KHÔNG HÒA HỢP

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Một người đàn ông độc thân, tối ở phòng tắm trong nhà ở trỏng cả nửa ngày, cậu nói xem còn có thể làm gì?”

Cả buổi tối Hạng Tây có chút hoang mang, cúi đầu ăn nửa tô mì hồn vẫn còn chưa về, chợt nghe thấy Trình Bác Diễn nói câu này, cả nửa ngày cậu cũng không phản ứng lại được, nhìn Trình Bác Diễn.

“Cái gì?” Cậu hỏi.

“Tôi nói, em chụp cho tôi,” Trình Bác Diễn nhắc lại một lần, “Tôi trả em thù lao.”

“Anh chụp em hả?” Hạng Tây ngệt ra.

Trình Bác Diễn thở dài, dừng một lúc mới nói: “Tôi đưa máy ảnh cho em, em muốn chụp gì thì chụp cái đó, cái em nhìn thấy, cái em muốn bày tỏ, cái bản thân em không muốn cho người khác thấy, cuộc sống của em, cái gì cũng được.”

Hạng Tây trầm mặc, cúi đầu ăn hai miếng mì.

“Vậy có giống như Phương Dần không?” Cậu rầu giọng hỏi.

“Anh ta chụp câu chuyện anh ta muốn kể, ở một mức độ nào đó ở chỗ anh ta thì em là diễn viên,” Trình Bác Diễn cười cười, “Em chụp câu chuyện của em, em là đạo diễn của riêng mình, cái này vẫn khác nhau.”

“Anh vì muốn cho em năm mươi tệ đó nhỉ,” Hạng Tây nhìn anh một cái, “Sợ em không chịu, kiếm một cái cớ.”

Trình Bác Diễn cười lên, nhìn cậu một lúc: “Đúng thế, nhưng đây chỉ là một nguyên nhân.”

“Còn có nguyên nhân gì khác à?” Hạng Tây hỏi.

“Tôi muốn xem bản thân trong mắt em như thế nào, hơn nữa…….tôi cảm thấy em là một người nhạy cảm, cũng rất có suy nghĩ riêng, chụp ra có lẽ……” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Đương nhiên nếu em không muốn, thì không chụp, chỉ là một đề nghị thôi.”

“Có lẽ có thể làm thợ chụp ảnh hả?” Hạng Tây cười lên, cười một hồi lại nghĩ, “Nếu là thế thật, em mới không chụp 30 ngày gì đó, em cũng chụp một cái chuyên đề tên là…….’Thấy ánh sáng’! Toàn chụp ánh sáng, ánh nắng ánh trăng ánh đèn ánh lửa, ánh sáng của đom đóm, ánh sáng phản chiếu của cửa kính, ánh sáng trên lá cây, ánh sáng trong đôi mắt, dù sao chỉ cần có ánh có sáng……..”

Hạng Tây nói một tràng, lại cúi đầu ăn sạch tô mì, nhìn thoáng cái đèn: “Còn có ánh sáng trong chén đã ăn hết.”

Trình Bác Diễn nhìn cậu rất lâu không lên tiếng.

Hạng Tây vốn nói tới nghiện, đang phấn khích lắm, bị anh nhìn một lúc lập tức lại xấu hổ, còn có chút ngại ngùng: “Em chỉ nói vậy thôi.”

“Chụp đi,” Trình Bác Diễn nói, “Chụp mấy cái đó.”

“Hả?” Đôi đũa Hạng Tây cầm chuẩn bị gắp sủi cảo hấp dừng lại giữa không trung.

“Thấy ánh sáng, muốn chụp thì chụp đi, cũng không phí thời gian, rảnh thì chụp,” Trình Bác Diễn đẩy cái lồng bánh bao canh anh đã ăn được một nửa đến trước mặt cậu, “Tôi cảm thấy rất thú vị, truyền hy vọng cho mọi người còn hơn vén bức màn bóng tối lên.”

“Anh nói thật à?” Dường như đến lúc này Hạng Tây mới hiểu.

“Đúng.” Trình Bác Diễn gật đầu.

Ăn xong đồ ăn, trước khi Trình Bác Diễn móc tiền ra Hạng Tây đã đưa tiền cho ông chủ, sau đó xoay đầu bổ sung một câu với Trình Bác Diễn: “Đây không phải là bữa ăn em mời đâu, cái này không tính.”

“Ừ.” Trình Bác Diễn đứng dậy.

Ra khỏi Sa Huyện, đi chưa được vài bước cuối cùng dạ dày của Hạng Tây mới có phản ứng với đồ ăn.

Hình như ăn nhiều rồi.

Cậu tính toán trong lòng, nếu tính thêm cái lồng sủi cảo hấp mang về kia, cậu ăn được hai lồng, một tô mì xào, một chén canh, còn có nửa lồng bánh bao canh Trình Bác Diễn đẩy đến trước mặt cậu…….

“Ôi……” Cậu ấn bụng khẽ thở dài.

“Ăn no rồi hả?” Trình Bác Diễn hỏi cậu.

“Căng rồi.” Cậu xoa mũi.

“Về nghỉ ngơi đi,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại xem thời gian, “Tôi cũng về đây.”

“Anh nhanh về đi, tối rồi còn chạy ra một chuyến thế này,” Hạng Tây nói, tuy nhà Trình Bác Diễn không xa chỗ này lắm, nhưng…….cậu bỗng lại nhớ tới nguyên nhân Trình Bác Diễn chạy qua đây, lập tức đi đường không nhanh nhẹn, quay người bước đi về “ổ tặc”, “Em về đây, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon.” Trình Bác Diễn đứng sau cậu nói.

Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây biến mất ở cuối đường, xoay người đi về phía xe mình.

Lên xe anh lại ngồi một lúc, lấy một hộp sữa ở ghế sau từ từ uống hết mới khởi động xe quay đầu lái về nhà.

Lúc đầu anh cứ nghĩ Hạng Tây đói rồi, từ đầu đến cuối vùi đầu xuống ăn, còn ăn hết nửa lồng bánh bao của mình, bây giờ nghĩ lại……

Đây là bị dọa sợ rồi nhỉ.

Trình Bác Diễn cười cười, hôm nay đúng có hơi dọa người thật.

Lúc về tới nhà vẫn còn cách thời gian đi ngủ một lúc, anh định tắm trước rồi sẽ đọc sách.

Khi ném cái quần đưa cho Hạng Tây vẫn chưa mặc vào trong máy giặt, trước mắt anh lướt qua bộ dáng Hạng Tây ôm chân ngồi trên ghế.

Anh chẹp miệng, Trình Bác Diễn mày đúng là không kìm nén được.

Vào phòng tắm cởi hết đồ trên người ra, khi nước chảy ra mang theo ấm áp dọc theo người anh, anh mới nhắm mắt lại chống tường thở một hơi thật dài.

Hạng Tây bị anh dọa sợ rồi, nhưng bộ dáng lúc bị dọa cũng rất…….Trình Bác Diễn mở to mắt, nhìn giọt nước dày đặc chảy xuống trước mắt.

Cảm thấy tối nay chắc sẽ ngủ không yên rồi.

Nước không ngừng dọc theo người anh, vạch ra quỹ đạo quanh co khúc khuỷu, những giọt nước nhỏ bao lấy từng tấc da.

Bình thường Trình Bác Diễn tắm rửa không chuyên tâm như thế, rất ít khi cẩn thận trải nghiệm cảm xúc khiến người ta đắm chìm vào ảo tưởng vô hạn này, nhưng hôm nay lại chìm sâu vào trong đó.

Là vì Hạng Tây.

Còn có rung động do không cẩn thận đã hân hoan chạy đến.

Trình Bác Diễn thở dài, trán đỡ vào tường, tay trượt xuống dưới.

Lúc đi ra khỏi phòng tắm, điện thoại ở trên bàn đang vui vẻ xướng lên, Trình Bác Diễn đi qua đó liếc một cái, là Lâm Hách.

Anh không nhanh không chậm lau tóc ướt trên đầu, cất khăn đi mới nhận điện thoại.

“Cậu làm gì mà không nhận điện thoại thế?” Lâm Hách bên kia đánh phủ đầu.

“Đi tắm.” Trình Bác Diễn đến sofa ngồi dựa vào.

“Cậu đi tắm hay chơi nước đấy, tôi gọi bốn cuộc rồi, không phải cậu tắm hai mươi phút là xong sao, giờ được gần một tiết rồi!” Lâm Hách nói.

“Ôi, đừng nói thế, tôi tắm bao lâu cậu cũng rõ thế,” Trình Bác Diễn cười lên, “Lời này để Tống Nhất nghe không hợp đâu.”

“Cút đi,” Lâm Hách cười lên, “Nói thật đi, cậu đang làm gì thế?”

“Một người đàn ông độc thân, tối ở phòng tắm trong nhà ở trỏng cả nửa ngày,” Trình Bác Diễn cầm quyển sách trên bàn trà tùy tay lật, “Cậu nói xem còn có thể làm gì?”

“Ôi chao,” Lâm Hách vui vẻ, “Vậy tôi có làm phiền hoạt động lạc thú của cậu không thế?”

“Không làm phiền, tôi không nghe thấy tiếng điện thoại reo.” Trình Bác Diễn cười cười.

“Hôm nay hào hứng vậy à?” Lâm Hách nói.

“Ờ, hôm nay……” Trình Bác Diễn nghĩ chút lại đổi chủ đề, “Gọi tôi có chuyện gì?”

“Nói xong đi,” Lâm Hách chậc một tiếng, “Hôm nay sao lại hào hứng thế.”

“Hôm nay không có gì, chỉ cảm thấy cổ tay cứng quá, nên hoạt động một chút.” Trình Bác Diễn nói.

“…….Cậu phóng túng à, chắc chắn có chuyện, đã lâu rồi cậu còn chưa phóng túng thế.” Lâm Hách cười nói.

“Đừng nói bậy, từ này thuộc về cậu với Tống Nhất, đừng có tùy tiện ném lên người tôi.” Trình Bác Diễn gác chân lên bàn trà.

“Cậu không phải……” Lâm Hách do dự, “Có chuyện gì với đứa bé đó chứ?”

“Ngày mai tặng cậu cái cờ khen thưởng, cao thủ hóng chuyện,” Trình Bác Diễn cười cười, trên mặt tình cảm căn bản là anh đang ở trong trạng thái ở một vùng đất trắng xóa sạch sẽ, Lâm Hách còn sốt ruột hơn anh, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể tóm mãi không buông, “Không có phải có chuyện, là xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện?” Lâm Hách sửng sốt, “Cậu đùa giỡn lưu manh người ta à?”

“Tôi là người thế sao,” Trình Bác Diễn cười nói, dừng chút lại thở dài, “Nhưng cũng gần thế.”

Anh tóm tắt đơn giản lại chuyện trước đó, Lâm Hách ngẩn người cả buổi: “Người bị cậu dọa chạy rồi nhỉ, Bác Diễn cậu nghĩ gì thế hả? Uống rượu à?”

“Không biết,” Trình Bác Diễn nhíu mi tâm, “Lúc đó tôi không nhịn được.”

“Vậy cậu ấy đâu?” Lâm Hách hỏi.

“Thấy mông lung còn chưa tỉnh lại đây,” Trình Bác Diễn nói, “Ngày mai có lẽ không để ý đến tôi rồi……Cậu gọi tôi có chuyện gì?”

“Có phải cậu và cậu ấy còn chưa làm rõ ha, thế này quá không phải là phong cách của cậu,” Lâm Hách giật mình, “Rốt cuộc cậu thích cậu ấy bao nhiêu thế? Chưa làm rõ ràng đã cắn môi à?”

“Cậu gọi tôi có chuyện gì à.” Trình Bác Diễn lại hỏi một lần.

“Được được được không nói nữa……Đầu gối mẹ tôi đau được gần tháng rồi, nói cứ cúi người xuống cứ là cảm thấy đầu gối kêu cót két, tôi muốn ngày mai dẫn bà đến chỗ cậu xem xem?” Lâm Hách nói.

“Trưa đến đi, trưa ít người,” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi, “Không bị va chạm hay trẹo chân chứ?”

“Bà ấy nói là không có.” Lâm Hách trả lời.

“Vậy đến tôi xem rồi tính đi,” Trình Bác Diễn nói, “Đúng rồi chỗ cậu có phải có cái máy ảnh không, cái máy mua năm trước để khoe khoang mà không khoe được ấy.”

“Cậu hình dung kiểu gì vậy…….Làm sao, cậu cần dùng?” Lâm Hách cười.

“Nếu đợt này cậu không dùng, bảo Tống Nhất đưa cho Hạng Tây đi, em ấy dùng.” Trình Bác Diễn cười nói.

“Cậu…..” Lâm Hách còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ ngợi cũng không nói ra, “Được thôi.”

Hạng Tây trốn trong phòng hai ngày không ra cửa, gọi đồ ăn ngoài ăn trong phòng, còn dọn dẹp phòng ốc, lau bụi, quét sàn.

Lưu Viễn Bình phòng bên ở nhà một mình, qua đó kéo hắn ra ngoài ăn, hai người nói tào lao một lúc, nghe Lưu Viễn Bình kể không ít chuyện ở trường.

Hạng Tây nghe kể thấy rất ngưỡng mộ.

Đại học đó, sinh viên đại học chân chính.

Cậu là người còn chưa từng làm học sinh tiểu học nghe chuyện đại học cảm giác nghe như trong sách vậy.

Ngưỡng mộ xong rồi lại quay về căn phòng nhỏ đó thẫn thờ.

Đã nói là hai ngày này cậu mời Trình Bác Diễn ăn cơm, Trình Bác Diễn cũng nói là rảnh thì sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhưng sau khi hôm đó chúc ngủ ngon xong Trình Bác Diễn cũng không liên hệ với cậu nữa, không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn.

Hạng Tây nói không được đây là cảm giác gì, bất an, sợ hãi, chờ mong, cái nào cũng có.

Nhưng Trình Bác Diễn không liên hệ với cậu, cậu thấy cũng rất bình thường, hôm đó mình gặp anh ấy như bị chích mấy trăm mũi trên người vậy, là ai cũng ngại ngùng không liên lạc nữa thôi.

Không phải mình còn xấu hổ đi thẳng tắp đấy sao.

Thật ra chuyện này sau khi cậu quay về suy ngẫm hết cả buổi tối, cảm thấy ngủ không ngon, cứ nghĩ mãi vì sao Trình Bác Diễn làm thế.

Cậu nghĩ không thông.

Mãi cho đến thứ hai, cậu nên đi siêu thị làm lại, cũng không đợi được cuộc gọi của Trình Bác Diễn.

Không biết trong lòng là thất vọng, hay là nhẹ nhõm.

Đợi?

Đúng rồi không sai, Hạng Tây bỏ tôi với ba…..không, tôi với mẹ cùng đi siêu thị và quyển sổ vào balo ra khỏi phòng, cậu đang đợi điện thoại.

Nếu nói là nhẹ nhõm, chắc là vì vẫn còn xấu hổ, cậu rất thích ở chung với Trình Bác Diễn, thích nghe anh nói chuyện, thích đùa giỡn với anh, anh đột nhiên hôn mình cũng không thấy ghét, chỉ thấy xấu hổ.

Nếu nói là thất vọng…….đúng là thất vọng thật.

Coi như là xấu hổ, cậu cũng muốn nhận được cuộc gọi của Trình Bác Diễn, giống như tối hôm đó Trình Bác Diễn đột nhiên nói người đang ở giao lộ vậy.

Trình Bác Diễn đối với cậu mà nói không giống với mấy người khác.

Lâu thế này rồi, tay Trình Bác Diễn đưa ra với cậu từ trước tới giờ vẫn còn đây, nếu không có Trình Bác Diễn, mình có thể đi xa bao nhiêu căn bản không dám nghĩ.

Có lẽ nằm trong ống cống đầy bùn đất và cỏ nát…….

Trước kia lão giả mù từng nói với cậu, giới hạn.

“Tôi là một người có giới hạn,” Lão già mù đẩy kính đen, “Có vài chuyện tôi nhất định sẽ không làm, đó chính là giới hạn của tôi.”

Lời này làm Hạng Tây vui vẻ rất lâu, một lão giả mù chuyên lừa gạt các cô gái, vậy mà mặt mũi thâm trầm đứng đắn nói chuyện giới hạn với người ta.

“Ông có giới hạn cái mông ấy, ông sẽ không làm không phải ông không biết làm, mà là ông không dám làm,” Hạng Tây vừa cười vừa nói, “Giới hạn của ông là cái gan ông đấy, gan lớn bao nhiêu, giới hạn nhỏ bấy nhiêu.”

Lão giả mù ghi hận chuyện cậu vạch thẳng lời nói của mình rất lâu, đợt đó đi đường toàn tông vào người cậu, còn dùng gậy cho người mù gõ chỗ cậu mấy cái, nói là mù rồi không thấy.

Giới hạn và nguyên tắc, hai thứ này, Hạng Tây vẫn luôn cảm thấy không có liên quan gì tới mình, nhưng cậu vẫn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề giới hạn này.

