KHÔNG NÓI MÀ DỤ


Ăn uống linh đình, mất hết cả hứng.
Thẩm Hi không biết mình đã phải từ chối khéo bao nhiêu cô gái tự đưa tới cửa, rốt cuộc lấy ra điện thoại di động trong túi.

Nhìn ngắm một hồi vậy mà hắn lại không cẩn thận ấn gọi dãy số liên lạc duy nhất kia.
"Chuyện gì?".
Rất nhanh, âm thanh theo dự đoán liền truyền tới.

Thẩm Hi có thể tưởng tượng người kia vì tiếp điện thoại của mình mà dời khỏi công việc bận rộn, lấy kính mắt xuống, nhu nhu mi tâm.

Nhưng dù có làm như thế nào, biểu tình của người kia cũng giống như âm thanh truyền tới lúc này, cứng nhắc không tốt đẹp gì.
"Tôi buồn bực".
Giọng nói của Thẩm Hi vừa lười biếng vừa xen lẫn vài tia vô tội, giống như việc hắn buồn bực so với công việc bận rộn của người kia còn muốn quan trọng hơn.

Bên tai lần thứ hai truyền đến tiếng lật văn kiện và âm thanh đánh chữ gấp gáp, hiển nhiên người kia vừa đeo lại kính mắt.
"Cậu cùng Edward đã nói chuyện xong?".
Thẩm Hi xuyên qua đám người, một bên cùng những bạn hữu có giao tình lễ phép gật đầu, một bên tiếp tục nói chuyện điện thoại với người kia.

"Tại lúc anh ký văn kiện thứ mười liền nói chuyện xong".
Khóe môi hắn treo lên nụ cười đắc ý.
"Có mời được Katherine không?".
"Tôi nghĩ việc này có chút khó khăn".
Đối phương trầm mặc vài giây.
"Vậy thì thay người đi".
"Anh không quan tâm khó khăn đó là gì à?".
"Chắc vì cậu cự tuyệt ý tốt của người ta".
"Cho nên tôi đã đổi người rồi, Trân Ny - Jones".
Thẩm Hi mở rộng nụ cười nơi khóe môi, lúc này hắn đã chạy tới vườn hoa, cuối cùng cũng xem như cách xa yến tiệc, hắn cũng có thể thở ra một hơi.
"Còn có ông chủ...".
"Nói sau đi".
Thẩm Hi đánh gãy lời của đối phương, nhưng không thể đánh gãy âm thanh đánh chữ và lật văn kiện đang truyền đến liên tục trong điện thoại.

Dù vậy Thẩm Hi vẫn không chút do dự chiếm lấy thời gian làm việc bận rộn của đối phương.
"Được".
Đối với bất kỳ yêu cầu gì của Thẩm Hi, đối phương từ trước đến nay đều nhất nhất thuận theo.
"Anh khi nào thì sắp xếp nghỉ phép?".
"Phải mấy ngày nữa".
"Tôi muốn đến La Mã, mười lăm ngày đi".
"Khi nào?".
"Trong vòng mười tháng tới".
"Cho tôi một tháng để chuẩn bị".
"Ừm.

Anh đã ăn cơm tối chưa?".
Thẩm Hi đột ngột hỏi.
"Quên mất".
Nghe được đáp án như dự đoán, Thẩm Hi bắt đầu suy nghĩ buổi tối cùng đối phương ăn cái gì thì tốt.


Tuy rằng đang ở yến tiệc, đồ ăn rất nhiều nhưng đều là các loại đồ nguội, đồ nóng không phải luộc thì cũng thập cẩm nhìn liền mất hết khẩu vị nên hắn cũng chẳng thể ăn nổi.
"Cậu không nên ở một mình bên ngoài, quá buồn tẻ".
"Nhưng bên trong quá ầm ĩ".
Hơn nữa còn phải không ngừng ứng phó đám người, Thẩm Hi cảm thấy có chút uể oải.
"Cậu chờ tôi một chút, bây giờ lập tức tan làm tới đón cậu".
"Chúng ta cùng đi ăn cháo".
Thẩm Hi đã nghĩ xong.
"Ừm".
Điện thoại vẫn đang nối máy, Thẩm Hi nghe lời lại quay trở về yến tiệc.

Nhưng hắn luôn luôn nói chuyện điện thoại, khiến những người muốn cùng hắn tiếp cận chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.
Khoảng 15 phút sau, trước cửa đại sảnh liền xuất hiện một người.

Người này cũng đang nói chuyện điện thoại, bộ dáng trịnh trọng hình như là đang bàn chính sự.

Ánh mắt khóa chặt Thẩm Hi đang đứng bên cửa sổ, sau đó hướng hắn bước nhanh tới.
Thẩm Hi sớm đã nhìn thấy đối phương nhưng cố tình mãi đến khi đối phương đã đi đến trước mặt mình mới bằng lòng để điện thoại di động xuống.

Cùng lúc đó, người đến cũng cúp điện thoại.

Đám người vốn một lòng chờ đợi Thẩm Hi cúp điện thoại không khỏi nghẹn lời than thở, trơ mắt nhìn cơ hội cứ như vậy vụt mất.

Bởi vì Thẩm Hi đã trực tiếp cùng người kia rời đi rồi.

Nếu sớm biết sự tình xảy ra như vậy, vừa nãy lúc Thẩm Hi nói chuyện điện thoại bọn họ ít nhất sẽ cố gắng nổ lực đến đưa một tấm danh thiếp.

Thẩm Hi chịu đến tiệc rượu đã là chuyện hiếm, bây giờ nhìn lại cũng chỉ có thể chờ đợi một cơ hội khác thôi.
...
Mình vừa edit vừa đọc luôn nên có một số chi tiết chưa xác định được.

Xưng hô tạm thời sẽ là tôi - anh, tôi - cậu.

Chênh lệch tuổi của hai người cũng chưa thấy đề cập đến nên tạm thời Thẩm Hi sẽ là hắn, Chu Ngôn Dụ là anh.

Có gì sau này đổi lại sau nghen..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi