KHÔNG LÀM TỐT CÔNG VIỆC NGHIÊN CỨU KHOA HỌC THÌ VỀ NHÀ THỪA KẾ GIA SẢN BẠC TỶ


"Không liên quan gì đến tiền cả, làm gì có nhà trai nào chỉ mới đính hôn đã mua nhà cho bên nhà gái?" Chu Đình Đình cau mày nói.

"Chị! Chỉ là một căn nhà mà thôi, cũng không phải cái gì quý hiếm! Em đã lớn như vậy, vốn dĩ nên có bất động sản thuộc về riêng mình!" Chu Duệ không có bản lĩnh gì, trước giờ vẫn luôn tiêu tiền phung phí, dần dần hình thành tính khí của đại thiếu gia.

"Em im miệng!" Chu Đình Đình không nhịn được, lớn tiếng mắng em trai.

Mẹ Chu dường như muốn lôi kéo cô ấy, để cô ấy đối mặt với việc này, nhưng Chu Đình Đình không quen việc trò chuyện cùng một gia đình nhỏ bé như Lưu gia.

Cô ấy khẽ nâng đầu nói: "Con gái của hai bác rất tốt, điều kiện của em trai con cũng không kém gì, nếu hai người cảm thấy không có nhà không đính hôn được, vậy thì dứt khoát dừng ở đây đi!"
"Chị, chị đang nói cái gì vậy?!" Chu Duệ hoảng hốt nhìn về phía đám người Lưu gia.

Quả nhiên, sắc mặt của ba mẹ Lưu gia đã thay đổi: "Được lắm! Tiểu Duệ, chị gái của cậu rất lợi hại! Với điều kiện của Điềm Điềm nhà chúng ta, không thiếu đàn ông theo sau, không phải là thứ mà chị gái cậu có thể ghét bỏ!"
"Mối hôn sự này, Lưu gia chúng tôi cũng chưa chắc chắn đâu!"
Vừa nói xong, hai người đã lôi Lưu Điềm đi ra ngoài.

Chu Duệ giậm chân, trừng mắt nhìn chị gái, thấy người không để ý đến, lại nói với mẹ Chu: "Mẹ, mẹ không bắt chị mua nhà cho con, hôm nay con chết cho mẹ xem!"

Nói xong, vội vội vàng vàng đuổi theo ra ngoài cửa: "Điềm Điềm, Điềm Điềm, chờ anh với!"
Lưu Điềm chờ hắn ở hầm gửi xe, chỉ nói một câu: "Trên người chị gái anh mặc bộ váy trị giá mấy vạn, đủ cho em mua mấy bộ quần áo, ba mẹ em chỉ muốn một căn nhà, vậy là quá đáng lắm sao? Anh rốt cuộc có địa vị gì ở Chu gia không?"
Chu Duệ sắc mặt tím tái.

Bên trong phòng.

Mẹ Chu nghe con trai nói, gấp gáp đến đổ mồ hôi.

Bà ta đưa tay đẩy Chu Đình Đình: "Làm ầm ĩ làm gì! Chỉ là một căn nhà, mày lấy chút tiền của Lục gia bên kia là có thể mua được rồi, mày muốn em trai mày ở Lưu gia bị người ta khinh thường à?"
Vừa nghe mẹ Chu nhắc đến Lục gia, Chu Đình Đình nhất thời bực bội, cô ấy hất tay mẹ ra, không kiễn nhẫn nói: "Mẹ chỉ biết đòi tiền, Lục gia không phải cây ATM của chúng ta!"
Tính tình mẹ Chu rất nóng nảy, gần đây tinh thần trạng thái của bà ta không tồi, lại lấy tay nhéo Chu Đình Đình một phát nữa: "Nếu không phải tao không thể kiếm tiền thì tao còn trông chờ vào mày làm gì?"
"Mẹ không trông chờ vào còn thì còn trông chờ vào ai khác nữa? Mua nhà cho con trai mẹ, ha! Mẹ có biết là Lục phu nhân đã không cho phép Lục gia giúp đỡ chúng ta nữa không!" Chu Đình Đình hét lên một câu.

"Cái gì? Không giúp đỡ chúng ta? Mắc gì bọn họ không giúp đỡ chúng ta!" Mẹ Chu trừng mắt, bà ta không muốn sống một cuộc sống khổ cực!
"Làm gì có tại sao, bọn họ không muốn thì không giúp đỡ nữa!"
"Ai u, đám người Lục gia đúng là vô lương tâm! Tao còn đang bệnh mà bọn họ dám rút vốn, đây không phải muốn giết chết tao sao? Bọn họ như vậy là phạm pháp, tao muốn kiện bọn họ!"
Mẹ Chu la hét, suýt chút nữa đã khóc.

Chu Đình Đình không nói gì.

Mẹ Chu một mình ầm ĩ cũng chán, nói tiếp: "Không được, căn nhà này nhất định phải mua!"
"Mẹ cũng không có tiền thì lấy gì mua?!" Chu Đình Đình bị ý nghĩ kỳ quái của bà ta làm cho tức giận.

"Mày không phải đã nói chuyện với Lục Dư Mặc sao? Làm sao có thể để nó vô cớ lợi dụng mày được? Huống chi, Chu Duệ cũng không phải là em trai của nó sao? Không lấy tiền nó thì lấy ai!"
"Tao nói cho mày biết, em trai mày bởi vì không có nhà mà xảy ra chuyện gì, tao cũng không sống nữa!"
Tiết học thứ ba của buổi chiều, Lục Dư Mặc nhận được tin nhắn của Chu Đình Đình, hai người ở ngoài trường nói chuyện gần hết ngày, sắp đến buổi tối, Lục Dư Mặc lúc này mới ảo não về nhà.

Đúng 6 giờ, Lục gia đúng giờ ăn cơm.

Lục Dư Mặc đề cập đến các sự tình trong nhà của Chu Đình Đình.


Hắn nói: "Tình trạng của mẹ Đình Đình đang chuyển biến xấu, con cũng đã đọc được kết luận là bệnh hiểm nghèo từ bác sĩ! "
Tờ kết quả xét nghiệm đó, hắn xem cũng không hiểu hết được, đặc biệt ở trên đó còn có chữ viết rồng bay phượng mua của chủ nhiệm Lưu.

Lục Dư Mặc ban đầu muốn hỏi Chu Đình Đình về việc tấm thẻ vào cửa, nhưng Chu Đình Đình khóc đến thảm thương, còn nói Mẹ cô ấy muốn trước khi chết có thể thấy cô ấy đến viện nghiên cứu một lần, hắn cũng không nghĩ đến việc Chu Đình Đình sẽ lấy mẹ mình ra để lừa gạt hắn.

Toàn bộ sự việc chưa giải quyết được gì.

Nhưng hiện tại, vấn đề quan trọng chính là phí phẫu thuật đắt đỏ của mẹ Chu Đình Đình.

Lục Dư Mặc đưa mắt nhìn sang mẹ.

Hứa Vi là nảy sinh lòng thương cảm, gật đầu nói: "Trời ạ, a di đà phật, quá đáng thương, đúng là quá nhiều xui xẻo!"
Sau đó cô ấy gắp miếng xương sườn cuối cùng trong đĩa của Lục Cảnh Thanh vào chén của Phó Chi: "Ăn đi, ăn nhiều một chút, đừng để chân dài mà không có chút thịt nào.

"
Phó Chi: "! "
Phó Chi còn có chút sợ mẹ nên không ăn cơm, cũng thuận theo tình hình hiện tại niệm mấy câu Chú Đại Bi.

Nhưng cũng chỉ là niệm Chú Đại Bi, Hứa Vi vẫn không có ý giúp đỡ gia đình Chu Đình Đình.


Hiển nhiên, Lục Dư Mặc cũng nhận ra được điều này, trong lòng hắn hơi khó chịu, ho nhẹ một tiếng, sau một lúc lâu, đã làm tốt tư tưởng trong lòng, di chuyển tầm mắt đến chỗ Phó Chi.

Phó Chi hôm nay không mặc đồng phục, mà là một chiếc váy được Hứa Vi đặt may riêng, làn váy có hơi dài, chạm tới mắt cá chân.

Tuy rằng cô không thích Chu Đình Đình, nhưng anh trai vẫn là anh trai ngốc nghếch, đành phải nghe theo Lục Dư Mặc, thấp giọng nói: "Vậy anh chuẩn bị giúp cậu ấy chuẩn bị hậu sự cho mẹ?"
"! "
Khuôn mặt của Lục Dư Mặc đỏ bừng: "Mày nói cái gì thế? Bác gái Chu còn chưa! "
Lục Dư Mặc cảm thấy hai chữ qua đời quá đen đủi, chỉ ậm ừ một nửa, hắn cảm thấy Phó Chi có thể hiểu cho nên tiếp tục nói: "Thật ra Chu gia hiện tại đang rất thiếu tiền, bọn họ cần thu xếp tiền để cho bác gái đi phẫu thuật.

"
Ồ, Phó Chi đã hiểu ra: "Em không có tiền.

"
Tuy rằng tiền của cô là gió thổi tới, nhưng cô cũng không có đi mượn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi