KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Thứ Hai Giang Nhược mới bước chân trước vào công ty, chân sau G đã tới.
Khi ấy Giang Nhược vừa ngồi xuống, túi xách vẫn đặt trên bàn làm việc, đang chuẩn bị thu dọn một chút, G sải bước trên giày cao gót đi đến gần, tiết tấu bước chân có nhịp điệu rõ ràng.
Giang Nhược đứng dậy chào buổi sáng, G gật đầu, lần này không phải là đầu không ngoảnh lại cứ thế tiến vào phòng làm việc nữa mà ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt cô rất lâu, đôi mắt ánh lên xíu xiu vẻ tươi cười, rất ý vị sâu xa, sau cùng nói với cô: "Làm việc cho tốt."
Giang Nhược hơi ngỡ ngàng, cho rằng bữa tối thứ sáu bắt đầu có tác dụng rồi, bất giác liền có một tí ti cảm giác thành tựu, trong lòng cũng an tâm không ít.
Vô thức nhìn theo bóng lưng G được phác họa bởi bộ vest chuyên nghiệp bó sát người, chưa bao giờ thấy thân hình chị ta lại tuyệt đến vậy.
Giang Nhược luôn luôn cảm giác G nhìn mình với ánh mắt thành kiến, thật ra mình cũng cứ có cái nhìn phiến diện đối với G, bị khuyết điểm làm lu mờ đôi mắt, dẫn đến không muốn nhìn thẳng vào điểm sáng của đối phương.
Bởi vì ấn tượng ban đầu không tốt, tưởng rằng G tự phụ kiêu ngạo quan niệm giai cấp nghiêm trọng, trong lòng bèn định vị G thành phụ nữ trung niên hà khắc, kì thực lại không phải vậy.
G ba mươi tám tuổi, thật ra đang trong độ cảnh xuân phơi phới, sự từng trải của bản thân cùng sự trau dồi được tích lũy và đúc kết trong nhiều năm, sự tự tin và khi chất từ trong ra ngoài khiến người ta không cách nào làm ngơ, bản thân sinh ra đã xinh đẹp, vóc dáng mảnh khảnh, đến độ tuổi này rồi nhưng sức quyến rũ cùng ý vị càng được thể hiện tinh tế hơn.
Đàn ông và phụ nữ đều như nhau, chẳng có cái gọi là ranh giới, càng chẳng có cái gọi là đường trượt dốc, chỉ cần biết cách kinh doanh bản thân thì tuổi tác trước nay đều chẳng phải là vấn đề.
(Đường trượt dốc: ý chỉ con người phát triển theo chiều hướng suy tàn, diệt vong)
G vào phòng làm việc rồi, trong lòng ngẫm nghĩ những lời Giang Chu Mạn nói đêm qua.
Điều kiện đối phương đưa ra rất hấp dẫn, theo thông tin đáng tin cậy được cung cấp bởi thám tử gài ở đây từ trước khi chị ta bị điều chức, khả năng Giang Chu Mạn và Lục Hoài Thâm liên hôn rất lớn, nếu Giang Chu Mạn chịu làm người trung gian thì một đòn hạ gục được hai cái dạ dày khổng lồ của thành phố Đông Lâm, đích thực quá hoàn mĩ.
Nhưng điều làm chị ta không hiểu là điều kiện Giang Chu Mạn đề xuất _ _ _ đuổi việc Giang Nhược.
Ông nội Giang Nhược đã sớm thất thế, vị trí của Giang Nhược tại DS căn bản chẳng có trọng lượng gì, nói thận trọng một chút, công việc này cũng chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu mưu sinh của Giang Nhược mà thôi, nhưng tại sao lại dẫn tới Giang Chu Mạn có sự kiêng dè nặng nề như thế?
Giang Chu Mạn nói: Chuyện cô ta giúp cô gặp mặt Lục Hoài Thâm tôi nghe nói rồi, trước mắt quan hệ giữa Giang Nhược và nhà họ Giang rất lúng túng, việc để cô ta chen chân vào DS và nhà họ Giang sẽ khiến chúng tôi rất khó xẻ.
Nhưng lí do này quá khiên cưỡng, không đủ thuyết phục chị ta.


Giang Nhược để Lục Hoài Thâm và chị ta gặp mặt thì sao có thể nói là chen chân chứ? Cái này cùng lắm cũng chỉ tính là trung gian xúc tiến việc hợp tác thôi.
Nhà họ Giang đã chú ý tới động thái của Giang Nhược, vậy khi Giang Nhược vừa vào DS chắc hẳn đã nghe qua, cần gì đợi đến tận bây giờ mới tới bàn điều kiện?
Hơn nữa, làn này chỉ là ý muốn một phía từ Giang Chu Mạn, trong đó nhất đinh có một chuyện khiến cô ta thấy có cảm giác nguy có mới không nhịn được phải lộ diện.

Mà "chuyện ấy", Giang Chu Mạn trước đó cũng từng nhắc tới, là vì Giang Nhược để chị ta và Lục Hoài Thâm gặp nhau.
Bởi thế, nếu suy luận không sai, điều làm Giang Chu Mạn có cảm giác nguy ngập chính là Giang Nhược và Lục Hoài Thâm.
Cho dù kết luận này không được vững chắc nhưng hành động sợ bóng sợ gió của Giang Chu Mạn cũng đủ chứng thực giá trị lợi dụng của cái cô Giang Nhược ấy lớn hơn nhiều so với những gì chị ta tưởng tượng.
Nếu bên cạnh đã có một người ẩn mình mà giá trị lợi dụng to lớn để cho chị ta dùng, vì sao phải tiến hành giao dịch không thể thành công 100% với Giang Chu Mạn?
Suy cho cùng, chị ta không cảm thấy Lục Hoài Thâm là người đàn ông sẽ vì một người phụ nữ mà dao động, bản thân anh ta sau khi cân nhắc lợi hại, sẽ không mang chuyện làm ăn ra để giành lấy nụ cười mĩ nhân.
Thư kí vào đưa cà phê, giữa lúc cửa hé mơ, G lại nhìn ra bóng mặt bên trẻ trung xinh đẹp, chị ta híp đôi mắt sắc bén đánh giá qua loa vài lần.
Giang Nhược này, dường như thu vị lắm đây.
......
Một tuần cứ thế qua đi, Giang Nhược càng ngày càng có thể chắc chắn, sự nghiệp trải qua chặng đường gian khổ ngắn ngủi cuối cùng đã bước vào đúng quỹ đạo.
Dần dà G đã để cô tham gia làm thủ tục giấy tờ trong một vài dự án, việc tiếp xúc với các phòng ban khác cũng ngày càng nhiều.
Giang Nhược cảm thấy công lao của bữa tối đó không thể xem thường, cho dù sau đấy chia tay Lục Hoài Thâm trong buồn bã, ầm ĩ tới nỗi thường khi nghĩ đến cô vẫn còn suy sụp tinh thần, những vẫn thấy đáng giá.
Nếu đã gia nhập ngành nào thì cũng nên hiểu ngành đó, Giang Nhược hết sức sôi nổi bắt đầu bổ túc kiến thức về mảng đầu tư và quản lí khách sạn, từng chọn học các môn có liên quan nên xem ra học cũng chẳng thấy trầy trật quá.
Biết G là người cuồng công việc điển hình, phong cách làm việc như sấm rền gió cuốn, đối với việc kiểm soát thời gian cũng cực kì là nghiêm ngặt, bản hợp đồng hoặc tài liệu nào đó khi nào cần thì một phút cũng không thể muộn, bấm đốt tay soát lại cho kĩ trước khi giao mà nếu gặp lúc tâm trạng chị ta không tốt, cũng vẫn phải chịu phê bình một trận: Bảo cô lúc này giao thì cứ nhất nhất phải đợi đến đúng lúc này mới giao hả?

Đối với việc này thư kí đã sớm thành thói quen nhưng Giang Nhược trải qua như giẫm trên băng mỏng, đêm nằm mơ cũng mơ thấy G đang gọi tên cô, thật là âm thanh kì dị văng vẳng xuyên qua tai.
Giang Nhược đau khổ đồn thời vui vẻ chìm vào quãng thời gian đó, sự bận rộn trong công việ xua tan nỗi lo miệng ăn núi lở, cũng khiến cô chẳng có thì giờ rảnh rang nghĩ ngợi những thứ khác, bình yên sống qua ngày đến tận thứ sáu, cuộc điện thoại buổi chiều đã phá tan sự bình lặng mấy ngày gần đây.
Lục Chung Nam bảo cô buổi tối đến bữa tiệc gia đình nhà họ Lục.
Trải qua lần trước chẳng mấy vui vẻ, sau lần ấy cô cũng chẳng qua đó nữa, người nhà họ Lục hẳn đều có tính toán trong lòng, cô với Lục Hoài Thâm vốn chẳng phải vợ chồng bình thường, lần này gọi cô đến chẳng qua là muốn xem trò cười của Lục Hoài Thâm thôi.
Hôm nay Lục Chung Nam chủ động mời, sợ rằng lại là hồng môn yến.
Giang Nhược cũng chẳng buồn nghĩ liền lấy lí do công việc từ chối ngay.
Vậy mà Lục Chung Nam không buông tha, giọng nói già nua đầy uy nghiêm, "Vậy cần tôi đánh tiếng với cấp trên của chị không? Gisele muốn đạt được hợp tác với nhà họ Lục, chắc hẳn vẫn sẽ nể mặt ông già như tôi vài phần."
Giang Nhược mím môi, nén giận cười miễn cưỡng: "Không cần, tự cháu đi giải thích một chút là được rồi."
"Bảo chị về nhà ăn bữa cơm mà còn khó hơn mời khách quý." Trước khi tắt điện thoại Lục Chung Nam cười lạnh nhạt nói một câu như thế.
Giang Nhược biết Lục Chung Nam chẳng ưa mình, nói chuyện làm việc chẳng hề khách khí, nhiều lần cô tự nhủ đừng để bụng nhưng vẫn sẽ không nhịn được cảm thấy ấm ức.
Giang Nhược vốn định thông báo chuyện này với Lục Hoài Thâm nhưng nhớ đến đủ thứ trước đây, cuộc điện thoại này thành ra khó mà gọi đi được.
Ăn bữa cơm, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, dù sao anh ấy vẫn sẽ hiểu.
Vốn dĩ Giang Nhược muốn gọi xe đến nhà họ Lục, nhưng tan làm được quản gia báo tin có xe tới đón, lòng căng thẳng, sợ gây sự chú ý nơi đông người, bèn bảo quản gia nói với tài xế lái xe vào giao lộ nào đó gần công ty.
Quản gia ở đầu kia không nói vài giây mới lên tiếng trả lời: "Được."
Giang Nhược tới nhà học Lục, đã có không ít xe sang đỗ trong sân, nhưng người đến trước đa số là bọn trẻ con đang đi học và mấy bà thím nhà họ Lục.
Thím út vừa đón Lục Gia Lạc đang học cấp hai và con trai út cùng nhau đến, lúc xuống xe nhìn thấy cô vô cùng kinh ngạc rồi chuyển sang mỉm cười chào hỏi cô: "Giang Nhược, sao hôm nay cháu tới thế?"
"Ông nội bảo cháu qua đây."

Thím út có vẻ như đang suy ngẫm điều gì, nói: "Thế à..."
Hai chiếc xe hơi màu đen đang lái vào, Giang Nhược nhìn qua biển số xe lại nhìn tới logo xe, chuẩn bị quay người đi vào.
Lục Gia Lạc nhảy từ trên xe xuống cuối cùng, mặc đồng phục trường trung học trực thuộc trường cao trung cũ của Giang Nhược, trong tay còn dắt một con chó bull Pháp màu đen trắng.
Lần trước từng gặp Giang Nhược ở phòng Lục Tinh Diệp, Lục Gia Lạc cảm thấy đã rất quen thuộc với cô rồi, nhiệt tình vẫy tay gọi: "Chị dâu cả."
Giang Nhược còn chưa kịp trả lời, con chó bull Pháp đã giằng dây xích chạy tới vờn quanh chân cô, mũi chó ướt lạnh cọ vào mắt cá chân, Giang Nhược hơi sợ chó, muốn tránh nó lại sợ nó cắn người, chỉ dám đờ người đứng tại chỗ, "Em mau mau giữ nó lại đi."
Lục Gia Lạc nói: "Nó ngoan lắm không cắn người đâu, đây là nó thích chị, Rozy lại đây, đừng dọa chị ấy nữa."
Thấy Giang Nhược vẫn không dám cử động, Lục Gia Lạc đành phải tiến lên ôm chó.
Bên cạnh đó còn kể với Giang Nhược vì sao đặt này cho nó, bởi vì con bé thích ngôi sao bóng đá Cristiano Ronaldo và Ozil.

Giang Nhược chỉ mong con bé nhanh chóng dắt con chó đi, đâu còn lòng dạ nào mà để ý vì sao con chó phải gọi cái tên ấy.
Lúc Lục Gia Lạc ngồi xổm xuống ôm chó, Rozy nhảy phắt lên cọ vào người Giang Nhược, đột ngột xô ngã Lục Gia Lạc, đầu dây xích trong tay không cẩn thận tuột xuống đất, Rozy ngây ra, thoắt cái liền vui mừng nhảy cẫng lên chạy điên cuồng.
Thím út đã đưa con trai út vào nhà, trong sân chỉ còn lại hai người bọn cô, Lục Gia Lạc lớn tiếng kêu gọi ầm ĩ đi bắt chó, tuy Rozy chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, lượn vòng quanh để Lục Gia Lạc rượt theo.
Giang Nhược muốn thừa dịp chạy vào nhà nhưng Rozy đã thấy cô, bỗng nhiên lè lưỡi híp mắt chạy tới, Giang Nhược bị dọa hết hồn, càng không dám động đậy nữa.
Con chó kia khoan khoái kêu gâu gâu vờn bên chân cô, Giang Nhược sợ cứng người kèm theo giọng nức nở vọi hét to: "Đuổi nó đi mà, nhanh lên nhanh lên!"
Con chó ngốc vui sướng không gì sánh được, hoàn toàn không biết mình mang nỗi khủng hoảng đến cho người ta, không ngừng kéo dây xích cọ vào mắt cá chân, quấn Giang Nhược hết vòng này đến vòng khác.
Không biết nhìn thấy cái gì, con cho đó bỗng đổi hướng nhảy tót về phía trước, bị dây xích hãm chặt, nhất thời Giang Nhược không vững trọng tâm, đằng sau có người thuận tay đỡ lấy eo cô, nhấc chân giẫm lên xích chó.
Con chó đó như thể bị người ta ghim chặt sau gáy, chạy cũng không chạy được, vừa giãy đành đạch vừa kêu oăng oảng mãi.
Lưng Giang Nhược chạm vào lồng ngực người đàn ông cứ run lên bần bật, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, "Lục Gia Lạc, đưa chó của em đi đi."
Nói xong còn nhấc chân đá nhẹ vào mông con chó.
Lục Gia Lạc thở hồng hộc từ xa chạy đến, trước tiên là ấn con chó xuống đất, và định cởi xích đã thấy Giang Nhược vội vã rút luôn chân ra khỏi giày cao gót, lùi ra sau một bước, nhón chân trần giẫm lên giày da người sau lưng, vươn tay túm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, co rụt vai như chim sợ cành cong, giục giã: "Mau mau, dắt nó đi trước đã."

Lục Gia Lạc ngẩng đầu nhìn người đứng sau Giang Nhược một cái, lè lưỡi lôi chặt vòng cổ chó, kéo chắc dây xích rồi mới nói: "Thật ngại quá, chị dâu, con chó này của em có lúc quả thực sẽ nhiệt tình tới mức hơi quá đáng một tí."
Nói xong lôi chó chạy vào nhà mất.
Giang Nhược thấy một người một chó đi xa rồi mới thở phào.
Nhưng lúc bấy giờ, vì tình cảnh của mình mà hơi thở vừa bình ổn bỗng trở nên căng thẳng, tuy vậy theo phản xạ có điều kiện cô vẫn cứ ngẩng đầu nhìn một lần, thẳng đến khi rơi vào tầm mắt anh, đôi mắt sâu thẳm ấy, cũng đang hờ hững nhìn cô không dời.
Dựa vào gần thế, cô có thể thấy bóng mình trong đôi đồng tử đen láy kia, chóp mũi là mùi hương đan xen giao hòa, vừa lành lạnh, vừa mềm mại.
Giang Nhược ngoảnh mặt đi, cô làm vẻ chẳng có chuyện gì giẫm chân xuống thảm cỏ, sau đó vén mấy sợ tóc lòa xòa, đi lại giày.
Giọng Lục Hoài Thâm hơi chán nản, hỏi cô: "Sao cô lại ở đây?"
Hà Nội, 27/7/2021
Hôm nay là tròn một năm mở trang wattpad mới.

Cảm ơn mọi người dù có bận rộn vẫn dành thời gian ghé thăm.
Hãy cùng mạnh khỏe và giàu có nha các bác!!!
Nhân dịp này sẽ phát phúc lợi nhé.

Đêm nay hoặc sáng mai tôi dịch thêm chương nữa để các bác đọc chơi.

Mong là tối nay con lười nó không nhập tôi haha!!!
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi