KHÔNG LÀM TỐT CÔNG VIỆC NGHIÊN CỨU KHOA HỌC THÌ VỀ NHÀ THỪA KẾ GIA SẢN BẠC TỶ


Vào thời điểm mà sự phát triển của ngành thể thao điện tử chưa được công nhận và bị gán cho là những thanh thiếu niên vô học, nghiện Internet và những điều xấu khác, ngay cả Hứa Vi cũng cảm thấy rằng chơi game không có tương lai, chỉ có Chu Đình Đình đứng lên và nói: "Em nghĩ anh có thể"
Bởi vì một câu này, Lục Dư Mặc đã nghiêm túc mười năm.

Hắn cho rằng Chu Đình Đình là hiểu được những ước mơ hoài bão của mình, cho nên không chút do dự lựa chọn đánh tập thay thế.

Nhưng hiện tại, hiện thực đã cho hắn một cú tát.

Ngay cả Hạ Ái Liên trước kia thương hắn như là con trai, cũng là giả vờ.

Chu Đình Đình khóc sướt mướt nói: "Dư Mặc, em không có, tình cảm mười năm, sao anh có thể nghĩ về em như vậy! Em thật sự thích anh!"
Mặc dù Chu Đình Đình xem thường Lục Dư Mặc, cho rằng hắn khó thành công, thậm chí còn không thể kế nghiệp gia đình.

Nhưng cô ấy được Lục Dư Mặc che chở, không dám bộc lộ cảm xúc thật ra ngoài, cách duy nhất trút hết nỗi lòng chính là ở nhà.

Nhưng cô ấy cũng không thể ngờ rằng, mẹ và em trai cái gì cũng dám đem ra ngoài nói!
"Em thích anh mà lại nói với người nhà rằng anh không xứng với em? Chu Đình Đình, sự yêu thích của em rẻ mạt như vậy sao? Em có biết là anh đã vì em mà! "
Giọng điệu của Lục Dư Mặc có đôi chút nghẹn ngào, cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ đánh thuê, hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, trên mặt không còn chút cảm xúc nào, lê những bước chân nặng nề đến trước mặt Chu Đình Đình.


Thân hình cao gầy của chàng trai đổ bóng xuống mặt sàn, đôi mắt không giấu nổi sự tàn nhẫn và thơ ơ.

Chu Đình Đình bị dọa lùi về sau hai bước: "Dư, Dư Mặc! "
"Yên tâm, anh không đánh con gái.

" Lục Dư Mặc giơ tay về phía cô ấy, trầm giọng nói: "Chúng ta chia tay đi, tiền cũng phải trả lại!"
"Cái gì? Trả lại tiền?!" Chu Đình Đình trợn tròn mắt, không quan tâm đến hai chữ chia tay, hoặc là cô ấy cảm thấy hai người bọn cô không thể chia tay.

"Chỉ có 4 vạn, anh cũng muốn em trả lại sao?"
4 vạn, đó là số tiền mà ngày thường Lục Dư Mặc đặt cho cô ấy mấy bộ váy.

Hơn nữa cô ấy vừa mới đi ra ngoài, mua một cái túi xách hết 2 vạn, muốn trả lại tiền thì cô ấy lấy gì trả đây?
Cô ấy chỉ có thể dỗ dành Lục Dư Mặc, xin tiền của hắn, làm gì có bản lĩnh tự kiếm ra tiền, đây không phải làm khó người khác sao?
Sắc mặt của Lục Dư Mặc trầm lại: "Anh không muốn lặp lại lần thứ hai.

"
"Anh đã cho em tiền rồi, bây giờ còn muốn đòi lại là sao?" Chu Đình Đình cố tình làm nũng, nhưng vô dụng.


Sắc mặt Lục Dư Mặc càng ngày càng khó coi.

Chu Đình Đình sợ hãi, không còn cách nào khác, đành đưa chiếc thẻ ngân hàng từ chiếc túi mới mua ra, nói: "Em biết sai rồi, số tiền còn lại cũng trả hết cho anh, chúng ta làm hòa được không?"
Lục Dư Mặc tránh bàn tay muốn chạm vào mình của Chu Đình Đình, ném thẻ ngân hàng vào trong lòng ngực Phó Chi.

4 vạn đối với hắn thật ra cũng chẳng tính là gì, nhưng đây là số tiền mà hắn xem người ta là cháu trai kiếm ra, hắn không muốn đưa cho Chu Đình Đình.

Đối với vấn đề tiền bạc, Phó Chi nghiêm túc nói: "4 vạn, một xu cũng không thiếu sao?"
Sắc mặt Chu Đình Đình khẽ thay đổi, lắp bắp nói: "Đương, đương nhiên.

"
Lục Dư Mặc làm sao không hiểu được: "Em đã tiêu hết số tiền anh vất vả kiếm được?"
"Không có, em không phải loại con gái ham vật chất như vậy! Em chỉ mới mua một cái túi.

Đó là cái lần trước em nói rất thích, anh cũng nói có tiền sẽ mua cho em! "
Lục Dư Mặc không nói gì.

Lòng tràn đầy mỏi mệt, nếu vừa rồi nói lời chia tay chỉ có 8 phần kiên định, thì bây giờ đã đạt 10 phần.

Nhất định phải chia tay!
Đang nghĩ ngợi liền thấy Phó Chi quay đầu nhìn về phía cảnh sát: "Chu gia là một nhóm lừa đảo, mỗi ngày lấy 4 vạn đã có thể lập án, Lục gia chúng cháu muốn truy cứu trách nhiệm hình sự.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi