KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Ngay lập tức đôi mắt Giang Nhược mở to, vô thức vùng vẫy kháng cự, phản ứng mãnh liệt.

Lục Hoài Thâm thế mà lại nắm chặt cằm cô, không cho phép cự tuyệt.

Trong lúc Giang Nhược còn đang giãy giụa đã bị anh đẩy tới bệ rửa tay phía sau, lúc lùi lại cô giẫm phải nước trên sàn nhà suýt chút nữa thì ngã ngửa, hai tay hoảng loạn tìm điểm tựa phía sau.

Lục Hoài Thâm thân hình cao lớn, cô bị vây giữa bồn rửa tay và cơ thể anh, không cách nào nhúc nhích được.

Giang Nhược cảm thấy hô hấp ngột ngạt, loại cảm giác thân mật này khiến cô rất khó chịu, ngoài sự phẫn nộ, đến cả sâu trong trái tim cô cũng nảy sinh cảm giác bi lương đến bất lực.


(Bi lương: bi thương và thê lương)
Lục Hoài Thâm buông cô ra, sắc mặt âm trầm thưởng thức đôi môi sưng đỏ của cô, anh vẫn còn chưa hết tức giận, ngón cái nặng nề miết lên cánh môi hồng nhuận lấp lánh, ngay đến giọng nói vẫn còn mang theo vài phần mạnh bạo: "Không muốn chạm môi bây giờ cũng chạm rồi đấy."
Giang Nhược đem tất cả cái gì mà mục đích cái gì mà cố kị đều ném hết ra sau đầu, dùng lực chà sát miệng mình, cơ thể căng chặt tới mức hơi run lẩy bẩy, phẫn hận nhìn anh nói: "Kinh tởm chết đi được."
"Cô nói lại lần nữa." Lục Hoài Thâm nhìn cô, trong giọng nói không nghe ra được bất kì cảm xúc nào nhưng khí thế lẫm liệt.

Lồng ngực Giang Nhược phập phồng, cực lực kìm nén cảm xúc của bản thân, lặp lại một cách rành mạch: "Tôi nói là kinh tởm."
Trong tức khắc, Lục Hoài Thâm nhìn cô vài giây, Giang Nhược hiển nhiển nhìn ra sự giận dữ trong ánh mắt đang dần trở nên lạnh lẽo của anh, vẫn đang đắn đo tiếp theo nên làm gì thì anh đột nhiên vươn tay đến muốn cởi áo ngủ của cô.

Giang Nhược mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh thẫm, bàn tay to lớn của người đàn ông vừa mới chạm vào, trong lòng cô nhất thời sợ hãi đến cực điểm, liền bất chấp hết mọi thứ vừa đánh vừa đẩy anh.

Giang Nhược cũng không khống chế được nỗi lo sợ trong lòng nữa, tiếng nói trở nên run rẩy, mang theo sự khẩn cầu: "Lục Hoài Thâm anh đừng động vào tôi!"
Cô sợ rằng Lục Hoài Thâm thực sự làm chuyện đó với cô.

"Không phải cô ngạo mạn lắm sao?" Lục Hoài Thâm xoay nghiêm chỉnh khuôn mặt Giang Nhược đang nghiêng hẳn về một bên vì không muốn nhìn anh, chóp mũi cơ hồ chạm vào chóp mũi cô, nhìn thẳng vào cô nói chậm rãi từng câu từng chữ: "Có gan đi vào mà không có gan làm, trước mặt tôi thì ngang ngược muốn chết, từ sáng đến tối đều khiêu khích tôi, miệng thì không khác gì pháo nổ lốp đốp, bây giờ làm sao lại hoảng sợ thế?"
"Buông tôi ra..." Giang Nhược nghẹn ngào không ngừng lui về phía sau nhưng muốn lùi lại không lùi được, có thể cảm nhận được nước trên bồn rửa tay đã thấm ướt một mảng áo trên eo, mát lạnh dán vào da thịt cô.

"Tôi sai rồi, thật đấy..." Giang Nhược vừa khóc nức nở vừa nói.


Vốn dĩ giữa đàn ông với phụ nữ đã có sự chênh lệch về sức lực, thêm vào đó Lục Hoài Thâm còn mang theo hành vi xâm phạm lại càng khiến Giang Nhược run sợ.

Lục Hoài Thâm chau mày thả cô ra.

Giang Nhược lập tức ôm lấy cánh tay, làm ra tư thế phòng ngự, đôi mắt đen cũng cảnh giác mà nhìn về phía anh.

Lục Hoài thâm thấy cô thế này, lông mày càng xoắn chặt, "Cái bộ dạng ma gào quỷ khóc này, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ cảm thấy mất hứng."
Lục Hoài Thâm nói xong, sửa sang lại áo ngủ rối loạn sau trận lộn xộn vừa nãy rồi quay người đi ra.

Chờ không tới một phút, đợi khi bóng hình anh biến mất trước cửa phòng tắm, Giang Nhược vẫn không có cách nào thả lỏng bản thân, rất lâu sau tinh thần vẫn khó mà bình phục, không có gan ở cùng phòng với anh nữa.

Xám xịt rời đi thì nhìn thấy Lục Hoài Thâm đã đứng ở ban công hút thuốc, hai tay chống trên lan can ở ban công, đầu ngón tay phải còn lấm tấm những tia lửa màu cam, khi cơn gió thổi qua, chợt sáng lại chợt tắt.


Giang Nhược kéo theo hành lí của mình khép nép đi vào phòng dành cho khách bên cạnh.

Sau khi vừa vào cửa, cơ thể cô liền mềm nhũn, thuận theo cánh cửa trượt xuống ngồi trên mặt đất, rõ ràng không phải nhất thời kích động mới quyết định như vậy, thời khắc quan trọng thế mà lại vẫn không vượt qua được rào cản tâm lí.

Trong đầu Giang Nhược là một mảnh trống rỗng, xuất thần ngồi đó một lúc, muốn xem hiện tại là mấy giờ, suy ngẫm một chút vẫn là nên gọi điện thoại cho Trình Khiếu, nhưng dù thế nào cũng không tìm thấy điện thoại của mình.
Hà Nội, 5/10/2020
Đợi chờ cũng là một loại cảm giác hạnh phúc các tình yêu nhỉ
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi