Hàm răng Giang Chu Mạn nghiến chặt, mắt sắc như dao, muốn nhìn thấu Giang Nhược.
Có thể từ trước đã quá tự tin,, chưa hề có ý thức lo sợ tai họa đối với tình cảm giữa mình và Lục Hoài Thâm, vì thế sau khi ảo tưởng vỡ vụn, cô ta gặp chuyện rất dễ chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc.
Tay cô ta cố sức chống lên bồn rửa tay, nhìn Giang Nhược đánh lại son.
Giang Chu Mạn cũng không đến nỗi ngốc nghếch, sao có thể để kẻ thù vui sướng trong trường hợp này, cô ta lắc đầu xua đi cảnh tượng Lục Hoài Thâm và Giang Nhược thân mật với nhau trong góc tối không ai biết, cố gắng không để xuất hiện những biểu cảm không nên có trên mặt.
"Trước sau gì tôi cũng sẽ là Lục phu nhân, ưng thuận sớm hay muộn có gì khác biệt chứ?"
"Thế à?" Động tác dùng ngón út miết đường viền môi của Giang Nhược ngừng lại, chớp mắt, liếc chị ta qua khóe mắt, cô thu lại vẻ tươi cười, đường nét ngũ quan lập tức lộ ra vài phần thâm sâu, đến mặt mày cũng toát lên sự lạnh nhạt thấy rõ, "Lần trước tôi bảo Lục Hoài Thâm chuyển mấy lời đến chị, cũng chẳng biết anh ấy đã nói với chị chưa?"
Giang Nhược tô son môi xong, một tay ấn "cạch" chiếc túi hộp trên bồn rửa tay, cô xoa xoa vòng eo thon thả, nghiêng nghiêng nhìn Giang Chu Mạn, khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì nói với chị ta: "Muốn làm Lục phu nhân, chị vẫn nên đợi kiếp sau đi."
"Khẩu khí lớn thật," Giang Chu Mạn mỉm cười khiêu khích, "Trước đây ai còn nói là không thèm đấy?"
Giang Nhược giễu cợt: "Cũ người mới ta, chỉ là một cái danh phận rách nát mà thôi, trước khi kết hôn với Lục Hoài Thâm tôi chẳng thèm, trước khi chị đến bệnh viện tìm dì tôi, quả thực tôi cũng chưa từng nghĩ cứ bá chiếm không buông, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, sau khi li hôn Lục Hoài Thâm, cái chức Lục phu nhân này ai thích làm thì làm, châm ngôn nói rất hay, ông mất chân giò bà thò chai rượu, các người vừa muốn có được Lục Hoài Thâm lại vừa muốn nắm chặt không buông gia sản nhà họ Giang, chuyện tốt đâu thể để chị chiếm cả hai bên được, đúng không? Là chị tham lam, gieo nhân nào gặp quả ấy, tôi cũng đành gậy ông đập lưng ông thôi."
Trong mắt Giang Chu Mạn, cái người Giang Nhược này không đáng để lo lắng, phía sau cô ta có bố có anh trai, mà sau lưng Giang Nhược chẳng có ai ủng hộ, thứ duy nhất khiến cô ta phải lưu tâm chẳng qua là cái hư danh Lục phu nhân này.
Giang Chu Mạn bấu chặt ngón tay, từ từ nở nụ cười: "Đừng nói lời kiêu căng quá, muốn cả đời chiếm nhà xí mà không đi ị, thì còn phải xem bản thân có số mệnh đó không."
Giang Nhược đứng dưới ánh sáng trong suốt, lạnh lùng nhìn chăm chú chị ta, sau khi đột nhiên cười toét miệng thì quay người mà đi.
Cánh cửa phòng vệ sinh khép lại, khe khẽ đu đưa, nụ cười trên mặt Giang Chu Mạn tức khắc biến mất không dấu vết, gạt chậu cây xanh cạnh bồn rửa tay một cái rơi cả xuống đất.
Hành lang uốn lượn lòng vòng, Giang Nhược chẳng dễ dàng gì mò mẫm suốt đường mới về phòng tiệc chính.
Giang Vị Minh là nhân vật chính của ngày hôm này, đang đọc lời phát biểu trên sân khấu, bày tỏ sự hoan nghênh và cảm ơn với khách quý đến dự, đứng sau là Giang Cận dáng người cao lớn rắn rỏi và Giang Chu Mạn tươi cười trang nhã, liền đó cùng tất cả mọi người cách xa nâng li chúc mừng sinh nhật Giang Vị Minh.