Giới hạn của mình nằm ở đâu.

Chắc chắn có giới hạn.

Nhưng cứ lung lay, nói không rõ.

Ví dụ như lúc chú Bình bảo cậu ăn vạ lừa tiền, cậu có giới hạn.

Phương Dần bảo cậu chụp ảnh cậu không muốn, vừa nói cho tiền cậu lại đáp ứng, giới hạn lại mất.

Ví dụ như lúc Đàm Tiểu Khang sờ cậu, cậu có giới hạn.

Lúc Trình Bác Diễn hôn cậu, cậu……hình như lại mất giới hạn rồi.

Chỉ cần Trình Bác Diễn đừng đi, còn ở bên cạnh cậu, hình như có thế nào cậu cũng chẳng hề chi.

Hôm nay cậu đến siêu thị khá sớm, người cùng ban trừ trưởng ca Trương Hân, mấy đồng nghiệp khác còn chưa đến.

Cậu đặc biệt nhắc trước đến vào giờ này, vào phòng thay đồ, tìm thấy đồng phục công có lượn sóng mình gạch lên, cầm bút, hít vào một hơi.

Cậu muốn viết tên mình lên cổ áo.

Nhưng lại sợ lỡ đâu viết quá tốn sức nên không muốn bị người khác nhìn thấy.

Lúc bút chạm vào cổ áo, cậu hơi căng thẳng, cố nín thở lại sợ tay run.

Hạng Tây.

Sau khi viết xong cậu nhấc áo lên nhìn, cười lên, cũng đẹp đấy! Viết rất nắn nót, không có quá lớn, cũng không dính thành một cục.

Tâm trạng cậu rất tốt đặt áo lên bàn, lại cầm bút vẽ một cái khung bên ngoài, nhìn vào tên càng có khí chất.

Lại thưởng thức thêm một lúc cậu mới thay đồ lên đi ra ngoài phòng thay đồ.

“Hạng Tây,” Tống Nhất thò đầu ra khỏi phòng làm việc gọi cậu một tiếng, “Đến đây.”

“À,” Hạng Tây chạy vào phòng làm việc, “Tống ca…….cảm ơn anh cho em xin nghỉ lâu vậy.”

“Có gì đâu, xin nghỉ bệnh sẽ phê chuẩn hết, sức khỏe quan trọng mà,” Tống Nhất cười cười, cầm một cái túi nhỏ màu đen trên bàn đưa qua, “Đây.”

“Đây là cái thứ tào…..gì vậy?” Hạng Tây không dám nhận.

“Máy ảnh,” Tống Nhất nhìn cậu một cái, “Mua rồi để trong nhà mới dùng được hai lần, Bác Diễn nói cậu cần dùng, bảo đưa cho cậu.”

“Ơ?” Hạng Tây sửng sốt.

“Cầm trước đi rồi ơ, nặng lắm đây.” Tống Nhất nói.

“À,” Hạng Tây nhanh chóng nhận lấy túi máy ảnh, “Em cứ tưởng anh ấy nói là máy ảnh của anh ấy cơ.”

“Cậu ta không dùng mấy cái này, có một cái máy ảnh nhỏ, bên trong toàn là gãy chân gãy xương, ai không biết còn tưởng cậu ta là kẻ biến thái cuồng sát,” Tống Nhất cười cười, “Cái này dùng tốt, cậu cầm cái này đứng trước mấy quầy hàng ngoài đường, người ta chắc chắn sẽ đi ra đánh cậu, cho rằng cậu đến điều tra ngầm.”

*Máy ảnh nhỏ là cái máy ảnh như cái thẻ.

-

“Cảm ơn Tống ca,” Hạng Tây ôm túi máy ảnh cười, lại bổ sung thêm một câu, “Em……sẽ dùng cẩn thận, sẽ không làm hư đâu.”

“Làm hư cũng không sao, trừ tiền lương của cậu là được,” Tống Nhất phất tay, “Đi làm việc đi.”

Hạng Tây cầm máy ảnh vào phòng thay đồ khóa lại trong tủ mình, thật ra cậu muốn nói không phải là sẽ dùng cẩn thận, cậu muốn thứ này em căn bản không biết dùng.

Nhưng ngại nói.

Tuy cầm thứ mình không biết dùng mà rất quý giá còn phải vô cùng cẩn thận mệt mỏi tinh thần, nhưng tâm trạng cậu lại tốt lên.

Đây là Trình Bác Diễn nhờ Tống Nhất đưa đến.

Hơn một tuần không đi làm, hôm nay vừa đến, Hạng Tây đã tràn đầy năng lượng, hơn nữa còn mặc cái áo có tên mình được viền khung chất ngầu, bác gái lắm chuyện nhất trong khu dân cư đến đây vừa lựa đồ vừa chê cái này đắt cái kia không tốt cũng không làm cậu thấy phiền.

“Hạng Tây,” Trương Hân gọi cậu, “Lúc ít người cậu có thể đến quầy thu ngân ngồi một lúc, chân cậu chưa khỏi hẳn nhỉ?’

“Không ảnh hưởng gì hết,” Hạng Tây lắc chân, “Chị xem.”

“Lại đây đi,” Trương Hân cười, “Vừa lúc bây giờ rảnh rỗi, tôi dạy cậu cách sử dụng máy tính tiền luôn.”

“Vậy được ạ.” Hạng Tây gật đầu, đi đến quầy thu ngân với Trương Hân.

Lúc trước cậu vẫn luôn không dám đến gần máy tính tiền, hiện tại không biết sao cầm quyển Tôi với ba…….Không, Tôi với mẹ cùng đi siêu thị thì tự tin hẳn mười phần.

Trương Hân cũng không dạy cậu cụ thể, chỉ bảo cậu đứng một bên nhìn cô thu tiền, vừa thao tác vừa nói với cậu, quét mã thế nào, thối tiền thế nào, tra hàng trong kho thế nào.

Hạng Tây nhìn chằm chằm động tác tay của cô, trên bàn phím có chữ, nhưng cậu bỗng không nhận được, chỉ xem tay Trương Hân ấn vào nơi nào.

Xem mấy lần, Trương Hân bảo cậu làm thử, cậu dựa theo trí nhớ của mình làm lại một lần, vậy mà lại không có lỗi.

“Hiểu rồi nhỉ?” Trương Hân vỗ vai cậu, “Cái này không khó dùng đâu, sau này nếu bận lên thì cậu đến giúp thu tiền đi.”

“Được.” Hạng Tây gật đầu, lại nhìn chằm chằm bàn phím và màn hình vài lần nữa.

Tuy Hạng Tây đủ hăng hái đấy, nhưng vết thương trên chân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, còn nằm trên giường hơn một tuần không động đậy, chiều gần tan làm cậu vẫn thấy chân nhức mỏi.

Nhân lúc trong tiệm ít người, cậu đến quầy thu ngân ngồi xuống.

Ngồi chưa được vài phút, một chiếc xe chở hàng dừng lại ở ngoài cửa siêu thị, Vu Bảo Toàn chạy ra ngoài, lúc chạy qua cậu thì ném cho cậu một quyển sổ: “Hạng Tây cậu ghi chép lại nhé.”

“Cái gì?” Hạng Tây vừa nhìn thì ngốc luôn, nhanh chóng đứng dậy, “Cậu ghi đi, tôi đi chuyển.”

“Không phải chân cậu bị thương sao, cậu cứ ngồi đi.” Vu Bảo Toàn nói, sau đó bắt đầu giúp dỡ hàng.

Hạng Tây không tiện nói thêm gì nữa, thế là cắn môi lật sổ ra, vừa đếm đồ được chuyển vào trong, vừa nhanh chóng nhìn trang trước ghi làm sao.

May là ghi chép nhập kho không phức tạp lắm, chỉ có thời gian tên hàng và số lượng, rồi viết tên lên.

Hạng Tây nắm chặt bút, xoay bút trong tay vài vòng mới viết lên giấy, từng nét từng nét viết ngày tháng hôm nay.

Đồ hôm nay không nhiều, nước ngọt, khoai tây lát mỏng chiên, bánh đậu xanh với bò khô xé sợi.

Hạng Tây nhìn cái thùng đặt trước cửa còn chưa kịp chuyển vào, có vài chữ cậu không biết viết làm sao, nhưng sau khi nhìn thì có thể nhận ra được, cậu liền viết chữ mình nhìn thấy viết xuống.

Khoai tây chiên chuyển đi nhanh quá cậu không thấy rõ, lại còn là chữ phức tạp nhất, cậu không viết được, đành phải chạy đến trước kệ hàng tìm một hộp khoai tây chiên rồi chép lại.

Sau khi hàng đều đã được chuyển xong, Vu Bảo Toàn lại đến đối chiếu số liệu với cậu một lần, không có sai sót, sau đó Hạng Tây cúi đầu từng nét từng nét rất nghiêm túc bắt đầu viết tên mình.

Lúc viết đến chữ Tây, tay cậu mỏi nhức, vừa viết vừa thẳng người lên một chút, nhìn ra ngoài một cái.

Một chiếc xe đang chầm chậm dừng vào chỗ đậu xe trước siêu thị, tay Hạng Tây run lên vạch ra một nét ngang, vừa vạch ra xém chút nữa ra khỏi quyển sổ.

Không cần nhìn biển số xe cậu cũng có thể nhận ra đó là xe của Trình Bác Diễn.

Hạng Tây nhanh chóng cúi đầu, viết xong chữ Tây thì đưa quyển sổ cho Vu Bảo Toàn, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa một cái, ngẩn người ra, Trình Bác Diễn đã xuống xe, đi vào siêu thị.

Cậu sững sờ đứng cạnh quầy thu ngân, không biết trong tình huống này thì nên chào hỏi hay là giả vờ như không quen biết.

“Sắp tan làm rồi hả?” Trình Bác Diễn đến trước mặt cậu hỏi một câu.

“A,” Hạng Tây đáp một tiếng, “Đúng.”

“Lát nữa ăn cơm đi, hôm nay tôi rảnh,” Trình Bác Diễn cười cười, đến kệ hàng bên cạnh lấy một thùng sữa đặt lên quầy thu ngân, “Em tính tiền à?”

Quầy thu ngân không có ai, Trương Hân đang đi vệ sinh, Vu Bảo Toàn vừa đi ra kho phía sau.

“Em tính.” Hạng Tây nhanh chóng ra sau quầy thu ngân.

Quét mã, báo giá, sau đó lấy Trình Bác Diễn đưa ra, lúc thối tiền cho anh Hạng Tây bỗng có chút đắc ý.

Khi đưa tiền và hóa đơn cho Trình Bác Diễn cậu không nhịn được nhỏ giọng nói: “Thế nào? Có phải làm rất giống chuyện đó không?”

Trình Bác Diễn cười gật đầu: “Vốn chính là chuyện đó mà.”

Hạng Tây vui vẻ cười hai tiếng.

“Tôi ở trong xe chờ em.” Trình Bác Diễn bưng thùng sữa đi ra ngoài.

Hạng Tây tan làm thay đồ xong, chạy ra ngoài mở cửa xe, Trình Bác Diễn đang ngồi bên trong uống sữa.

“Sao anh lại chạy đến đây? Không phải nói là gọi điện cho em hả?” Cậu ngồi lên xe có chút vui lại có chút không tự nhiên hỏi.

“Không phải em đi làm sao, sợ em không tiện nhận điện thoại,” Trình Bác Diễn cười cười, “Hai ngày trước bận quá, phải trực ban, bệnh nhân cũng vô cùng nhiều, nên không liên lạc với em.”

“Không sao,” Hạng Tây cười rồi gãi đầu, lại lấy túi máy ảnh ra, “Đúng rồi, Tống Nhất đưa máy ảnh cho em, nói là anh bảo anh ấy đưa?”

“Ừ, mượn cho em dùng, cái máy này của cậu ta rất cao cấp, em học rồi dùng đi,” Trình Bác Diễn nói, “Chụp vài ba bức trước làm quen một chút.”

“Đến chữ bên trên em cũng xem không hiểu, toàn là chữ cái, cái này học sao,” Hạng Tây cau mày, “Hôm nay em mới dám viết tên mình mà.”

“Viết lên áo à?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Ừm, tự em cảm thấy cũng không tệ.” Hạng Tây búng ngón tay.

“Viết cho tôi xem với, tôi còn chưa thấy đâu,” Trình Bác Diễn đưa tay đến trước mặt cậu, “Viết thế nào đây?”

Hạng Tây nhìn tay Trình Bác Diễn, đột nhiên thấy hồi hộp, ngây ra nửa ngày mới lấy cây bút từ trong balo ra, tìm tư thế trên tay Trình Bác Diễn thêm nửa ngày nữa, cuối cùng cẩn thận cầm tay anh.

Trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, tất cả tiếp xúc giữa cậu và Trình Bác Diễn tối hôm đó hiện lên trước mắt, cậu ôm Trình Bác Diễn, tay Trình Bác Diễn đặt trên mắt cậu, chạm vào lệ chí của cậu, phác họa môi cậu……

Cuối cùng cảnh tượng làm cậu choáng hết cả lên, nhanh chóng cúi đầu viết chữ lên lòng bàn tay Trình Bác Diễn.

Viết cả buổi mới xong, cậu lập tức thả tay Trình Bác Diễn ra.

“Viết cũng rất đẹp đấy.” Trình Bác Diễn nhìn, cười nói.

“Phải không!” Hạng Tây vừa nghe thấy được khen, lập tức quay đầu qua, “Em cũng cảm thấy viết rất đẹp, tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi, em còn trang trí thêm cái khung nữa…….”

“Thêm cái khung?” Trình Bác Diễn sửng sốt, “Thêm cái khung gì?”

“Là cái khung ở ngoài cái tên, nhìn rất chất,” Hạng Tây nói rồi kéo tay anh qua chuẩn bị vẽ lên, “Em vẽ cho anh xem……’

“Đợi đã,” Trình Bác Diễn ấn giữ tay cậu, “Khung vuông à?”

“Đúng thế.” Hạng Tây nhìn anh.

Trình Bác Diễn há miệng cả buổi nói không ra lời, cuối cùng tắt động cơ xe: “Đi đi lấy áo của em ra đây.”

“Sao thế?” Hạng Tây không hiểu.

“Thêm khung vuông bên ngoài tên là……” Trình Bác Diễn làm thanh cổ họng, “Là biểu thị người đã qua đời.”

“……..Đệt mợ?” Hạng Tây sững một lúc mới rống lên một tiếng, “Đệt mợ!”

Không đợi Trình Bác Diễn nói tiếp, cậu đã đẩy cửa nhảy xuống xe, chạy về trong tiệm.

Trình Bác Diễn có chút bất đắc dĩ, lại có chút muốn cười, Hạng Tây cầm trở về xe, giơ cổ áo lên với anh: “Là như vậy hả! Là như vậy hả!”

Trình Bác Diễn nhìn liền vui vẻ: “Đúng, em nghĩ cái gì vậy?”

“Em đúng là đậu má!” Hạng Tây trừng cái tên trên cổ áo, “Mẹ nó cái này phải làm sao đây!”

“Tôi giúp em làm,” Trình Bác Diễn xoay tay lấy dịch khử trùng để ở trên xe xịt ấn lên mặt cậu, “Em còn đậu còn đệt nữa thì tôi sẽ cho em biết thứ này có vị ngọt hay vị mặn.”

Hạng Tây không lên tiếng, liếc mắt nhìn dịch khử trùng còn đang ấn lên mặt mình: “Là vị chanh nhỉ?”

Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, đặt cái chai về lại chỗ cũ, cầm lấy áo cậu, dùng tay sờ cái tên đó: “Còn là bút dầu à…..”

“Giặt sạch được không?” Hạng Tây rất phiền muộn, “Em…….không có văn hóa đúng là quá tra tấn mà.”

“Cái này giặt chắc chắn không sạch được,” Trình Bác Diễn lại chà cổ áo, chậc một tiếng, “Cái áo này em chưa từng giặt nhỉ?”

“Ây!” Hạng Tây gào một tiếng, “Bệnh sạch sẽ của anh có thể tém tém lại không vậy! Bây giờ là lúc nói áo đã giặt hay chưa hả! Cái chữ này phải làm sao đây!”

“Ôi em đừng hét nữa, tôi mà ở với em thêm trận nữa chắc phải đi kiểm tra thính lực mất,” Trình Bác Diễn cười nửa ngày, gấp áo cậu lại đặt ra đằng sau, “Chắc chắn tôi có thể giặt sạch cho em.”

“Có thể giặt sạch thật hả?” Hạng Tây nhìn anh.

“Có thể.” Trình Bác Diễn cười gật đầu, khởi động xe.

Hạng Tây dựa vào lưng ghế không nói chuyện, bỗng cảm thấy rất an tâm.

Không phải vì Trình Bác Diễn nói có thể xóa cái tên với cái khung kia, mà là vào lúc cậu đang cảm nhận các loại khó chịu bất an lớn nhỏ, Trình Bác Diễn vẫn luôn luôn bình tĩnh nở một nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi