KHÔNG NGỌT BẰNG EM

Edit: Hướng Nhật Quỳ

“Cậu đang làm gì đó?”

Hoắc Hành Chu vừa phòng đã phát hiện Lạc Hành đang vểnh mông lục tung đủ thứ, chẳng biết đang tìm thứ gì, bèn đi qua kéo người dậy rồi giam vào lòng: “Vợ đang tìm gì thế?”

Lạc Hành nằm trong lòng hắn chưa tới hai giây đã muốn chui ra: “Tớ tìm thư thông báo đại học của cậu, không biết tớ để ở đâu rồi… Cậu có thấy không?”

“Không phải mấy bữa nay ngày nào cậu cũng ôm ngủ sao?” Hoắc Hành Chu vừa nghĩ đến cảnh Lạc Hành ôm lá thư thông báo đại học kia như bảo bối, giống như hắn tốn trăm ngàn cay đắng chỉ để thi đậu đại học vậy.

Lạc Hành hơi đỏ mặt, ho khan cái rồi nói: “Cũng đâu… đâu phải mỗi ngày đâu.”

Hoắc Hành Chu ‘than khóc kể lể’ lên án: “Sao mà không có chứ! Hôm đó vừa nhận được là cậu đã bắt đầu ôm rồi, còn chẳng thèm ôm tớ. Tớ còn không bằng một lá thư thông báo nữa.”

Lạc Hành nhỏ giọng cãi: “Tớ vui quá thôi mà. Cậu đừng ghen!”

Hoắc Hành Chu hừ lạnh một tiếng rồi buông cậu ra, xoay người mở tủ quần áo, tìm hai bộ quần áo rồi kêu cậu đi thay.

Lạc Hành nghi hoặc: “Hửm? Chúng ta phải ra ngoài à?”

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sắp tối rồi; hơn nữa ba mẹ cũng chưa về, đâu nghe nói phải ra ngoài ăn cơm gì đâu ta.

Hoắc Hành Chu nói: “Theo tớ ra ngoài mua ít đồ. Mau thay đi, tớ chờ cậu dưới lầu.”

“Nhưng mà thư thông báo…” Lạc Hành thật sự nghĩ không ra cậu đã vứt thư thông báo ở chỗ nào. Cậu nhớ rõ đêm qua trước khi mình đi ngủ có đặt nó dưới gối, nhưng ban nãy tìm hết rồi mà vẫn không thấy.

Nếu không có thư thông báo, vậy hắn thi vô ích rồi.

Hoắc Hành Chu trầm mặc hồi lâu, chịu thua lấy lá thư thông báo trong tủ quần áo ra lắc lư hai cái với cậu. Lạc Hành muốn qua lấy thì bị hắn giơ tay cao hơn nên làm sao cũng chẳng với tới.

“Thấy chưa, nó ở đây rất an toàn. Nhưng từ hôm nay trở đi không cho phép cậu nhìn nó nữa, nhìn tớ này.” Hoắc Hành Chu nói xong thì ném thư thông báo lên đầu tủ quần áo: “Mau thay đồ!”

Lạc Hành rầu rĩ ‘Ờ’ một tiếng, bất đắc dĩ thay đồ dưới ánh mắt cực kỳ giận dỗi của hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Tớ chỉ vui thôi mà, đồ giấm tinh.”

“…” Hoắc Hành Chu thấy cậu uất ức nhỏ giọng nói thì bất đắc dĩ lấy nó xuống, nhét vào ngực cậu: “Được rồi chứ?”

Lạc Hành ngẩng đầu cười, cẩn thận đặt thư thông báo dưới cái gối, thầm nghĩ cậu không biết tớ vui gì đâu! Cậu chỉ biết ăn giấm thôi, ăn giấm với một tờ giấy.



Lạc Hành thay đồ xong đi xuống lầu. Hoắc Hành Chu đúng lúc cúp điện thoại, đứng ở cửa quay đầu lại. Dưới ngọn đèn sáng tỏ trong phòng khác, cậu bỗng nhớ lại ngày cậu vừa đến Nhị Trung.

Thoáng cái đã qua một năm.

“Cậu gọi điện với ai thế?” Lạc Hành hỏi.

“Chào hàng thôi, vậy chúng ta đi nhé?”

Lạc Hành gật đầu. Sắc trời bên ngoài đã gần như tối đen như mực; xa xa, những ngôi sao đang treo trên bầu trời, còn có một chiếc máy bay lóa đèn bay ngang qua.

Hai người không gọi xe mà chậm rãi đi xuống dọc theo đường núi. Gió đêm tháng 7 mang theo hơi ẩm oi bức, nhưng vì đang ở lưng chừng núi nên lại mang theo mùi cỏ cây tươi mát.

Thời gian trôi rất chậm rất chậm, cũng rất dễ chịu. Lạc Hành bất giác nắm chặt tay Hoắc Hành Chu, hít một hơi thật sâu.

Trong khoang ngực lập tức bị rót đầy bầu không khí trong vắt của núi sâu, bên tai có tiếng côn trùng kêu rất nhỏ, còn có tiếng cỏ cây đang lung lay, hết thảy những điều tốt đẹp thật có chút hư ảo.

Bây giờ tai của Lạc Hành đã khôi phục thính lực, đôi khi còn cảm thấy rất không chân thật, chẳng dám tin rằng mình thật sự nghe được.

Cậu thật sự có thể may mắn vậy sao!

Lạc Hành nghĩ đủ thứ trong đầu, kết quả đến khi cậu lấy lại tinh thần lần nữa thì đã bị cảnh tượng trước mặt dọa ngây người.

Những bóng đèn màu sắc rực rỡ kéo dài mấy chục mét trông như ngọn đèn chỉ đường ở hai bên đường. Chúng được quấn trên thân cây rồi trải về hai phía, hệt như những con đom đóm nhỏ trong đêm.

Phần cuối của những con đom đóm tụ tập cùng một chỗ, ôm ấp thành chín chữ: Bảo bối nhỏ Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ.

Lạc Hành ngây người, vành mắt chợt ẩm ướt, vừa chua xót vừa phủ lên một tầng sương mù, che lại chẳng thấy rõ chữ.

“Đây… Đây là…” Lạc Hành run giọng, quay đầu nhìn Hoắc Hành Chu.

Hoắc Hành Chu ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn cậu một cái rồi mềm giọng nói: “Sinh nhật trước đây của cậu không có tớ bên cạnh, sau này mỗi một cái sinh nhật tớ đều ở bên cậu, được không?”

Lạc Hành hoàn toàn chìm đắm trong sự mừng rỡ chưa lấy lại được tinh thần, ngơ ngác chỉ vào bảng đèn hỏi: “Những thứ nào… là cậu làm hả?”

Hoắc Hành Chu áp lên trán cậu cười: “Đúng vậy, lúc cậu ngủ trưa tớ đã chạy đến làm, sợ cậu dậy nên lật đật làm cho xong rồi chạy về nhà, làm cả ngoài toàn mồ hôi đây.”

“Cảm ơn.” Lạc Hành sờ mặt hắn. Những giọt mồ hôi trên mặt đã sớm không còn nữa, nhưng cậu cảm giác dường như vẫn còn thấy được.

“Đi, đi qua xem thử nào.” Hoắc Hành Chu dắt tay cậu, đi đến chỗ bảng đèn. Đêm nay ba mẹ Hoắc nói sẽ đi công tác, vậy mà cả gia đình đều ở đây cả.

Trên bàn bày một chiếc bánh kem rất lớn, bên cạnh để một đống hộp quà lớn. Toàn bộ những món quà to to nhỏ nhỏ đều cột bằng ruy băng, sau nó chính là bóng đêm sâu thẳm.

Dưới ánh đèn, một vài côn trùng có cánh đang bay quanh quẩn, ba mẹ Hoắc đang nói gì đó. Vì cách khá xa nên cậu nhìn không rõ, nhưng vẫn thấy được rằng họ đang cười, bày từng món đồ.

Hai người đi tới.

Hoắc Hành Chu buông tay ra, gọi một tiếng: “Ba mẹ.”

Lạc Hành kích động không biết nói gì, hơi nghẹn ngào gọi: “Ba, mẹ.”

Ngũ Tố Nghiên ‘Ây ôi’ một tiếng rồi đi tới sờ đầu cậu, đối xử hệt như con trai ruột của mình, cười tủm tỉm nói: “Sao lại khóc rồi, ngày sinh nhật không cho khóc!”

Lạc Hành vội lau khô nước mắt, dùng sức gật đầu: “Dạ!”

Giữa sườn núi mênh mông, đèn màu và bảng đèn nối liền nhau mấy chục mét, bánh kem to lớn và quà được chất đầy trên bàn, trên bánh ngọt viết câu chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Dưới chân núi xa xôi, giống như có ai đó đang gom hàng nghìn hàng vạn ngôi sao lại một chỗ, gom thành mấy chữ ‘Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi’.

Lạc Hành chưa từng tổ chức sinh nhật, cũng chẳng biết có thể chơi những trò chơi gì vào ngày sinh nhật, cùng lắm thì như Phùng Giai ấy, mời mấy người bạn ra ngoài ăn liên hoan là được.

Cậu không ngờ sinh nhật đầu tiên của mình lại lớn thế này, quá… quá tốn kém rồi.

“Mẹ ơi… thật ra không cần… không cần phiền phức vậy đâu ạ.” Lạc Hành hơi luống cuống. Cậu luôn cảm thấy ba mẹ Hoắc đối xử với cậu quá tốt, tốt đến nỗi cậu cho rằng có phải ông trời cũng ghen tị hay không…

Có phải một ngày nào đó sẽ lấy đi hạnh phúc không dễ có được này…?

Nếu là vậy, vậy cậu chẳng thà họ không cần đối tốt với mình như thế, bình thường thôi… bình thường thôi là đủ rồi, chẳng cần nuông chiều cậu thế này đâu.

Lạc Hành đang bất an thì chợt có người nắm lấy tay cậu. Cậu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Chu rồi nhẹ nhàng giãy ra.

“Khó chịu à?” Hoắc Hành Chu thấy mặt cậu mới nãy vẫn còn hồng hào, đột nhiên lại tái nhợt bèn vươn tay chạm vào trán cậu: “Đau đầu hả?”

Lạc Hành lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải…”

“Vậy thì thế nào?”

Sự xếp đặt của tối hôm nay, hắn và ba mẹ đã bắt đầu thương lượng vào mấy ngày trước, còn lôi kéo Lục Thanh Hòa và Phùng Giai đến hỗ trợ nên có hơi không đơn giản…

Hắn muốn cho cậu một sinh nhật mười tám tuổi khó quên, để sau này dù cho cậu tám mươi tuổi vẫn sẽ nhớ đến, cũng cảm thấy được rõ ràng ngay trước mắt.

“Có phải cậu không thích không…” Lần đầu tiên Hoắc Hành Chu có phần không tự tin, do dự nói: “Tớ chưa từng tổ chức sinh nhật cho người khác, muốn cho cậu niềm vui bất ngờ nên không có hỏi trước cậu thích cái gì. Lần sau tớ sẽ…”

Hoắc Hành Chu ngớ người.

Lạc Hành vừa mới… thừa dịp ba mẹ xoay người đi chỗ khác để chuẩn bị đèn mà khập khiễng hôn hắn một cái?

“Không phải tớ… không phải không thích… chỉ là cảm thấy…” Lạc Hành cắn môi, dè dặt nắm chặt tay hắn, liếc mắt nhìn ba mẹ một thoáng rồi dời đi, nhỏ giọng bảo: “Tớ sợ có một ngày cậu… cậu không tốt với tớ nữa, chắc chắn tớ sẽ rất khổ sở. Chi bằng… chi bằng ngay từ đầu cậu đừng đối tốt với tớ như thế.”

Tim Hoắc Hành Chu mềm nhũn, không coi ai ra gì mà kéo cậu vào lòng: “Khờ quá, tớ sẽ đối tốt với cậu cả đời mà.”

Trái tim đang bất an của Lạc Hành được dằn xuống hơn phân nửa. Ngũ Tố Nghiên ho một tiếng cắt ngang hai người đang ôm nhau, nhắc nhở họ qua đó cầu nguyện trước rồi hẵng ôm tiếp.

Lạc Hành đỏ mặt chui khỏi ngực Hoắc Hành Chu, hít một hơi thật sâu rồi bước đến cạnh bàn. Ba Hoắc đang thắp cây nến trên bánh kem, ánh đèn chiếu lên mặt của mỗi người, bị cơn gió thoảng tình cờ thổi lay.

Ngũ Tố Nghiên và Hoắc Hành Chu bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật, Hoắc Diệp Sơn mỉm cười vỗ tay theo nhịp. Lúc kết thúc, Lạc Hành nhắm mắt lặng lẽ xin một điều ước trong lòng.

Chỉ chốc lát.

Cậu mở mắt ra, sau đó một hơi thổi tắt ngọn nến, ba người cùng nhau chúc: “Lạc Hành, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”

Nước mắt mà Lạc Hành nhịn xuống một lần nữa muốn rơi ra, vất vả lắm mới kìm trở lại, cười nói: “Cảm ơn ạ.”

Hoắc Diệp Sơn lấy nến trên bánh kem xuống. Hoắc Hành Chu cầm dao bánh qua rồi cầm tay Lạc Hành, cùng nhau cắt miếng bánh kem đầu tiên.

Năm mười tám tuổi của cậu, sự khởi đầu của cuộc đời cậu.

Lạc Hành cắt miếng thứ nhất rồi bưng cho Hoắc Diệp Sơn, dâng cả hai tay: “Ba ơi, ba ăn bánh kem ạ.”

Miếng thứ hai thì bưng cho Ngũ Tố Nghiên: “Mẹ ơi, ăn bánh kem sinh nhật với con đi.”

Hai người cười cầm lấy. Dù Hoắc Diệp Sơn không ăn ngọt nhưng vẫn múc một thìa để ăn. Trong lòng Lạc Hành vừa đau vừa xót, trong mắt cậu chợt hiện ra chiếc bánh kem mà mình từng cầm, lại bị đổ vào cống thoát nước.

Cậu còn nhớ rõ bị mưa gột rửa, thậm chí có thể nhớ được hình dạng chia năm xẻ bảy của hộp bánh, nước mưa hòa lẫn cùng nước mắt, nếm chẳng ra vị gì, nhưng cũng khiến người khác thấy vừa sự chua xót vừa nỗi khổ khó mà giải thích được.

Lần này, cậu không có bị cự tuyệt.

Cậu siết chặt tay, lại cắt một miếng cho Hoắc Hành Chu, vẫn dâng hai tay như cũ: “Hoắc Hành Chu, nào, đến ăn bánh kem với tớ thôi.”

Hoắc Hành Chu nhận lấy, múc một thìa nhưng không cho mình mà ngược lại đưa đến bên miệng cậu, dùng khẩu hình nói: “Vợ ơi, ăn bánh kem đi.”

Tim Lạc Hành run lên, quay đầu nhìn ba mẹ Hoắc một cái rồi ăn thìa bánh kem này vào: “Cảm ơn.”

“Ngọt không?” Hoắc Hành Chu hỏi.

Lạc Hành gật đầu: “Ừm.”

Ở đây là sườn núi, nơi đây cũng không lớn lắm. Vừa rồi cậu đã lặng lẽ quan sát, dưới đất xếp mười tám hộp quà, cậu nhớ đến lần Hoắc Hành Chu viết mười tám lá thư cho mình thì bỗng hiểu ra.

Chẳng biết Ngũ Tố Nghiên bước đến từ khi nào, gọi tên cậu. Lạc Hành quay đầu thì bị bà nắm chặt tay, tiếp đó lại nắm tay Hoắc Hành Chu.

Ngũ Tố Nghiên nói: “Lạc Hành, mẹ chỉ là mẹ của Hoắc Hành Chu, hình thức ở chung với nó thế nào con hiểu rất rõ. Nếu mẹ có chỗ nào làm chưa tốt thì con không cần để ý, cứ việc nói với mẹ.”

Lạc Hành hốt hoảng, vội nói: “Mẹ đối xử với con rất tốt.”

Ngũ Tố Nghiên ‘Ừ’ một tiếng lại nói: “Cho dù trước đây con trải qua những gì, thì hãy quên hết tất cả đi. Hiện tại con có nhà, sau này còn có thể có một căn nhà khác với Hoắc Hành Chu, cuối cùng thoát khỏi cánh chim của ba mẹ, sải cánh bay cuộc đời của chính mình.”

Lạc Hành nhìn ba bàn tay đang chồng lên nhau, gật đầu.

“Mẹ giao đứa con không hoàn mỹ nhưng sẽ dùng cả mạng sống để yêu con này, giao cho con.” Ngũ Tố Nghiên nhìn cậu, lần đầu tiên không dùng giọng điệu yêu thương để cười đùa, mà là trịnh trọng, hệt như một người mẹ, nắm lấy tay của hai người.

Lạc Hành cũng trịnh trọng gật đầu, đáp từng chữ một: “Con sẽ nắm thật chặt.”

Thái độ của Hoắc Hành Chu là lạ, dù bị điệu bộ của Ngũ Tố Nghiên xem như gái lớn lấy chồng cũng chưa từng mở miệng, tối nay là họ muốn cho Lạc Hành sự vui mừng, bản thân chịu uất ức cũng chả sao.

Lạc Hành hít sâu một hơi, ngửa đầu cố gắng nén nước mắt trở lại, nhưng cậu chợt thấy trời đã hoàn toàn tối đen, đang dần dần hiện lên ngân hà rực rỡ.

Trước đây cậu rất sợ tối, nhưng hiện tại cậu đang nắm trong tay thứ ánh sáng ấm áp rực rỡ nhất, chẳng còn bóng đêm nào có thể khiến cậu sợ hãi nữa.

Bởi…

Cậu có nhà.

Cậu còn có Hoắc Hành Chu.

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi