KHÔNG NGOAN


Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
 

 
Chu Vưu pha xong cà phê, thấy Giang Triệt đang nghiêm túc nhắn tin, cô biết điều không quấy rầy anh.
 
Nhưng lần nhắn tin này hơi lâu, qua năm phút, Chu Vưu không nhịn được hỏi: “Anh bận gì à?”
 
“Đâu có.” Giang Triệt gõ xong câu cuối cùng mắng chửi Sầm Sâm trên WeChat, cất đi, “Dạy dỗ mấy tên ngu ngốc ý mà, không có gì.”
 
Chu Vưu: “...”
 
Vừa rồi cô không cẩn thận nhìn thấy ảnh đại diện WeChat của Trần Tinh Vũ và Triệu Dương.
 
Lại nói, điện thoại cô đã bị Lương Quế Phân ném vỡ nát màn hình, tự động tắt nguồn, có khi không thể dùng được nữa.
 
Hai người ra ngoài ăn cơm rồi đến một cửa hàng của Giang Tinh gần đó mua điện thoại dòng Zodiac. 
 
Kể ra cũng khéo, sáng nay Giang Triệt sạc điện thoại cho cô, cô còn đặt flag* “Điện thoại vẫn chưa hỏng”, chưa đến mấy tiếng cái flag đã sập rồi.

 
(*) Flag trong ngôn ngữ mạng là “miệng quạ đen”, bạn nói chắc nịch về điều gì đó, hoặc đưa ra quyết định chắc chắn nhưng kết quả cuối cùng lại vả mặt bạn.
 
Cửa hàng Giang Tinh ở Tinh Thành đã thay poster mới của Nghiêm Noãn, Chu Vưu ngắm nghía một lúc, lại nghĩ đến một chuyện, “Em hỏi anh câu này được không?”
 
Giang Triệt đang cài đặt điện thoại cho cô, không tập trung “Ừ” một tiếng.
 
“Tại sao dòng Zodiac lại thay cả hai người đại diện? Hình như Tô Doanh... cũng không làm gì mà.”
 
Giang Triệt không ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy là vì sao?”
 
Anh đưa điện thoại qua, “Nhập mật mã này.”
 

Chu Vưu nhập mật mã đưa lại cho anh, “Danh tiếng của Tô Doanh chưa đủ?”
 
“Không đúng hẳn. Thật ra dòng Zodiac đã không cần người nổi tiếng để nâng cao tên tuổi, vai trò đại sứ quảng bá cũng chỉ có tác dụng củng cố lý tưởng của thương hiệu, chọn ngôi sao chỉ cần có hình ảnh tích cực, tuổi tác phù hợp là được.”
 
“Nhà anh nợ nhà họ Tô một ân tình, nên anh mới đồng ý cho cô ta đến Giang Tinh quảng bá lần này, người mà cô ta đề cử tên là gì nhỉ... Khương Khương phải không, hình ảnh bên ngoài khá ok, địa vị cà phê* một mình không đủ nên hai người mới miễn cưỡng, dù sao cũng chỉ trong ba tháng.”
 
 (*) Địa vị cà phê (咖位/cà vị/già vị) dùng để chỉ các loại ngôi sao trong giới showbiz theo đẳng cấp tên tuổi: cà phê A , cà phê B , cà phê C, … tạo nên sự phân loại cấp bậc của các vị trí cà phê. (Baidu)
 
Chu Vưu gật đầu, kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.
 
Giang Triệt dừng một chút, nhận ảnh được gửi qua, cài làm hình nền.
 
Đã xong.
 
Anh ngắm nghía hình nền rất hài lòng, nhét điện thoại vào tay Chu Vưu, hơi nhíu mày, “Loại người như Khương Khương chắc chắn không thể dùng được nữa, về phần Tô Doanh, em không cần phải ghen đâu.”
 
Chu Vưu: “...”
 
Không phải đâu, em không hề ghen nhé! Đáy lòng Chu Vưu liên tục phủ nhận, chờ cô lấy lại tinh thần thì Giang Triệt đã đi được một đoạn rồi.
 
Cô xem xét điện thoại trước, vừa nhìn đã thấy quá đáng, hình nền của cô lại biến thành ảnh selfie của Giang Triệt, cái này có phải hơi quá không...
 
Cô đi theo sau, hơi ngẩng đầu lên, không biết nên tranh cãi gì với Giang Triệt. Giang Triệt lại ôm lấy vai cô, ghé sát đến bên tai Chu Vưu thì thầm.
 
Nhìn từ xa, hai người chính là một đôi tình nhân thân mật tiêu chuẩn.
 
——
 
Tình hình của Chu Vân Vân cũng không phức tạp, Giang Triệt biết rõ tất cả, thậm chí là chuyện Lương Quế Phân gặp khó khăn trong việc tìm luật sư.
 
Coi như Lương Quế Phân đã hiểu, vấn đề bây giờ chính là tiền, lấp được lỗ thủng bảy mươi tám mươi ngàn tệ kia là Chu Vân Vân sẽ không sao.
 
Yên tĩnh chưa nổi một tuần, điện thoại Lương Quế Phân gọi đến không ngừng vang lên như Diêm Vương đòi mạng.
 
Chu Vưu không nghe máy.
 
Ngoài Lương Quế Phân, toàn bộ số máy vùng Lư Nguyên cô đều không nghe.
 
Chu Kỳ đã sớm cho số Lương Quế Phân vào danh sách đen, hiện giờ con bé đang đi cùng câu lạc bộ đến thành phố bên cạnh tham gia cuộc thi mô hình máy bay và tàu thuyền, vài ngày tới sẽ không về, dù Lương Quế Phân đến trường học cũng không tìm được ai.
 
Không tìm ra Chu Kỳ, bà ta cũng chẳng tìm được Chu Vưu.
 
Khu nhà Chu Vưu không còn cho bà ta vào nữa, bà ta bèn ngồi xổm bên ngoài. Không ngờ Chu Vưu đã thu dọn quần áo, lẳng lặng đến thẳng chỗ Mạnh Vi Vi ở nhờ rồi.
 
Mạnh Vi Vi thuê một gian phòng đơn, trước kia đã đủ lộn xộn, bây giờ mở cửa hàng Taobao lại càng lộn xộn hơn.
 
Nghe Chu Vưu nói chuyện Chu Vân Vân, Mạnh Vi Vi vừa cute hột me trả lời khách hàng Taobao, vừa mắng bác hai gái của cô một mạch không hụt hơi, “Bác hai gái nhà cậu với mợ cậu đúng là có một không hai trên đời này đấy, đợt này cậu đừng về, cứ ở nhà tớ vài hôm đi.”
 
“Tớ nói cho cậu biết tớ không cởi quần cũng biết bác gái hai nhà cậu muốn đánh rắm gì, chắc chắn là tìm cậu vay tiền!”
 
“Giời ạ, bà ta lấy đâu mặt mũi mà tìm cậu vay tiền thế, quá cực phẩm! Thật sự quá cực phẩm đấy! À phải, bọn họ có biết chuyện cậu trúng số không?”
 
“Không biết, tớ chưa nói bao giờ.”
 
“May mà không biết đấy, nếu biết thì có khi bọn họ phải bắt cậu lấy cái chết mà tạ tội. Thôi đừng nói nữa, cậu khổ thật đấy, dây mơ rễ má với mấy mụ quá quắt quê mùa đó thật mất mặt, mà bọn họ còn không phân rõ phải trái.”
 
Mạnh Vi Vi gõ phím vang dội vẫn không quên truyền bá tư tưởng mới cho Chu Vưu, “Nói thật nhé, Cá Mực Nhỏ, tớ thấy cậu nên tìm bạn trai đi. Cậu xem cậu mong manh yếu đuối thế này, cãi nhau đánh nhau đều không có phần thắng, tìm một người bạn trai ngăn trước mặt cậu ý, thế có phải xong không.”
 
Chu Vưu: “...”
 
Hóa ra bạn trai có công dụng như vậy.
 
Cô vùi vào sofa ôm gối, hơi mất tập trung.
 
Cô vẫn chưa nói cho Mạnh Vi Vi biết mình đã có bạn trai rồi. Nói đúng hơn là cô chưa nói với ai mình và Giang Triệt đang ở bên nhau.

 
Ngoài ra cô cũng không nói với Giang Triệt hai ngày này mình sẽ ở lại nhà Mạnh Vi Vi. Cô cứ cảm thấy nếu anh biết thì sẽ tức giận.
 
Nhưng tiến thẳng vào hình thức ở chung cũng quá nhanh rồi.
 
Chu Vưu là một người rất nhạy cảm lại hay lo lắng, xác định quan hệ chưa đến hai ngày đã ở nhà Giang Triệt, cô không biết bạn bè Giang Triệt sẽ có cái nhìn như thế nào về mình, cũng không biết sau này ba mẹ Giang Triệt biết sẽ nhìn mình với ánh mắt thế nào.
 
Cô càng không biết nên giải thích với Chu Kỳ như thế nào, nên chung sống hằng ngày với Giang Triệt ra sao...
 
Nếu như ở chung anh phát hiện cô có rất nhiều khuyết điểm, có khi nào cô chưa ở được mấy ngày đã phải thu dọn đồ đạc cuốn xéo về chốn cũ không?
 
Vừa nghĩ vậy, Chu Vưu lắc đầu.
 
“Cậu làm gì đấy? Sao vậy? Dọa tớ sợ giật cả mình.”
 
Đúng lúc tiếng Mạnh Vi Vi tức giận vang lên.
 
Chu Vưu lấy gối che mặt, rầu rĩ nói: “Không có gì.”
 
——
 
Mơ màng ngủ một giấc, hôm sau Chu Vưu tỉnh lại, nhận được WeChat của Giang Triệt, “Hôm nay anh đến công ty, tiện đường qua đón em nhé?”
 
Cô vừa đánh răng vừa gõ chữ, “Không cần đâu, em ra ngoài rồi.”
 
Sáng sớm ngày ra.
 
Giang Triệt đặc biệt dậy sớm, chuẩn bị đón cô cùng đi ăn sáng nhưng cô lại ra ngoài mất rồi. Lúc này Giang Triệt ngồi trên xe, tâm trạng không hề tốt đẹp.
 
Hôm nay Giang Tinh có đủ cuộc họp lớn nhỏ liên tiếp, sáng sớm Lisa đã phải tham gia họp tổng kết hàng tháng. Khi cô ấy và giám đốc Hoàng bộ phận thương hiệu trở lại còn phải mở một buổi họp thảo luận kế hoạch PR hoàn chỉnh cả năm mà Gia Bách lập cho Giang Tinh.
 
Trên lý thuyết, bắt đầu từ tháng Một năm sau, phòng PR thương hiệu của Giang Tinh sẽ thực hiện theo phương án này, bây giờ đã sang tháng Mười hai, phải xác nhận càng nhanh càng tốt.
 
Chu Vưu còn chưa ăn sáng đã phải chạy đến công ty chuẩn bị hội nghị.
 
Kế hoạch PR hoàn chỉnh cả năm là một phương án tương đối vĩ mô, đòi hỏi lượng dữ liệu lớn và số lượng lớn các trường hợp để hỗ trợ cho lý thuyết.
 
Trước sau Chu Vưu đã viết ba bốn bản, Gia Bách cũng đã họp và điều chỉnh một chút, cô khá vừa lòng phương án trước mắt, không biết có thể làm hài lòng các vị lãnh đạo hay không.
 
Cô nơm nớp lo sợ đến tận trưa, đến khi mở họp lại thuận lợi ngoài dự đoán.
 
Giám đốc Hoàng: “Tôi cảm thấy rất tốt, không có vấn đề gì. Tổng giám đốc Trần và tổng giám đốc Giang đã đọc kế hoạch này rồi, bọn họ cũng cảm thấy rất được, mọi người còn ý kiến gì không? Có thì cứ nói.”
 
Chu Vưu & mọi người: “...”
 
Chu Vưu không muốn dựa hơi Giang Triệt để công việc được thuận lợi, cho nên cô viết xong kế hoạch bèn che giấu không tham khảo ý kiến Giang Triệt, vậy mà anh đã đọc rồi.
 
Những người khác càng chấm hỏi đầy đầu, không phải mở cuộc họp thảo luận hả? Nếu tổng giám đốc Trần và tổng giám đốc Giang đã đọc và không có ý kiến thì bọn họ còn có thể ý kiến gì nữa.
 
Thế là quá trình biểu quyết cực kỳ nhanh.
 
Chỉ mười phút đã xác nhận xong kế hoạch PR hoàn chỉnh cả năm, giám đốc Hoàng còn nói sang chuyện khác, “Phải rồi, hiện giờ đã là tháng mười hai cuối năm, năm nay là năm thứ 5 Giang Tinh được thành lập, vừa rồi họp mấy vị lãnh đạo có ý mong là kỷ niệm năm nay sẽ náo nhiệt một chút. Lisa, chuyện này phải nhờ cô để ý đến chút.”
 
“Vâng thưa giám đốc.”
 
“Không cần lo về kinh phí, mọi người cứ đề ra kế hoạch và ngân sách, chỉ cần có thể náo nhiệt lên là sẽ được cấp trên phê duyệt thôi.”
 
Giám đốc Hoàng suy nghĩ, “À đúng, còn một chuyện, nguyên mẫu C-7100 đã ra mắt. Hôm nay bộ phận dự án đã nói trong cuộc họp, dự tính sẽ đưa C-7100 ra thị trường vào tháng Tư, công ty muốn đẩy nó làm sản phẩm chính. Tổ PR cũng phải chuẩn bị sớm phần chọn người đại diện, ngôi sao nổi tiếng rất bận rộn, đầu năm sau mới quyết định chỉ sợ đã muộn.”
 
"Được rồi, giám đốc."
 
Giám đốc Hoàng gật đầu, “Được rồi, vậy không còn gì nữa, mọi người tan họp đi, Lisa ở lại một chút.”
 
Kết thúc cuộc họp, Chu Vưu thở phào nhẹ nhõm.
 

Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cô đi theo các đồng nghiệp khác ra ngoài.
 
Đến cửa phòng họp, mới nói chuyện việc lễ hội kỷ niệm với Tina chưa được mấy câu, Chu Vưu đột nhiên cứng đờ, dường như máu toàn thân bắt đầu chảy ngược —— Lương Quế Phân đang đứng ngoài cửa kính cảm ứng của bộ phận thương hiệu.
 
Đúng lúc có người quét thẻ đi vào, Lương Quế Phân lập tức đi theo sau lưng người đó vào bộ phận thương hiệu.
 
Tất cả mọi người thấy một bác gái trung niên đầu bù tóc rối xông vào bộ phận thương hiệu thì hơi ngạc nhiên.
 
Không đợi Chu Vưu phản ứng, Lương Quế Phân xông đến ôm lấy Chu Vưu, quỳ “Phịch” xuống đất một tiếng, bắt đầu nghển cổ lên trời kêu la khóc lóc, “Con bé Chu này! Trong lòng cháu có gì không hài lòng thì cứ nhằm vào bác đây này! Cầu xin cháu thả em Vân ra đi, mau cứu lấy nó. Cháu không thể thấy chết không cứu được!”
 
“Bác gái biết bác quản nhiều, bác không nên quản chuyện đêm cháu ở đâu, nhưng bác cũng chỉ vì lo cho cháu thôi! Cháu còn trẻ lại ở ngoài cả đêm không về nhà, sao bác gái có thể không lo lắng cho được! Cháu tuyệt đối đừng vì chuyện này mà trút giận sang Vân Vân nhé!”
 
Toàn bộ bộ phận thương hiệu im lặng như tờ trong nháy mắt.
 
Chu Vưu đứng một chỗ, đầu óc trống rỗng, toàn thân mất hết sức lực. Cô bị Lương Quế Phân lay mạnh mấy cái, giày cao gót lảo đảo ngã ra sau, có vẻ hơi chật vật.
 
Lương Quế Phân nước mắt nước mũi giàn dụa, “Vưu Vưu, cháu tìm được đàn ông có tiền thì cũng giúp em gái cháu một chút đi! Vân Vân có thù oán gì với cháu đâu, cháu thật sự muốn hại con bé đến mức ngồi tù à!”
 
Chu Vưu rũ mắt nhìn bà ta, cứ cảm thấy đôi mắt khóc sưng đỏ lên của bà ta hiện chút đắc ý.
 
Bà ta cố ý đến đây làm loạn khiến cô mất hết danh dự, tốt nhất là cô không tiếp tục ở lại công ty được nữa.
 
Nhận ra được điểm ấy, trái tim Chu Vưu bỗng như rơi vào hầm băng rét lạnh.
 
Không được, không thể cứ để bà ta được như ý.
 
Chu Vưu như được rã băng, thân thể cứng ngắc chợt lùi về sau hai bước rồi ngồi xuống, ra vẻ như muốn đỡ Lương Quế Phân dậy.
 
Ngay khi cô ngồi xuống, cô nói thầm vào tai Lương Quế Phân: “Bác gái, bác càng làm loạn như vậy thì càng đừng mong lấy được một xu từ cháu. Đúng rồi, chắc là bên mợ ở Lư Nguyên vẫn chưa biết chuyện Chu Vân Vân lên giường với mấy người đàn ông nhỉ, bác mong rằng cả đời này Chu Vân Vân không gả được ra ngoài hay sao?”
 
Quả nhiên Lương Quế Phân không giữ được bình tĩnh, bỗng nhiên hất cô ra trở mặt mắng: “Loại con hoang này, mày nói xằng bậy gì thế!”
 
Chu Vưu theo đà ngã ra sau, có lẽ đã bị thương, sắc mặt trắng bệch.
 
Cô nhịn đau đứng dậy, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bác gái, bác đứng lên trước rồi nói sau, cháu nói rồi, cháu sẽ nghĩ cách hỗ trợ chuyện tiền nong, nhưng Vân Vân phạm tội thì phải chịu trừng phạt, cháu cũng không có cách nào thay đổi luật pháp. Bác gái đừng tức…”
 
Kẻ địch lớn nhất đời này của Lương Quế Phân chính là mợ Chu Vưu, nếu như bị mợ ta biết chuyện Chu Vân Vân làm, sau này Lương Quế Phân không còn có thể ngẩng đầu ở Lư Nguyên. Bà ta lập tức giận giãy nảy lên, mắng chửi những lời khó nghe.
 
Biểu hiện của Chu Vưu cực kỳ chịu đựng, không phản bác lời sỉ nhục đã đành, lại còn muốn khuyên Lương Quế Phân bình tĩnh.
 
Mọi người nghe sơ sơ đứt quãng, chắp vá được sự thật chính là con gái bà bác này phạm tội phải vào đồn cảnh sát, cô cháu ngoại Chu Vưu bằng lòng dùng tiền giúp đỡ bà ta mà bà ta còn được đà lấn tới, bắt Chu Vưu phải đưa được người ra ngoài, đúng là vô cùng ngang ngược vô lý.
 
Từ đầu đến cuối mới chỉ một hai phút, Lương Quế Phân đã để lộ bản tính còn định giơ tay đánh người, ngay trong giây phút bà ta đưa tay lên, sau lưng chợt có người khống chế bàn tay giơ giữa không trung của bà ta.
 
Sức lực người kia rất lớn, vặn cực chặt, sau đó đột nhiên lại buông ra, đẩy người sang bên cạnh, đúng lúc bảo vệ đi tới đỡ được.
 
Giang Triệt quay lưng về phía Lương Quế Phân, lạnh nhạt ra lệnh, “Lôi ra ngoài. Còn nữa, tra ngay cho tôi xem ai đưa bà ta vào. Giang Tinh là cái chợ bán thức ăn đấy à? Dù là ai đi chăng nữa, bị điều tra ra không có lý do chính đáng thì đến thẳng phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi.”
 
Cô gái nào đó ở một góc khuất không thể tin nổi ngẩng đầu, cả người run lên, sắc mặt trắng bệch.
 
Lương Quế Phân quá mức kích động, không nhận ra giọng nói của người đàn ông quay lưng về phía mình, khi bà ta bị bảo vệ lôi ra ngoài vẫn điên cuồng mắng chửi Chu Vưu.
 
Sau khi Lương Quế Phân đi, Giang Triệt mới quay lại, quét mắt trong phòng làm việc một vòng, hơi nghiêng đầu nói với ra sau: “Cô, đi theo tôi.” 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi