KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Lúc này, Giang Nhược đứng sau lưng anh, nhân cơ hội nghiêng đầu lặng lẽ nhích lại gần nhìn anh nhập mật khẩu, muốn chiếm chút tiện nghi, tránh lần sau phải hỏi lại.

Vẻ mặt Lục Hoài Thâm khá hững hờ, chẳng thèm đoái hoài gì mặc cho cô nhìn trộm.

Giang Nhược nhìn anh đang ấn số: 654321 mà tâm trạng phức tạp không lời nào tả nổi.

Cô nhớ mật khẩu trước đó là 123456.

Có vài người chính là ỷ vào cấu hình hệ thống an ninh cao mà muốn làm gì thì làm.

Sau khi vào nhà, Lục Hoài Thâm ấn công tắc điều khiển làm cả căn biệt thự tối đen như mực đột ngột sáng rõ như ban ngày.


Lục Hoài Thâm thay giày rồi đi thẳng lên tầng, cởi quần áo đi tắm, hoàn toàn không để ý tới Giang Nhược nữa.

Giang Nhược ngược lại bỗng thở phào nhẹ nhõm, ở cùng một chỗ với anh vốn là một chuyện rất phiền não, còn phải chịu đả kích tổn hại tới cả lòng tự trọng và sự tự tin.

So với hai năm trước, phong cách nội thất trong biệt thự không có nhiều thay đổi, vẫn là lối trang trí đơn giản, trang nhã, chỉ là cũng giống như trước kia, sạch sẽ ngăn nắp nhưng lại hơi thiếu hơi người.

Y hệt với chủ nhân căn nhà này, lạnh lùng cô độc.

Mới vừa rồi, Giang Nhược ngồi dưới mái hiên quá lâu, trên cổ chân đều là vệt nước do mưa từ trên mái nhà rơi xuống bắn tung tóe khắp nơi.

Cô rút vài tờ giấy lau khô cổ chân ướt lạnh rồi mới xách vali lên tầng, hiên ngang bước vào phòng ngủ chính.

Từ phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy róc rách, hơi nước mịt mù đọng đầy trên vách kính mờ.

Giang Nhược mở vali tìm nước tẩy trang và đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi sang phòng cách vách tắm rửa.

Xong đâu đấy lại gói đồ đạc quay về phòng ngủ của Lục Hoài Thâm.

Đẩy cửa bước vào, vừa hay thấy anh khoác áo ngủ sẫm màu, mái tóc ngắn ẩm ướt, hai tay chống nạnh đứng trước đống hành lí.

Nghe được tiếng bước chân phía sau, anh ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh lẽo không một chút thiện ý.


"Cô đúng là chuyện gì cũng làm ra được."
Giang Nhược phát huy tới cực điểm tinh thần lợn chết không sợ nước sôi, tâm lặng như nước, ngăn chặn mọi từ ngữ có thể sẽ khiến cô dao động.

Cô mang theo những đồ dùng hàng ngày vào phòng tắm.

Bên trong tản ra một luồng hơi nóng ẩm xen lẫn mùi hương sữa tắm tươi mát.

Cô lần lượt đặt đồ của mình lên phía trên bồn rửa mặt rồi không nhanh không chậm nói với giọng ấm áp: "Ban ngày tôi đã nói với anh, con thỏ bị ép buộc cũng biết cắn người.

Mọi hành động của con người đều có có nguyên do của nó, hoặc là tự mình lựa chọn hoặc là do hoàn cảnh ép buộc.

Nếu anh đã không để lại đường lùi cho người ta, có một vài chuyện, cho dù có không tình nguyện đi chăng nữa, tôi cũng chỉ có thể ép mình phải làm."
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, một tay chống lên bồn rửa, quay người nhìn anh.

Cô có nên cảm thấy vui mừng khi không hề phát hiện thấy đồ dùng của Giang Chu Mạn ở đây?
Lục Hoài Thâm giễu cợt nói: "Năm ấy tôi không tình nguyện cưới cô cũng phải tự ép mình kết hôn.


Cô xem xem, lịch sử luôn giống nhau tới kinh ngạc, đúng không?"
Anh đi tới, hài hước ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô được tẩy trang sạch sẽ, nâng cằm bắt cô phải ngẩng mặt lên để anh nhìn kĩ, "Lúc ban đầu, khi cô gả cho tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao? Da mặt dày thì cần gì phải tìm nhiều lí do bao biện như thế?"
Giang Nhược cạy mở những ngón tay anh, trái tim giống như bị ai đó bóp thật mạnh, sau khi siết chặt tới mức khiến cô chua xót, lại đột nhiên thả lỏng ngón tay làm nỗi đau đớn ấy từ từ lan tràn, rất lâu rất lâu sau vẫn khó mà hồi phục lại.

Cô lơ đễnh cười cười, trừng đôi mắt trong veo nhìn anh: "Lục Hoài Thâm, là anh cứ miễn cưỡng khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như thế, cũng tự tay anh biến tôi thành bộ dạng mặt dày khiến người ta ghê tởm như bây giờ."
Lục Hoài Thâm nhướng mày, thản nhiên hỏi ngược lại: "Đây là cô đang chỉ trích tôi sao?"
"Tôi đâu dám." Giang Nhược nghĩ một đằng nói một nẻo, mỉm cười miễn cưỡng trả lời anh.

"Vậy để tôi nhìn xem da cô dày tới mức nào," ánh mắt Lục Hoài Thâm sắc bén chu du trên khuôn mặt cô, "Có biết cái gì gọi là cuộc sống vợ chồng không?"
Hà Nội, 1/9/2020.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi