KHÔNG LÀ BÈ BẠN BÌNH THƯỜNG

11 giờ đêm.

Chu Quốc Hoa ngồi trong tiệm tạp hóa Mai Mai, ông đẩy gọng kính, không thể xem TV nổi nữa, lúc nhìn chằm chằm đồng hồ đang quay, lúc vươn cổ nhìn ra con đường ngoài cửa, mày nhíu chặt, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: “Giỏi cho cái thằng nhóc tỉnh ngoài, mấy giờ rồi còn không đưa Trừng Trừng về nhà? Trời mưa lớn như vậy.”

Ông cầm điện thoại định gọi cho Trừng Trừng, tự nhủ thầm: “Mình chỉ nói mình muốn đưa dù cho ‘a mệnh” của mình, không phải giục con bé về, cũng không phải quản lý nó…” (Chú thích: A mệnh: như chương 9, là cách gọi của người lớn dành cho con cháu cưng của mình.)

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ con bé cho rằng ông nội quản lý chặt quá thì sao? Nhưng bất kể thế nào thì chưa kết hôn không được ngủ bên ngoài, yêu thì yêu, tối phải về nhà ngủ.

Thái Mai quét nhà xong, thấy ông vẫn còn rối rắm: “Được rồi, đi ngủ thôi, con cháu lớn thì có suy nghĩ riêng, ông đừng xen vào nhiều vậy, thời thế thay đổi rồi.”

Chu Quốc Hoa tức giận: “Thay đổi thế nào thì cũng không được, ít nhất cũng phải làm đám hỏi trước.”

“Vậy ông gọi Trừng Trừng đi.”

“Tôi không gọi, muốn gọi thì bà gọi.”

“Ông là ôn tốt, còn để tôi làm mệ xấu đúng không? Tôi cũng không gọi.” Thái Mai sao lại không biết ông nghĩ gì, xúi ông, “Ông có thể gọi Hướng Hoài.”

Hai người đang cãi nhau thì mắt Chu Quốc Hoa sáng lên, “Ồ”, Trừng Trừng cuối cùng đã về.

Thái Mai vội vàng ra cửa, nói với hai người chạy trong mưa: “Mau chạy vào nhà đi, mưa lớn vậy, sao hai đứa ướt nhem thế này? Mắc mưa à? Không tìm chỗ tránh mưa trước?”

Chu Chức Trừng kéo Giang Hướng Hoài chạy nhanh vào tiệm.

Ban nãy khi Triệu Diên Gia vào, cô quyết định về nhà tốt hơn, nhưng không thể thay quần áo nên đành mặc lại quần áo ướt, Giang Hướng Hoài cũng bắt chước theo.

Thái Mai nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của hai người, xót ruột: “Đi tắm trước đi, coi chừng cảm lạnh.” Bà quay sang nhìn Chu Quốc Hoa: “Đến phòng Bỉnh Trừng tìm quần áo cho Hướng Hoài thay đi.”

Chu Quốc Hoa cau mày không vui, tắm xong rồi sẽ ngủ lại sao? Không được.

Giang Hướng Hoài vội vàng: “Mệ, không cần đâu, con về khách sạn tắm.”

Thái Mai tức tối vỗ lên vai Chu Quốc Hoa, nói với Giang Hướng Hoài: “Con đừng để ý ông già chết tiệt này, mưa to thế này, con quay lại khách sạn chắc chắn sẽ bị cảm. Đêm nay con cứ ở nhà chúng ta đi, phòng trống nhiều mà.”

“Không được.” Chu Quốc Hoa lập tức phản đối, tuy ông muốn cháu rể nhưng quy củ phải có.

Giang Hướng Hoài mím môi: “Mệ, con nên về ạ, đừng để ôn khó xử…”

“Khó xử cái đầu.” Thái Mai càng nói càng tức, “Chờ chút, mệ đi lấy cho con, đêm nay đừng về, nghe chưa?”

Bà nói xong đi lên lầu.

Giang Hướng Hoài làm vẻ khó xử: “Ôn…”

Chu Quốc Hoa cười lạnh lùng, còn gì không rõ, tên nhóc tỉnh ngoài này cố tình. Ông liếc Giang Hướng Hoài, hừ: “Nếu thật sự có lòng muốn có kết quả tốt với Trừng Trừng thì hai bên gia đình phải gặp nhau.”

Giang Hướng Hoài đã cân nhắc vấn đề này, nói: “Đợi ghi hình chương trình xong, con sẽ đưa bố đến huyện Nam Nhật, nếu ông ấy không đến thì dì con sẽ đến.”

Anh ngập ngừng rồi vẫn nói thật: “Mẹ con bị chứng rối loạn lưỡng cực, cảm xúc không được ổn định, nhưng chuyện của con con có thể tự quyết định.”

Chu Quốc Hoa nghe vậy, nếp nhăn giữa mày càng sâu, đang muốn nói thêm gì đó thì Thái Mai trên lầu đã kêu: “Hướng Hoài, mau lên đây tắm nước nóng.”

Chu Quốc Hoa: “Con đi tắm trước rồi nói sau.”

*

Giang Hướng Hoài từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Chu Chức Trừng ngồi ở mép giường.

Drap giường cũng là Thái Mai mới trải lên, drap làm bằng vải thô màu hồng, làm thủ công hoàn toàn, có hoa văn mẫu đơn, màu sắc tương phản rực rõ, đúng kiểu mệ Thái thích.

Cô nhìn bộ đồ ngủ anh mặc, bật cười. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc áo ngủ hoạt hình màu vàng tươi, không hợp với gương mặt anh, phía trước còn in hình chú corgi đáng yêu, phía sau in hai chữ “Nam thần”, chẳng ra sao cả.

Mệ Thái cũng đi vào nhìn, rất hài lòng: “Phải nói là mắt nhìn của mệ quá tốt, đây là đồ mới đó, mùa trước lúc giảm giá mệ mua cho Bỉnh Trừng, nó còn chưa mặc đâu. Con đoán xem bao tiền, 34 tệ cả bộ, 170 tệ giảm còn bao nhiêu đó thôi. Làm bằng cotton hoàn toàn, chất lượng tốt, mặc thoải mái phải không?”

Giang Hướng Hoài rất phối hợp, mỉm cười: “Dạ, thoải mái lắm.”

Chu Chức Trừng nghi ngờ đời này anh còn chưa từng mặc đồ giá 170 tệ.

Thái Mai lấy quần áo anh thay ra đi giặt, nói: “Mệ giặt cho con, để qua đêm xem mai có khô được không, không được thì con mặc đồ Bỉnh Trừng.”

Bà nghĩ tới gì đó, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào đũng qu@n Giang Hướng Hoài.

Giang Hướng Hoài sắc mặt bình tĩnh nhưng tay lại suýt tí theo bản năng mà che lại. Ánh mắt mệ làm anh sợ, anh chưa thích ứng với sự thân mật của mệ, quan hệ của anh với người nhà thiên về lạnh nhạt, ác liệt, mẹ anh cũng không thể quan tâm việc anh mặc qu@n lót gì.

Mệ Thái: “Qu@n lót lụa này thế nào?”

“Tốt ạ.”

“Màu tím đó. Lúc mệ mua bà chủ nói, phải mua màu này, phát tài tốt mệnh.”

Chu Chức Trừng tò mò: “Tại sao?”

Thái Mai: “Tím đít phát tài đó, bà chủ người phương Bắc, bà ấy nói đít là chỉ mông ấy mà.”

Chắc chắn phát tài.

Chu Chức Trừng hiểu ra, lăn ra cười to. Trò chơi chữ đồng âm này lại trùng hợp với người địa phương, mấy thế hệ lớn tuổi như ông bà nói tiếng phổ thông không phân biệt được âm lưỡi. (Chú thích: 紫腚发财 [Zǐ dìng fācái] tử (tím) đĩnh (mông) phát tài, 指定发财 [Zhǐdìng fācái] chỉ định/xác định phát tài.)

Thái Mai đi rồi, cô không khỏi nhìn chăm chăm vào mông Giang Hướng Hoài mà cười.

Giang Hướng Hoài cong cong mi mắt, nói với cô: “Tối nay hai lần.”

“Cái gì?”

“Nếu đã vậy để anh cho em xem.” Anh gật đầu, giả vờ muốn cởi qu@n.

Lúc này cô mới hiểu, bắt chước anh: “Không được, vị thành niên không được xem.”

Anh cười thành tiếng, cúi người ôm cô, mùi sữa tắm trên người hai người giống nhau.

Anh nói: “Ôn hẹn anh nói chuyện, anh sẽ nói thật với ôn, cha mẹ anh sẽ có trở ngại nhưng anh sẽ giải quyết, em hãy tin anh.”

Cô không lên tiếng, giơ tay ôm lại anh.

Anh nghiêng đầu hôn lên vành tai lành lạnh của cô: “Em nhớ dì anh không?”

“Nhớ.”

“Mẹ anh không dễ nói chuyện, có thể bà cũng không đồng ý, nhưng bà ấy ở cách xa 2000km, bà không rời khỏi Bắc thành, không ảnh hưởng gì. Lần sau gia đình hai bên gặp nhau, anh sẽ mời gia đình Triệu Diên Gia đến đây, dì dượng với anh chính là cha mẹ.”

Chu Chức Trừng nghe ra giọng trầm buồn của anh, cô muốn an ủi nhưng lại không nói gì.

Trong đầu cô hiện lên ý nghĩ, nếu là Chu Chức Trừng năm đó, lúc này cô sẽ nói với anh, không sao cả, sau này anh có em. Nhưng Chu Chức Trừng hiện tại lại không thể lạc quan và ngây thơ như vậy. Mấy năm chia ly là có thật, đã từng thương tổn cũng là thật, huống chi theo tuổi tác dần lớn lên, cô hiểu rất rõ ràng buộc huyết thống thân tình sao có thể dễ dàng thay thế bằng người yêu.

Ít nhất là đối với cô, ôn mệ là không ai thay thế được, dĩ nhiên cô cũng sẽ không ép Giang Hướng Hoài lựa chọn giữa gia đình và người yêu.

*

Giang Hướng Hoài với ôn Chu, mệ Thái trò chuyện nửa giờ, anh kể ngắn gọn việc anh trai bị tai nạn qua đời đã mang đến bóng ma cho gia đình.

Chu Quốc Hoa nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Thái Mai cũng không ngủ được.

Hai ông bà cụ trò chuyện trong đêm.

Thái Mai nói trước: “Hướng Hoài cũng đáng thương, cha mẹ nó không thương nó. Một đứa con đã không còn, phải nên quý trọng đứa còn lại chứ? Sao lại có người làm cha mẹ như thế, còn trách tội một đứa trẻ vô tội, cứ thế mà mất cả hai đứa con.”

“Thì đáng thương, nhưng tôi lo Trừng Trừng đi theo nó thì cũng khổ.” Ôn Chu nghĩ đến Trừng Trừng bị người ta ức hiếp thì muốn khóc. Đây là “a mệnh” mà ông thương từ nhỏ tới lớn, “Quan hệ của nó với cha mẹ kém như vậy, cha mẹ nó không nhắm vào Trừng Trừng mỗi ngày sao? Loại gia đình như vậy là tra tấn người khác.”

“Không phải trước đó nó nói sẽ sống ở Nam Nhật sao? Nhà đã mua rồi, ở ngay dưới mắt chúng ta, cũng không có gì phải lo, tôi còn có thể giúp Trừng Trừng trông con.”

“Nói thì sao cũng được, trước kia tôi nghĩ cha mẹ nó có thể thông tình đạt lý chút…” Chu Quốc Hoa không thể nói lời quá khó nghe. Ông nghĩ đến những lời thành khẩn Giang Hướng Hoài vừa nói, ông sống cả đời, cũng xem như đã gặp đủ loại người, thằng bé đúng là chân thành, cũng đúng là có năng lực, có tinh thần trách nhiệm, quan trọng là Trừng Trừng thích nó. Nhưng hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình.

Trong phòng yên lặng, chỉ còn tiếng tíc tắc kim đồng hồ treo tường.

“Thưa ôn mệ, con biết ông bà lo lắng tình hình cha mẹ con, không chỉ có hai người, con cũng thường xuyên cảm thấy tự ti vì họ, thậm chí trước đây còn không dám để Trừng Trừng biết chuyện trong nhà. Đối mặt với em ấy, con chưa từng có cảm giác ưu việt. Ông bà đã nuôi dạy em ấy rất tốt, tốt đến mức con cảm thấy dùng bất kỳ từ ngữ nào hình dung cũng không đủ. Những người lớn lên trong tình yêu luôn tỏa sáng rực rỡ, nếu chúng con có con gái, con cũng sẽ nuôi con bé như ông bà đã nuôi dạy Trừng Trừng.

Con yêu Trừng Trừng, vì vậy sẽ không để em đi theo con chịu khổ. Em lưu luyến gia đình, thích huyện Nam Nhật, muốn ở lại bầu bạn cùng ông bà. Con sẽ không dùng tình yêu của con để bắt em rời khỏi đây. Đồng thời, con lựa chọn ở lại Nam Nhật cũng vì chính bản thân mình, không phải vì Trừng Trừng. Con tuyệt đối sẽ không nói, con vì em ấy mới từ bỏ cương vị cộng sự công ty luật, lương cao, tương lai, quê nhà lẫn người thân, áp lực này vốn không liên quan đến em, là chọn lựa cuộc đời của chính con.

Con sẽ lo liệu tốt việc cha mẹ, nhưng với con mà nói, sự chúc phúc cùng tán thành của họ chỉ là chuyện vặt vãnh. Dì dượng con rất thích Trừng Trừng, họ sẽ đến Nam Nhật để bàn chuyện cưới hỏi với ông bà. Còn về công việc, con đã gửi thư từ chức đến công ty luật rồi. Thưa ôn, trước đây con nói với ôn những lời đó đều đã có cân nhắc, bao gồm việc ở rể và bất động sản.”

Chu Quốc Hoa nghĩ tới đây, nhẹ giọng phàn nàn: “Nó nói chuyện văn hoa, nghe mà mệt, gì mà yêu không yêu, nghe không hiểu lắm.”

“Nói chung là khen chúng ta nuôi dạy con cháu tốt.”

“Còn phải nói.” Chu Quốc Hoa không khỏi tự hào. Ông nuôi dưỡng một cô bé con thành luật sư Chu bây giờ, cảm giác thành tựu này không thể giải thích rõ được.

Ông lại hỏi Thái Mai: “Bà nói xem cha mẹ nó sẽ đồng ý cho nó ở rể sao?”

“Tưởng bở, cha mẹ nó ngay cả việc cưới xin cũng không đồng ý.” Thái Mai cười lạnh, “Nhưng không cần phải ở rể, mất công lại nghe người ta bàn ra tán vào đủ chuyện, cũng không cần nói cái gì gả tới gả đi. Cứ như trước, coi như hai đứa cùng xây dựng một gia đình nhỏ, nó tình nguyện ở lại Nam Nhật.”

Chu Quốc Hoa hiển nhiên hơi mất mát, nhưng cũng có thể chấp nhận. Ông hỏi sâu xa: “Vậy con Trừng Trừng mang họ ai?”

“Ông quan tâm nhiều vậy làm gì, không phải họ Chu thì ông không phải là ông cố à? Vậy cũng không cùng họ Thái của tôi, có phải tôi không nên nhận con cháu không? Mấy người đàn ông các người đúng là gì lợi cũng muốn chiếm, sao ông không cho con Chu Bỉnh Trừng mang họ Khương Lê?”

Chu Quốc Hoa giận: “Chu Bỉnh Trừng có nghe lời tôi nói sao? Chỉ biết chọc tức tôi, con nó thích lấy họ ai thì lấy.”

Thái Mai nảy ra một ý: “Vậy được, đến lúc đó con Trừng Trừng sẽ rút thăm, bắt được họ gì thì lấy họ đó.”

Đứa bé còn chưa thấy bóng dáng mà Chu Quốc Hoa đã chuẩn bị ngày mai đi cầu trời phù hộ cho đứa bé mang họ Chu.



Có lẽ con người quá hạnh phúc sẽ có cảm giác trống rỗng không thật, như bước lên đám mây rồi đột ngột dẫm hụt, rơi xuống.

Sau khi Giang Hướng Hoài đến Nam Nhật thì giấc ngủ anh khá tốt, nhưng tối nay anh lại mất ngủ, huyệt Thái dương đau như kim châm. Người vô cùng mệt mỏi nhưng thần kinh lại cực kỳ phấn chấn, có cảm giác như ai đập mạnh vào đầu liên tục.

Anh không mang thuốc, ngực khó chịu, ngột ngạt, cảm giác hoảng hốt vô cớ.

Mãi đến gần sáng, anh mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cảnh trong mơ ban đầu tối đen, trống rỗng, sau đó lại tràn ngập màu máu đỏ tươi, khắp nơi tiếng xe, tiếng người, tiếng còi cảnh sát chói tai khiến người ta sợ hãi. Anh trai nằm bất động trên vô lăng, mẹ khóc lóc mắng anh: “Sao mày không chết đi? Tại sao người chết không phải là mày?”

Anh biết rõ đây là mơ, nhưng không thể nào tỉnh dậy. Anh đau khổ vùng vẫy, mãi đến khi có bàn tay cầm tay anh, tựa như có người dịu dàng gọi anh, vớt anh khỏi ác mộng.

Anh mở bừng mắt, trời sáng rực, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi bên giường, nắm chặt tay anh.

Anh ôm chặt người đó: “Trừng Trừng.”

“Là Gia Gia.” Triệu Diên Gia nhéo cổ họng, để mặc anh ôm, còn giả vờ như bà mẹ mà vỗ vỗ sau lưng anh: “Gặp ác mộng sao? Hoài Hoài, ngoan nha, đừng sợ, mộng ngược với thực…”

Giang Hướng Hoài bỗng cảm thấy ác mộng gì cũng không đáng sợ bằng hai tiếng “Gia Gia” “Hoài Hoài” này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi