KHÔNG LÀM ĐÀN ÔNG ĂN CƠM MỀM

Hai bát mì kỳ thực không đủ cho hai thanh niên ăn, cũng chỉ no phân nửa, bất quá đây là ăn khuya nên không sao, cơm nước xong vẫn như cũ lại lăn giường, cuộc sống hằng ngày quả thật rất phong phú.

Gần Tết, ngày mai, trường học bắt đầu chính thức nghỉ, tiết cuối học sinh tâm hồn ai cũng có chút bay nhảy, mồm năm miệng mười thảo luận nên đi đâu chơi, căn bản là không có tâm tư nghe giảng bài. Lục Khởi đã sớm đặt vé xe về, trong lòng đột nhiên có chút thật muốn về nhà.

Lớp tài chính kết thúc tương đối sớm, Hoắc Minh Sâm trực tiếp trắng trợn chạy tới khoa kế toán. Hai người bên ngoài đều là những chàng trai xuất sắc, ngồi ở hàng cuối cùng nhưng hoàn toàn thu hút sự chú ý của người khác.

Hoắc Minh Sâm đánh game xong, quay đầu liền nhìn thấy Lục Khởi mơ hồ nhìn về đâu đó, đây rõ ràng chính là đang ngẩn người, mà trên bục là thầy giáo đang giảng bài hăng say. Cậu biết vậy nên lấy làm ngạc nhiên, dùng tay đỡ đầu mình nhìn hắn.

"Học sinh tốt cũng không nghe giảng, ở đây ngẩn người, suy nghĩ gì đó?"

Lục Khởi lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu.

"Không có gì."

Rõ ràng là qua loa cho có mà.

Hoắc Minh Sâm cúi đầu xuống, cậu ngồi thẳng người, gõ gõ lên màn hình điện thoại, tâm tình không tốt lắm hỏi:

"Tết định làm gì?"

Kỳ thực cậu muốn đem Lục Khởi đi nước ngoài chơi, nhưng mà tính nói lại bị mấy chữ của đối phương làm nghẹn lại phải nuốt vào bụng.

"Về nhà."

Lục Khởi nói xong tựa hồ thấy mình quá lạnh nhạt, lại bổ sung hai chữ,

"Ăn Tết."

Hoắc Minh Sâm nghĩ thầm tôi đương nhiên biết đến anh về nhà đi ăn tết rồi, nếu không thì tôi có thể bao anh được không? Tuy rằng tâm tình không vui vẻ, nhưng vẫn là ôn tồn hỏi.

"Có muốn mua gì cho người trong nhà không?"

Lục Khởi nào dám dùng tiền của cậu.

"Cũng không cần, trong nhà cần gì mẹ đều mua rồi."

Cuối năm là vào vụ thu hoạch, Lục Khởi ngẫm lại, nửa năm nay hắn đã mất nhiều tiền. Hắn bấm đốt ngón tay tính ngày, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên tay kéo vai Hoắc Minh Sâm, cúi đầu nói chuyện với cậu.

Tuy rằng động tác thân mật, thấy người trong cuộc mặt vẫn thản nhiên, người khác thấy chỉ cho là tình anh em của bọn họ rất tốt.

"Em gái tôi công tác cực quá, một cô gái mà phải chạy khắp nơi, mẹ cũng không yên tâm, em có thể nghĩ cách giúp em ấy tìm chỗ làm việc nào đó an ổn không, em ấy rất thông minh, không thua ai, chỉ thiệt phần học lực thôi."

Lục Khởi cơ hồ chưa từng chủ động muốn gì, Hoắc Minh Sâm sững sờ nháy mắt, chưa trả lời, trầm tư một chút mới nói.

"Không phải chuyện lớn, để tôi sắp xếp, anh đem tài liệu cá nhân cùng CV của cô ấy cho tôi."

Lục Khởi bị hệ thống giật điện nhiều lần như vậy, không khó khăn lắm có thể hiểu ra ít quy luật, hắn phát hiện chỉ cần lấy lợi ích của Hoắc Minh Sâm trực tiếp lên người mình, như vậy cũng không tính là làm trái quy tắc.

Nói cách khác, lần này ăn cơm mềm chính là Lục Duyên, không phải Lục Khởi.

Hoắc Minh Sâm nhìn CV Lục Duyên suy tư, như là chợt phát hiện cái gì đó,

"Anh em hai người, tên gộp lại thành căn nguyên?"

Cậu đùa giỡn, bản tính độc miệng login muốn công kích Lục Khởi một cái.

"Sao không phải là duyên diệt?"

Lục Khởi liếc mắt nhìn cậu, bình tĩnh nói:

"Bởi vì tên Lục Diệt nghe không êm tai."

Thêm nữa, duyên diệt cũng không phải nghĩa tốt làm gì, cha mẹ nhà ai lại thiếu thông minh đi đặt cái tên này.

Hoắc Minh Sâm cười khẽ, lòng muốn chọc hắn, nhờ bàn học che chắn cố ý đưa tay đặt ở trên đùi Lục Khởi, sau đó đúng như dự đoán một giây sau liền bị người ta đánh một cái.

"Đừng ở bên ngoài chơi trò lưu manh."

Lục Khởi nói như vậy.

Hoắc Minh Sâm liếc mắt nhìn nhìn hắn, chân mày sắc bén, nghe không rõ là châm chọc hay là chọc cười.

"Lục Khởi, bạch nhãn lang như anh, lợi dụng được thì xáp vào, vô dụng thì đá qua một bên, chắc chờ tôi không còn giá trị lợi dụng, anh sẽ quẳng tôi nhanh hơn bất kì ai."

Cậu nói xong tựa hồ là bị lời nói này của mình kích động, người gục xuống bàn như đang trầm tư, rất lâu cũng không cử động.

Lục Khởi cảm thấy cậu ta cứ như trẻ con vậy, nhìn xung quanh một chút, phát hiện không ai chú ý tới bên này, sau đó lại do dự thêm một chút, nắm tay Hoắc Minh Sâm đặt lên trên đùi mình.

Cũng không phải con gái, thì sờ thì cứ sờ, cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Hoắc Minh Sâm cũng không ngẩng đầu lên, dùng sức nhéo hắn một cái thật mạnh.

Lục Khởi căn bản không la đau, nói mát:

"Em xem, cho sờ em lại không sờ, không cho em sờ em gọi tôi là bạch nhãn lang."

"Ai muốn sờ anh!"

Hoắc Minh Sâm ngồi thẳng lại, ánh mắt lại rõ ràng như cũ, ngoài cửa sổ mây phản chiếu vào bên trong, thấy được nhưng không chạm được.

"Anh tính khi nào về?"

"Ngày mốt."

"Khi nào về đây?"

Lục Khởi suy nghĩ một chút, nhất thời cũng không chắc mình sẽ ở bao lâu, cuối cùng cho một cái đáp án không rõ ràng nhưng là rất chuẩn.

"Trước khai giảng."

Hoắc Minh Sâm từ trong túi lấy viên kẹo nho, xé gói kẹo rồi ngậm kẹo trong miệng, tựa hồ muốn dùng nó đè cái gì đấy ở cổ họng, nửa ngày mới nói.

"Về sớm một chút."

Hoắc gia kỳ thực không gió êm sóng lặng như bề ngoài, ông nội đã lớn tuổi, sẽ sớm thoái vị đem công ty giao cho con trưởng quản lý, hết thảy đều từng bước tiến hành, nhưng mà người chú trở về muốn phá tan sự cân bằng này.

Cũng không ai biết vì sao chú Ba nhà họ Hoắc lại một thân một mình ra nước ngoài lâu như vậy, có lời đồn đãi lão ta lúc còn trẻ không hiểu chuyện, đụng vào thứ không nên đụng, sau đó mất đi quyền thừa kế còn bị đẩy ra nước ngoài.

Đi một lần thì ... đã mười lăm năm.

Người nhà họ Hoắc gen đều tốt cả, Hoắc Viễn Quang dù cho lớn tuổi cũng là ông chú mặt mũi hiền lành, bộ dáng cười híp mắt mười phần đều toát lên vẻ giả tạo, lại như tắc kè hoa, luôn có thể tại lúc thích hợp nhất phủ thêm lớp ngụy trang phù hợp, phảng phất mười lăm năm xa cũng không để lại chút gì trong lòng.

Hoắc Minh Thành đối này chú Ba cũng không có ấn tượng gì, nhưng nghe nói lão ta muốn vào công ty, vẫn vui vẻ đồng ý.

"Đều là người trong nhà, Hoắc gia chú cũng có một phần, làm gì có chuyện phiền phức hay không."

Hoắc Nhị thúc cười híp mắt vỗ chân, trong mắt tràn đầy từ ái, khẽ thở dài một cái nói:

"Cũng không biết có phải là lớn tuổi hay không, cũng không thể ngồi không mãi được, nhiều năm như vậy chú đều không làm gì cho gia đình, thừa dịp bộ xương già này còn có thể cử động, cũng muốn làm gì đó."

Lão ta kỳ thực cũng chưa tới năm mươi, cùng người cùng lứa so ra có thể xưng tinh thần quắc thước.

Hoắc Minh Sâm buổi tối về hơi trễ, dì cho cậu một phần cháo nhỏ, cộng thêm mấy món ăn kèm. Cậu ngồi ở bàn ăn bên cạnh, nghe vậy ngẩng đầu lên, ung dung thong thả lau miệng, đưa lưng về phía bọn họ, thần sắc không rõ.

"Chú Ba à, tuổi của chú với ba con cũng gần nhau phải ở nhà hưởng phước mới phải, để người ngoài nhìn vào còn cho là tụi con không hiếu thuận."

Hoắc Minh Sâm từ nhỏ đã là kẻ tính tình thất thường, trong lời nói có bao nhiêu sắc bén Hoắc Minh Thành đều nghe được, anh lúc này giọng nói có chút nghiêm túc trách mắng,

"Minh Sâm! Sao em lại nói với chú Ba như thế."

Hoắc Viễn Quang vội vàng kéo Minh Thành một cái,

"Thôi, Minh Thành, cũng đừng cãi nhau với em mình, làm anh phải ra dáng làm anh, thằng bé tuổi còn nhỏ."

"Thành niên rồi không còn nhỏ nữa, từ nhỏ chiều nó tới lớn thành không ra gì."

Hoắc Minh Thành tướng mạo không xuất sắc như em trai, trên mũi còn đeo kính, điển hình là thương nhân khôn khéo, sầm mặt lại rất có khí thế của huynh trưởng.

Hoắc Minh Sâm nhíu mày, không nói lời nào, chờ chú Ba lên lầu nghỉ ngơi, rồi mới nói với Hoắc Minh Thành.

"Anh an bài ổng vào công ty, vừa lúc, em cũng có bạn gần đây muốn tìm việc làm, anh cũng an bài đi."

Hoắc Minh Thành thở dài, cho là em mình đang giận, anh nâng kính, chậm rãi nói:

"Chú Ba muốn nhúng tay vào chuyện công ty ba cũng đồng ý, không phải là chuyện con cháu chúng ta có thể xen vào, em đừng phá nữa."

"Ai phá gì đâu."

Hoắc Minh Sâm đứng dậy, cầm chai nước uống từ tủ lạnh, lười biếng nói:

"Em tốt hơn ba nhiều, ổng đề cử một cái lão già nát rượu vào công ty, em đề cử là đại mỹ nữ đấy."

Hoắc Minh Thành lắc đầu một cái, không muốn cùng cậu tranh luận.

"Chuyện như vậy em cùng thư ký Lý nói một tiếng là được, nhưng mà đừng có làm loạn."

Anh chắc nghĩ Lục Duyên là bạn gái của Hoắc Minh Sâm ở bên ngoài, cũng không hỏi nhiều nữa.

Hai ngày sau trường học chính thức nghỉ, Lục Khởi thu gọn xong rương hành lý chuẩn bị về nhà, lại phát hiện Hoắc Minh Sâm đã sớm lái xe ở dưới lầu kí túc xá mà đợi.

"Ở đây."

Cậu hạ xuống cửa sổ xe, ngũ quan lạnh lùng, so với người khác thì cậu mặc y như một con gấu mà người vốn đã gầy rồi. Bên trong mặc áo sơ mi đen, bên ngoài mặc áo khoác cùng màu, càng lộ vẻ lạnh như băng.

Lục Khởi đem hành lý đặt vào cốp sau, ngồi ở chỗ phó lái, trong lòng còn có chút bất ngờ.

"Sao em lại tới đây."

Hoắc Minh Sâm nghĩ thầm không có chuyện thì không thể tới sao, cậu tức giận khở động xe.

"Tiễn anh lên đường."

Nói cũng không nói lời gì tốt đẹp, Lục Khởi cười cười, mặt mày ôn hòa.

"Muốn đưa tôi lên đường gì?"

"Đương nhiên là đường về nhà, hay muốn đi Hoàng Tuyền?"

Gần tết, cửa trường học mọi người tấp nập, đâu đâu cũng có học sinh kéo rương hành lý, bên lề đường cũng đỗ đầy xe, tiếng kèn không dứt bên tai, Hoắc Minh Sâm trực tiếp quay đầu đi từ cửa sau.

Lục Khởi sờ sờ chóp mũi, nhìn giao thông ắc tắc, nội tâm hơi xúc động.

"May mà em tới đón, nếu không muốn tới trạm xe cũng là vấn đề."

Hoắc Minh Sâm ngoài cười nhưng trong không cười hừ nhẹ,

"Giờ mới biết tôi cũng có ích à."

Nói xong lại nói:

"Việc của em gái anh đã xong, sau Tết đưa cô ấy đi công ty phòng nhân sự nhận việc, làm trợ lý thư ký cho anh trai tôi."

Thư ký trợ lý vị trí không thấp, hắn đương nhiên là nhớ. Lục Khởi nâng mi, nhìn cậu nghiêm túc lái xe âm thầm sững sờ trong chốc lát, sau đó ngã lưng lên ghế dựa, giọng nhẹ nhàng.

"Yên tâm, em ấy rất thông minh, sẽ không làm em mất mặt."

Hoắc Minh Sâm nghe vậy sững người lại, không biết tại sao cũng cười theo, không còn thấy giận nữa, ánh mắt nhu hòa hiếm thấy.

Rất nhanh đã tới trạm xe, xe lại bị chặn ở bên ngoài không qua được, Hoắc Minh Sâm nhìn chung quanh một vòng, phát hiện căn bản không có chỗ dừng xe, Lục Khởi nói,

"Tới đây là được, cũng tới cửa rồi."

Hoắc Minh Sâm nhớ tới xe của cậu cũng gần tới cửa, cũng không thể dừng quá lâu, chỉ có thể gật đầu,

"Vậy anh đi đường cẩn thận."

Cậu đôi lúc không thể nói lời ngọt ngào, đôi lúc lại muốn giữ yên lặng, người ta cũng nói tranh cãi sẽ mất đi nhiều thứ, cũng không biết có phải thật hay không.

Sau đó ngồi bên trong trầm tư, một chút ly biệt nhạt nhẽo vẻ u sầu quanh quẩn ở trong lòng, không thể nói là khổ sở, nhưng là tuyệt đối không dễ chịu.

"Hoắc Minh Sâm."

Lục Khởi bỗng nhiên kêu cậu, do dự chốc lát nói, "Năm mới vui vẻ."

Sau đó cởi khăn quàng cổ xám nhạt trên người mình xuống, nghiêng người choàng cho cậu, ấm áp hôn lên trên mí mắt.

"Trời lạnh, mặc thêm áo."

Hoắc Minh Sâm bị hành động liên tiếp của hắn làm ngây ngẩn cả người, lúc phản ứng lại, Lục Khởi đã xuống xe.

"Lục Khởi ——!"

Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên hạ xuống cửa sổ xe, nói với bóng lưng sắp biến mất trong dòng người.

"Lục Khởi!"

"Năm mới vui vẻ..."

Câu tiếp theo như lạc đi đâu đó, Hoắc Minh Sâm hô xong liền cảm giác mình thật mợ nó chứ mày bị thiểu năng à, cậu vội vàng kéo cửa xe lên, lau mặt, hi vọng đối phương không nghe thấy gì hết.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Cô ăn cơm mềm.

Lục Duyên: meo meo meo?

__________________________

Chú thích:

[1] Khởi Duyên, tên hai anh em ghép lại nghĩa là căn nguyên. Nhưng Minh Sâm lại hỏi sao không là duyên tận (Duyên Diệt = Lục Duyên, Lục Diệt)

[2] Bạch nhãn lang: vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi