KHÔNG NGỌT BẰNG EM

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Lạc Hành lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện ra một tin nhắn Wechat, là mẹ cậu.

Trong lòng cậu hốt hoảng, vô thức giấu điện thoại đi.

“Sao vậy?” Hoắc Hành Chu phát hiện cậu là lạ, quay đầu lại hỏi: “Ai gửi Wechat mà còn giấu giấu diếm diếm không cho tớ thấy vậy?”

“Không phải Wechat.” Lạc Hành khẽ lắc đầu: “Chỉ là quảng cáo đẩy đưa[1] thôi.”

[1] Nguyên văn là [Nhiễm cáo thôi tống/广告推送]: dịch sang tiếng Anh là Push Advertising, tra gg thì ra là Push and Pull Strategy (Chiến lược đẩy — kéo). Là các thuật ngữ kinh doanh Đẩy và Kéo bắt nguồn từ hậu cần và quản lí chuỗi cung ứng, nhưng cũng được sử dụng rộng rãi trong tiếp thị, và cũng là một thuật ngữ được sử dụng rộng rãi trong kinh doanh phân phối khách sạn. Walmart là một ví dụ về một công ty sử dụng chiến lược đẩy so với kéo. (Theo Wikipedia) (Chỗ này mình không chắc lắm, nếu các bạn thấy sai chỗ nào cứ nhắc mình nha.)

“Ừ, bên ngoài lạnh lắm, vào trước rồi hẵng nói.” Hoắc Hành Chu cũng không vạch trần, cười cười dẫn cậu vào nhà ăn, bảo cậu ngồi xuống trước còn mình thì đi chọn món.

Lạc Hành ‘Ừ’ một tiếng, tìm chỗ ngồi xuống, dè dặt nhìn Hoắc Hành Chu trước mắt, sau đó mới cúi đầu lấy điện thoại đọc tin nhắn.

—— Nguyên Đán có về không?

Lạc Hành cắn môi, về Triệu Cửu Lan cậu quả thật không biết nên dùng thái độ gì. Cậu không muốn oán trách bất kỳ ai, bà ta cho mình sinh mệnh, không để mình chết cóng trên đường, thì đó là ân tình.

Về sự tổn thương mà bà ta mang đến, cậu mất đi phần lớn thính lực cùng những nỗi đau đớn đặt trên người mình, cậu cũng không cách nào dễ dàng nói lời tha thứ.

Cậu chỉ mong ít gặp bà ta một chút là được.

Thời điểm Hoắc Hành Chu nói sau này hai người thi đến nơi khác, cậu không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay, một là có thể ở bên hắn, hai là có thể cách xa bà ta một chút.

Cậu không muốn bản thân trở nên giống bà ta, bị thù hận thôi thúc con người.

Lạc Hành chà xát tay, định trả lời bà ta thì đúng lúc Hoắc Hành Chu bưng hai phần cơm về, lơ đãng liếc mắt: “Ăn cơm, không được chơi điện thoại.”

“Ừm.” Lạc Hành lập tức cất điện thoại.

Hoắc Hành Chu nhìn sắc mặt có phần trắng bệch của cậu, bộ dạng khẩn trương, không khỏi nhớ tới lần trông thấy Wechat ở phòng thể dục kia, khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ lại là bà ta?

Hắn giơ tay đổ nước rửa đũa cho cậu, thử nhìn nét mặt cậu, như lỡ đãng nói: “Đúng rồi, lần nghỉ Nguyên Đán này cậu đến nhà tớ bổ túc cho tớ đi.”

Lạc Hành ngẩn ra, hơi ngẩng đầu, chóp mũi bị hơi nóng của miệng ly hun đến đỏ, ngây ngẩn hỏi: “Nguyên Đán?”

Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng, đưa đũa cho cậu: “Nguyên Đán ba mẹ tớ đều không ở nhà, tớ ở nhà một mình cũng chẳng muốn học, chắc chắn lại ra ngoài chơi bóng với Phùng Gia, cậu đến rồi tớ cũng có thể làm được vài đề.”

Lạc Hành do dự hồi lâu, lại nghĩ đến tin nhắn của Triệu Cửu Lan. Nếu như cậu không về, không biết bà ta có ầm ĩ lên hay không.

Lần trước cậu không về nhà mà ở cùng Hoắc Hành Chu, lần đó bà ta bắt đầu khóc lóc om sòm, dọa rằng muốn tới tìm Trình Lợi Dân, còn muốn tìm hiệu trưởng Nhị Trung hỏi bọn họ dạy dỗ học sinh như thế nào.

Cậu không muốn bị ầm ĩ đến toàn trường đều biết, nhưng cũng chẳng muốn từ chối Hoắc Hành Chu, khó cả đôi đường, giằng xé nội tâm cậu. Cậu rất muốn ở bên hắn, dù cho chỉ ngồi lẳng lặng cậu cũng cảm thấy thoả mãn lắm rồi.

Nhưng lại không được.

Lạc Hành vô thức cắn môi không lên tiếng.

Có lẽ Hoắc Hành Chu biết cậu đang lo lắng điều gì, suy nghĩ một chút, hơi dò xét cậu: “Có phải sợ trong nhà không cho không? Nếu không thì tớ với cậu về nhà nói ba mẹ cậu một tiếng, chỉ ở lại hai ngày thôi, ngày thứ ba chúng ta lại về trường.”

“Không, không cần.” Lạc Hành sợ hết hồn, bỗng phát hiện phản ứng của mình quá lớn, bèn thấp giọng: “Mẹ tớ không thích bạn học về nhà mình.”

“Vậy sao.” Hoắc Hành Chu phát hiện đối với chuyện cậu kháng cự này đã vượt quá phạm vi như phụ huynh không hoan nghênh rồi, dường như cậu rất sợ hãi.

Trong mắt cậu lộ rõ sự sợ hãi và bài xích, điều này giống như ngoài dự liệu, lại như đã ở trong dự liệu.

Cân nhắc một chút, Hoắc Hành Chu ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu hỏi: “Vậy Nguyên Đán cậu phải về nhà ư?”

Lạc Hành không biết nói thế nào, do dự cắn môi: “Tớ…”

Hoắc Hành Chu ‘Ồ’ rồi nói: “Tớ nghe nói thời điểm Nguyên Đán sẽ có tuyết rơi, chúng ta ở nhà làm bài thi, tớ không hiểu thì cậu dạy cho tớ. Lần trước cậu nấu mì sợi không thành công tớ vẫn chưa ăn. Mẹ tớ dạy tớ nấu chè, là loại chè lần trước cậu ăn đó, tớ thử mấy lần rồi, đến nếm thử chút nhé?”

Lạc Hành chớp mắt, thật ra trong lòng đã nghĩ ‘Thôi đi’, nhưng khi hắn nói lời này lại không nhịn được.

Cậu có thể ở bên Hoắc Hành Chu, còn có thể ăn chè hắn nấu, gần như chỉ nghĩ thôi cậu đã cảm thấy vui đến muốn bay lên, nhưng mà…

“Có đến không?” Hoắc Hành Chu thầm nghĩ tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn đồng ý, nếu không sẽ vác cậu về nhà.

Lạc Hành im lặng rất lâu, cậu vẫn hơi sợ sau khi Triệu Cửu Lan biết được sẽ tìm Hoắc Hành Chu gây phiền phức. Cậu không sợ mình oan ức, mà chỉ sợ Hoắc Hành Chu oan ức.

Lần trước mẹ Đinh Siêu đánh Hoắc Hành Chu, cậu đã rất đau lòng, cậu không có cách nào bảo vệ được cho hắn.

Nhưng chí ít Triệu Cửu Lan, cậu vẫn có thể ngăn ngừa bà ta tổn thương đến Hoắc Hành Chu.

“Cậu ở nhà làm đề đi, không biết thì cậu có thể nhắn tin hỏi tớ, tớ…” Lạc Hành siết chặt đũa, cúi thấp đầu nói, “Tớ… không tiện.”

Hoắc Hành Chu im lặng một hồi, có thể xác định rằng cậu tìm đủ mọi cách để che giấu chuyện, chính là vì mẹ cậu.

Hắn vẫn luôn nghĩ cách có thể khiến Lạc Hành mở lòng với hắn mà không nghĩ rằng hắn đang thương hại mình, nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện này đã là sự tổn thương của cậu rồi.

Hắn muốn biến Lạc Hành thành của mình, nhưng nếu như tiền đề này phải tổn thương cậu, vậy hắn tình nguyện chờ một chút.

Chỉ là, cái ‘Nhà’ kia, cậu không cần trở về nữa.



Chớp mắt một cái đã tới đêm Giáng Sinh.

Trong sân trường có rất nhiều nữ sinh tặng quà cho người mình thích. Lạc Hành đã đồng ý Hoắc Hành Chu sẽ tặng quà Giáng Sinh cho hắn, suy nghĩ hết mấy ngày mới nghĩ ra được mua cái gì.

Chiều hôm đó cậu thừa dịp nghỉ ngơi đi ra ngoài mua, kết quả do quá trình chế tác xảy ra vấn đề nên tự học buổi tối cũng chưa trở về kịp.

Khi quay về, Phùng Giai cùng người khác ra ngoài ăn khuya, cậu vừa mở cửa đã thấy Hoắc Hành Chu sắc mặt không tốt duỗi chân dài ngồi trước bàn ở phòng ngủ.

“Cậu đi đâu vậy?” Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhíu mày nhìn cậu, “Lớn rồi, bây giờ đến cả giờ học cũng dám trốn?”

Lạc Hành đứng trước mặt hắn, thở hổn hển, nhấp nhấp khoé miệng nhỏ giọng hỏi hắn: “Có phải cậu giận không?”

Hoắc Hành Chu thấy cậu khẩn trương nhìn mình, cặp mắt như nai con chớp chớp hai cái, chóp mũi đỏ ửng thở hổn hển, trên lông mi còn vương hơi nước, cái gì cũng hết giận.

Kết thúc giờ học buổi sáng, hắn chỉ vừa đến phòng vệ sinh, chuẩn bị quay về dẫn cậu đi ăn cơm nhưng cuối cùng quay về lại chẳng có ai, điện thoại không tiếp mà tin nhắn cũng không trả lời.

Sợ đến nỗi hắn cho rằng người đàn bà điên kia lại làm gì cậu, sau khi tìm người hỏi thăm mới hay Triệu Cửu Lan vẫn luôn ở trường.

Hắn đợi đến tự học buổi tối, thầm nghĩ cậu thích học như vậy, làm gì cũng nên quay về. Kết quả tự học buổi tối kết thúc được hai mươi phút cậu mới về!

Lạc Hành nắm lấy ngón tay hắn, dè dặt nói: “Cậu đừng giận mà.”

Hoắc Hành Chu rũ mắt, cố ý đè nén giọng nói lạnh như băng, không mang theo chút nhiệt độ nào: “Tờ chờ cậu cả buổi trưa, đến bây giờ cậu mới về, tại sao không nhận điện thoại?”

Lạc Hành bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, ngón tay vô thức co lại, lại bị hắn nắm trong tay rồi kéo đến gần tra hỏi: “Lúc đi sao không nói tớ biết?”

“Tớ, tớ muốn cho cậu niềm vui bất ngờ.” Đầu ngón tay Lạc Hành hơi lạnh, tựa như không dám nhìn hắn mà khẽ chớp mắt, lấy một chiếc hộp nho nhỏ từ trong cặp ra, mềm giọng nói: “Lần sau tớ sẽ nói cậu biết, cậu đừng giận tớ, có được không?”

Đầu quả tim của Hoắc Hành Chu như bị cậu vò đến nhũn ra, nhưng giọng vẫn lạnh tanh hỏi: “Đi đâu cũng nói tớ biết?”

“Ừm!” Lạc Hành vội trả lời: “Lần sau tớ sẽ không vậy nữa, cậu đừng giận.”

“Không giận cũng được, vậy cậu ghé đến bên tai tớ, xin tớ tha cho cậu đi.” Hoắc Hành Chu dù vội vẫn ung dung mà nghiêng người, muốn nhìn thử đứa nhỏ bình thường xấu hổ không thôi này rốt cuộc có thể nói ra những lời này hay không.

Lạc Hành cắn môi, chớp cặp mắt ướt nhẹp nhìn hắn: “Không muốn có được không? Lần sau tớ nhất định nói cậu biết mà.”

“Không muốn cũng được, vậy cậu đừng bảo tớ tha cho cậu.” Hoắc Hành Chu quay đầu lại muốn đứng dậy, tay bỗng bị ngón tay mềm mại nắm lấy.

Hắn vừa quay đầu.

Lạc Hành hơi nhón chân, nhoài người ghé đến bên tai hắn, dùng âm thanh mềm mại hơi run rẩy nói: “Hành, anh Hành Chu, xin anh tha thứ cho em, có được không?”

!!!

Đầu quả tim của Hoắc Hành Chu như bị một bàn tay nắm mạnh. Giọng nói mềm mại đó như mang theo mồi lửa, mỗi một lần run rẩy đều có một nhóm lửa nhỏ ở trong lòng hắn. Cuối cùng trong câu nói tràn đầy lấy lòng đó, kết thành một đám lửa, bùng cháy dữ dội.

Lý trí của hắn bị câu nói này mà bỗng chốc cháy thành tro bụi, lại từ trong tro bụi dấy lên ánh lửa, thêu đốt hết lần này đến lần khác.

“E hèm.” Hoắc Hành Chu giơ tay lên, Lạc Hành nhắm mắt lại theo bản năng, lông mi khẩn trương đến run rẩy, đâm đến tim hắn muốn nhũn ra. Vô cùng nhẹ nhàng đưa tay nhéo lên chóp mũi cậu, mềm giọng nói: “Lần sau muốn đi đâu, dù bất kể chỗ nào hay có về nhà cũng nói cho tớ biết trước, có biết không?”

Lạc Hành không truy cứu ý tứ trong lời nói này, vội gật đầu rồi tặng quà cho hắn: “Giáng Sinh vui vẻ.”

Hoắc Hành Chu không nhận, trái lại còn đưa tay kéo cậu lên bàn, thấp giọng hỏi cậu: “Vậy Nguyên Đán cậu có đến nhà giúp tớ học bổ túc không?”

Lạc Hành bị hắn ấn trên bàn nên sợ hết hồn, căng thẳng nhìn cửa: “Tớ…”

Hoắc Hành Chu áp sát cậu, không biết lấy đâu ra một viên kẹo, dùng miệng cắn mở giấy gói kẹo, để lên môi cậu mềm giọng dụ dỗ: “Há miệng.”

Lạc Hành bị hắn đè lên, nhất thời không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên từ tức giận rồi trở nên như vậy, ngơ ngác thuận theo lời hắn mà hé miệng, nuốt kẹo vào.

Hoắc Hành Chu bóp eo cậu ôm lên bàn, mình thì đứng trước bàn, một tay vẫn đặt trên eo cậu, nhỏ giọng nói: “Ăn ngon không?”

Lạc Hành ngơ ngác gật đầu, bất giác nuốt nước bọt: “Ngon.”

“Cắn người miệng mềm[2].” Hoắc Hành Chu khều khều lên đôi môi mềm mại của cậu, cười hỏi: “Có giúp tớ học bổ túc không?”

[2] Nguyên văn là Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn [拿人手短, 吃人嘴软] (Tạm dịch là: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm): ý nói nhận được lợi ích từ người tha nên phải nể mặt người ta.

Lạc Hành không nói gì, Hoắc Hành Chu cười nhạo một tiếng, đưa tay đặt lên môi cậu, ung dung nhìn cậu: “Không đi cũng được, trả kẹo cho tớ.”

Cái này sao mà trả? Lạc Hành nhìn tay hắn, lẽ não… Lẽ nào muốn cậu phun ra?

Nhưng kẹo đã tan trong miệng cậu, trả sao đây… Lạc Hành ngậm kẹo, bộ dạng bị hắn ấn ngồi trên bàn khiến cậu rất khó chịu. Chỉ sợ Phùng Giai sẽ về tới ngay bây giờ, sốt ruột đỏ một đường từ tai đến cổ.

“Kẹo thì không trả, người cũng không đến.” Hoắc Hành Chu cười: “Cái này không thể nói dối được.”

Hoắc Hành Chu đè đầu ngón tay cậu, không nặng không nhẹ mà bóp lấy bên eo, hơi thở dán đến gần, cảm giác vô cùng áp bách bao trùm lấy hơi thở của cậu, khiến cậu thở cũng không được.

“Hoắc Hành Chu cậu đừng ép tớ.” Lạc Hành chớp cặp mắt dần mịt mờ hơi nước, luống cuống lắc đầu: “Tớ không thể, không thể đồng ý với cậu.”

Hoắc Hành Chu nhìn vành mắt đỏ bừng của cậu, như thể ép thêm chút nữa là nước mắt sẽ trực trào, đầu quả tim vô cùng đau đớn, ôm cậu vào lòng nhẹ giọng nói: “Được rồi được rồi, không đến thì không đến, đừng khóc.”

Lạc Hành vốn chẳng muốn khóc, nhưng nghe hắn thấp giọng dịu dàng dụ dỗ mấy lời này thì nước mắt làm sao cũng không cầm được mà rơi xuống, nằm nhoài trong lòng hắn mà khóc, tủi thân vô cùng.

Cậu ngồi trên bàn, Hoắc Hành Chu đứng nên vừa khéo để cậu vùi vào hõm cổ. Cảm giác bên cổ có một hơi lạnh thấm ướt cùng hơi thở nghẹn ngào. Hoắc Hành Chu đau lòng vỗ lưng cậu, liên tục nói xin lỗi: “Tớ không ép cậu nữa, cậu đừng khóc, nghe lời nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi