KHÔNG NGỌT BẰNG EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hướng Nhật Quỳ

“Cậu… có… ý gì?” Triệu Cửu Lan giật giật đôi môi, hồi lâu mà vẫn chưa kịp phản ứng, trên mặt hiện ra vẻ không dám tin.

Cậu muốn bản thân mình ở trong mắt Hoắc Hành Chu thật tốt, thật tốt.

Bỗng nhớ đến một quyển sách không biết đã thấy qua ở đâu, bên trong viết, dùng sự bi thảm của mình để thử kéo gần khoảng cách với người khác, cuối cùng nhận được chỉ có sự thương hại chợt lóe rồi biến mất cùng trò cười lâu dài.

Cậu biết Hoắc Hành Chu sẽ không giễu cợt cậu, nhưng đối với cậu mà nói, lại càng không hy vọng hắn thương hại mình.

Lạc Hành hy vọng nhiều năm sau này, Hoắc Hành Chu nhớ đến mình sẽ cảm thấy đó là một ký ức thật đẹp thời cấp 3, một người bạn học đơn thuần, tên Lạc Hành.

Chứ không phải kẻ đáng thương gia cảnh thê thảm có khuyết tật.

Lạc Hành nuốt nước bọt, tuy cậu không muốn xé mở vết thương này, nhưng vẫn chỉ có thể đối mặt.

Vào phòng, Hoắc Hành Chu đóng cửa lại để cậu thu dọn đồ đạc. Lạc Hành chặn tay hắn, “Mẹ tớ… về khi nào thế?”

“Chắc hơn 6 giờ, dù sao cũng rất sớm.” Hoắc Hành Chu nhẹ giọng cười chế nhạo: “Cậu đang nằm sấp trong lòng tớ ngủ say đấy thôi, tớ thấy dù có ném cậu đi cậu cũng nhất định không tỉnh.”

Lạc Hành nhìn vết thương trên mặt hắn, nghĩ mà da đầu tê rần. Hơn 6 giờ, lúc cậy dậy thì đã hơn 8 giờ, ngót 2 tiếng đồng hồ, họ đã nói những chuyện gì.

“Tớ, mẹ tớ, bà ấy…” Lạc Hành hơi lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.

Hoắc Hành Chu hai ba cái đã dọn đồ xong, vung cặp lên trên vai, cầm khăn quàng cổ ở trên giường lên choàng thật kỹ cho Lạc Hành, tiện thể cầm nửa cái bánh ngọt còn dư đi ra ngoài vứt vào thùng rác.

Nãy giờ hắn không nói gì, càng khiến Lạc Hành luống cuống, kéo tay hắn truy hỏi: “Mẹ tớ có nói gì không…”

“Thật sự muốn biết?” Hoắc Hành Chu nắm chặt tay trái của cậu bỏ vào trong túi áo mình, nghiêng đầu nhìn cậu cười: “Nhưng đó là bí mật, cậu hối lộ tớ đi, tớ sẽ nói cậu biết.”

Lạc Hành cắn răng, nhớ rằng hắn thích nhất là mình gọi hắn là anh, vì vậy gian nan đấu tranh trong lòng hồi lâu mới hơi nhón chân ghé đến bên tai hắn, mặt mày đỏ bừng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh Hành Chu, nói cho em biết được không?”

Cậu thật sự rất lo lắng.

Lỡ như Triệu Cửu Lan nói cho hắn biết, thì làm sao đây!

Lạc Hành căng thẳng đến tay cũng phát run, gần như không nhịn được mà muốn bỏ chạy, kể từ bây giờ sẽ không gặp Hoắc Hành Chu nữa.

Nhưng, cậu không nỡ.

Hoắc Hành Chu rũ mắt, nhìn dáng người gầy gò mềm mại của đứa nhỏ này, vì để cho mình nói thật mà cẩn thận lấy lòng từng chút một, lòng lại đau.

Những chuyện hắn uy hiếp Triệu Cửu Lan, vẫn đừng nên để cậu biết thì hơn, để giảm bớt áp lực đang tăng lên trong lòng cậu.

Thông tin Thương Thanh Minh gửi cho hắn cũng không tính là nhiều, chỉ mỗi chuyện Triệu Cửu Lan từng ở cùng một chỗ với một người đồng tính, còn nguyên nhân tách ra thì chẳng có tin tức cặn kẽ gì.

Riêng chuyện có thể xác định đó là Triệu Cửu Lan ngược đãi Lạc Hành.

Vết thương ở sau gáy kia, thật ra là hắn gạt Triệu Cửu Lan, không ngờ bà ta lại trực tiếp thừa nhận.

Nhìn ra được, bà ta không hề có một chút yêu thương gì với Lạc Hành, sự tồn tại của cậu đối với Triệu Cửu Lan mà nói, chính là vết thương mãi mãi sẽ không kết vảy, còn là vết thương vẫn luôn thối rữa.

Thế nhưng mấy chuyện quá khứ này không liên quan gì đến hắn, hắn không có hứng thú muốn biết hồi ức của Triệu Cửu Lan có bao nhiêu đau thương, cũng chẳng có tâm tình thương xót bà ta.

Bởi hết thảy những thứ này đều không thể trở thành lý do để ngược đãi Lạc Hành của hắn.

Ân oán giữa người lớn, lại áp đặt thương tổn lên người con cái, sinh ra chính là để trả thù?

Bà ta cũng xứng đáng làm mẹ sao!

Đáy mắt của Hoắc Hành Chu hiện lên vẻ dữ tợn, nếu không phải lo lắng Lạc Hành bị xúc phạm một lần nữa, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Triệu Cửu Lan như vậy!

“Bé ngoan.”

“Sao?” Lạc Hành căng thẳng nhìn hắn, chờ hắn nói rốt cuộc Triệu Cửu Lan đã nói hắn biết những gì, yết hầu nhẹ nhàng lăn lăn.

“Cậu hận mẹ cậu không?” Hoắc Hành Chu xoa nhẹ đầu cậu, dừng một chút lại bổ sung: “Bà ta ngó lơ cậu, không cho cậu được sự quan tâm và chăm sóc, cậu sẽ hận bà ta chứ?”

Cả người Lạc Hành cứng đờ, ngón tay bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Hoắc Hành Chu đã chơi với Diệp Tiếu Tiếu từ nhỏ, Thương Thanh Minh và Diệp Nhâm lại thường trông thấy nên bị ảnh hưởng, cũng biết cái gì gọi là khi nghĩ đến chuyện đáng sợ, máu sẽ nhanh chóng thu về để bảo vệ tim, bởi vậy mà đầu ngón tay sẽ trở nên rất lạnh.

Cậu đang sợ hãi, đang thống khổ.

Một lúc lâu.

Lạc Hành lắc đầu: “Đọc truyện tại http://www.xiangrikui24.wordpress.com. Không hận.”

Hoắc Hành Chu ngẩn ra, xoa xoa tay cậu cười khẽ rồi không hỏi gì nữa, cũng chẳng nói thêm gì.

Nhìn xem.

Mặc dù như vậy, nhưng Lạc Hành xưa nay chưa từng oán hận bà ta.

Theo quan sát của hắn, tâm tư Lạc Hành quá trầm lặng, tựa như không có yêu hận. Đối với chuyện Đinh Siêu vu tội, mẹ ngược đãi, cậu cũng không oán trách bất kỳ điều gì.

Nếu không phải ngày thường cậu cũng biết xấu hổ, cũng biết cẩn thận khắc ghi chút “ân be bé” của hắn trong lòng thì hắn thậm chí cảm thấy nhóc này chẳng khác nào một cỗ máy lạnh tanh.

Hoắc Hành Chu biết cậu không như thế, cậu chỉ là không muốn thù hằn người khác mà thôi.

Lạc Hành của hắn, bé ngoan của hắn, thật sự rất ngoan rất ngoan, là đứa trẻ ngoan nhất trên đời này.

Hoắc Hành Chu không cách nào đoán được sâu trong lòng Lạc Hành đối với Triệu Cửu Lan là loại tâm tình gì, mà lại nhiều hơn một lần tổn thương, không bằng cho cậu một chút ấm áp.

Chắn chắc ngày bé cậu cũng từng chờ đợi, chờ đợi Triệu Cửu Lan sẽ yêu thương mình một chút. Nhưng có lẽ sự ảo tưởng ấy đã trở nên vô cùng nhạt nhòa theo nhiều năm ngược đãi.

Thế nhưng nếu có, cậu hẳn nên có một vui mừng nhỉ.

Hoắc Hành Chu bóp bóp ngón tay cậu, mềm giọng nói: “Mẹ cậu bảo, bà ta rất có lỗi với cậu, không yêu cầu cậu tha thứ, nếu sau này cậu không muốn trở về, bà ta cũng sẽ không làm phiền cậu nữa.”

“…” Lạc Hành mê man nhìn hắn, hé môi nhưng không nói nên lời.

Làm sao có thể.

Người này có thật là Triệu Cửu Lan trong trí nhớ không.

“Mẹ cậu còn bảo, từ nhỏ cậu đã nghe lời lại ngoan ngoãn, vẫn luôn không có bạn bè nào, trừ học hành ra cũng không biết phải ở cùng người khác thế nào, bảo tớ chăm sóc cậu thật tốt.”

“Còn, còn gì nữa không?”

“Còn bảo cậu nghe lời tớ.” Hoắc Hành Chu khều khều đôi môi khẽ nhếch của cậu, hồng hồng mềm mềm không nhịn được mà muốn đến gần hôn một cái, cắn mạnh một cái, nhìn xem bên trong có xuất hiện chất lỏng ngọt ngào nào không, hay là âm thanh dễ nghe.

Hoắc Hành Chu cúi đầu, “Tớ hỏi cậu, cậu có nghe lời tớ không?”

Lạc Hành gật đầu theo bản năng, sau đó lại dùng sức lắc đầu: “Cậu đừng đánh trống lãng.”

“Được được được không đánh trống lãng, cậu muốn hỏi gì, cậu hỏi đi.” Hoắc Hành Chu mỉm cười, chờ cậu nói.

“Mặt cậu làm sao vậy… có phải mẹ tớ… Cậu gạt tớ, cậu nói thật đi, có phải bà ấy đánh cậu không?” Lạc Hành cắn môi, nâng tay sờ lên vết thương của hắn, đau lòng hỏi.

Vết thương này vô cùng quen thuộc với cậu, mấy tháng trước khi đến sân thể dục xem hắn chơi bóng, trên mặt cậu cũng có một vết thương giống hệt như đúc.

Nhất định là Triệu Cửu Lan đánh!

Lạc Hành chỉ nghĩ, buổi sáng Triệu Cửu Lan trông thấy hai người họ ngủ cùng nhau, Hoắc Hành Chu vì bảo vệ cậu mà một mình đối mặt để Triệu Cửu Lan chỉ trích, bị bà ta đánh, vành mắt chốc lại đỏ lên.

Sao cậu, sao lại vô dụng như thế!

Chuyện của Đinh Siêu, cậu đã không bảo vệ tốt Hoắc Hành Chu, lần này lại bị cậu liên lụy, cậu quả đúng như lời Triệu Cửu Lan nói, chỉ biết mang đến đau khổ và thương tổn cho người khác.

Lạc Hành bóp lòng bàn tay, nước mắt chợt rơi xuống, rơi trên tay Hoắc Hành Chu, dọa hắn hết hồn, vội nâng mặt cậu lên hỏi: “Sao thế, có phải khó chịu chỗ nào không?”

Lạc Hành lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy thì làm sao? Lạnh à?” Hoắc Hành Chu nhíu mày nói muốn cởi áo bông của mình ra, bị Lạc Hành đè tay lại, giọng mũi dày đặc nói: “Không lạnh, tớ… sau này cậu đừng đến nhà tớ nữa, tớ…”

“Lạc Hành.” Hoắc Hành Chu nắm tay cậu bỏ vào trong túi, nghiêng người sang thay cậu chắn gió, thấp giọng hỏi: “Cậu không tin tớ?”

Lạc Hành vội vã lắc đầu: “Tớ tin! Tớ tin… nhưng vết thương trên mặt cậu…”

“Sáng sớm lúc xuống giường, gió lớn quá nên lúc mở cửa quẹt trúng, đau lòng sao?” Hoắc Hành Chu rũ mắt cười, ngón trỏ ở trong túi áo gãi gãi lòng bàn tay cậu, “Tớ nghe nói nước bọt có thể trị thương, không thì cậu liếm cho tớ đi?”

Lạc Hành khẽ đẩy hắn rồi nghiêng đầu đi, trong đầu cậu rất loạn, mấy lời Hoắc Hành Chu nói cậu hoàn toàn không thể nào hiểu được.

Mười bảy năm, trừ ngày cậu mất đi thính lực phải nằm viện ra, bà ta chỉ cười với mình một lần, cho tới bây giờ cậu chưa từng cảm nhận được một chút tình thương dịu dàng của mẹ.

Làm sao có thể, sao có thể chỉ trong một đêm bà ta sẽ nói những lời này với một người xa lạ chứ.

Lạc Hành vô thức bấu ngón tay, không phải bởi vì… bởi vì cậu không đủ tốt, cho nên Triệu Cửu Lan mới không thích cậu, mà Hoắc Hành Chu thì vẫn luôn rất tốt với cậu.

Triệu Cửu Lan thích đứa trẻ như thế… ư?

“Bé ngoan.” Hoắc Hành Chu nhào nặn lòng bàn tay cậu, sáp đến lấy lòng, “Xe đến rồi, lên hay giận tiếp hửm?”

Nơi này không đón xe được, hai người chỉ có thể chờ xe buýt, may mà cách 15 phút sẽ có một chuyến nên cũng không sao, đứng nữa thì Hoắc Hành Chu lại không nỡ để Lạc Hành lạnh.

Bên trong xe mở máy điều hòa, rất ấm áp.

Hoắc Hành Chu cởi khăn quàng cổ xuống cho cậu, cười nói: “Đây là lần đầu tớ và cậu ngồi xe buýt nhỉ, cậu còn nhớ hôm cậu vừa chuyển trường đến không, tớ đi đón cậu, cậu thì như quả bóng cao su nhỏ, lăn từ trong xe ra.”

Lạc Hành nhớ lại ngày đó, mặt đỏ lên: “Hôm đó rất đông người, tớ đứng đến chân tê rần, lúc xuống xe cảm giác được nên suýt nữa ngã sấp xuống, cậu nhìn thấy sao.”

“Thấy, hôm đó tớ vừa bị thầy Trình dạy bảo một trận ở văn phòng, đang ngột ngạt, kết quả cậu vừa tới thì đã chọc cười tớ.” Hoắc Hành Chu buông tay cậu, cười một tiếng, “Cậu nói có phải cậu là bé hồ trăn[1] hay không.”

[1] Hồ trăn [开心果] = Hạt dẻ cười.

Vẻ mặt của Lạc Hành không biết là vì máy điều hòa trong xe thổi hay xấu hổ mà hiện lên chút ửng đỏ, tránh né ánh mắt của hắn bảo hắn đừng nói nữa.

Hoắc Hành Chu cho rằng tâm tình cậu đã tốt hơn rất nhiều, cũng yên tâm.

Ting ting.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Lạc Hành cúi đầu nhìn, là tin nhắn Wechat Yến Nhiên gửi đến, nói với cậu rằng hôm nay Hoắc Nghiễn Sinh ở nhà, có thể đón tiếp cậu.

Đôi mắt Lạc Hành trong nháy mắt sáng lên, trước đó có hẹn thời gian, bởi vì Hoắc Nghiễn Sinh tạm thời có việc nên nói Yến Nhiên chỉnh lại thời gian, sau này nói sau.

Cậu còn tưởng Hoắc Nghiễn Sinh không tiện nên từ chối muốn gặp cậu, không ngờ thế mà lại đón tiếp ở nhà. Nhất thời kích động đến ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, vội trả lời: “Được, tốt!”

Yến Nhiên lại gửi voice đến, Lạc Hành nhíu mày nhìn thoáng qua, tiếc là Hoắc Hành Chu ở trước mặt đang đeo tai nghe, bèn nhấp voice chuyển sang văn bản.

—— Hoắc Nghiễn Sinh nói lời xin lỗi với em, khoảng thời gian trước có hơi bận nên không để ý.

Lạc Hành trả lời: Không sao đâu ạ, không gặp, không gặp cũng không quan trọng.

—— Không gặp không được đâu, chị nói chú ấy có một siêu cấp fan cứng, chị còn nói em phiên dịch bản thảo cho chú ấy, sau khi chú ấy xem xong cảm thấy dịch tốt vô cùng, thậm chí có vài câu gốc còn phải so ngữ cảnh, chú ấy nói rất thích.

Lạc Hành thường được thầy cô khen ngợi thành tích tốt, nhưng lại ít ai tán thưởng ở phương diện này, còn là bởi đối tượng cậu đã thần tượng rất nhiều năm, trong một lúc có hơi xấu hổ mà đỏ mặt.

Hoắc Hành Chu rũ mắt nhìn cái tên trên màn hình, lập tức khó thở không thôi, hừ mũi một tiếng cho hả giận.

Lạc Hành không nghe thấy vì còn đang tự mình gửi tin nhắn, không biết Yến Nhiên làm sao, đột nhiên chuyển chủ đề.

—— em đang ở Nhị Trung Giang Thành sao, chị nghe nói con trai của Hoắc Nghiễn Sinh cũng học ở Nhị Trung. Có điều là một đứa chẳng sợ gì[2], từ nhỏ đã giỏi thọc gậy bánh xe[3], em đừng nên làm quen.

[2] hỗn bất lận混不吝: Phương ngữ Bắc Kinh, nghĩa là chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì.

[3] Trạc oa lậu戳锅漏: Một dạng phương ngữ của tỉnh Tứ Xuyên, chỉ người hay lén lút giở trò.

Lạc Hành híp mắt cười, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn lên màn hình, bụng ngón tay vừa trắng lại vừa mềm. Hoắc Hành Chu nhìn mà cứ cảm thấy như đang ấn vào thịt mềm nơi đầu quả tim của hắn.

Bỗng chốc, một cây đuốc.

—— chị gửi cho em địa chỉ, tự em đến đi, cả ngày hôm nay chú ấy đều rảnh.

Hoắc Hành Chu thấy cậu cứ mãi tán gẫu, ghen tỵ giơ tay lên che màn hình điện thoại của cậu lại, nặng nề ho khan ở bên tay cậu: “Nói chuyện với ai mà nghiêm túc vậy, cậu đã không để ý tớ năm phút rồi.”

Lạc Hành giương mắt, trông thấy vẻ mặt không tốt của hắn, vội nói với hắn như đang trấn an: “Cậu biết không Hoắc Hành Chu, chị Yến Nhiên nói con trai của Hoắc Nghiễn Sinh cũng học ở trường chúng ta.”

“Sau đó thì sao?” Hoắc Hành Chu gãi lông mày, hừ lạnh một tiếng.

Lạc Hành chớp mắt, nghe không hiểu câu hỏi bất ngờ này của hắn là như nào. Cậu nghe không rõ lắm, nghe không ra vị chua bên trong, cặp mắt vẫn phát sáng như cũ nắm lấy tay hắn, mặt đầy hâm mộ nói: “Không biết là ai nữa, may mắn lắm mới có thể được làm con trai của Hoắc Nghiễn Sinh, chắc chắn cậu ấy có thể xem sách của chú ấy mỗi ngày, sẽ có thật nhiều chữ ký, còn có còn có…”

Hoắc Hành Chu nắm chặt tay cậu, càng nghĩ càng giận, cậu còn chưa xong?

“Sao? Cậu còn muốn biết nó?” Hoắc Hành Chu như nghiến răng nghiến lợi mà siết chặt tay cậu, vò thật mạnh, làm cho cậu run lên: “Có phải là muốn nó, không chơi với tớ nữa không?’

Lạc Hành ngơ ngác ‘A’ một tiếng: “Không, không phải đâu.”

Hoắc Hành Chu hừ lạnh, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn lại, hơi suy nghĩ rồi lại mừng thầm, nghiêm mặt nói: “Nếu như tớ và con trai của Hoắc Nghiễn Sinh cùng lúc tốt với cậu, vậy cậu sẽ chơi với ai?”

Lạc Hành ngẩn ra.

Sao cậu ấy lại như vậy, đương nhiên là cậu ấy rồi. Cậu chỉ yêu thích sách của Hoắc Nghiễn Sinh, chứ không phải thích chú ấy, hơn nữa con trai của Hoắc Nghiễn Sinh nào có liên quan gì đến hắn.

Người cậu thích là hắn mà.

“Nói mau!” Hoắc Hành Chu thấy nãy giờ cậu không nói gì, nghĩ một chút rồi giơ tay lên.

Hắn biết Lạc Hành sợ nhột nhất là chỗ nào, lúc hai người ở một chỗ cậu đã xấu hổ rồi, hiện tại đang trên xe buýt, chắc chắn càng mắc cỡ hơn. Vì vậy mới trắng trợn duỗi tay đến eo cậu.

Tay hắn lần mò, duỗi vào từ vạt áo, cách lớp áo lông mà xoa lưng cậu, lại bất ngờ dời xuống ấn mạnh một cái lên hõm eo. Quả nhiên một giây sau nghe thấy cậu cắn chặt môi nhưng vẫn tràn ra một tiếng trầm thấp.

Tuy hai người ngồi ở hàng sau cùng, nhưng trong xe có mở giám sát. Hoắc Hành Chu cũng không để người khác thấy hứng thú, chỉ xoa xoa hai cách cách lớp quần áo, bảo cậu không chịu được thì nói thật đi, không quá lắm.

Lạc Hành né tránh tay hắn, khó chịu không ngừng thở dốc: “Đừng chạm đừng chạm, Hoắc Hành Chu, có giám sát.”

“Vậy cậu mau nói thật đi, nếu không tớ dời xuống đó.” Hoắc Chu Chu làm bộ dời tay xuống, tìm kiếm phần da sau lưng.

Tuy tay của hắn rất ấm, nhưng so với phần da nơi eo vẫn có phần lạnh hơn. Lạc Hành vốn nhạy cảm sợ nhột, vừa chạm vào như thế đã trực tiếp cong lưng về trước, bị Hoắc Hành Chu bóp lấy nên không nhúc nhích được.

“Tớ nói tớ nói, cậu mau buông tay, lạnh.” Lạc Hành đẩy tay hắn xin tha, liếc mắt nhìn máy thu hình và vài hành khách khác trong xe, vừa sợ vừa căng thẳng, đỏ mặt liên tục lắc đầu.

Hoắc Hành Chu cong ngón tay, dùng xương ngón tay nhấn nhấn lên hõm eo cậu, thấy cậu sắp khóc mới buông tay, làm ra vẻ càng không vui mà nhìn cậu chằm chằm: “Nói nhanh một chút.”

Lạc Hành xấu hổ nhìn các hành khách, hồi lâu mới thu tầm mắt lại, ngượng ngùng nhấp nhấp khóe miệng, ghé đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Với, với cậu.”

Vốn là nói chơi với ai, kết quả đứa nhỏ này lại nóng lòng nói cùng hắn.

Lần này Hoắc Hành Chu đã hoàn toàn được vuốt lông, tâm tình rất tốt nhìn cậu rụt rè kéo vạt áo của mình xuống, hận không thể giấu hết thảy của mình đi, cũng không cho cậu chạm vào.

Ha.

Cách để khiến cậu thôi khổ sở, quả nhiên chính là xấu hổ?

Hoắc Hành Chu nháy mắt bật cười, giúp cậu sửa sang lại quần áo, thấy cậu dè dặt nhìn mình, bộ dạng như rất sợ hắn lại chạm vào, bèn cười.

Cậu quả đúng là một bảo bối.



Đường xe rất dài, sau khi xuống xe buýt có nói gì Hoắc Hành Chu cũng không cho cậu đợi xe bút nữa, đón chiếc xe rồi nói thẳng địa chỉ, nhà của hắn.

“Ba mẹ cậu có ở nhà không?” Cậu căng thẳng kéo góc áo của Hoắc Hành Chu, nhỏ giọng nói: “Cậu nói tớ nên mua chút đồ gì đây, đến nhà người ta làm khách, nên phải mua vài thứ chứ.”

Hoắc Hành Chu cười: “Không cần, cậu đi không tới là được, cậu chẳng phải là quà sao.”

Lạc Hành vinh dự được đón tiếp nên khẩn trương, không nghe được câu nói này, càng không để ý lúc Hoắc Hành Chu nói những lời này, trong mắt đều cực kỳ dịu dàng và cưng chìu.

Lạc Hành cúi đầu nhìn địa chỉ Yến Nhiên gửi đến, hình như là trong khu biệt thự của nhà họ, lại nói: “Còn nữa, tớ đi gặp thầy Hoắc Nghiễn Sinh, nếu không thì mua chút gì đi, đi tay không có phải hơi vô lễ rồi không?”

Lạc Hành suy nghĩ một chút, mình vẫn còn chút tiền tiết kiệm, tiền nhuận bút lần trước phiên dịch giúp Hoắc Nghiễn Sinh còn dư khá nhiều, hẳn là có thể mua một món đồ kha khá.

Hoắc Hành Chu nhắm mắt: “Không mua.”

Lạc Hành thấy hắn nhắm mắt giả vờ ngủ, vội đến kéo tay hắn, sợ tài xế nghe thấy nên nhỏ giọng gọi: “Hoắc Hành Chu, cậu đừng ngủ mà, cậu nghĩ giúp tớ được không?”

Hoắc Hành Chu bất động.

“Nếu như tớ không mua đồ, lỡ ba mẹ cậu thấy tớ quá vô lễ rồi không thích tớ thì sao đây, còn nữa…”

Hoắc Hành nâng mí mắt, nói với tài xế: “Bác tài, dừng ở cửa hàng quà tặng ngay trước mặt đó một chút.”



Lạc Hành nâng hộp quà, thấp thỏm hỏi Hoắc Hành Chu: “Cái này thật sự có thể ư?”

Khi nãy Hoắc Hành Chu dẫn cậu đến một cửa hàng đồ dùng thư họa, sau khi nhìn quanh một vòng thì chỉ bừa một thứ, nói mua cái đó, cậu nửa tin nửa ngờ rồi mua., nhưng giá cả quá rẻ, khiến cậu rất lo lắng.

“Tớ nói được là được.”

“Thế sao cậu chỉ bảo tớ mua một món…” Lạc Hành cứ thấy sai sai chỗ nào nhưng hiện tại cậu đang rất khẩn trương, vì thế nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.

“Lát nữa cậu sẽ biết.” Hoắc Hành Chu không nắm tay cậu mà chỉ cắm hai tay vào túi áo rồi đi lên trước.

Hiện tại hắn không định để cha mẹ biết chuyện mình thích Lạc Hành, đang theo đuổi Lạc Hành, để trách cậu có áp lực trong lòng. Mặc dù quan hệ của cha mẹ với Lục gia và Diệp gia rất tốt, nhưng thường thấy là một chuyện, có thể tiếp nhận việc con trai mình cong quèo hay không lại là chuyện khác.

Hắn lại chẳng mấy để tâm đến mình, chỉ sợ Lạc Hành bị cha mẹ đối xử khác mà thôi.

Chờ chút nữa đi.

Đừng đọc truyện phò a.k.a truyenfull, đó là trang ăn cắp, nên đọc truyện ở trang chính chủ! Đừng đọc truyenfull! Đã đọc thì làm ơn có ý thức dùm cái!

Chờ Lạc Hành thích hắn rồi, quan hệ của hai người đã ổn định, cũng chờ cho cha mẹ tiếp nhận, nguyện ý giống như khi mình cưng chiều cậu hẵng nói sau.

Hắn không những phải cho Lạc Hành hạnh phúc, mà còn phải cho cậu tình thương của cha lẫn mẹ mà cậu chưa từng có.

Cậu đã từng có được, cũng từng mất đi. Tất cả những điều đó, hắn muốn trọn vẹn bù lại cho cậu



Hoắc Hành Chu giơ tay ấn lên khóa vân tay, cửa ‘Tích’ một tiếng rồi mở ra. Lạc Hành hơi do dự, lúng túng kéo tay áo hắn: “Nếu không hay là tớ…”

“Ai đó?”

Hoắc Diệp Sơn viết xong bản thảo, xuống uống nước thì đúng lúc nghe thấy tiếng mở cửa. Ông nghiêng đầu nhìn thử, nhìn thấy Hoắc Hành Chu đứng ở cửa trước, khẽ nhíu mày: “Con đứng đấy làm gì?”

Đầu ngón tay co lại của Lạc Hành càng thêm luống cuống, do dự nhìn Hoắc Hành Chu. Xưa nay cậu chưa từng có kinh nghiệm ở chung với trưởng bối, ngay cả Triệu Cửu Lan cũng chẳng thích cậu, cha mẹ người ta….

Làm sao cậu khiến họ vui được đây.

“Đừng sợ, ba tớ trừ ghét bỏ tớ thì thật ra rất hiền lành.” Hoắc Hành Chu phát hiện cậu đang sợ hãi, vỗ vỗ tay cậu để động viên, mềm giọng nói: “Cứ tin tớ.”

Lạc Hành nhìn vào mắt hắn, tựa như được trấn an trong nháy mắt, cắn môi gật nhẹ đầu, vô thức nhìn vào cửa, nhìn dáng vẻ của mình được phản chiếu từ tấm gương.

Cũng khá sạch sẽ.

Hoắc Diệp Sơn thấy hắn vẫn đứng ở cửa, bèn nhíu mày đi tới. Kết quả lại bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Lạc Hành, mặt mày vốn đang căng bỗng dịu lại đôi chút, mỉm cười.

“Ba.” Hoắc Hành Chu cười, giơ tay kéo Lạc Hành ở bên cạnh đến, hơi nháy mắt: “Fan hâm mộ của ba.”

Hoắc Diệp Sơm ngơ ra một giây, sau đó mới phản ứng mà ‘Ồ’ một tiếng, cười nói: “Anh bạn nhỏ này là Lạc Hành sao, chú nghe Yến Nhiên nói, cháu giúp chú phiên dịch sách, chú rất thích.”

Lạc Hành trực tiếp choáng váng, ngơ ngác nhìn đôi môi giật giật của Hoắc Diệp Sơn, mỗi một chữ cậu đều hiểu được, nhưng khi gộp thành một câu thì cậu bỗng nhìn không hiểu.

Ý của chú ý là… Lạc Hành đơ ra quay đầu nhìn Hoắc Hành Chu, kết đó trông thấy hắn nén cười nói: “Nhóc con, cậu chưa từng nghĩ ngờ tại sao tớ lại có chữ ký của Hoắc Nghiễn Sinh ư?”

Hoắc Hành Chu chỉ đứng đó, bình tĩnh nhìn cậu, chờ cậu tự hiểu.

Nhìn đối phương nghiêng đầu mỉm cười, Lạc Hàng nhanh chóng động não phân tích tỉ mỉ những lời này, sao hắn lại có sách của Hoắc Nghiên Sinh được.

Hoắc…

Con trai Hoắc Nghiên Sinh đang học ở trường cấp 3 Nhị Trung, chẳng qua cũng chỉ là một tên bất cần đời, rành nhất là thọc gậy bánh xe.

Phải rồi!

Không được đọc truyện phò!

Hoắc Hành Chu cười híp mắt nhìn cậu từ từ trợn to mắt, sau đó không dám tin mà há miệng: “Cậu… Cậu là… Hoắc… Chị Yến Nhiên nói, con trai của Hoắc Nghiễn Sinh!”

Dừng lời nói lại, Lạc Hành cảm thấy có hơi vô lễ mà nhấp môi, vội thu tầm mắt lại, lắp bắp nói: “Hoắc… Thầy Hoắc, em, em rất ngưỡng mộ thầy, rất thích sách của thầy, em em, em là fan của thầy ạ!”

“Phụt.” Hoắc Hành Chu nhìn cậu căng thẳng đến tay chân cũng chẳng biết để chỗ nào, dáng vẻ cuống xuồng giải thích thì không nhịn được cười.

Hoắc Diệp Sơn vội nhắc nhở: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Lạc Hành ngơ ngác đi theo vào, nhìn bóng lưng chỉ mặc mỗi chiếc áo len của Hoắc Diệp Sơn, lặng lẽ nuốt nước bọt.

Hoắc Hành Chu thay dép lê cho cậu, lại cởi áo lông cho cậu rồi treo trên giá treo đồ bên cạnh, nhìn vào mắt cậu, dùng khẩu hình nói: “Đừng lo lắng, ba tớ sẽ thích cậu, lát nữa phải nhân cơ hội xin chữ ký của ông ấy, về lót phòng cho tớ.”

Lạc Hành không vì lời trêu chọc này của hắn mà thả lỏng, trái lại còn căng thẳng hơn.

Cậu không nhịn được quay đầu trợn mắt với Hoắc Hành Chu một cái, cậu ấy biết rõ… biết rõ mình đang lo lắng, vậy mà còn gạt cậu, nhìn cậu nói liên miên hỏi thăm quà cáp, luống cuống hỏi này hỏi kia.

Cậu ấy vốn cố ý!

Hoắc Diệp Sơn ngồi trên ghế sofa, mặt mũi ôn hòa đưa tay: “Mời ngồi.”

Lạc Hành thẳng lưng ngồi trên ghế sofa, ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối, mỗi một sợi thần kinh đều căng rất chặt, như thể vừa chạm vào là có thể vỡ thành vụn.

Hiện tại chú ý không chỉ là Hoắc Nghiễn Sinh, mà còn là ba của Hoắc Hành Chu, là người nhà của cậu ấy.

Lạc Hành nhìn ông, vừa mới bắt đầu đã từ hâm mộ biến thành hy vọng ông sẽ thích mình, ấn tượng với mình khá hơn một chút,

Hoắc Hành Chu rót ba tách trà, đẩy một tách đến trước mặt Hoắc Diệp Sơn, ngoan ngoãn nói: “Ba, uống trà.”

Một tách khác thì nhét vào tay Lạc Hành ủ ấm cho cậu, sau đó bắt đầu nói: “Đây là bạn cùng bàn của con, Lạc Hành. Đứng nhất trường chúng con, mấy ngày này sẽ đến nhà mình dạy kèm bài tập cho con, phải ở lại mấy ngày.”

Hoắc Diệp Sơn liếc nhìn con trai một cái, thầm nghĩ mày có thể học không giỏi[4] cái gì, đọc sách giáo khoa hai phút không ngủ đều xem như là ông trời chiếu cố.

[4] Hi tùng nhị ngũ nhãn [稀松二五眼]: xuất phát từ kinh kịch, có nghĩa là không quy củ, không được, không giỏi, xấu, tệ.

“Con có thể chăm sóc người ta sao.” Hoắc Diệp Sơn thu tầm mắt, lại nhìn Lạc Hành, cười ôn hòa hỏi: “Từ nhỏ Hoắc Hành Chu đã là đứa không sợ gì, chú và mẹ nó chưa dạy dỗ tốt cho nó, không gây phiền phức cho cháu chứ?”

Lạc Hành vẫn luôn không dám mở miệng, ánh mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào miệng của Hoắc Diệp Sơn, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ ông nói cái gì, sẽ không lễ phép.

Nghe vậy thì vội vã lắc đầu, ôn tồn nói: “Hoắc Hành Chu rất tốt ạ.” Nghĩ một chút lại bổ sung: “Giờ cậu ấy đang học rất nghiêm túc, kỳ thi tháng đợt trước tiến bộ nhiều lắm ạ.”

Hoắc Diệp Sơn hơi nhướng mày nhìn Hoắc Hành Chu, bất ngờ trông thấy biểu cảm đầy kiểu ‘Mình thật lợi hại’ của hắn, không dám nhìn thẳng rồi thu hồi lại.

“Khụ.” Hoắc Diệp Sơn đổi đề tài, nói: “Yến Nhiên đã đưa bản dịch của cháu cho chú xem, chú cũng hơi hiểu một vài tiếng Pháp, dịch rất tốt, rất…”

Lạc Hành lẳng lặng nghe, chờ Hoắc Diệp sơn hỏi xong, chờ chừng hai giây mới bắt đầu ôn tồn trả lời.

Có lẽ vì Hoắc Diệp Sơn là người có học, khí chất trên người lại khiến Lạc Hành có một loại cảm giác yên ổn nên cậu dần không còn căng thẳng, đối mặt với mấy câu hỏi liên quan đến trong sách của ông cũng có thể đối đáp trôi chảy.

Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nghĩ, cậu đang đắm chìm ở trong nhân vật thư phấn của Hoắc Nghiễn Sinh, nếu như hôm nay ở nhà là Ngũ Tố Nghiên, đứa nhỏ này không biết xấu hổ thành bộ dạng gì đây.

Hắn nhìn Lạc Hành, đứng dậy đến vào bếp, mở tủ lạnh ra thấy bên trong có nửa bát canh nhỏ, còn có vài món ăn, bèn bưng ra hâm nóng.

Chờ họ trò chuyện xong, thì đã gần đến giờ cơm.

Hoắc Hành Chu kéo ghế, ngồi trong phòng bếp từ chơi điện thoại vừa nhìn nồi, trên điện thoại bỗng hiện ra một tin nhắn ngắn, lông mày hắn khẽ nhíu.

“Hành Chu, mấy ngày tới là sinh nhật Mẫn Dao, tao muốn đến thăm cô ấy —— Tiết Tiên.”

Wechat đã bị xóa từ lâu, nó còn dám gửi tin nhắn cho mình?

“Thì sao, ngày giỗ của Mẫn Dao liên quan quái gì mày, bây giờ đến cả sinh nhật cô ấy cũng không muốn làm sạch sẽ?” Hoắc Hành Chu cười nhạo một tiếng, lần đầu tiên trả lời tin nhắn của gã.

“Đã nhiều năm như vậy, tao cũng biết năm đó mình lơ là, đánh giá cao tửu lượng của bản thân. Nhưng hiện tại tao cũng rất hối hận, sao mày không chịu tha thứ cho tao?”

Hoắc Hành Chu nhìn nội dung tin nhắn, thậm chí còn có thể nghĩ đến vẻ mặt lạnh tanh hơi nhíu mày của Tiết Tiên, dáng vẻ đỏ mặt, không phải là năm đó nó dựa vào vẻ mặt đó, đã lừa được tình cảm của Mẫn Dao chứ.

“Trừ phi mày để cho kẻ giết người đền tội, hoặc để Mẫn Dao sống lại, hoặc là để Mẫn Dao chưa từng quen biết mày.” Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn hai người đang trò chuyện rất vui trong phòng khách, lại quay đầu tiếp tục soạn tin nhắn trả lời: “Mày có thể ư, không được thì biến.”

Đầu bên kia yên lặng rất lâu, ngay lúc Hoắc Hành Chu chuẩn bị cất điện thoại thì lại hiện ra một tin: “Ý của mày là, đời này… mày cũng sẽ không tha thứ cho tao nữa, có đúng không?”

Hoắc Hành Chu trả lời: “Ba năm, mày mới biết?”

Một lúc lâu, Tiết Tiên lại nhắn lại một chữ: “Được.”



Hoắc Hành Chu hâm xong canh và mấy món ăn, quay đầu thấy hai người đã không ở phòng khách, ngẩn ra.

Hắn tắt lửa đi ra nhìn thử, Lạc Hành đang ôm một chồng sách cười dịu dàng đi từ trên lầu xuống. Nếu không phải có bậc thang, hắn hoài nghi đứa nhỏ này có thể sẽ nhảy xuống dưới.

Dễ thỏa mãn vậy sao?

Hoắc Hành Chu đau đớn tận đáy lòng, đặt ở trên người người khác, nếu như có quá khứ đau khổ tối tăm như vậy, không chắc lớn lên sẽ thành dạng người nào, cậu thế mà có thể hóa chuyện này thành thiện ý.

Vì một quyển sách, vì một người, mà đã vui vẻ thành thế này.

Hoắc Hành Chu mở cửa tựa vào cửa cửa phòng bếp, một chân chống tường cười nhìn cậu chạy tới, xoa xoa đầu cậu, mỉm cười hỏi: “Cần sách lắm à?”

Lạc Hành đỏ mặt, cúi đầu nhìn sách, lại giơ lên cười: “Chú Hoắc cho.”

“Ôi chao, kêu chú luôn rồi, quan hệ của hai người phát triển nhanh ghê ha.” Hoắc Hành Chu trừng mắt, giờ tay bóp bóp vành tai cậu, “Giờ còn căng thẳng không?”

Lạc Hành nuốt nước bọt, gật đầu.

Cậu vẫn còn rất căng thẳng, ban nãy cùng Hoắc Diệp Sơn bàn bạc cách nhìn liên quan tới Huyết Lý Hữu Phong lâu như vậy, cứ như là nói ra theo bản năng. Bây giờ cậu thậm chí còn không nhớ mình đã tiếp thu thế nào, mãi đến khi Hoắc Diệp Sơn cười bảo cậu theo ông lên lầu, cậu vẫn còn đang mơ màng.

Hoắc Diệp Sơn dẫn cậu vào thư phòng, lấy mười mấy quyển sách từ trên giá sách ra, mở ra từng trang bìa rồi ký tên ở bên trong, lại ngẩng đầu hỏi tên cậu là hai chữ nào.

Lạc Hành vội vã trả lời: “Lạc thủy hà bạn, nghịch thủy hành châu, Lạc Hành.”

Hoắc Diệp Sơn rũ mắt cười một tiếng, nét chữ trôi chảy viết ‘Tặng Lạc Hành’, sau đó đẩy sách đến trước mặt cậu “Soạn sách một đời tặng tri kỷ, tiêu dao một đời đến quên tuổi.”



Cơm nước xong, Hoắc Hành Chu cầm bát đi dọn rồi ném vào máy rửa bát, sau đó dẫn Lạc Hành lên lầu.

Hoắc Diệp Sơn có việc đi ra ngoài nên trong nhà chỉ còn lại hai người họ.

Lạc Hành nâng mười mấy quyển sách kia, mặt mày hớn hở lật ra từng quyển, bộ dạng lại không nỡ chạm vào. Hoắc Hành Chu nhìn mà ăn giấm một hồi, hận không thể vứt hết đi.

Hắn giơ tay tùy tiện rút một quyển rồi mở ra xem thử: “Có gì hay mà xem, có đẹp như tớ không?”

Hiện tại Lạc Hành đã vui đến cảm giác thật hư ảo, hiển nhiên thật sự thuận theo lời hắn mà đến xem hắn, cẩn thận quan sát một hồi mới phát hiện mình đang làm gì, mặt bỗng đỏ lên, lắp ba lắp bắp né tránh ánh mắt hắn: “Chuyện này đâu thể so sánh được.”

Hoắc Hành Chu không chịu buông tha mà lại gần, thuận tay ấn cậu trên giường: “Nói mau, sách đẹp hay tớ đẹp?”

Lạc Hành cười tránh né hắn: “Không biết.”

“Rốt cuộc cậu có biết hay không?” Hoắc Hành Chu giơ tay gãi ngứa cậu, gãi nhẹ hai cái lên bụng cậu, cười hỏi cậu: “Giờ cậu đến nhà tớ, không nói lời dễ nghe thì đừng hòng đi.”

Lạc Hành sợ nhột, bị hắn gãi đến tay chân giãy giụa lung tung, loáng thoáng nghe thấy những lời này thì cố tình nói: “Sách đẹp hơn.”

“Được lắm, sách đẹp.” Hoắc Hành Chu cười nhạo một tiếng, giơ tay vén vạt áo của cậu, bụng ngón tay gãi hai cái quanh rốn: “Không phải là cố tình bảo tớ để ý cậu sao? Vậy tớ xem thử xem nhà mình có dây xích cún không rồi trói cậu trong phòng tớ, muốn ra ngoài phải xin tớ.”

“Đừng lấy đừng lấy, nhột.” Lạc Hành bị hắn làm cho chịu không nổi, liên tục xin tha: “Tớ không nói đâu.”

Hoắc Hành Chu hừ lạnh, nắm cổ tay cậu ghim lên đỉnh đầu, bắt nạt cậu từ trên cao: “Không nói không được, mới vừa rồi cậu còn nói tớ chẳng đẹp bằng sách.”

Lạc Hành nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, hơi thở gần như hôn lên cậu, không kìm được mà đỏ mặt, hơi thở cũng có phần rối loạn.

Ngón tay ấn trên rốn cậu dần dần xuất hiện một dòng nhiệt, Lạc Hành khó chịu giật giật chân, cảm giác từ mặt đến tai đều nóng hổi, nhỏ giọng nói: “Cậu đẹp.”

“Này còn tạm được.” Hoắc Hành Chu nhìn giọt mồ hôi rịn trên trán cậu, sợ cậu cảm lạnh nên vội buông lỏng tay không trêu cậu nữa.

Lò sửa trong nhà rất đầy đủ, ăn mặt mỏng chút cũng chẳng sao. Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt đứng lên mở cửa tủ, tìm một bộ đồ ngủ rồi ném lên giường,

“Cậu đi tắm đi, giờ này tuyết lại đang rơi, chúng ta cũng không ra ngoài nên thay thẳng đồ ngủ đi. Bộ này mẹ tớ mới mua cho tớ, chưa mặc qua.” Hoắc Hành cầm một bộ mình mặt từ đầu giường lên, nói: “Tớ xuống phòng khách dưới lầu tắm, về rồi cùng nhau làm bài tập.”

Lạc Hành ôm đồ ngủ, đỏ mặt gật đầu.

Hoắc Hành Chu đi vào phòng vệ sinh chỉnh nước ấm trước, nước nóng chảy một hồi cảm giác âm ấm mới đóng cửa lại, đi ra hỏi: “Vào tắm đi, biết chỉnh nước ấm không?”

Lạc Hành chần chừ một lúc, lắc đầu.

Hoắc Hành Chu cười, cầm tay cậu kéo vào phòng vệ sinh, chỉ cho cậu biết từng cái nút vặn, cuối cùng bất chợt mở vòi sen ra, dòng nước ấm áp lập tức đổ xuống dọa cậu giật mình, theo bản năng mà trốn sau lưng Hoắc Hành Chu.

“Phụt.” Hoắc Hành Chu bật cười nhìn cậu núp sau lưng mình, hệt như nai con bị hoảng sợ mà chớp chớp mắt, bèn đóng vòi sen lại.

“Tắm đi, tớ đi ra ngoài, cần gì thì gọi tớ.”

Lạc Hành khẽ đẩy hắn, âm thầm trách hắn đã hù dọa mình. Đến khi thấy hắn đóng cửa lại mới bắt đầu thấy bản thân như đang hồi hộp, thình thịch điên cuồng.

Cậu lại một lần nữa đến nhà Hoắc Hành Chu, còn có thể ở cùng hắn một thời gian dài, dùng phòng vệ sinh của hắn để tắm rửa, mặc đồ ngủ của hắn, ở… ở trên giường của hắn.

Lạc Hành cảm giác mình hạnh phúc đến sắp bay lên rồi, cả người đều lâng lâng, mà ngay cả tấm thảm chống trượt dưới chân cũng mềm như cây bông vậy.

Cậu giơ tay cởi từng chiếc áo của mình, không nhịn được cúi đầu nhìn xuống chỗ cái rốn của bản thân, hơi lõm trò trò nho nhỏ, sâu hơn hõm eo một xíu, nhấp nhô theo từng đợt hô hấp.

Hình như Hoắc Hành Chu rất thích… Ngón tay Lạc Hành phát run, chạm nhẹ một cái, cảm giác nơi đó của mình cũng run lên theo, lại còn có tư thế ngẩng đầu lên, vội vã thu tay về không dám nhìn nữa.



Hoắc Hành Chu tắm rất nhanh, lúc đi tới Lạc Hành còn đang tắm. Hắn nghe tiếng nước chảy mà lo lắng nghĩ, không phải là té xỉu ở bên trong rồi chứ, vội đi tới gõ cửa: “Lạc Hành.”

Không có trả lời.

Hoắc Hành Chu không biết là cậu không nghe được hay là té xỉu thật, càng nghĩ càng lo lắng, dùng sức gõ cửa: “Lạc Hành!”

Tiếng nước ngưng lại, Lạc Hành ngập ngừng lên tiếng: “Là… Hoắc Hành Chu ư?”

Hoắc Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, ‘Ừ’ một tiếng, giương giọng hỏi: “Tắm xong chưa? Đừng tắm lâu quá, sẽ dễ thiếu oxy đấy.”

“Biết, biết rồi.”

Lát sau, Lạc Hành mở cửa đi ra, tóc tai nhỏ giọt ướt nhem, có một giọt rơi xuống lông mi, bị cậu chớp mắt nên rơi mất, đập lên xương quai xanh, vỡ thành nhiều mảnh.

Đồ ngủ là size của Hoắc Hành Chu nên mặc trên người Lạc Hành hơi lớn, ống tay ống quần đều được gấp dày hai lớp, cổ áo cũng rộng để lộ phần lớn xương quai xanh.

Làn da vừa mềm vừa mịn của cậu ửng hồng vì hơi nóng khiến người ta không khó kiềm lòng, chỉ muốn bay sang kéo cậu vào lòng cắn mạnh một cái.

Hoắc Hành Chu giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng, bảo: “Đồ ngủ có hơi lớn, cậu cứ mặc trước đã, ngày mai tớ dẫn cậu ra ngoài mua một bộ vừa hơn.”

Lạc Hành gật đầu.

“Lại đây.” Hoắc Hành Chu vẫy tay với cậu.

Lạc Hành lưỡng lự hai giây mới đi tới, luôn cảm thấy tuy hắn đang mặc đồ ngủ nhưng vẫn như đang trần trụi, gian nan cất bước đến bên cạnh hắn, bị ấn lên ghế.

“Tớ sấy tóc cho cậu.” Hoắc Hành Chu cắm điện máy sấy tóc vào, điều chỉnh nhiệt độ máy sấy trên mu bàn tay, sau đó mới đến gần Lạc Hành, vừa sấy vừa hỏi: “Nhiệt độ ổn chưa?”

“Ổn rồi.” Xưa nay Lạc Hành chưa từng được người khác chăm sóc, hơn nữa người này còn là Hoắc Hành Chu, nhất thời có chút xấu hổ đưa tay muốn cầm: “Tớ tự làm, cậu cũng mau sấy tóc cho mình đi, đừng để bị cảm.”

“Không sao đâu.” Tay Hoắc Hành Chu nhẹ nhàng sấy tóc cho cậu, sau đó mới tùy tiện vò vò đầu mình, sấy khô rồi ném qua một bên.

Lạc Hàng lấy hết bài tập trong cặp ra, ngồi ngay ngắn cạnh chiếc bàn thấp bên bay window[5] chờ hắn.

[5] Bay window (飘窗): Một dạng cửa sổ hóng mát hình chữ nhật hoặc hình thang với hai dạng là lồi và lõm.

Hoắc Hành Chu nhìn bài thi, thương lượng hỏi: “Thầy Lạc, em chơi game một lát được không?”

“Không được.” Lạc Hành đẩy bài thi đến chỗ hắn, không cần hỏi đã đưa bút tới, có chút ngượng ngùng nói: “Chú Hoắc nói, nói tớ giám sát cậu cho tốt, không cho cậu chơi game.”

Hoắc Hành Chu hơi nhướng mày: “Ôi chao, ông ấy là ba tớ, sao cậu nghe lời ông ấy thế, chẳng lẽ cậu cũng muốn gọi ông ấy là ba?”

Lạc Hành nhất thời nghe không hiểu: “Cái gì?”

“Không có gì.” Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng, cam chịu đi tới, nói: “Được thôi, làm bài tập thì làm bài tập, ai bảo bé ngoan nhà ta không cho chơi game chứ.”

Lạc Hành rũ mắt cười trộm, điện thoại để một bên đột nhiên rung lên. Cậu cúi đầu xem thử, bên trên là tin nhắn về người đứng sau.

Trên Weibo gửi đến.

@Bất Viễn Hành: Lạc Lạc, ba… có thể gặp con một chút không?

———

Lời của Editor: Vậy là chúng ta đã đi được nửa bộ truyện rồi. Xin lỗi vì vài dòng bất chợt mà mình đã chen vào giữa chương, mình làm vậy cũng là có lý do cả. Đây là vấn nạn cần được diệt trừ! Dù không diệt hết nhưng ít ra các đọc trên ở trang ăn cắp vẫn có thể đọc được và tự thông não nó, còn không chịu tiếp thu nữa thì mình cũng chịu:>

Sẵn tiện mình thông báo luôn là tuần này và tuần sau mình sẽ không up truyện vì bận ôn thi. Vậy nên hẹn các bạn vào ngày 20/10 nha ^^ Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3

[5] Bay window:

wd

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi