Giang Nhược nói xong mới ý thức được vẻ gấp gáp lộ ra trong giọng nói của mình, ngay sau đó quay đầu đi không chút dấu vết nhìn về phía trước, tay sờ dái tai, làm động tác nhỏ mang tính che đậy.
Xe đang phi như bay trên đường cao tốc, gió đêm thổi phần phật bên tai, Giang Nhược rất muốn đóng kính cửa xe, lo lắng tiếng gió gào sẽ làm cô bỏ lỡ bất kì thông tin nào trong lời nói của Lục Hoài Thâm.
Nói thật, cô cảm thấy tò mò về quá khứ của anh, rất tò mò, đặc biệt là sau khi gặp lại Thủy Hỏa.
Tâm trạng của cô hiện giờ chẳng khác nào đợi chờ chân tướng trồi lên mặt nước, căng thẳng mà lại không dám quấy nhiễu sự bình lặng phía trước.
Nhưng cô khống chế được bản thân, không ép sát từng bước dĩ vãng của anh.
Lục Hoài Thâm nói: "Từng ở Hong Kong mấy năm."
Giang Nhược bình tĩnh đáp: "Thế à."
Giang Nhược tưởng anh nói tiếp, kể về Thủy Hỏa ngày trước, ân oán giữa anh với hắn ta, làm sao Thủy Hỏa lại đi chung với Giang Cận?
Cô luôn cảm thấy bên trong có muôn vàn mối liên hệ mật thiết phức tạp, muốn nắm bắt cái gì, nhưng lại trôi qua trong đầu, cũng chẳng để lại dấu vết.
Lục Hoài Thâm quay đầu nhìn cô, cứ cảm thấy thần sắc cô tê dại, cũng không biết có phải vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cơn hoảng sợ không, bây giờ anh nói đề tài này sợ rằng sẽ khiến cô càng thêm căng thẳng khủng hoảng trong lòng.
Một lát sau, anh liền nói: "Về sau lại nói tiếp chuyện này."
Giang Nhược nhìn sang sườn mặt anh, trong lòng nghĩ: "Chẳng lẽ anh ấy cảm thấy hiện tại nói cái này không đúng lúc? Hay muốn che giấu điều gì mà chưa tìm được cái cớ?"
Suy nghĩ như vậy, rồi lại cảm thấy áy náy vì mình luôn nghĩ xấu cho anh.
Bèn không nghĩ nhiều nữa, chỉ khẽ gật đầu, "Vâng."
Tay Lục Hoài Thâm phủ lên bàn tay cô đang đặt trên đầu gối, Giang Nhược cụp mắt nhìn chằm chằm bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, có thể bao bọc hoàn toàn tay cô, trên tay ngoài chiếc đồng hồ nam không có vật trang trí màu mè nào khác, đơn giản mà gọn gàng.
Giang Nhược lại nhìn tay mình, cổ tay đeo một chiếc lắc chùm hoa nạm ngọc trai.
Dạo trước Thất Tịch, Lục Hoài Thâm tặng cô một bộ trang sức, không biết tự anh chọn, hay bảo Bùi Thiệu chọn.
Bất kể như nào, ngày lễ đầu tiên hai người cùng nhau trải qua, tấm lòng đặt đúng thời điểm, cô cần gì cố tình bới móc truy hỏi quà có phải đích thân anh chọn lựa hay không.
Giang Nhược không thích phục trang lộng lẫy, lúc đi làm chỉ đeo vòng cổ làm trang trí.
Bộ châu báu anh tặng quá long trọng, không hợp đeo hằng ngày, nếu không đeo bao giờ, hình như lại không tôn trọng anh lắm, cô bèn chọn lắc tay, vẫn thường đeo lúc ra ngoài đi làm.
Tay hai người đặt cùng một chỗ, nhìn thế này, cô bỗng cảm thấy dường như còn thiếu cái gì.
Khóe mắt Lục Hoài Thâm nhìn thoáng qua cô, thấy cô rũ mắt ngẩn ngơ, càng thêm chắc chắn cô bị dọa sợ không nhẹ.
Đợi đến khi về nhà, lúc Giang Nhược đang tháo lắc tay bỏ vào hộp trang sức, trong lúc vô tình ngắm thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo trong hộp trang sức, đột nhiên nghĩ ra thứ còn thiếu trên tay cô và Lục Hoài Thâm chính là nhẫn cưới.
Lục Hoài Thâm vẫn đang tắm rửa, cô cầm nhẫn ngọc lục bảo lên xem thử, lại lồng vào ngón áp út, kích cỡ vừa khít.
Phòng quần áo là kiểu không gian mở, Lục Hoài Thâm tắm xong ra ngoài liền thấy cô ở trước quầy trang sức, đem bộ trang sức lúc trước anh tặng ra lấy từng cái một ướm thử.
Lúc khóe mắt Giang Nhược chú ý tới anh là đang tháo vòng cổ xuống, nắm thành nắm trong tay ước lượng hỏi: "Anh nói xem nếu bình thường em đeo mấy thứ này ra ngoài, có khi nào bị cướp không?"
Mặt vòng cổ đúng là dễ làm người khác chú ý.
Lục Hoài Thâm khoanh tay nhìn cô, như cười như không chẳng nói chuyện.
"Nhưng mà, mấy thứ này bao nhiêu tiền?" Giang Nhược đột nhiên mở miệng.
"Làm sao?" Cô hỏi ra một vấn đề, Lục Hoài Thâm liền cảm thấy kế tiếp cô sẽ chẳng nói được câu gì tử tế đâu.
Giang Nhược cất đồ xong, đóng phịch cái hộp ôm trong tay, "Đồ anh tặng em thì là của em, không tính là tài sản trong hôn nhân nhở?"
Lục Hoài Thâm nhất thời thu lại vẻ tươi cười, đề cập phân chia tài sản trong hôn nhân đương nhiên là dưới tiền đề muốn ly hôn.
Anh trầm mặc trong chốc lát, nói giọng dịu dàng với cô: "Có tính là tài sản trong hôn nhân hay không, đều do anh định đoạt."
Giang Nhược hừ một tiếng, thả hộp trang sức về lại.
Cái nhẫn kia, ban nãy cô lên website thương hiệu trang sức tra thử, có kiểu dáng tương tự, nghiên cứu mấy cái này đa phần đều là bảy con số.
Nhớ trước đây, thời điểm bàn chuyện ly hôn, cái gì cô cũng không cần, chỉ hỏi anh muốn lấy hai trăm vạn, vẻ mặt anh đều là kiểu "Cô cũng xứng" "Ông đây nghe xong mà sôi máu".
Qua một lúc, Giang Nhược chuẩn bị thay quần áo đi tắm, dây váy cũng sắp kéo xuống tới nơi, thấy anh vẫn đứng trơ mặt ra ở đó, cô dừng động tác nói: "Em phải thay quần áo."
Giang Nhược còn chưa có thói quen cởi áo tháo đai dưới cái nhìn chằm chằm của anh, mặt thẹn thùng.
Lục Hoài Thâm nói: "Thứ cho em thì là của em."
Giang Nhược sững sờ giây lát.
Trước kia ở nhà họ Giang, Giang Khải Ứng cũng luôn đem thứ tốt nhất cho cô, cho cô quần áo cùng châu báu quý giá, như thể sau khi khoác lên những thứ này, đứng cạnh ông ấy ở trước mặt mọi người, cô mới là cháu gái ông ấy, mới phù hợp với thân phận.
Nhưng chưa từng nói mấy thứ đó là của cô, trước giờ cô cũng không cảm thấy những cái đó thuộc về mình, bất kể danh hiệu hay trang sức động một chút là hàng trăm hàng triệu vạn.
Bởi vậy cô không phân biệt được bản thân, không biết mình là ai, họ Trình hay họ Giang?
Giang Nhược động đậy yết hầu, "Trang sức là của em?"
"Ừ."
Giang Nhược chống lên tủ quần áo, hơi hơi nghênh cằm: "Thẻ cũng là của em?" Cô chỉ cái thẻ phụ anh cho cô.
"Của em."
Giang Nhược cụp mắt, cắn môi dưới, móng tay ngón trỏ trượt trên cửa tủ quần áo, kế đó mới ngước mắt nhìn về phía anh: "Anh cũng là của em?"
Lục Hoài Thâm không trả lời, cặp mắt thấu tỏ lòng người kia hơi nheo lại.
Tuy rằng cô hỏi câu này cũng chẳng được mấy phần nghiêm túc, nhưng bất tri bất giác cho rằng vấn đề này quá trái lệ thường, mỗi người đều là một cá thể độc lập, không có ai hoàn toàn thuộc về ai.
Lục Hoài Thâm đến gần cô, cô chịu đựng không lùi về phía sau, anh hỏi: "Em muốn chỗ nào của anh là của em?"
Giang Nhược làm ra vẻ nhẹ nhõm, đôi tay khoa trương sờ lung tung trên bụng trên ngực anh, "Cơ thể."
Lục Hoài Thâm mặc áo choàng tắm rất mỏng, lộ ra ngực trần, trong lúc vô tình tay cô chạm vào làn da anh, sờ đến mức anh không nhịn nổi lăn nhẹ yết hầu.
"Còn gì nữa?"
Phút chốc Giang Nhược lúng túng ngơ ngác, đáp cũng không phải, không đáp cũng không xong, tham lam quá thì không được, vô dục vô cầu cũng không được.
Cô nhìn anh không chớp mắt, phát hiện trong đôi đồng tử đen láy của anh phản chiếu bóng hình mình, bèn nói: "Đôi mắt."
Lục Hoài Thâm đối mặt với cô, dựa vào tủ quần áo, "Đó là một bộ phận thuộc cơ thể."
Giang Nhược ngây ngẩn, cũng đã nói đến nước ấy, ý chỉ rõ ràng như thế, nếu cô vẫn không hiểu ngầm được, thế thì sống uổng phí bao năm rồi.
Cô cúi đầu, giọng hạ một chút, cuối cùng đã đứng đắn, ném vấn đề cho anh: "Những thứ khác, anh có bằng lòng cho không?"
"Em muốn không?" Lục Hoài Thâm khều cằm cô lên, ánh mắt sâu không lường được, khiến cô chẳng cách nào lảng tránh.
Tròng mắt Giang Nhược xoay chuyển, khẽ nuốt nước miếng, cố ý làm vẻ khó xử: "Ý là, nếu em không muốn, thì anh sẽ không cho à?"
Lục Hoài Thâm ứng đối tự nhiên, từng bước ép sát: "Nếu em không muốn, anh có cho cũng không được.
Đây là sự tương hỗ."
Giang Nhược bị xoay mòng mòng, ý anh là, anh muốn trái tim của cô, tình cảm của cô, nhưng cô trao cho anh những thứ này, rồi anh mới đáp lại?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
3.
Vợ Quỷ
4.
Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
=====================================
Cô học anh, khoanh tay, dùng khóe mắt liếc anh: "Lục Hoài Thâm, làm người không thể quá gian giảo."
"Làm người không thể lảng tránh vấn đề." Lục Hoài Thâm tiến lên chèn eo cô, cố ý thổi khí bên tai, chọc ghẹo cô mềm nhũn cả người.
Giang Nhược ngửa ra sau, muốn duy trì khoảng cách với thân trên của anh, nhưng mang tai vừa mềm vừa đỏ, khí thế giọng nói cũng yếu đi: "Đây rõ ràng là anh đang tính kế em mà..."
Để cô nói yêu trước, để cô đòi lấy trước, để cô đầu tư vào nhiều hơn, khiến cô càng lún càng sâu, còn phải cam nguyện chịu gian khổ vì điều này.
Lục Hoài Thâm giơ tay giam cầm cô, lòng bàn tay dán lên cổ và vành tai, ngón tay vuốt ve cằm cô, tiếng nói mê hoặc: "Em nói muốn, thì chính là của em."
Giang Nhược không nén nổi cảm giác hôm nay Lục Hoài Thâm hơi kỳ quái, nhưng đầu lại nóng lên, trầm mê vào đó.
"Có muốn không?" Lục Hoài Thâm thở nặng nề, ngập tràn vẻ uy hiếp.
"Muốn." Giang Nhược bị mê hoặc, ngốc nghếch gật đầu.
"Muốn cái gì?" Lục Hoài Thâm kề sát cánh môi cô.
"Anh..."
Lục Hoài Thâm hôn sâu, Giang Nhược mơ mơ màng màng bị đè lên tủ quần áo, hai tay bị nâng lên ấn giữ trên đỉnh đầu, bên tai là những nụ hôn dây dưa cùng tiếng thở hổn hển trầm đục..