Giang Nhược vẫn luôn đứng dưới sân khấu yên lặng nhìn ông ta, khi chùm ánh sáng lướt qua, Giang Vị Minh đã nhìn thấy cô, không dễ phát giác hơi cau mày, tiếp đó lại chuyển ánh mắt sang hướng khác.
Sau khi mọi người tản ra, có khách khứa đi lên bắt chuyện với Giang Vị Minh, Giang Nhược đi ngược hướng đám đông tiến lên phía trước, cầm một li sâm panh từ khay bồi bàn, dưới vài ánh mắt liên tục ngoái lại ngó đăm đăm, cô đi đến chỗ ba người Giang Vị Minh.
Giang Chu Mạn xoay mặt sang nơi khác không muốn nhìn cô nữa.
Giang Nhược cười nâng li: "Hôm nay là sinh nhật nhật bác cả, người làm cháu gái như cháu muốn đến trước mặt nói một tiếng chúc mừng sinh nhật bác."
Sau khi Giang Nhược tự giới thiệu vẻ tươi cười của Giang Vị Minh cứng lại, ánh mắt trong khoảnh khắc đã buốt giá, Giang Nhược mặt không đổi sắc, giơ li rượu sâm panh trong tay lên với ông ta.
Trước mặt đám đông, Giang Vị Minh cũng không dễ cự tuyệt, cố làm ra vẻ trả lời: "Tiểu Nhược có lòng rồi."
Nói xong, chạm li rượu với cô.
Như thế này, vài người vốn dĩ trước đó không hiểu rõ về Giang Nhược đều đã biết thân phận của cô, lặng lẽ thì thầm rỉ tai nhau.
"Cô ấy chính là đứa cháu gái ruột của Giang Khải Ứng mà sau khi con trai chết mới tìm được về hả?"
"Giang Vị Minh làm ra chuyện không sạch sẽ, vậy mà còn dám để cô ta vào đây, cũng không sợ cô ta náo loạn sao?"
"Chẳng có Giang Khải Ứng, cô ta có thể gây ra sóng gió gì chứ? Có điều xem cái thái độ của cô ta vừa mới khiêu vũ với Lục Hoài Thâm đi, không phải là định tranh đàn ông với chị gái chứ?"
"Bình thường, bị người ta hại cho hai bàn tay trắng, đổi lại là tôi, tôi cũng muốn làm ầm ĩ để cả nhà đó không được bình yên."
"Nhưng Lục Hoài Thâm đã kết hôn với Giang Chu Mạn ròi, lẽ nào sẽ vì cô ta mà li hôn Giang Chu Mạn chắc?"
"Ai nói anh ta kết hôn với Giang Chu Mạn? Bản thân người ta không phải chưa từng đề cập đến à?"
"Im lặng là ngầm thừa nhận."
Xem ảnh náo nhiệt thì không bao giờ chê lớn chuyện, cũng chẳng nói nhỏ bao giờ, mọi người đều có máu mặt cũng không sợ Giang Vị Minh sẽ đối xử ra sao với mình, dù gì cũng là chuyện bát quái, người nghe cũng có phần.
Có vài người ngứa mắt hành động mưu hại bố nuôi của Giang Vị Minh, vứa lúc thừa cơ xem chuyện cười, hết sức ghê tởm ông ta.
Giang Vị Minh đã thành công bị người ta dè bỉu, nặng nề đặt li rượu sang một bên rồi đi về phòng nghỉ, hai đứa con một trai một gái tất nhiên sẽ theo sau.
"Nghe thấy những lời đó chưa?" Sau khi tiến vào, Giang Vị Minh chỉ đôi con trai con gái, mạnh mẽ lên tiếng.
Tâm trạng Giang Chu Mạn không tốt chẳng hề đáp lời.
Giang Cận tiếp tục đi đến sofa ngồi xuống, tỏ ý phản đối nói: "Bố là người làm việc lớn, thế nào mà có tí ti lời ong tiếng ve đã khiến bố chuyện bé xé ra to thế? Hơn nữa, khi bố ra quyết định, không phải nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao?"
Giang Vị Minh nhắm mắt, trầm giọng nói: "Nghĩ đến là một chuyện, thật sự làm được thì có được mấy cái?"
Nói rồi, ông ta nhìn con gái mình với vẻ không vui: "Rốt cuộc là có chuyện gì với Lục Hoài Thâm đấy? Bao lâu rồi nó vẫn chưa li hôn Giang Nhược, còn nuông chiều con bé kia càn quấy!"
Giang Chu Mạn nghe nói vậy, tinh thần bực bội, cảm xúc chất chứa bao lâu trong nháy mắt như đê vỡ, "Làm sao con biết? Con lại chẳng thể hạn chế tự do của anh ấy, bố không phải không biết anh ấy là người thế nào, ai có thể can thiệp quấy rầy anh ấy được?"
"Con,"Giang Vị Minh chỉ con gái mình, "Không phải tình cảm của con với nó trước nay rất tốt à?"
"Ngoài mặt thế thôi, phỏng chừng chỉ là con đơn phương tình nguyện ấy chứ." Sau khi Giang Chu Mạn cắn răng, nói ra sự thực bản thân trước nay vẫn luôn trốn tránh.
Ánh mắt Giang Cận quét qua cô, "Em có chuyện gì thế? Hai người đó nhảy một bản đã kích thích em hả?"
"Không chỉ đơn giản là nhảy một bản thế đâu!" Giang Chu Mạn muốn giải thích ngược lại khiến cảm xúc bản thân càng thêm kích động.
Giang Cận thở dài nặng trĩu, ngắt lời, nhìn vào mắt cô nhấn mạnh giống như đang tẩy não: "Chỉ đơn giản là nhảy một bản thế thôi."
"Không phải," Giang Chu Mạn nghẹn ngào, thất thần nói thì thào: "Thật sự không phải vậy mà."
Giang Cận đưa tay vuốt tóc cô, an ủi mấy câu trước: "Trong mắt anh, em không vô dụng thế này, dễ dàng bị đả kích như vậy, em có còn là em nữa không? Đã quên anh nói những gì với em rồi à?"
Giang Chu Mạn biết bản thân một khi sa vào dạng nhận thức nào đó thì lời của người khác chẳng có tác dụng gì, trừ khi khi tự mình bước ra.
Vì lẽ đó, đạo lí Giang Cận nói với cô, dù cô đã nghe lọt tai ngay tại chỗ nhưng khó mà tin tưởng vào chân lí, vậy nên trong tâm trạng sẽ chỉ tồn tại kiên định và sụp đổ cứ lặp đi lặp lại mà thôi.
Giang Cận thấy dáng vẻ cô tiu nghỉu thế này, liền thấy tức không nơi nào xả giận, cười lạnh một tiếng, "Em ở đây bi lụy nhưng Giang Nhược đang tìm kiếm cơ hội để chung sống với Lục Hoài Thâm kia kìa, dần dà, em xem đối với Lục Hoài Thâm em có còn được coi là gì không? Với đàn ông ấy mà, không có tình cảm thì không thể thay thế địa vị trong lòng họ được, em với cậu ta đã ở bên nhau bao năm, đó chính là ưu thế của em, nếu bây giờ em cam chịu, sẽ chỉ khiến Giang Nhược không đánh mà thắng."
Đáy lòng Giang Chu Mạn chấn động ghê gớm.
Giang Cận vỗ vai cô, lại nói: "Em cam tâm à? Em cho rằng Lục Hoài Thâm không thích em chút nào nên không đáng để em phải tranh giành sao?"
Giạng Chu Mạn dần dần nén được cơn giận.
Cam tâm? Đương nhiên không cam tâm.
Quãng thời gian này cô cảm thấy Lục Hoài Thâm không có cách nào đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Mà chính cô thì sao, cũng chưa từng tranh đấu, không chỉ không có cách gì khiến bản thân an tâm, ngược lại còn bao lần tự làm loạn thế trận, nghi ngờ chất vấn Lục Hoài Thâm.
Trong mối quan hệ nam nữ, rốt cục đàn ông đối với bệnh hoài nghi của phụ nữ mang thái độ gì? Có lẽ một hai lần đầu còn có thể chịu đựng, từ lần thứ ba trở đi đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn rồi.
Mà Lục Hoài Thâm sẽ không bằng lòng với bất kì sự nghi ngờ chất vấn nào.
Ở trước mặt anh, cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lựa chọn theo anh vô điều kiện hoặc là trực tiếp rời bỏ một cách dứt khoát.
Điểm này, cô nghĩ hẳn là cô đoán không sai.
Giang Chu Mạn đã mắc bệnh thông thường của hầu hết tất cả phụ nữ, mà Lục Hoài Thâm chẳng phải là người đàn ông có thể chấp nhận loại sai lầm này.
Vậy nên cô không biết nguyên nhân là ở mình hay là vốn dĩ Lục Hoài Thâm không phải là người thích hợp?
Nhưng cuối cùng phải có một bên chịu thỏa hiệp, không phải sao?
Trầm lặng hồi lâu, Giang Vị Minh từ từ nguôi giận, nhìn thần sắc Giang Chu Mạn, cảm thấy tiếc hận mà nói: "Ỉu xìu cái gì, chẳng phải còn có chúng ta à? Bố sẽ bớt thời gian tìm nó thăm dò một tí, hỏi xem tóm lại nó nghĩ thế nào.
Hiện tại tuyệt đối không thể để Giang Nhược cùng xuất hiện với Lục Hoài Thâm trong những trường hợp như thế này nữa, trước hết nghĩ cách để nó rời khỏi đây đã."
Giang Nhược đi đi lại lại trong phòng tiệc, chốc chốc đôi mắt đẹp lại đảo quanh, tìm kiếm gì đó không mục đích, chỉ vì để đảm bảo Lục Hoài Thâm chắc chắn nằm trong tầm nhìn của cô.
Nhưng nhất thời cô không dám tùy tiện tiếp cận anh, một là xung quanh anh luôn luôn có người, hai là Lục Hoài Thâm đã phát cáu rồi.
Trong bầu không khí như thể có mạng lưới quan hệ xã hội vô hình, móc nối tất cả mọi người nơi đây, cô có thân phận thế nào, từ miệng một số người đã biến thành lan truyền rộng rãi, bởi vậy cũng chẳng có ai chủ động đến tìm cô mở lời.
Trước kia, Giang Khải Ứng đưa cô theo bên mình, cũng đã đi đến không ít nơi công cộng, từng gặp không ít người, số nhớ được tên gọi cũng chỉ đếm đủ trong một bàn tay.
Mọi người đều là góp vui lấy lệ cả, nếu không có bất kì mục đích nào, cần thiết gì phải ghi nhớ bạn là ai chứ?
Giang Nhược hơi mỏi chân, ngồi ở khu vực nghỉ ngơi nghỉ một lát, khuỷu tay đặt trên chân vắt chéo, chống cằm, đôi mắt chẳng có tiêu cự nhìn người ấy ở nơi xa.
Trong đầu nghĩ đông nghĩ tây, chốc lát đã thất thần, lúc hoàn hồn lại chẳng tìm được Lục Hoài Thâm nữa.
Bên cạnh có hai người đẹp mặc váy ngồi xuống, cười chào hỏi với cô, Giang Nhược vội tìm Lục Hoài Thâm, hơi lơ đãng đáp lại đối phương một tiếng.
Đúng lúc ánh mắt chuyển động, thấy Lục Hoài Thâm một mình vừa chạm mặt Hạ Tông Minh, Giang Nhược đứng dậy chuẩn bị qua đó.
Hai người phía sau chép miệng mỉa mai: "Kiêu ngạo thế cơ, còn tưởng bản thân là đại tiểu thư nhà họ Giang thân phận cao quý chắc."
Trước giờ Giang Nhược cho rằng người không phạm ta, ta không phạm người nhưng nghĩ như thế lại thấy trong lòng không hân hoan là mấy, dừng một chút, quay người nhìn hai người kia, ngờ vực hỏi: "Tôi quen các cô à?"
Hai người đó hắng giọng, phớt lờ.
Giang Nhược cười cười: "Tôi biết các cô muốn dò hỏi bát quái, chính là tôi cố ý không thèm quan thâm mấy người đấy, thì sao nào?"
Sau khi nói xong, cũng không để tâm biểu cảm hai người đó ra sao, hướng về phía Lục Hoài Thâm đi tới, nhưng không biết nửa đường từ đâu xông ra một phục vụ bưng khay, đối phương xông thẳng vào cô, vài li rượu trên khay còn chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt.
Đối phương không khống chế được bước chân, Giang Nhược cũng không kịp tránh, trên eo đột nhiên có thêm một cánh tay, kéo cô sang bên lùi về sau mấy bước.
Hà Nội, 12/5/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.