KHÔNG NGỌT BẰNG EM

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Lạc Hành và Hoắc Hành Chu ở bên nhau, tính ra đã 6 năm.

Từ cấp 3 đến đại học, về sau Hoắc Hành Chu tốt nghiệp công tác thì cùng Lục Thanh Hòa lập công ty. Giai đoạn đầu khởi bước không mấy suôn sẻ nên cả ngày bận đến sứt đầu mẻ trán.

Hắn không nỡ để Lạc Hành ra ngoài đi làm, hơn nữa cậu lại thích học nên để cậu ở lại trường dạy học thuật, cuối cùng cũng ở lại trường làm thầy giáo.

Hoắc Hành Chu bớt đi vẻ bồng bột ngây ngô nơi sân trường, thay vào đó là vẻ mạnh mẽ của sự chín chắn, âu phục được ủi phẳng phiu càng tôn lên dáng người cao ngất của hắn, tương phản với Lạc Hành hãy còn vẻ trắng trẻo gầy gò của học sinh.

“Thầy Lạc, thầy đang xem gì thế ạ?”

Lạc Hành ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt đầy tò mò của học sinh, rũ mắt nở nụ cười: “Không xem gì hết, có chuyện gì à?”

Học sinh vội đáp: “À có ạ, bên ngoài có người tìm thầy.”

Lạc Hành ngơ ra, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng biết Hoắc Hành Chu bước ra từ cuộc họp nào mà vẫn mặc âu phục sẫm màu, bên ngoài khoác áo bành tô, áo sơ mi bung hai nút trên, vừa chín chắn vừa khiến người ta cảm thấy áp lực.

Tim cậu run lên, nhất thời chưa phản ứng được.

Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn cậu cách lớp thủy tinh, khóe miệng và đáy mắt chứa đựng ý cười sáng ngời, dùng khẩu hình nói: “Vợ ơi, qua đây.”

Lạc Hành đỏ mặt, nhấc chân muốn ra ngoài thì đột nhiên phản ứng lại vẫn còn học sinh trong phòng thí nghiệm, bèn dừng bước chân đang nôn nóng lại, hết sức bình tĩnh đi ra ngoài.

“Anh về từ khi nào thế?” Lạc Hành đứng trước mặt hắn, dằn xuống xúc động muốn nhào vào lòng hắn, nắm chặt góc áo muốn hôn hắn, nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Hành Chu vươn tay sờ mặt cậu, thở dài nói: “Vừa xuống máy bay thì chạy thẳng đến đây rồi, đứng ngoài phòng thí nghiệm của em gần 2 tiếng, học sinh đã sắp nhìn anh tới nở hoa luôn rồi, chỉ em là lên lớp chẳng thèm nhúc nhích. Còn chơi điện thoại, xem gì trên đó hả?”

Lạc Hành ngượng nghịu cười một cái, bất giác xoa ngón tay đáp: “Em… Em nhớ anh mà.”

“Hả?” Hoắc Hành Chu bị một câu không đầu không đuôi này làm cho giật mình.

“Trên điện thoại có video trước đây anh được phỏng vấn, em… ngắm anh.” Lạc Hành đỏ mặt không ngớt khẽ liếm môi, cẩn thận ngắm nghía xung quanh mấy lần, không thấy ai nên nhanh chóng đi khập khiễng đến chụt lên môi hắn.

Ánh mắt Hoắc Hành Chu buồn bã, một tay kéo cậu vào phòng thí nghiệm, vừa vào cửa đã lập tức áp lên ván cửa rồi tàn nhẫn hôn lên.

Nụ hôn này chẳng giống cái chụt như chuồn chuồn lướt nước khi nãy của cậu mà cuốn theo khát vọng và ý nghĩ muốn hủy diệt thế giới. Họ đã một tuần không gặp, từ tinh thần đến thể xác đều vô cùng khát vọng đối phương.

“Chồng à…” Lạc Hành quắp lấy cổ hắn, dùng sức dán người về phía hắn, sự thừa nhận này gần như nhấn chìm hắn vào cơn sóng triều mãnh liệt.

“Bao giờ thì nghỉ?” Hoắc Hành Chu hôn đủ rồi thì thoáng buông người trong lòng ra, ôm cậu ngồi trên cái ghế, không nặng không nghe mà nhào nặn thắt lưng của cậu, chóp mũi cọ lên cái gáy mềm mại.

Lạc Hành bị hắn làm cho chân mềm như cọng bún, khó khăn thở ra, gian nan nói: “Sắp rồi, còn 9 ngày nữa…”

Hoắc Hành Chu bất mãn hừ một tiếng, Lạc Hành nghiêng đầu mềm giọng dỗ dành hắn: “Em không cần dựa theo thời khóa biểu của học sinh để lên lớp nữa, đề tài của học kỳ này chỉ còn một tiết cuối cùng nữa là xong. Em điều chỉnh lại thời gian nhé, được không?”

Hoắc Hành Chu lắc đầu: “Không sao đâu.”

Lạc Hành nhìn ánh mắt hơi đỏ mang theo vẻ mệt mỏi đến sáng chói mắt của hắn thì đau lòng hôn hắn: “Anh cứ luôn phối hợp với thời gian của em, rõ ràng đã mệt thế này còn đặc biệt chạy đến trường học, em lại không cách nào phối hợp với anh.”

Hoắc Hành Chu cười, nói: “Không mệt, anh đã ngủ trên máy bay rồi.”

Lạc Hành biết hắn đang dỗ dành mình, nhưng vẫn không khỏi bị sự ấm áp của hắn rót vào lòng, nhỏ giọng nói: “Không thì em từ chức nhé, đến công ty giúp anh được không?”

Hoắc Hành Chu xoa bóp mặt cậu, bật cười: “Có ngốc không, em có thể giúp gì cho anh đây, ra đề cho đám công nhân chắc?” Dừng chút lại hôn lên mắt cậu: “Ở trường em lên lớp rất hay, anh mới không nỡ để em theo anh ra ngoài chịu khổ chịu tội.”

Lạc Hành nhíu mày muốn nói tiếp thì bị Hoắc Hành Chu hôn chặn trở về. Đến khi chấm dứt nụ hôn thì không khí trong ngực cậu đã bị ép đến chẳng còn gì, những gì muốn nói cũng quên mất, chỉ biết ghé vào ngực hắn mà thở dốc.

“Gần đây trong trường có học sinh nào tỏ tình với em không?”

Mỗi lần hắn đến đều nhìn thấy một đám học sinh, bất kể nam nữ đều tụ tập bên người Lạc Hành hỏi đông hỏi tây, cứ như mấy con vật nhỏ gào khóc đòi ăn vậy.

“Không có, anh đừng có ăn dấm lung tung.”

Lạc Hành cảm giác tay hắn lại không an phận dời xuống, dịch xuống eo rồi chạm vào phía sau nên bức rứt động đậy, bị vây trong ngực, gác cằm lên vai cậu, vành tai tóc mai chạm nhau.

“Thật không có?”

Lạc Hành ngồi trên đùi hắn bị nhốt trong ngực, không thể tránh khỏi việc hít lấy hơi thở trên người hắn, lỗ tai lén lút đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Thật không có mà, em bảo với họ là em kết hôn rồi.”

“Hả? Nói như nào?” Hoắc Hành Chu quái lạ nhìn cậu, thầm nghĩ nhóc này còn có thể nói thẳng ra việc kết hôn lấy chồng vậy sao?

Lạc Hành há miệng, đột nhiên bắt lấy ngón tay của Hoắc Hành Chu, nặn nặn trên cổ tay hắn. Hoắc Hành Chu biết đây là cử chỉ cùng để lấy lòng người khác.

“Nghĩ xong rồi nói.” Hoắc Hành Chu lạnh lùng rũ mắt nhìn cậu.

Lạc Hành khẽ nuốt nước bọt, trước tiên hôn một cái lên môi hắn mới chột dạ nói: “Em bảo kết hôn nên… Họ… Họ lập tức đoán là em cưới vợ, bảo em dẫn cô[1] đến cho họ xem.”

[1] Cô ở đây là sư nương [师娘]: vợ của sư phụ.

“…” Hoắc Hành Chu dở khóc dở cười nhìn bộ dạng chột dạ của cậu, mềm lòng hôn cậu một cái rồi lại lạnh mặt hỏi: “Hay nhỉ, em còn muốn lấy vợ nữa à?”

Lạc Hành vội giải thích: “Đâu có đâu có, anh đừng giận mà… Em chỉ không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết thôi. Nếu anh để ý… em dẫn anh đi giới thiệu cho họ quen, được không?”

Hoắc Hành Chu rũ mắt, áp lên trán cậu. Bởi vì dựa vào quá gần nên không thấy rõ nét mặt, chỉ có ánh mắt ướt át đang sốt ruột giải thích, trực tiếp chọc cho tim hắn nhũn cả ra.

“Được chứ, chồng.”

“Anh đừng… Đừng có gọi bậy…” Lạc Hành đỏ mặt đẩy nhẹ hắn, xấu hổ nghiêng đầu đi, trong ngực cũng không kìm được mà đập mãnh liệt, rạo rực cứ như đến cả thần kinh cũng không kiềm chế được.

Hoắc Hành Chu ngồi máy bay cũng chẳng có thời gian để ngủ, lúc này ôm Lạc Hành nên thần kinh có phần thả lỏng khiến hắn mệt rã rời, miễn cưỡng ‘Ừ’ một tiếng, lại hỏi: “Buổi trưa ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Lạc Hành cảm giác áp lực trên vai mỗi lúc một nặng, lúc này mới phát hiện Hoắc Hành Chu đã mệt đến suy ngủ, nhìn vết xanh nhạt dưới hốc mắt hắn, đau lòng vỗ nhẹ hắn.

“Hoắc Hành Chu.”

“Hửm?”

“Anh mệt sao? Đến ký túc xá của em ngủ đi, ở đây ngộ nhỡ cảm lạnh thì phải làm sao đây?” Lạc Hành giãy giụa muốn thoát khỏi ngực hắn, mềm giọng nói: “Không thì về nhà đi, buổi sáng lúc em ra ngoài có nấu canh, về nhà uống hết hẵng ngủ tiếp được không?”

Hoắc Hành Chu mở mắt ra, chìa tay về phía cậu: “Được, về nhà uống canh.”

Lạc Hành kéo hắn dậy, cẩn thận sửa sang lại âu phục của hắn cho bằng phẳng, lại nhặt chiếc áo bành tô do khi nãy hai người hôn môi nên rơi xuống đất lên hầu hạ hắn mặt vào.

Hoắc Hành Chu cao hơn cậu gần một cái đầu, lại không chịu nhúc nhích mà dang tay như đại gia chờ hầu hạ. Lạc Hành mệt đến thở hổn hển nằm sấp trong ngực hắn, vừa nói chuyện đã bị hắn túm eo hôn một hồi mới buông tay.

“Thầy Lạc à em có…”

Cậu học sinh đẩy cửa vào thì lập tức cứng đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa chín chắn vừa khôi ngô ở cửa ban nãy đang… ôm thầy Lạc trong lòng mặc ý hôn môi.

Mà thầy Lạc thì… hơi nhón chân vùi trong lòng người nọ, sắc mặt ửng đỏ hôn đáp lại, toàn thân mang hơi thở trong trẻo đều tiêm nhiễm sự mềm mại đến khó tin.

Cậu học sinh bối rối, trong phòng thí nghiệm như dâng lên từng ngọn lửa, nướng từng dây thần kinh của cậu gãy vỡ.

“Em… Em đi nhầm chỗ rồi ạ.” Cậu học sinh lúng túng đỏ mặt, lắp bắp chạy trối chết.

“Này đợi một tí.” Lạc Hành gọi cậu ta lại, cũng ngoắc tay với mấy học sinh đang sợ ngây người ngoài cửa lại: “Các em cũng đến đây.”

Các học sinh đồng loạt đi tới, người nào cũng nín thở trầm ngâm chẳng dám lên tiếng, ánh mắt lại dửng dưng quét tới quét lui trên mặt của Hoắc Hành Chu và Lạc Hành, trong đầu thì mạnh dạn suy đoán.

Thầy Lạc tuấn tú[2] lạnh lùng nhất trường, cùng người khác hôn môi trong phòng thí nghiệm, còn là đàn ông?

[2] Gốc là Thanh tuyển [清隽]: cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.

Chuyện này cũng thật là…

Lạc Hành túm chặt ngón tay của Hoắc Hành Chu, nở một nụ cười trong cái nhìn dịu dàng đến mức khiến người ta đắm chìm vào ánh mắt nhẹ nhàng ấy, lại dời tầm mắt, nhìn về phía bọn học sinh.

Lạc Hành giơ ngón tay được đeo cùng Hoắc Hành Chu, hai chiếc nhẫn phát sáng lấp lánh, cậu nói: “Thầy giới thiệu với các em, vị này là tiên sinh của thầy, Hoắc Hành Chu.”

Bọn học sinh há miệng, chẳng biết là ai không nhịn được, gọi một tiếng: “Chào cô, cô ạ.”

“Phụt…” Mọi người cùng cười vang lên, một nữ sinh vỗ đầu người nọ, hạ giọng nhắc nhở: “Cậu biết cái gì mà gọi bậy hả, tớ thấy nên gọi là…”

“Gọi là gì?”

Nữ sinh lớn tiếng gọi: “Chào phu nhân[3]!”

[3] Gốc là Sư cha [师爹]: dịch sang tiếng Anh là Madam, nghĩa là bà, phu nhân, quý phu nhân.

Hai má Lạc Hành đỏ bừng, dở khóc dở cười trừng mắt với đám học sinh không biết lớn nhỏ này, lại lần lượt giới thiệu họ với Hoắc Hành Chu.

Hoắc Hành Chu cười gật đầu, hơi áy náy nói: “Lần này tới vội vàng nên không mang quà cho các em, xin thứ lỗi.”

Bọn học sinh vội đáp: “Không cần ạ không cần ạ.”

Hoắc Hành Chu lấy từ trong ví tiền ra một xấp tiền đỏ dày, đặt lên bàn nói: “Cảm ơn các em đã chiếu cố tiên sinh của tôi, có cơ hội tôi nhất định sẽ đích thân mời các em ăn cơm, lần này có hơi vội vàng, tự các em chơi đi.”

Bọn học sinh hô một tiếng: “Cảm ơn phu nhân!”

Hoắc Hành Chu cười đáp ‘Ừ’, nhìn bọn họ cầm tiền ra ngoài ăn cơm. Lạc Hành đỏ mặt giúp hắn cất tiền vào ví, thấp giọng nói: “Được họ chiếu cố gì chứ, em cho rằng ai cũng giống anh à.”

Hoắc Hành Chu bóp cằm cậu, đáy mắt ngậm cười hỏi: “Giống anh cái gì?”

Hô hấp của Lạc Hành nóng hổi, mất tự nhiên đến nỗi vành tai chạm cái là nhỏ máu, nhỏ giọng cãi: “Chăm sóc em như con nít, em đã 25 rồi.”

Hoắc Hành Chu cười hôn lên môi cậu một cái: “Trong mắt anh vĩnh viễn chỉ mới ba tuổi.”

“Vậy đến khi em tám mươi thì sao, răng rụng hết thì sao?”

“Vẫn là ba tuổi, đút em ăn cơm, ôm em ngủ.”

“Hoắc Hành Chu.”

“Hửm?”

“Hoắc Hành Chu.”

“Ừm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi