KHÔNG LÀ BÈ BẠN BÌNH THƯỜNG

Lại một tuần mới.

Nhiệm vụ hôm nay của ba người Triệu Diên Gia, Lục Hợp và Diệp Bạch là tư vấn.

Trên đường có một quầy café nhỏ mới mở, không có cửa tiệm, chỉ có một cửa sổ nhỏ, café ngon hơn café hòa tan, họ khuyến mãi khai trương nên mua ba ly tặng một ly, Diệp Bạch mua một lúc sáu ly.

Triệu Diên Gia nhấp một ngụm, cảm thấy khó có thể nuốt xuống. Cậu cầm cốc lên nhìn, bắt chước theo bao bì của Starbucks.

Cậu thành thật nhận xét: “Mùi vị kinh khủng, giống nước toilet vậy.”

Diệp Bạch trừng cậu: “Không uống trả đây, chiều anh quá rồi.”

Cậu nói thêm: “Giống Starbucks.”

Diệp Bạch muốn giật lại cốc café, cậu mới chậm rãi bổ sung: “Giống như nước toilet Starbucks vậy.”

Hôm nay Hà Nghiên Minh không đi công tác, cũng không lên tòa, anh nhàn nhã ngồi trong văn phòng, uống cốc Americano đá, nhấp một ngụm rồi khà lên thành tiếng, anh uống không biết café ngon dở: “Thế à, nước toilet này uống khá ngon đấy.”

Hôm nay Chu Chức Trừng đến Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, lần trước chân cô bị thương nên không đi, hoãn cuộc hẹn đến hôm nay. Văn phòng Trung tâm không thể sắp xếp nhiều người cùng đến nên hôm nay cô không dẫn theo mấy luật sư tập sự.

Chu Chức Trừng: “Luật sư Hà hôm nay ở văn phòng cùng ba người, có vấn đề gì thì cứ hỏi luật sư Hà.”

“Còn chị?” Triệu Diên Gia hỏi.

“Đi Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên.”

“Còn luật sư Giang?” Triệu Diên Gia lại hỏi.

“Anh ấy tự quyết định.”

Chu Chức Trừng nói với Diệp Bạch: “Hôm nay em sắp xếp thời gian cắt tài liệu hôm trước phát sóng ra, hoặc không cắt video thì em viết một bài liên quan lên tài khoản chung, viết xong gửi chị xem trước đã.”

Diệp Bạch phiền nhất là việc viết bài này, giống như hồi nhỏ đi tham quan vui vẻ, về nhà lại bị bắt viết cảm tưởng về chuyến tham quan đó vậy.

Cô ra vẻ tội nghiệp nhìn Chu Chức Trừng: “Em cắt video, để Lục Hợp viết bài nha!”

Chu Chức Trừng không ép, đồng ý.

Vì vậy hôm nay nếu không có khách đến tư vấn thì Triệu Diên Gia nhàn nhất. Cậu chạy đến tán gẫu với Hà Nghiên Minh, luật sư Hà có kinh nghiệm giải quyết vụ án phong phú truyền thụ đạo lý, giải thích thắc mắc, một người hỏi, một người đáp theo tâm trạng.

“Luật sư Hà, thường ngày tiếp đón khách có gì cần đặc biệt chú ý không?”

“Học cách lắng nghe, đừng ngắt lời khách, tự mình rút ra những điểm chính, nhớ ghi chép lại, làm nhiều sẽ biết nhiều.” Hà Nghiên Minh tùy ý.

Triệu Diên Gia cũng đặt nhiều câu hỏi, vị trí trại tam giam có khó tìm không? Có tìm thấy trên bản đồ không? Làm sao để tìm? Luật sư lên tòa án làm việc có bị lúng túng không?

Hà Nghiên Minh không có nguyên tắc khi giải quyết các vụ án, anh dựa vào kinh nghiệm mà thành, thế nên muốn bảo anh dẫn dắt người mới thì không biết nên hướng dẫn thế nào, sau khi bị hỏi mấy vấn đề thì mất kiên nhẫn.

Anh nói chiếu lệ: “Những chi tiết vụ án người khác không thể dạy được, cậu làm nhiều thì tự nhiên sẽ biết thôi.”

Diệp Bạch nghe vậy, đúng lúc vừa cắt xong video, cô thần bí mở một thư mục trên máy tính, nói: “Để tôi cho cậu xem một thứ, đây là “Quỳ hoa bảo điển” của Khai Luân chúng tôi.”

Hà Nghiên Minh cười, không phản bác.

Diệp Bạch: “Đây là do luật sư Chu biên soạn, tôi chưa từng thấy luật sư nào hướng dẫn tận tâm hơn chị ấy.”

Thư mục có rất nhiều điều.

Có “Vị trí và thông tin liên lạc cơ quan cảnh sát – kiểm sát – tư pháp của huyện Nam Nhật và thành phố”, ghi chú bao gồm cả cảm nhận cụ thể của cô sau khi tiếp xúc, có “Vị trí, số điện thoại văn phòng các trại tạm giam và các văn phòng trọng tài”, có đủ loại định dạng mẫu văn bản, chẳng hạn như thông báo rủi ro, ủy quyền xem xét, đơn khởi kiện,..v..v… cùng những việc cần chú ý khi đến liên hệ làm việc tại các cơ quan cảnh sát – kiểm sát – tư pháp.

Quả thực đầy đủ đến mức có thể xuất bản thành sách mang tên “Hướng dẫn toàn diện nhất dành cho luật sư tố tụng.”

Hà Nghiên Minh chậm rãi: “Trừng Trừng có trách nhiệm, ở địa phương nhỏ như thế này của chúng tôi, thị trường pháp luật nhỏ, sư phụ – đệ tử về cơ bản là có mối quan hệ cạnh tranh, văn phòng luật cũng không có hệ thống đào tạo cụ thể nên rất nhiều luật sư có kinh nghiệm không muốn dẫn dắt chứ đừng nói đến việc cầm tay chỉ việc cho người mới, người mới muốn phát triển thì chỉ có thể tự mình sờ s0ạng mà thành, chỉ có mình Trừng Trừng ngốc mới sắp xếp mọi kỹ năng này cung cấp miễn phí cho luật sư thực tập.”

Lục Hợp xem thư mục, không khỏi cảm khái.

Anh có thể nhận ra tâm huyết và thiện ý của Chu Chức Trừng, cô đi đường vòng, vì vậy nỗ lực tránh điều đó cho thế hệ tương lai của văn phòng luật.

*

Huyện Nam Nhật không có Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, chỉ có trong nội thành nên Chu Chức Trừng và Giang Hướng Hoài lên xe buýt vào nội thành.

Đi gần một giờ, Chu Chức Trừng không thích mùi xe buýt nên lên xe bắt đầu chợp mắt, nhưng mấy phút sau thì cô ngủ thật. Xe buýt phanh gấp, đầu cô đập vào kính đau điếng, cô mở mắt ra.

Cùng lúc đó, một cánh tay duỗi qua vai cô, vòng quanh cổ, nhẹ nhàng ấn đầu cô để cô dựa vào vai anh.

Giang Hướng Hoài nói khẽ: “Ngủ đi.”

Chu Chức Trừng không phản đối, chiều cao hai người tương thích, hơn nữa anh có tập thể hình nên vai rộng, dựa vào ngủ rất thoải mái, nếu không phải quan hệ hai người không thích hợp thì cô còn muốn ôm cổ anh mà ngủ.

Giang Hướng Hoài cười, hâm mộ khả năng ngủ của cô, ồn ào như vậy mà nói ngủ là ngủ.

Xe buýt ra khỏi đường hầm, ánh nắng trưa xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mặt cô, cô vô thức quay mặt đi tránh nắng, vùi đầu vào cổ anh, đôi môi mềm mại chạm vào động mạch cổ anh nóng bừng.

Ý cười trong mắt anh càng sâu, anh giơ tay che trên mắt cô, chắn ánh nắng chói chang. Cả đường đi, tư thế anh không thay đổi, dần dần tay tê cứng.

Ông chú bên kia nhìn thấy nói với anh: “Cháu cưng bạn gái quá, không mệt à? Cháu có áo khoác mỏng đấy, lấy che nắng cho con bé.”

Giang Hướng Hoài chỉ cười cười không đáp.

Đúng lúc Chu Chức Trừng thức giấc, nghe vậy thì cười nói với ông chú: “Không phải bạn gái đâu ạ, đây là anh trai cháu.”

Ông chú nhìn nhìn hai người, ánh mắt hơi lạ, cuối cùng không băn khoăn vấn đề đó nữa mà hỏi: “Vậy hai đứa đi đâu? Chú đến thăm vợ, bà ấy ở nhà con gái phụ chăm cháu ngoại.”

Chu Chức Trừng: “Tụi cháu đi Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên.”

“Hả?” Chú sửng sốt, “Đi làm gì?”

Tâm trạng Chu Chức Trừng tự dưng rất tốt, ánh nắng tươi đẹp, ngồi trên con đường mà thời cấp 3 cô phải đi qua, bên cạnh còn có người cô thầm mến từ thời thiếu niên.

Cô bịa: “Trước đây anh ấy ở Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, bây giờ quay lại thăm đấy ạ.”

Chú lại kinh ngạc: “Nhìn không ra đó.”

Chu Chức Trừng nói: “Ai cũng có lúc mắc sai lầm mà.”

“Vậy cũng phải, chỉ cần biết sửa sai là tốt, ai cũng cần có cơ hội làm lại từ đầu.

“Dạ phải.” Môi Chu Chức Trừng cong lên.

Xe buýt vào thành phố phải chuyển sang một tuyến khác để đến Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên.

Hai người vừa lên xe buýt, Thái Mai đã gọi điện thoại cho Chu Chức Trừng, bên bà ồn ào, bà đang rất giận: “Anh trai con là thằng nhóc chết tiệt, mẹ Khương Lê đang làm ầm lên trong tiệm chúng ta nói anh con ngủ với con gái bà ta không chịu trách nhiệm, bây giờ con gái bà ta không còn là con gái trinh trắng, bị người ta coi thường nên chúng ta phải có động thái gì mới được.”

Chân mày Chu Chức Trừng nhảy dựng: “Làm sao mẹ cô ấy biết?”

Thái Mai giận dữ: “Thì ra là thật?! Bà ta nói có người nói bà ta biết sau lần mai mối với Khương Lê!”

Chu Chức Trừng nghĩ ngay đến Khưu Hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi