KHÔNG HỀ ĐÁNG YÊU


Kế hoạch bị đảo lộn chẳng biết phải làm sao, kinh hoảng lúng túng khi ở khoảng cách xa không với tới vẫn bị người ta phát hiện ra manh mối.

Ai vẫn luôn chú ý tới chiều hướng của Cao Tùy, hơn nữa lại có bản lĩnh lớn tới mức sai người theo dõi chứ?
Tình cảnh thế này, là người bình thường, trong lòng đều sẽ chỉ có một đáp án.

Bố con Giang Vị Minh.

Hiện tại, Giang Nhược càng thêm không chắc chắn, những lời Lục Hoài Thâm mới nói là phỏng đoán không mục đích hay là thăm dò có mục đích, cảm xúc vừa mới buông lỏng lập tức lại bị treo ngược giữa trời.

Hai chữ theo dõi làm cô ấy ý thức được chuyện không đơn giản, vừa căng thẳng là tư duy liền trì trệ, tất cả những thông tin trước mắt đều chỉ dẫn cô ấy nghĩ theo một hướng.

Cô ấy quay phắt đầu nhìn Lục Hoài Thâm, do động tác mạnh quá, sự nghi ngờ và cảnh giác chất chứa trong đôi mắt, cộng thêm biểu cảm cứng nhắc kia, dưới cái nhìn của Lục Hoài Thâm thì rõ ràng cô ấy đã chịu kích thích gì đó rồi quy chụp trách nhiệm lên đầu anh.

Lục Hoài Thâm cũng dài mặt ngay, đôi mắt lạnh lùng trừng lại: "Nhìn gì mà nhìn?"
Khí thế đối phương cường thịnh quá, Giang Nhược bị kích động một hồi, ánh mắt cũng bớt phóng túng không ít, nghiến chặt hàm răng, "Có phải anh biết hôm nay tôi muốn đi làm gì đúng không?"
Đôi mắt Lục Hoài Thâm khóa chặt lấy cô, hạ giọng, cười lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Tiếp theo còn muốn hỏi gì nữa, hỏi có phải tôi biết được từ chỗ Giang Cận không à?"
Giang Nhược nhíu mày không đáp, dùng sự trầm mặc để chứng thực suy nghĩ của mình.

Nhưng thái độ của Lục Hoài Thâm mập mờ nước đôi, cô không đoán được chính xác.

Cô còn chưa quên chuyện cũ đâu, về việc này vẫn phải đề phòng anh ấy, cứ đổi vị trí mà suy xét xem, nếu cô là Lục Hoài Thâm, cô cũng sẽ lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với bố con Giang Vị Minh, dẫu sao thì trước đấy Lục Hoài thâm vẫn làm thế còn gì.

Bảo cô nhỏ mọn cũng được, chịu oan trách nhầm cũng chẳng sao, thận trọng một chút suy cho cùng cũng chẳng sai.

Cao Tùy hỏi: "Chỗ cô có ai đấy, Lục Hoài Thâm hả?"
"Vâng." Giang Nhược quay đầu nhìn đằng trước, chỉ cảm thấy đường bê tông chật hẹp trên núi tỏa ra ánh sáng trắng dưới cái nắng mặt trời, tia sáng đến từ bốn phương tám hướng xuyên qua kính thủy tính chiếu sáng đến nỗi lòng cô hoảng loạn.

Cao Tùy đã từng ứng phó với rất nhiều tình huống khẩn cấp, khác hẳn với thái độ như ruồi nhặng không đầu của Giang Nhược, anh ấy lâm nguy không loạn mà bình tĩnh nói: "Cô có tin tưởng anh ta được không?"
(ruồi nhặng không đầu: phiếm chỉ cách làm việc mù quáng không đầu mối, đâm bậy đâm bạ)
Tin được không? Cô nên tin thế nào?

"Tin được thì đi cùng anh ta.

Nếu kẻ theo dõi tôi thật sự là người mà Giang Vị Minh và Giang Cận phái tới thì có đến được thành phố Vân Trụ, chúng ta dự định làm gì, đoán là bọn họ đã phát giác ra, tất sẽ có biện pháp ứng phó, về sau chúng ta muốn hành động sẽ khó hơn."
Giang Nhược không nói gì hồi lâu.

"Đây hẳn là cơ hội cuối cùng." Câu này cũng giống như định hải thần châm đâm một nhát vào trái tim Giang Nhược, khiến cô ấy càng thêm kiên định.

(Định hải thần châm: fan Tây Du Ký là biết đây là tên gọi gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không lúc còn ở Đông Hải long cung nè)
Cô ấy nói: "Nếu mình tôi đi thì sao?"
Cao Tùy trầm ngâm, cũng không dám bảo đảm, "Cô có bị nhắm vào hay không còn chưa biết, không thể loại bỏ khả năng gặp nguy hiểm, mình cô đi sẽ phải trải qua hiểm nguy.

Nếu thực sự không được, chúng ta quay về nghĩ cách khác."
Giọng Giang Nhược mang theo sự ủ rũ không thể giấu giếm, "Tôi biết rồi."
Ý của Cao Tùy là, bỏ qua cơ hội lần này thì phải bắt đầu lại từ đầu, một luật sư như anh ấy, có quan hệ rộng mà cũng phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian mới tìm ra được đầu mối, còn bỏ gần tìm xa nữa thì đến bao giờ mới làm được tới cỡ đó đây?
Mắt thấy xe sắp ra khỏi núi, lối ra đã ở ngay trước mặt.

Giang Nhược không còn do dự nữa, xoay người lại, khóe miệng cong cong hờ hững nhìn Lục Hoài Thâm, "Không biết anh có rảnh không, có thể cùng đi với tôi đến huyện Khâu Nam một chuyến không?"
Cô có thể nhận ra giọng mình mềm mại như quết mật, cho dù Lục Hoài Thâm chẳng yêu chẳng thương gì cô thì chí ít vẫn có cảm giác với cô, dẫu chỉ là cảm giác về thân thể.

Nhưng anh ấy đã biểu thị rõ ràng, có vài thứ anh ấy sẵn lòng cho cô, có vài thứ sẽ kiên thì không cho được.

Lời này nếu không lí giải sai thì với những yêu cầu trong giới hạn, khi tâm trạng anh ấy đang vui đều sẽ đáp ứng cho cô.

Trong lúc nóng lòng, Giang Nhược chỉ có thể lựa chọn hạ mình, sau khi hạ quyết tâm, phát hiện ra cũng chẳng khó là mấy.

Tựa như Lục Hoài Thâm nhìn một cái đã rõ tâm tư của cô, hơi híp mắt ngắm cô tỉ mỉ, cũng không nói đồng ý hay không, sự biến chuyển của cô có lẽ vừa hay hùa theo đúng ý anh ấy nên sắc mặt có phần dịu lại.

Giang Nhược bị anh ấy nhìn thêm vài lần đã không đỡ được, hơi cụp mắt đợi anh ấy lên tiếng.

Tuy nhiên thái độ Lục Hoài Thâm vẫn không rõ ràng, "Đi làm gì?"
Giang Nhược: "Đi điều tra một tí việc, vừa rồi không phải anh đã đoán được bảy tám phần rồi sao, hay là sau đây tôi sẽ kể chi tiết với anh nhé?"

Lục Hoài Thâm nhướng mày, không nói gì, muốn dồn ép cô ấy.

Trong lòng Giang Nhược cuống cực kì, ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ điềm tĩnh y như cũ đợi anh ấy ra quyết định.

Lục Hoài Thâm không lên tiếng, Bùi Thiệu cũng không dám tùy tiện đổi đường, vẫn men theo tuyến đường ban đầu, định đến sân bay thủ phủ.

Được một lát, Lục Hoài Thâm ngồi sau dặn dò Bùi Thiệu: "Tôi đi cùng với cô ấy, cậu ở bên ngoài tiếp ứng, làm cho tốt công tác chuẩn bị ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh."
Lòng Giang Nhược hồi hộp, điện thoại cô không mở loa ngoài, những gì Cao Tùy mới nói là không thể bảo đảm không có nguy hiểm, Lục Hoài Thâm hẳn cũng chẳng nghe được.

Nếu nói, tất cả chỉ là phỏng đoán của anh ấy thì xem ra cũng thần thông quảng đại đấy.

Nhưng lúc này, vì để thận trọng che giấu, Giang Nhược không hỏi cái gì, lặng lẽ nhìn Lục Hoài Thâm và Bùi Thiệu đổi vị trí.

Bùi Thiệu xuống xe, Lục Hoài Thâm lái xe chở Giang Nhược về phía huyện Khâu Nam.

Diện tích thành phố Vân Trụ không nhỏ, đặc biệt là khoảng cách giữa hai đầu Nam Bắc rất lớn, để đến huyện Khâu Nam cần lái xe từ phía nam lên phía bắc, cũng phải đến gần trưa mất.

Sau khi vào núi đã khoảng mười một giờ.

Giang Nhược đang nghiên cứu bản đồ, bản đồ vệ tinh trên điện thoại không có tác dụng lắm khi ở trong núi, núi này không giống với núi Danh Lưu, không phải khu du lịch, còn rất hẻo lánh, không có vệ đường, nói không chừng còn phải dưạ vào việc hỏi đường để đi vào.

Lục Hoài Thâm nói: "Ăn chút gì trước rồi lại đi."
Giang Nhược không ý kiến, vào trong núi còn không biết chỗ nào có thể ăn uống được, càng không biết lúc xuống là lúc nào.

Cùng một thành phố mà nam với bắc lại khác biệt to lớn như vậy, sự phồn hoa phía nam cùng với núi Danh Lưu trang nhã yên tĩnh theo năm tháng hoàn toàn không thấy được ở nơi đây, tuy khu vựa phố xá trung tâm cũng có nhà cao tầng nhưng rõ ràng chưa mở mang đầy đủ, trông có vẻ khá hoang vu và cũ kĩ.

Lục Hoài Thâm đỗ xe ở làn đường dừng xe bên ngoài trung tâm thương mại, đi vào tìm một nơi ăn cơm.

Có thể sinh hoạt lâu dài trong hoàn cảnh cực tốt nên dù đã là nhà hàng có môi trường tốt nhất, người ít nhất trong trung tâm thương mại nhưng Lục Hoài Thâm nhìn vài lần vẫn nhíu chặt đầu mày.


Giang Nhược cho rằng anh đang kén chọn điều kiện vệ sinh hoặc đẳng cấp chỗ này, "Tạm một bữa thôi."
Lục Hoài Thâm nhìn sang cô ấy, nói: "Không tạm cũng chẳng có cách nào khác."
Giang Nhược cảm thấy lời anh ấy có hàm ý nhưng chẳng lí giải nổi ý khác kia là gì.

Trong lúc chờ lên món, Giang Nhược vẫn còn nghiên cứu bản đồ, Lục Hoài Thâm cười mỉa một tiếng: "Cô cứ xem mãi, đã thấy nở hoa gì chưa?"
Giang Nhược lườm anh một phát.

Dần đến thời điểm tan làm, trung tâm thương mại càng ngày càng ồn ào, khách trong cửa hàng cũng càng lúc càng đông, Lục Hoài Thâm bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.

Giang Nhược nhìn thoáng qua anh, buông bát đũa, rút tờ khăn giấy nói: "Được rồi, đi thôi."
"Ăn hết!" Lục Hoài Thâm nhìn gần nửa chỗ cơm còn thừa trong bát cô.

Giang Nhược nói: "Tôi ăn xong rồi."
Lục Hoài Thâm không động đậy, khẽ chau mày cứ thế nhìn cô.

Giang Nhược cầm đũa lên, và mấy miếng cho hết cơm.

Lúc rời khỏi, thấy khát nước bèn đi mua mấy chai nước khoáng phòng lúc cần, thấy cửa hàng trà sữa lại mua một cốc, bảo Lục Hoài Thâm lên xe trước đợi cô.

Giang Nhược cầm trà sữa lên xe, hai người mới tiếp tục nổ máy lên đường.

Giang Nhược luôn giữ liên lạc Wechat với Cao Tùy, báo cáo tình hình, bên Bùi Thiệu thỉnh thoảng cũng gọi điện xác nhận vị trí và tình hình với Lục Hoài Thâm.

Cao Tùy: Đến đâu rồi.

Giang Nhược: Vừa ăn trưa xong, đang lên núi.

Cao Tùy: Hai vợ chồng trẻ lần đầu tiên đi hưởng tuần trăng mật trên núi nhỉ?
Giang Nhược: Bị điên không nhẹ đâu.

Cao Tùy: Cô đã nghĩ ra cách chưa, để Lục Hoài Thâm đảm bảo không nói lại việc này cho bố con Giang Vị Minh?
Đầu ngón tay Giang Nhược dừng giữa không trung một lúc rõ lâu, mới gõ chữ trả lời: Tôi có tính toán rồi.

Cao Tùy: thế là tốt nhất.


Cao Tùy: chỉ có điều, trước mắt mà nói, là nhà họ Giang phụ thuộc nhiều vào nhà họ Lục, họ Giang kia không dám ra lệnh Lục Hoài Thâm báo cáo đã làm gì đâu? Trừ khi Lục Hoài Thâm hạ quyết tâm muốn liên thủ với bọn họ xử cô.

Sự bình tĩnh mà Gang Nhược duy trì suốt ba tiếng vì câu nói này mà sụp đổ, cô cất điện thoại.

Xe lái lên núi, địa hình bên này kì quái, ngã rẽ là nhiều, muốn lên núi trước hết phải tiến vào lối rẽ nào đó, theo con đường này lái mãi vào trong, thì có thể đến thôn Chương Chí đang ở.

Hai người đều là lần đầu đến, Giang Nhược sợ Lục Hoài Thâm lái nhầm đường, tạm thời không dám phân tâm, luôn luôn nhìn chăm chú tình hình giao thông phía trước.

Dưới chân núi có lác đác vài nông trại du lịch, nơi này phong cảnh đẹp, vào mùa xuân sẽ có người đến du xuân nhưng qua mùa đó thì khá vắng vẻ, mặt tiền cũng trở nên hoang tàn.

Khi bắt đầu lên núi còn có thể bắt gặp mấy ngôi nhà tầng ven đường, càng lên nữa thì càng chỉ có cây cối rậm rạp, cực ít xe cộ và người đi đường, đường cũng chỗ thì bằng phẳng, chỗ thì gồ ghề ổ gà.

Lúc đang ở lưng chừng núi, gặp một người bán hoa quả rong, Giang Nhược hỏi anh ta thôn họ Chương đi thế nào, người bán rong nói cứ đi lên mãi, xuyên thẳng đến một giao lộ có biển chỉ dẫn bằng gỗ, trên đó có ghi Chương gia thôn.

Giang Nhược nghĩ, may có người đồng hành, chỗ này hoang vắng hẻo lánh, nếu cho mình cô đi, thật sự vẫn không dám đâu.

Nếu tai nạn của gia đình bố đẻ cô thật sự do người làm, vậy cũng có thể hiểu được vì sao lại chọn nơi này gây án, khi xảy ra chuyện, thứ nhất không có camera, thứ hai chẳng có người làm chứng, chẳng có ai ngang qua thì sẽ luôn không bị phát hiện.

Hiện tại đã thế này, huống chi là bảy năm trước còn phủ kín hơn.

Chứng cứ không đủ là trở ngại to lớn trong việc phá án.

Băng qua đến mấy nút giao nhau, Giang Nhược vẫn chưa phát hiện ra cái biển chỉ dẫn nào, lại lái lên theo mấy trăm mét, mắt Gang Nhược chợt sáng lên, chỉ phía trước nói: "Là biển chỉ dẫn kia nhỉ?"
Lục Hoài Thâm ừ một tiếng, đánh tay lái một vòng rẽ vào lối đó.

Đường núi đa sô đều là đường bê tông cũ mới không đều, vài chỗ là mới sửa, vài chỗ là làm mới nhưng đường tương đối hẹp, chỉ đủ hai xe tránh nhau, Giang Nhược rất khó tưởng tượng được bảy năm trước Chương Chí phải thường xuyên lái xe hàng đi qua khu này.

Phanh xe lại có vấn đề, thế nào mà không xảy ra chuyện gì?
Hà Nội, 11/10/2021
Túc tắc đi, túc tắc ăn cơm, túc tắc mua trà sữa rồi mới thong thả lên đường tiếp,
thế thì có khác gì tuần trăng mật thật đâu.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi