KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


[Đôi lời sẻ chia: mang bản dịch này đi nơi này nơi kia không có sự đồng ý của dịch giả cũng không sao.

Tuy vậy vui lòng ghi rõ nguồn và người dịch.

Đó là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên dành cho người dịch.

Phương Nhược Vũ chân thành cảm ơn.]
Giang Nhược đã không tự cho là đúng mà quả quyết phản bác đối phương, cuối cùng lại dẫn chủ đề về cuộc đàm phán của hai bên, Trần tổng cũng kịp thời tiếp lời, cuộc nói chuyện lại trở về đúng quỹ đạo của nó.
Giang Nhược cúi đầu, trong lòng thở phào một tiếng, lập tức bắt đầu viết tiếp những ghi chú phiên dịch.
Kết thúc hội nghị là đã gần tới năm giờ, hai bên còn nói thêm vài câu ngoài chủ đề, thoáng một cái lại sắp tới sáu giờ, lúc này mọi người mới giải tán.

Giang Nhược giẫm trên giày cao gót đi ra ngoài khách sạn, có cảm giác hoa mắt chóng mặt bởi sau khi trải qua căng thẳng cao độ đột nhiên được thả lỏng, thân thể cô lúc nóng lúc lạnh, làn da trở nên mẫn cảm hơn, ngay đến cả vải váy lót mơn trớn sau đầu gối chân cũng truyền tới cảm giác hơi nhoi nhói đau.
Đi ra tới nơi không còn khí lạnh của điều hòa khách sạn nữa, trong cái oi bức sót lại từ ánh mặt trời chói chang lúc hoàng hôn khẽ đung đưa cơn gió trong lành mát mẻ.

Nhưng Giang Nhược chưa đi được mấy bước liền cảm thấy tư duy hỗn loạn, dạ dày không ngừng truyền tới cảm giác buồn nôn.
Khi di chuyển tới điểm dừng xe taxi, cô không chịu nổi muốn tìm vật gì đó để vịn vào nên khom lưng xuống muốn giảm bớt cảm giác khó chịu trong người.
Hiện tại là giờ cao điểm lúc tan tầm, xe đến xe đi, bụi bặm đầy trời, điện thoại trong túi bỗng rung lên liên tiếp.
Đến cả nhìn cô cũng không nhìn tên hiển thị đã trực tiếp bắt máy, khi mở miệng đến giọng nói cũng mang vẻ yếu ớt: "Alo"
"Phu nhân, tôi là Bùi Thiệu."
"Anh có chuyện gì sao?" Giang Nhược miễn cưỡng sốc lại tinh thần, nhưng không rảnh để suy xét đến ý đồ gọi điện của đối phương.
Bùi Thiệu nói: "Lục tổng tối nay có tiệc xã giao, thời điểm quay về hẳn là rất muộn, mật khẩu biệt thự Lâm Hải là 142536."
Giang Nhược nhớ được rồi.
Tất nhiên cô biết Bùi Thiệu lần này gọi tới là ý của Lục Hoài Thâm.

Tuy rằng không rõ vì sao anh thay đổi thái độ nhưng đối với cô mà nói, trong việc thuyết phục Lục Hoài Thâm thỏa thuận li hôn với cô và lấy lại số cổ phần bị ủy thác, ít nhất đây được xem là thành công bước đầu.
Chỉ là những đau đớn trong cơ thể rất nhanh che lấp sự kích động nhỏ bé không đáng kể ấy.
Ngay lúc này, Giang Nhược chỉ muốn tìm chiếc giường, uống thuốc xong rồi ngủ một giấc êm đẹp.
Hôm nay là thứ sáu nên Trình Khiếu tan học sớm hơn, Giang Nhược gọi điện thoại cho thằng bé, bảo nó bữa tối nay tự ra ngoài ăn, lại hỏi thêm tiền có còn đủ không.
Trình Khiếu nói: "Lần trước số chị đưa còn dư lại không ít, đủ ăn rồi."
"Vậy thì tốt."

"Giọng chị làm sao mà nghe cứ là lạ thế nào", đột nhiên, thanh sắc cậu trở nên nghiêm nghị: "Có phải Lục Hoài Thâm ức hiếp chị không?"
Giang Nhược cảm thấy ý thù địch của Trình Khiếu đối với Lục Hoài Thâm so với đương sự là cô đây còn nặng hơn nhiều, "Chỉ là chị bị cảm thôi, cơ thể không thoải mái."
Trình Khiếu "Ồ" một tiếng, giọng ôn hòa đi không ít, "Vậy chị cố gắng nghỉ ngơi vào nhé, nếu không thì về nhà ở đi?"
Giang Nhược hiện đang ở khu Lâm Hải của Thành Đông, cách biệt thự của Luc Hoài Thâm không tới hai mươi phút đi đường, nếu về nhà tối thiểu cũng phải mất bốn mươi phút, bèn đi thẳng đến nhà Lục Hoài Thâm luôn.
Một nguyên nhân khác nữa là Bùi Thiệu vừa nói cho cô mật khẩu nhà, ngược lại nếu cô không đến, cái người Lục Hoài Thâm đó không tránh khỏi sẽ cho rằng cô đang cố ý tranh hơn thua với anh, sẽ chỉ càng tăng thêm phản cảm với cô mà thôi.
Cô lên một chiếc taxi, phát giác bản thân ngày càng dần quen với việc phỏng đoán trong lòng Lục Hoài Thâm nghĩ gì, người đàn ông đó ví như một môn học thì đây có tính là cô đã nhập môn rồi không?
Lần đầu tiên khi trời chưa tối mà Giang Nhược đã đến nhà Lục Hoài Thâm.

Sau khi đi vào liền lật mở túi xách lấy thuốc cảm nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy có gì, sau đó mới phát hiện sáng nay uống xong đã để quên thuốc ở phòng bệnh của dì Kiều Huệ.
Cô bực bội cực kì, lười chẳng thèm quan tâm tới chuyện thuốc thang nữa, tẩy trang xong liền chui vào trong chăn.
........
Sau khi Bùi Thiệu chuyển lời cho Giang Nhược, từ kính chiếu hậu nhìn Lục Hoài Thâm khí định thần nhàn khiến người ta ngưỡng mộ.
"Lục tổng, anh như thế này có tính là bắt đầu dung túng phu nhân rồi không, lỡ như chị ấy thật sự sống chết tới cùng với anh trong chuyện Giang Khải Ứng thì đối với anh mà nói là một mối đe dọa."

Lục Hoài Thâm ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta một cái, chau mày nói: "Để cô ấy vào nhà chính là dung túng cô ấy rồi sao?"
Bùi Thiệu cười cười: "Không hẳn thế."
Nhưng vào mỗi sáng, lúc ai đó bảo anh ta đổi mật khẩu khóa điện tử, chẳng phải đã từng có lần nói, đồ ngốc mới để người khác trèo lên đầu mà còn không thực hiện bất kì thủ đoạn nào sao?
Hà Nội, vẫn là ngày 12/10/2020
Vừa gõ chữ vừa sợ sếp đi qua nhìn thấy.

Haizzz, lén lút là tội lỗi mà.
Cứ tưởng sẽ cứng lắm cơ, không cho chị nhà vào mà được à hơhơ (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi