KHÔNG LÀM ĐÀN ÔNG ĂN CƠM MỀM

Ai nấy đều nói trong lòng càng tiếc nuối điều gì, lại càng mơ tới thứ đó. Đường đi rất dài, ngoại trừ tài xế, phần lớn hành khách đều đang ngủ, Nghiêm Ngộ lại mới vừa tỉnh mộng, lòng bàn tay hắn mơn trớn đỉnh đầu Tuân Xuyên, sau đó trượt đến lưng, bỗng nhiên cảm giác hết thảy đều là số mệnh.

Ô tô đến trạm, người khác xách hành lý lớn nhỏ, Nghiêm Ngộ ngoại trừ một cái túi du lịch, thì có thể nói là hai tay trống trơn. Sau khi xuống xe, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết là không muốn đi, hay là không biết nên đi hướng nào.

Bốn phía nhiều người, lui lui tới tới, thời gian trôi qua rồi lại chuyển đi nơi khác, nên không còn nhiều như vậy nữa. Ở một cái chốn nhỏ, náo nhiệt thì rất náo nhiệt, quạnh quẽ cũng rất quạnh quẽ.

Tuân Xuyên thấy thế, dắt tay hắn, mang theo chút ép buộc, kéo hắn đến trạm xe bên cạnh, một bước, hai bước, ba bước…

Nghiêm Ngộ tựa hồ không muốn đi tới, rút tay mình ra, lui về sau một bước.

Tuân Xuyên quay đầu lại nhìn về phía hắn, híp mắt một cái, cũng không thèm để ý, tự mình ngồi xuống ghế dài. Nơi này so với mùa đông năm ngoái, nhiều màu sắc tươi đẹp hơn, ở hàng cây xanh vừa trồng một chút hoa, nụ hoa sắc hồng nhạt, cành dài nhỏ, xinh xắn lung linh, lan can bảo hộ màu trắng vòng quanh núi, làm người đi đường không nhịn được mà nhìn lại lần nữa.

Nơi mình đã từng bỏ mạng, bây giờ là non sông tươi đẹp trong mắt người khác.

Tuân Xuyên không có phản ứng gì, duỗi chân, mũi chân lay lay, hai tay chống đỡ bên cạnh, cúi đầu nhìn con kiến ven đường.

Cậu dường như đơn giản là muốn tới nơi này ngồi một chút mà thôi.

Nghiêm Ngộ đứng cách cậu không xa không gần, một lát sau, vẫn đi tới, ngồi xuống cạnh Tuân Xuyên, vai kề vai, nhiệt độ xuyên qua tầng quần áo mỏng manh, truyền tới.

Tuân Xuyên nhìn ngựa xe như nước trước mắt, sau đó suy tư nói: Em vẫn cảm thấy anh rất lợi hại, mỗi lần em té ngã bị thương, anh luôn xuất hiện đầu tiên, chuyện gì đều có thể giải quyết, chuyện gì đều không làm khó được anh…”

Nghiêm Ngộ muốn nói mình kỳ thực rất vô dụng, nhiều năm như vậy đều ngơ ngơ ngác ngác, hắn là một đám cỏ dại, là một bãi bùn nhão, có như thế nào thì vẫn có thể sống, ở đâu cũng có thể sống, không giống Tuân Xuyên.

Nghiêm Ngộ ở đây, thể hiện đầy đủ bốn chữ đứng ngồi không yên, giống như chết ở đây không phải Tuân Xuyên, mà là hắn, miễn cưỡng đợi chốc lát, cuối cùng cũng kéo Tuân Xuyên rời đi, đi một khoảng xa: “Thời gian không còn sớm, trước tiên tìm nhà trọ, ngày mai ngồi xe về.”

Tuân Xuyên bị hắn dắt đi như bé ngoan, cũng không giãy dụa, chỉ là tình cờ nhìn bốn phía, quan sát tỉ mỉ nơi Nghiêm Ngộ sinh ra lớn lên này.

Thành phố X không tính là phồn hoa, càng không có khách sạn hạng sao gì, Nghiêm Ngộ mang theo Tuân Xuyên đi một đoạn, mới tìm được một khách sạn nhìn qua tương đối sạch sẻ, đóng tiền làm thủ tục nhận phòng.

Nghiêm Ngộ từ trong túi lấy quần áo đi tắm rửa, sau đó vào buồng tắm, Tuân Xuyên nằm ở trên giường, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại, đạp rơi mất một cái gối, tiếng nước chảy ào ào. Ở bên trong truyền ra thanh âm bình tĩnh của Nghiêm Ngộ: “Tối ngày mốt chín giờ, quỷ môn mở, lúc đó anh đưa em đi đầu thai.”

Tuân Xuyên ngừng lăn, sau đó khinh bỉ xì một tiếng: “Tại sao muốn em đi đầu thai?”

Nghiêm Ngộ mặc quần áo đi ra, sớm biết cậu không nghe lời như thế, vuốt mái tóc ẩm ướt ra sau, ngũ quan rõ ràng: “Bởi vì làm quỷ không có tiền đồ, anh cũng không có tiền đồ.”

Tuân Xuyên nghĩ thầm mình dựa vào cái gì mà nghe Nghiêm Ngộ, Nghiêm Ngộ bảo mình đi đầu thai, thì mình phải đi đầu thai sao, bất quá trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ là cực kỳ không thích ừ một tiếng, sau đó đưa lưng về phía hắn mà xem ti vi.

Nghiêm Ngộ đang bận lau tóc, vừa nhìn thấy bóng lưng cậu lẻ loi, động tác bỗng nhiên dừng lại một chút, Tuân Xuyên vừa quay đầu lại, phát hiện Nghiêm Ngộ ngơ ngác nhìn mình, cậu lườm hắn một cái: “Nhìn cái gì vậy.”

“Thấy em đẹp trai.”

Nghiêm Ngộ cười cười, đem khăn mặt ném sang một bên, sau đó ngồi lên giường, tiện thể kéo Tuân Xuyên vào lòng, dùng chăn che kín lại, hô hấp giữa hai người, dẫn theo những cảm xúc miên man khắng khít, như những sợi tơ lòng vẫn còn vấn vương, muốn cắt lại không tài nào cắt đứt.

Tuân Xuyên vốn không có ý định đi đầu thai, đáng chơi thì vẫn chơi, thỉnh thoảng đạp chăn hai lần, sau đó dùng remote đổi sang đài mình thích. Lòng dường như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, Nghiêm Ngộ lại từ phía sau ôm lấy hắn, đem mặt chôn ở cần cổ hắn, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Tuân Xuyên cảm giác kì lạ, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lại bị Nghiêm Ngộ che mắt, tầm mắt đen kịt một màu. Sau đó trên môi lại ấm áp, hàm răng bị ép cạy ra, có thứ mềm mại ấm áp mò vào, triền miên mà bá đạo.

Đầu ngón tay Tuân Xuyên run lên, remote rơi xuống dưới giường, cậu phản ứng lại, đẩy mà đẩy không ra, chỉ có thể ôm cổ Nghiêm Ngộ, dùng sức hôn đáp lại. Kết quả cả người chao đảo bị người đặt ở dưới thân, trong bóng tối, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mang theo một chút nhiệt độ đặt bên hông mình.

Tuân Xuyên muốn gỡ bàn tay che mắt mình ra, kết quả không gỡ được, chỉ có thể dùng lực một cách tàn nhẫn, hôn Nghiêm Ngộ lại cắn thật đau, may mà chưa chảy máu.

Đèn trên trần nhà sáng đến chói mắt, Tuân Xuyên lại không nhìn thấy, thân ở trong bóng tối, bất an mà kích thích.

“Nghiêm Ngộ… Nghiêm Ngộ…”

Giọng Tuân Xuyên mang theo tiếng nức nở, chỉ có thể bám chặt phía sau lưng hắn, ở phía trên lưu lại những đường hồng hồng.

“Anh đây.”

Nghiêm Ngộ nhấc chân cậu lên, đặt bên hông mình, bất chấp hôn lấy, trong lúc hoảng hốt có chất lỏng mang theo nhiệt độ rơi trên mặt Tuân Xuyên, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

“Nghiêm Ngộ… Nghiêm Ngộ…” Tuân Xuyên quay đầu, muốn kéo tay hắn xuống, âm thanh khàn khàn vụn vỡ, đứt quãng lạc điệu, “Để em nhìn anh… em muốn nhìn anh một chút…”

Nghiêm Ngộ ôm lấy chặt cậu, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Tuân Xuyên, khi nói nhỏ mang theo sự ôn nhu đã lâu không thấy: “Không cần nhìn, anh vẫn luôn ở đây…”

“Anh vẫn luôn ở đây…”

Tuân Xuyên không cử động, cậu siết chặt tay Nghiêm Ngộ, duy trì cái tư thế kia, nghe vậy bỗng nhiên uất ức mà bĩu môi, như là muốn khóc lên vậy: “Anh lừa em, em không tin anh.”

“Đừng khóc, anh vẫn luôn ở đây, ” Nghiêm Ngộ ôm cậu, âm thanh nghe không ra được cảm xúc, chỉ là nhiều lần, từng chút mà hôn cậu, vô thức nói: “Đều là tại anh không tốt…”

Tuân Xuyên nghe vậy hốt hoảng buông lỏng tay hắn ra, sờ soạng, xoa mặt Nghiêm Ngộ, đầu ngón tay chạm tới khóe mắt ẩm ướt của hắn, chợt dừng lại, sau một hồi, mới đè tiếng khóc nức nở ở cổ họng, mím môi run giọng nói: “Em không trách anh…”

Từ trước tới giờ không trách anh…

“Em chỉ là giận, giận anh chia tay với em, sợ anh tìm người khác, thích người khác rồi, sau này cũng không nhớ em nữa…”

Nghiêm Ngộ dường như muốn nói gì, nhưng lại không nói được, hắn lấy tay che mắt Tuân Xuyên ra, ngắm khuôn mặt này thật tỉ mỉ, chỉ cảm thấy vì sao chỗ nào cũng đẹp, không ai sánh bằng.

“Em cứ đi đầu thai đi, sau này anh không tìm ai, cũng không thích ai cả…”

Nghiêm Ngộ hôn khắp nơi trên gương mặt của cậu, an ủi sự tủi thân mà cậu đã giấu diếm, khi nhìn thấy Tuân Xuyên nhịn không khóc, trợn mắt lên nhìn mình, dường như lại trở về thời điểm thật lâu trước đây, nhìn thấy một Tuân Xuyên trước mặt người thì kiên cường, sau lưng người lại tự liếm vết thương mình.

Nghiêm Ngộ không nỡ để cậu chịu uất ức, thật sự không nỡ…

Một chút cũng không nỡ…

Không nỡ để cậu phát sốt ở dưới lầu dầm mưa chờ mình mà  hồi tâm chuyển ý, không nỡ để cậu bị người khác châm chọc cười nhạo, không nỡ để cậu chịu oan mà ức bất lực gào khóc.

Kết quả cứ chia tay, mà lại do dự thiếu quyết đoán, vô số lần không nỡ rồi lại quấn lấy nhau, cứ như vậy mà hại chết cậu.

Tuân Xuyên chui vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, con ngươi ôn nhuận như nước, như mèo con đang rên rỉ, Nghiêm Ngộ tắm xong lên giường, cậu liền nhích lại gần, vô thức cọ vào ngực hắn.

Nghiêm Ngộ ôm lấy cậu, hôn một cái lên mặt cậu, lại hôn một cái lên chóp mũi, cuối cùng hôn lên môi, hôn tới khi Tuân Xuyên ngượng ngùng, mới tắt đèn ngủ.

Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp yên tĩnh của một người, Nghiêm Ngộ ngủ không được, bỗng nhiên cảm giác thời gian trôi thật quá nhanh, nhìn hoa văn của tấm rèm bên cửa, bất tri bất giác hừng đông đã đến.

Một tia nắng sớm nhạt nhòa từ rèm cửa sổ chiếu qua khe cửa, Tuân Xuyên lắc lắc đầu, cả người như bạch tuộc cuốn lấy Nghiêm Ngộ, cau mày trốn vào trong chăn, kết quả lại bị kéo ra ngoài.

“Dậy đi, còn phải ngồi xe, tránh sơ sót, bị trễ đấy.”

Nghiêm Ngộ lấy quần áo mặc vào, không nhìn ra chút buồn ngủ nào, đường viền sườn mặt vẫn tuấn mỹ như trước, nhìn kỹ lại thấy những thứ không tả rõ, không nói rõ được, Tuân Xuyên nằm nhoài trên lưng hắn, lặng yên mở mắt, sau đó nhéo một cái bên hông của hắn mới buông ra.

Nghiêm Ngộ quay đầu lại nhìn về phía cậu, cũng không giận, thấy Tuân Xuyên rủ đầu xuống ngồi xếp bằng bên giường, tất nhiên là không tình nguyện, tay xoa đầu cậu, sau đó vào nhà tắm rửa mặt.

Dự định mua vé xe sáng sớm chín giờ, bên cạnh trạm xe có một chuỗi cửa hàng trà sữa có tiếng tăm, Nghiêm Ngộ mở dù đen, nhìn mặt trời chói chang, mua ly nước về, đưa cho Tuân Xuyên nói: “Uống không?”

Tuân Xuyên muốn nói không uống, mà nhìn qua cái ly trong suốt, phát hiện bên trong là nước nho mình thích, đá chạm vào nhau, phát ra tiếng vang nhỏ, tới gần uống một ngụm, lại thấy nếm không ra vị gì.

Cậu đưa cho Nghiêm Ngộ: “Anh uống đi.”

Nghiêm Ngộ nghe lời uống một ngụm, Tuân Xuyên hỏi hắn: “Vị thế nào?”

“Không mùi vị gì cả,” Nghiêm Ngộ móc cái túi vào đầu ngón tay, một tay bung dù, một tay dẫn cậu tới trạm xe, “Chua chua.”

Lần này bọn họ vẫn ngồi chỗ cửa sổ, Nghiêm Ngộ ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên cả người đầy mùi rượu và thuốc lá, nói chuyện nước bọt văng tứ phía, giày cởi một nửa. Gã ta hung hăng chen vào chỗ Nghiêm Ngộ, một cái túi để ở trên, một cái khác trực tiếp nhét vào chỗ trống dưới ghế Nghiêm Ngộ, lớn tiếng nói: “Này, nhường chút đi, nhường chút đi.”

Nghiêm Ngộ mắt lạnh liếc qua, khí chất quanh người không giống người lương thiện: “Ông nói ai cơ?”

Thân hình hắn cao to, ngũ quan tuấn mỹ một cách tà khí, khí thế cực kỳ áp người, gã trung niên kia khó giải thích mà cảm giác Nghiêm Ngộ là một tên khốn hung ác, cũng không dám lên tiếng, kép hành lý của mình xuống dưới chân, thấp giọng lẩm bẩm một câu khiến người ta nghe không hiểu.

Tuân Xuyên xem trò vui không chê chuyện lớn, chọt chọt Nghiêm Ngộ: “Hắn mắng anh đó.”

Nghiêm Ngộ nói: “Anh không điếc.”

Sau đó kéo Tuân Xuyên về, nắm lấy cái chân muốn đá gã trung niên kia, vững vàng cố định ở bên mình, người khác không nhìn thấy Tuân Xuyên, Nghiêm Ngộ làm một loạt động tác này khiến người ta nhìn vào thấy kì quái.

“Em chỉ biết trêu anh.”

Tuân Xuyên lườm hắn một cái, sau đó mới làm ổ trong lồng ngực của hắn, thấy gã trung niên bên cạnh đang ánh mắt nhìn bệnh nhân thần kinh mà chằm chằm Nghiêm Ngộ, một tia oán khí bắn ra, thân hình đối phương lệch đi, đầu mềm mại gục xuống, ngủ mất.

Nghiêm Ngộ giương mắt, nhìn ánh mắt có chút đắc ý của Tuân Xuyên, nghiêng người cản ánh mắt của người ngoài, nắm cằm cậu, hôn lên gò má, ngón tay thon dài nắm lấy rèm cửa sổ xe, kéo rất khít, ánh sáng mặt trời không chiếu vào được.

Tuân Xuyên nhắm hai mắt, lông mi vừa dài vừa dầy không khỏi rung động, cậu chậm rãi ôm cổ Nghiêm Ngộ, cùng hắn chen chúc trong chỗ ngồi chật hẹp, bụi trong không khí bay lên, ngoài cửa sổ là chốn núi rừng rực rỡ.

Buổi chiều Tô Tình di hồn trở về, cũng là lúc ánh dương cuối cùng trên bầu trời tiêu tán, các nhà các hộ đều về ăn cơm tối, cô đi ở trong hẻm nhỏ, nhìn thấy một người đàn ông bước đi lầm lũi đơn độc, phía sau là một thằng hề đang nhảy chân sáo, trên vai vác một cái chùy tỏa ánh sáng trong đêm tối.

Thằng hề phủ lên mặt một lớp sơn dầy, một cái mũi đỏ thẫm khoa trương, mặc một bộ quần áo bằng vải ghép, trong miệng phát ra tiếng cười hê hê quái dị, nhìn khiến lòng người hoảng loạn.

Lúc đi vào hẻm, trực giác Tô Tình mách bảo có chuyện không lành, cô dừng bước, người đàn ông tựa hồ cũng không phát hiện có thằng hề buồn cười đi theo phía sau mình một cách vô lý, kéo kéo dưới quần, chuẩn bị đi tiểu.

Trên tường xuất hiện cái bóng của cây chùy được phóng đại, giơ cao lên, rồi mạnh mẽ nện xuống. Trong phút chốc dường như nghe thấy tiếng xương sọ nát vụn, cả người người đàn ông run lên, một linh hồn hư vô trong nháy mắt thoát khỏi cơ thể, vỡ thành ngàn vạn mảnh, bị thằng hề nuốt vào bụng.

Tô Tình thấy thế kinh ngạc che miệng lại, nhanh chóng quay người bỏ chạy, tiếng bước chân vang vọng trong ngõ hẻm yên tĩnh, tim suýt là nhảy ra khỏi cuống họng.

Má ơi, nơi này sao lại có thêm một con mãnh quỷ cấp cao nữa thế, cô không biết làm sao, nguy rồi nguy rồi, vẫn là nhanh chóng chuồn đi thôi!

Tô Tình dường như mang theo hoảng loạn chạy về nhà, không ngờ dưới lầu lại đụng phải một thanh niên, hai người cùng lảo đảo lui về sau một bước.

“Ấy… Đau chết luôn.”

Tô Tình cao, thân thể cường tráng hơn một chút so với cô gái bình thường, bám vào cửa sắt mà đứng vững vàng, cô che đầu nhìn lại, thấy đối phương là thanh niên, nhìn kỹ, ra là Nghiêm Ngộ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

“Cái tên này, cậu chạy đi đâu, hôm nay tôi tìm cậu nửa ngày đấy, một đống việc đang chờ, tôi còn tưởng cậu biến mất khỏi thế gian rồi chứ.”

Nói, mà tầm mắt liền thấy hắn và Tuân Xuyên nắm tay, thần sắc mang theo một chút kì diệu.

Nghiêm Ngộ nói: “Về nhà một chuyến, ban ngày cô không ở nhà, chưa kịp nói cho cô biết.”

Sau đó nắm tay Tuân Xuyên đi lên lầu, Tô Tình theo sau, lòng vẫn còn sợ hãi liếc mắt nhìn về sau, giọng vẫn ôn nhu, lại mang theo lo lắng không che giấu được: “Nghiêm Ngộ, tôi mới vừa thấy ác quỷ cấp cao ở gần đây, chỗ này không thể ở lâu, ngày mai đám du hồn trong tay đi đầu thai, tôi phải dọn nhà.”

“Ác quỷ cấp cao?” Nghiêm Ngộ lấy ra chìa khóa mở cửa, sau đó quơ quơ tay đang nắm tay Tuân Xuyên: “Cô nói em ấy hả?”

Tuân Xuyên hừ lạnh, đạp hắn một cước.

Tô Tình xua tay: “Ai nha, không phải, so với cậu ta còn lợi hại hơn, không nhiều lời với cậu nữa, tôi phải lên lầu dọn hành lý, các cậu cũng nhanh chóng dọn đi.”

Nói xong vội vàng chạy lên lầu, giải thích chính xác cho cái gọi là phụ nữ như cơn gió, Nghiêm Ngộ thu ánh mắt lại, lắc đầu nói: “Thật là lợi hại.”

Hận trời cao mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy.

Rời đi chỉ trong buổi tối, lại về đến nhà, vẫn cảm giác như đã lâu không gặp, Nghiêm Ngộ ném túi lên trên ghế, ngồi không nhúch nhích, Tuân Xuyên ngồi ở trên bàn sách, nhẹ nhàng đụng chân hắn: “Anh muốn dọn nhà sao?”

Nghiêm Ngộ nắm chặt mắt cá chân lạnh lẽo của cậu, vuốt nhẹ chốc lát, không biết là gật đầu hay lắc đầu, chợt nhớ đến gì đó, sau đó nhìn Tuân Xuyên nói: “Hồn Trì Hạ vẫn còn ở chỗ anh, anh đi đưa cho Tô Tình.”

Sau đó kéo ghế đứng dậy, lại nhìn kỹ Tuân Xuyên, cúi người hôn anh một cái.

Tô Tình nói dọn hành lý, về nhà liền dọn hành lý, vô cùng nghiêm túc, trên mặt đất rối rắm đều là tạp vật, căn bản không giống chỗ phụ nữ ở, Nghiêm Ngộ gõ cửa: “Tôi vào được không?”

Tô Tình khom người, chỉnh vali, nghe vậy quay đầu lại nhìn, giọng cực kỳ êm tai: “Ai nha, khách quý, sao cậu lại tới đây, vào đi.”

Nghiêm Ngộ đi vào, mang bình ngọc đựng hồn thể Trì Hạ nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, suy nghĩ một chút, liền cởi ngọc hồ lô trên cổ, bên trong là hồn phách Tô Ngọc: “Làm phiền cô, ngày mai đưa các cô ấy đi đầu thai.”

Tô Tình nói: “Vị kia nhà cậu có cần tôi hỗ trợ không.”

Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi, kết quả phát hiện Nghiêm Ngộ không lên tiếng, kinh ngạc quay đầu lại: “Không phải chứ, cậu muốn tôi đưa cậu ta đi luôn à?!”

Nghiêm Ngộ dừng một chút: “Tôi tự đưa cũng được.”

Hắn phát hiện tấm hình bày trên bàn học, là cô gái tóc dài rất đẹp, cười duyên dáng, so với minh tinh còn đẹp hơn, đôi mắt ôn nhu, có chút giống Tô Tình, nhưng lại thực sự không có cách nào liên hệ hai người với nhau.

Nghiêm Ngộ còn đang nghi ngờ, chỉ nghe Tô Tình thở dài: “Cần gì chứ, sống không dễ dàng, ở cùng một chỗ thì càng không dễ, sinh tử cuộc tuy rằng không có cách nào giải, mà cũng chưa chắc là không tốt.”

Nghiêm Ngộ nghe vậy đầu ngón tay ngừng lại, nhấc mắt nhìn về phía cô ta: “Cô nói cái gì?”

Tay Tô Tình không ngừng đè quần áo xuống: “Tôi vốn không nên lắm miệng, chỉ là, ngày tôi mới tới, vị nhà cậu cho tôi xem một quẻ đồ, sinh tử cuộc, tính toán một chút, tuổi tác vừa khớp với cả hai người.”

Nghiêm Ngộ híp mắt một cái: “Cô nói cho em ấy biết?”

Tô Tình nhún vai: “Cậu ta hỏi, tất nhiên là tôi nói, cậu cũng đâu nói tôi không thể nói ra.”

Nghiêm Ngộ nghe vậy khóe miệng kéo kéo lên, như là muốn cười, nhưng lại không cười nổi, cuối cùng rời khỏi nhà Tô Tình, yên lặng đóng cửa lại, tay cầm nắm cửa mơ hồ thấy gân xanh.

Tô Tình đuổi theo, kéo cửa ra, thấy Nghiêm Ngộ chưa đi, xin lỗi cười cười, buông tay nói: “Nếu như cậu không đành lòng đưa đi thì nói, tôi cũng có thể giúp cậu đưa cậu ta đi đầu thai, tiện tay.”

Nghiêm Ngộ nói: “Không cần.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi