế.
Giang Nhược nhớ mang máng, có người đã đánh giá Đỗ Thịnh Nghi, nói tính cách cô ấy như vậy không thích hợp lăn lộn trong giới giải trí.
Ngay sau đó lại có người thảo luận ngay về tính cách Đỗ Thịnh Nghi, là hoàn cảnh và trải nghiệm sống như thế nào mới tạo thành cô ấy của hiện tại?
Có người nói thời thơ ấu của cô ấy cực khổ, dẫn tới không hoàn thiện về tính cách; có người nói cô ấy là phú nhị đại sa sút, cái kiểu kiêu kì này là từ trong xương cốt; cũng có người nói sau khi cô ấy thất bại trong tình cảm bị trầm cảm, từ đó về sau chẳng để cái gì vào mắt nữa.
Các kiểu nói đa màu đa dạng, mấu chốt còn có mấy bức ảnh chụp màn hình nóng hổi do cái gọi là người trong giới tung ra, có căn cứ hẳn hoi, thế là cộp mác đóng dấu quá khứ một con người.
Từ đấy về sau, những lời bàn tán xoay quanh thân thế, tính cách và những chuyện cô ấy đã trải qua nhiều vô kể, cũng chẳng ai đi chứng thực thật giả tin tức này, thời đại thông tin mà, mạng phần lớn cư dân sẽ chỉ thừa nhận những chứng cứ có thể khiến bản thân thỏa mãn tâm lý đen tối của mình, ai thừa hơi đi quan tâm một người phụ nữ xinh đẹp có sự nghiệp thành công, mọi thứ của cô ta rốt cuộc là thật sự dựa vào nỗ lực của chính mình có được, hay là dựa vào việc lấy lòng một lão già trên giường mà có chứ?
Mấy người được đề cử làm đại sứ quảng bá cho khách sạn DS, chỉ cần không có xung đột lịch trình thì đã đến hội trường cả rồi.
Những người này vật lộn chìm nổi trong giới giải trí nhiều năm nay, đều đã mài giũa thành tay xã giao lão luyện, người quan hệ rộng lại có người quen ở đây, tóm lại đều quần là áo lượt, bên cạnh cũng chưa hề vắng người trò chuyện đôi câu.
Nhìn lại Đỗ Thịnh Nghi, một mình lẻ loi, có lẽ bản thân không thích kết bạn, hoặc do tính cách dẫn tới nhân duyên không tốt, nhưng Giang Nhược cảm thấy, trông có vẻ bản thân Đỗ Thịnh Nghi cũng không để ý mấy, thậm chí cô ấy cũng chẳng coi trọng đến đâu cái cơ hội làm đại sứ quảng bá DS.
Nhưng trước sau gì Đỗ Thịnh Nghi cũng là một người được đề cử, DS với tư cách làm ban tổ chức, không thể bởi vì danh tiếng cô ấy không bằng nhà khác, mà hắt hủi người ta.
Châu Trí Nhã nói chuyện với người ta, hỏi cô ấy cảm nhận ra sao sau khi ở khách sạn DS, lại hỏi cô ấy bình thường ở khách sạn có yêu cầu đặc biệt gì không, thích loại hình khách sạn nào hơn.
Đỗ Thịnh Nghi hỏi gì đáp nấy, tiếp theo Châu Trí Nhã lại giới thiệu khách sạn DS với người ta, từ thành công trong thời kì đầu thành lập, đến đặc điểm tự xây dựng thành trường phái riêng của khách sạn.
Giang Nhược nghe mà tâm trí đều hướng về, hận không thể đến mấy khách sạn dưới thương hiệu DS phân bố ở các thành phố đảo trong miệng Châu Trí Nhã ở một lần, xem xem có phải một khách sạn đều có thể mang lại cảm nhận tuyệt diệu không giống nhau như những gì cô ấy nói hay không.
Đỗ Thịnh Nghi từ đầu đến cuối luôn duy trì tư thế yên lặng lắng nghe, thường thường sẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đang nghe.
Lúc này Wechat Đỗ Thịnh Nghi nhảy ra một tin nhắn, lời khuyên nhủ tận tình đến từ quản lý của cô ấy: Tổ tông, Vương Mẫu nương nương, cầu xin người nhất định phải biểu hiện nhiệt tình một chút, tạo dựng quan hệ với người ta, cho dù không lấy được quyền đại ngôn này, cũng lưu lại ấn tượng tốt cho người ta.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn qua loa, khóa màn hình, không để ý.

Được một lúc, tin nhắn lại tới, như là biết cô ấy sẽ không trả lời, cũng sẽ không làm theo, mỗi chữ trong nội dung tin nhắn đều lộ ra nỗi hận rèn sắt không thành thép: DS xưa nay đều ra tay hào phóng, phí đại ngôn lại không ít, lấy được về tay đối với sự phát triển của em có lợi vô hại, không lấy được sẽ không thoát có người châm chọc mỉa mai, tự nhìn mà làm!
Đỗ Thịnh Nghi vẫn cái thái độ lãnh đạm, xem qua liền khóa màn hình.
Châu Trí Nhã cứ nói đến khi không còn lời nào để nói, trong lòng cũng cảm thấy giao lưu với Đỗ Thịnh Nghi này mệt mỏi quá, dáng vẻ ngông nghênh đến là cao, nhưng bạn nói cái gì, cô ấy cũng đều lễ phép lắng nghe, cũng sẽ đáp lại, sẽ không để bạn có cảm giác không coi ai ra gì, làm người ta không giận nổi, thế nhưng bị kìm nén đến phát sợ.
May mà Châu Trí Nhã cũng đã tiếp xúc qua không ít người kì lạ, luôn không để chỗ ba người trở nên nhạt nhẽo, Giang Nhược thỉnh thoảng đáp vài câu phối hợp.
Sau khi Châu Trí Nhã lại nói xong một đoạn, tạm dừng mấy giây, mà chính ở vài giây lỗ hổng ấy, chưa có ai nói gì, cho dù chung quanh náo nhiệt hỗn loạn, bầu không khí chỗ bọn họ vẫn trầm mặc đến mức có phần quái dị.
Về sau Đỗ Thịnh Nghi hết sức tự nhiên cầm lấy túi xách của mình: "Tôi đi hút điếu thuốc."
Cô ấy giương nụ cười nhè nhẹ bên môi, màu đỏ cổ điển bóng mờ trên môi, ăn khớp với màu đỏ rực trên váy cô ấy, làm người ta thấy sáng bừng trước mắt, tựa như đang nhìn bông hoa trong mùa đông khắc nghiệt bị sương tuyết bao trùm, rung rơi tầng băng sương kia, chỉ một thoáng đã lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần.
Giang Nhược suy nghĩ trong kinh ngạc, người phụ nữ không trải qua năm tháng đời người, sẽ không có ý vị nhường ấy.
Đỗ Thịnh Nghi đột nhiên nhìn về phía cô: "Giang tiểu thư hút thuốc không?"
Giang Nhược nói: "Tôi không hút."
Đỗ Thịnh Nghi nhìn sang Giang Nhược, thấy cô ấy mím môi khẽ cười, hẳn là do đã uống nhiều rượu, gò má hồng phấn, trong mắt ánh sáng lấp lánh, mắt đen thong dong điềm tĩnh, lại như thể ấp ủ hồ nước xuân cuồn cuộn gợn sóng.
Đỗ Thịnh Nghi không nói gì, cầm túi rời đi, dáng người cao gầy, bóng lưng thẳng tắp chậm rãi vòng qua đám người, hướng về khu hút thuốc.
Châu Trí Nhã hiếm khi khen một người, khen Đỗ Thịnh Nghi đẹp, theo sau lại chê một câu, tính cách này nói dễ nghe là không màng danh lợi, nói khó nghe gọi là quái gở, ở cùng cô ta thật là mệt.
Giang Nhược không dám gật bừa, không tiếp lời.
Bộ dạng Châu Trí Nhã như hao hết sức lực: "Tôi đi trước một bước, chờ lúc nữa nếu cô ta về lại, cô chống đỡ tí nhé."
Giang Nhược không kịp trả lời, Châu Trí Nhã đã đi mất dạng.
Giang Nhược một mình chờ ở đó, sợ Đỗ Thịnh Nghi lại quay về.
"Ô, Lục phu nhân một mình à?"
Một giọng nam không đứng đắn là bao từ phía sau truyền đến, có vài phần quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải Lục Hoài Thâm, quay đầu để xem người đến, câu Lục phu nhân này dọa Giang Nhược sợ không ít, dẫn tới ánh mắt cô ấy nhìn về phía đối phương trong hoảng sợ còn lộ ra phòng bị, trông có vẻ như đang lườm người ta đầy hung ác.
Phát hiện là Hạ Tông Minh, Giang Nhược phẫn nộ trong lòng, quay đầu đi luôn.
Hạ Tông Minh cảm thấy Giang Nhược rất không muốn tiếp đãi anh ta nên đòi công bằng cho chính mình: "Em dâu, em đây là ánh mắt kiểu gì thế?"
Giang Nhược nhìn chằm chằm anh ta: "Anh chiếm hời của ai đấy?"
Hạ Tông Minh lớn hơn Lục Hoài Thâm một chút, ngày thường ở trước mặt Lục Hoài Thâm không thu được lợi lộc gì, đừng hòng cậu ta gọi mình một tiếng anh, ỷ vào Giang Nhược ít tuổi, bèn chiếm hời của cô ấy.
Anh ta nói đúng lý hợp tình: "Chín bỏ làm mười thì xem như chiếm hời của Lục Hoài Thâm."
Giang Nhược phát giác mình theo Lục Hoài Thâm có được cái gì tốt đẹp đâu, ai nấy ngày thường không có can đảm gây rắc rối với anh, thì đem cô đánh đồng với anh ấy, còn thật sự cảm thấy bắt nạt cô, chẳng khác nào đã bắt chẹt được Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược thật sự không có việc gì làm, tầm mắt bay tự do không mục đích trong đám người, chỗ cô vừa đứng đối lưng với toàn bộ hội trường, cũng được cái là khi nói chuyện cùng người ta liên tiếp nhìn về phía chỗ khác, lúc này thay đổi vị trí, mặt hướng về phía đoàn người, tùy ý quan sát, liếc mắt một cái đã định vị chuẩn xác Lục Hoài Thâm.
Sau đó lại khó khăn thu hồi ánh mắt, anh ấy đang xã giao cùng người ta, mà cô luôn đặt lực chú ý trên người anh ấy, ngộ nhỡ bị anh ấy thấy còn tưởng rằng cô không rời mắt một khắc nào.
Nhưng Giang Nhược phát giác, có một số việc bước được một bước kia, lại ngắm anh ấy, cảm giác dường như đều đã đổi thay.

Trở nên xốc nổi, trở nên nóng lòng muốn thử, nhìn thấy anh ấy, thì không khỏi tràn ngập khát khao về một khởi đâu mới, đó là thử nghiệm cô chờ mong đã lâu lại không dám bắt đầu dễ dàng.
Lục Hoài Thâm hẳn là không thể hiểu mấy cảm nhận này, Giang Nhược vội vàng liếc mắt rồi liền cúi đầu, không nhìn anh nữa, sợ bị anh phát hiện, cũng sợ khiến người ta chê cười.
Hạ Tông Minh thấy Giang Nhược phớt lạnh anh ta, định cùng cô em dâu này hóa giải khúc mắc: "Em vẫn còn giận anh vì chuyện lần trước à?"
Chuyện Hạ Tông Minh nói là, lần trước anh ta một hai cứ phải nhiệt tình đưa cô ấy về nhà, kết quả quay đầu liền đưa cô ấy vào hang ổ Lục Hoài Thâm.
"Chuyện đó có gì mà giận." Giang Nhược cũng không nói dối, quả thật cô ấy không giận, chỉ ngứa mắt việc Hạ Tông Minh tự cho là đúng.
Hạ Tông Minh có thể cảm giác được cô ấy không thích anh ta mấy.
Anh ta cũng phát hiện con người Giang Nhược thật ra hơi có chút gian xảo, nếu cô ấy ghét một người, trừ phi hạ quyết tâm cả đời không qua lại với nhau mới có thể bất chấp mà lật mặt, bằng không thì đều sẽ cố gắng tạo cảnh thái bình giả tạo, nhưng trong lòng đã sớm âm thầm cho điểm bạn rồi, việc qua lại sau này hoàn toàn dựa vào số điểm này mà định nông sâu.
Ví thử cô ấy đã trải qua thay đổi chóng vánh đã đành, nhưng kỳ thật cô ấy chưa va chạm nhiều, mới vừa ra ngoài xã hội, nhưng tự có cách chung sống cùng mọi người, đối mặt với những người khác nhau, đồng nghiệp, bạn bè, người thân, người yêu, kẻ thù và người xa lạ, cô ấy có thái độ và cách thức không giống nhau.
Cứ lấy Lục Hoài Thâm mà nói, ở trước mặt Lục Hoài Thâm thì thỉnh thoảng kiêu ngạo lắm.

Có lần Lục Hoài Thâm ở bên ngoài cùng anh ta, sau khi gọi một cuộc điện thoại với cô ấy, đã bị chọc tức đến mức thất khiếu bốc khói, anh ta còn chưa thấy người phụ nữ nào hai ba câu mà có thể chọc tức Lục Hoài Thâm thành như vậy.

Lại nói lần trước Lục Hoài Thâm hí ha hí hửng đến nhà Lục Trọng đón cô ấy, cuối cùng mặt hầm hầm quay về, còn liên lụy sang người khác.
(Thất khiếu: thất nghĩa là bảy, khiếu nghĩa là cái lỗ, thất khiếu bao gồm hai mắt - hai mũi - hai tai và miệng)
Ở trước mặt anh ta, lại là dáng vẻ lạnh lùng xa cách, lần trước ở trong xe anh ta, đã làm cô ấy nổi nóng, làm mặt lạnh ngay, không nói một lời chỉ nhìn anh ta, từ đó về sau, gặp anh ta thì sắc mặt không vui, vừa nhìn đã biết chính là vua trái tính trái nết còn hay ghi thù.

Về sau Hạ Tông Minh xem như đã lần mò ra kết luận, vị tổ tông này thật sự không thể trêu nổi.
Nhưng nếu Lục Hoài Thâm đã quyết định cố gắng chung sống với cô ấy, tất nhiên Hạ Tông Minh phải bày tỏ một chút thái độ, việc từng mạo phạm, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên giải thích thì giải thích.
Nhưng Giang Nhược nghe xong, ngược lại mất tự nhiên hẳn: "Thật sự không cần thiết, tôi không giận."
"Đây chính là em nói đấy." Vừa vặn người phục vụ tới đổi rượu, Hạ Tông Minh tự mình một ly, đưa cho cô ấy một ly, "Uống xong ly này, chuyện xưa không nhắc nữa."
Giang Nhược cũng không phải người nhỏ mọn, nếu người ta đã nói tới mức này, lại là bạn của Lục Hoài Thâm, cô ấy chẳng cần bởi vì mấy chuyện nhỏ không đáng nhắc tới kia mà ôm lòng thành kiến với người ta.
Cạn ly sảng khoái.
Buông ly xuống Hạ Tông Minh trầm mặc một lúc, lên tiếng hỏi cô ấy: "Cái cô minh tinh vừa nói chuyện phiếm với em, bọn em quen à?"
Miệng Giang Nhược vẫn còn có vị thơm ngọt của rượu vang, cô nhấp rượu còn sót lại ở môi dưới, nói: "Không quen, đây là lần đầu tiên gặp, cô ấy là người được đề cử làm đại sứ quảng bá cho công ty tôi."
Hạ Tông Minh lại hỏi: "Bọn em định tìm cô ấy?"
"Tôi cảm thấy khí chất cô ấy rất được, công ty cũng coi trọng cô ấy, nhưng kết quả còn chờ quyết định." Giang Nhược nhìn anh ta một cái, cảm thấy hình như anh ta can dự hơi nhiều, "Sao nào, anh có ý với người ta hả?"

Hạ Tông Minh tức tốc phủi sạch quan hệ: "Ấy, lời này cũng không thể nói lung tung."
Giang Nhược nhìn bộ dạng anh ta nghiêm túc quá mức: "Anh phản bác nhanh như vậy, chẳng lẽ không phải có tật giật mình?"
Hạ Tông Minh không chịu được kích thích, ơ một tiếng dựng thẳng sống lưng thề độc: "Em bảo ai chột dạ? Nếu anh có cái gì với cô ta, có tâm tư linh tinh với cô ta anh sẽ bị sét đánh."
"Có đến mức ấy không? Người ta xinh đẹp thế, được người khác yêu thích cũng là bình thường."
Hạ Tông Minh nhìn cô ấy khi nói người ta xinh đẹp thế , trong mắt lộ ra sự tán thưởng không hề che giấu, anh ta sửng sốt giây lát, thở dài một tiếng, vung tay nói: "Thôi vậy."
Hai người đang tán gẫu, Giang Nhược thấy trước mặt cách đó không xa, có người ở hai phía đổ vào, bắt tay nhau, tươi cười cởi mở.
Mấy người bên trái, là một nhà ba người Giang Vị Minh.
Lúc trước Giang Nhược đã thấy mấy người nhà họ Giang, nhưng Giang Nhược có ý tránh đối phương, chẳng làm khó xử cho nhau, ai nấy đều làm bộ không quen biết.
"Chú Kiều, đây là vợ chưa cưới của cháu, Hứa Tư Nhẫm."
Những người đó cách không xa, tiếng nhạc du dương lại không ồn ào, Giang Nhược nghe rành mạch mấy câu ấy, đầu mày lập tức chau lại.
Bởi vì người nói lời này là Giang Cận.
Mà Giang Cận nói xong câu kia, kéo một người phụ nữ từ phía sau ra, lúc trước cô ấy đứng trong bóng tối, Giang Nhược cũng chưa nhìn thấy cô ấy.
Giang Nhược ngổn ngang trăm mối tơ lòng, Giang Cận có vợ chưa cưới lúc nào? Minh Ngọc biết không? Anh ta làm như vậy, có phải đã cắt đứt với Minh Ngọc?
Cô ấy sống chết cứ nhìn chằm chặp Giang Cận, thế cho nên ánh mắt kia chói lóa quá mức, sau khi Giang Chu Mạn phát giác thì nhìn thoáng qua cô ấy, cái liếc mắt lạnh nhạt, mang theo sự mỉa mai không tiếng động.
Trong lòng Giang Chu Mạn đang cười nhạo sự yên tâm thoải mái của nó, cho dù nó có được Lục Hoài Thâm thì làm sao? Thứ nhà họ Giang muốn, cũng có cách giữ lại như nhau.

Lục Hoài Thâm ngược lại sẽ bởi vì nó, không thể không hao phí thời gian sức lực, giải quyết phiền toái vốn không cần thiết..
Có vài việc sẽ không bao giờ biến động vì lập trường của một người, hay do đó mà sản sinh bất kì sự thay đổi về thực chất, mâu thuẫn trước kia giữa ông cháu Giang Khải Ứng và nhà họ Giang, vẫn là vấn đề hàng đầu mà Giang Nhược không thể không đối mặt.
Hạ Tông Minh là một trong số ít người hiểu rõ tình hình, bất kể là hôn nhân giữa Giang Nhược và Lục Hoài Thâm, hay thù hận giữa Giang Nhược cùng nhà họ Giang.
Nói đến thì, Hạ Tông Minh cho rằng, ban đầu Lục Hoài Thâm trợ giúp nhà họ Giang đối phó Giang Khải Ứng, chỉ cần còn một ngày việc này chưa xong, thì giữa cậu ta và Giang Nhược trước sau vẫn sẽ có một nút thắt.
Hạ Tông Minh nói với Giang Nhược: "Địa vị nhà họ Hứa ở thủ đô đã thâm căn cố đế, Giang Cận hiển nhiên là vì em gái hắn và Lục Hoài Thâm đi đứt rồi, cho nên đành phải hy sinh chính mình, thay nhà họ Giang tìm một gốc đại thụ để dễ bề hóng mát."
Giang Nhược nhìn Hạ Tông Minh: "Đi đứt rồi?"
Hạ Tông Minh cũng nhìn nàng: "Đúng vậy, đi đứt rồi."
Thế nên theo như lời Lục Hoài Thâm đêm đó, chuyện Giang Chu Mạn là bạn gái cũ, vốn không phải là giả?
Cô ấy nhớ tới đêm đó cãi nhau không ai nhường ai, suốt quá trình càng nói càng kịch liệt, lời nói tàn nhẫn cũng quăng cho đối phương, hoàn toàn không màng hậu quả.
Cô ấy hỏi không chắc chắn lắm: "Đi đứt khi nào?"
Hạ Tông Minh nói không chút do dự: "Đi đứt trước lúc kết hôn với em."
Giang Nhược nhíu mày: "Anh coi tôi là đồ ngốc à?"
Hạ Tông Minh cười lúng túng mấy tiếng: "Anh cũng có nói dối đâu, không phải bọn họ chính thức chia tay trước khi kết hôn với em hả? Chỉ là sau đó không danh không phận, Giang Chu Mạn lại thường xuyên đến tìm cậu ta, có điều khi ấy..."
Anh ta nói rồi nhìn ánh mắt Giang Nhược, trong lòng cân nhắc những lời này cũng không nên để một người ngoài như anh ta nói, hồi đó phát sinh chuyện gì trong lòng Giang Nhược cũng tỏ tường, anh ta không tiện nhắc đến nữa, cũng chỉ bảo: "Thật ra cũng một thời gian dài bọn họ không liên lạc rồi, nếu đã tới thời điểm nên chấm dứt, có một số việc trong lòng hiểu rõ, mấy hôm trước cũng đã nói ra hết rồi, lão Lục không nói với em hả?"
Giang Nhược nghiêm mặt, không nói chuyện.
Hạ Tông Minh thấy cô ấy trầm lặng, sợ mình nói sai hỏng chuyện, muốn giải thích thêm vài câu để vớt vát: "Thật ra cũng chẳng thể trách..."
Giang Nhược ngắt lời anh ta: "Được rồi, tự tôi sẽ hỏi anh ấy."

"Ừ..." Hạ Tông Minh ngượng ngùng, "Em hỏi đi, hỏi đi, nói ra được đương nhiên là tốt."
Di động Giang Nhược ở trong túi rung lên, chiếc túi hộp vuông dùng trong bữa tiệc tối cũng chỉ lớn hơn điện một tí teo, bên trong trừ di động cô còn để hai mảnh kẹo cao su, còn lại chính là danh thiếp nhận thay Gisele, gom lại trong không gian bé xíu.
Giang Nhược thấy tên hiển thị, là Lục Hoài Thâm.
Cô ngẩng đầu nhìn về chỗ Lục Hoài Thâm đứng lúc nãy, không nhìn thấy người, ngược lại vừa chuyển ánh mắt đã thấy anh ấy cũng đang đứng ở nơi ít người nào đó, cầm di động đặt bên tai, đưa mắt ra hiệu với cô ấy.
Giang Nhược nhận điện thoại: "Làm sao?"
"Đợi lúc nữa đi cùng anh." Giang Nhược thấy môi anh ấy mấp máy từ xa xa, nhưng giọng nói lại vang lên bên tai, cảm giác rất kỳ diệu.
Cô khẽ nói: "Không được, người khác sẽ thấy."
"Thấy thì làm sao?" Lục Hoài Thâm cau mày không vui.
"Tóm lại bây giờ không được."
Lục Hoài Thâm thực sự cảm thấy đạo trời luân hồi hay lắm, trời xanh có tha cho ai.

Trước kia cô ấy muốn công khai quan hệ hai người, anh thì cứ chèn ép cô ấy, giờ hoàn toàn ngược lại rồi, cảm giác này cmn chứ thật là tức anh ách.
Kỳ thực bây giờ ngẫm lại, vốn dĩ ban đầu Giang Nhược không phải là cam tâm tình nguyện, cô ấy chẳng có lựa chọn nào khác, cô ấy biết sau khi phơi bày mối quan hệ với anh ắt phải đối mặt với một số lời bàn tán khó nghe, nhưng khi lửa sém lông mày, thanh danh gì đó cô ấy cũng không rảnh mà lo nữa, chỉ có thể chống đỡ áp lực chưa biết, được ăn cả ngã về không.
Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy không chớp mắt, trong ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh chứa cơn giận ngầm, rồi lại bình tĩnh sau quãng trầm mặc ngắn ngủi.
Giang Nhược làm khẩu hình với anh ấy, giọng mềm mỏng từ ống nghe điện thoại tiến vào lỗ tai anh: "Tắt rồi à?"
"Đến hầm để xe." Giọng điệu Lục Hoài Thâm không cho phép cự tuyệt.
Giang Nhược không lay chuyển được anh ấy: "Đợi lúc nữa nói sau."
Đợi một lúc này, đã là hai tiếng sau.
Lục Hoài Thâm rời đi sớm, lúc đi gọi điện thoại Giang Nhược, nói cho cô ấy ở khu nào đó trong bãi đỗ xe, bảo cô ấy xuống thẳng hầm B1.
Giang Nhược phải cùng Gisele đợi đến khi khách khứa gần như rời hội trường gần hết, giữa chừng Lục Hoài Thâm không nhắn tin nữa.
Cuối cùng khi về xe của nhóm Gisele đều chờ ngay ở cửa khách sạn, Giang Nhược tìm lý do tách mọi người, đi thang máy xuống hầm B1, tìm được chỗ đỗ xe Lục Hoài Thâm bảo.
Giờ này, khu đỗ xe VIP được sắp xếp cho khách quý chỉ còn một chiếc xe hơi màu đen dừng ở đó.
Giang Nhược mở ghế sau, trước tiên là lách người thò đầu vào trong nhìn xung quanh.
Đôi mắt sâu của Lục Hoài Thâm nhìn thẳng vào mắt cô ấy, như cười như không: "Em ăn trộm đấy à?"
Hà Nội, 13/4/2022
Khi miêu tả về tin đồn của Đỗ Thịnh Nghi lại làm tôi liên tưởng đến vụ G63.

Haizz, giới giải trí thật là 12 bến nước, bến đục bến trong.
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi