KHÔNG NÓI MÀ DỤ


Nửa giờ sau, hai người rời nhà hướng đến trường học.

Trường tiểu học của bọn họ nằm trong trung tâm thành phố, đường thì nhỏ mà xe cộ lại đông.

Mười năm trước, vì để mở rộng đường cái thành bãi đỗ xe nên đã dỡ đi vài khu nhà lân cận.

Chưa đến nơi nhưng bọn họ đều biết trường học bây giờ đã khác xưa nhiều, chẳng biết có thể thuận lợi tìm được "Thời gian xây kén" đã từng chôn xuống hay không.

Hai người chỉ nhớ rõ vị trí chôn là một nhà xưởng nằm ở bên cạnh sân thể dục, bên trong tràn ngập mùi giấy cùng keo nước, tiếng máy móc không ngừng ầm ĩ, chẳng biết trước kia nhà xưởng này dùng để làm gì.
"Đau đầu không?".
Người lái xe là Thẩm Hi, khó có được một lần hắn hỏi Chu Ngôn Dụ như vậy, trong lòng cũng giống như từng tia nắng đang chiếu rọi, tràn đầy ấm áp.

Cái gọi là ân cần hỏi han Chu Ngôn Dụ sớm đã nói đến quen miệng, lần này đổi lại là hắn hỏi liền nhớ tới những lúc anh quan tâm hắn.
"Còn tốt".
Chu Ngôn Dụ không đeo mắt kính, ngồi dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Đầu đã không còn đau sau khi uống xong chén canh hoành thánh sáng nay cùng với kỹ thuật lái xe ổn định vững chắc của Thẩm Hi giờ phút này đã căn bản không còn cảm thấy gì nữa.

Chu Ngôn Dụ cảm nhận ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu lên người mình, bên cạnh còn có Thẩm Hi làm anh an tâm mười phần.
Mặt trời có chút chói mắt, Thẩm Hi vừa kéo xuống tấm che nắng còn chưa nói gì Chu Ngôn Dụ đã đem kính râm trong xe lấy ra, giây tiếp theo Thẩm Hi đưa tay qua Chu Ngôn Dụ liền đem kính râm bỏ vào trong tay hắn.


Thẩm Hi nhân cơ hội liếc nhìn anh một cái, tuy nói giờ phút này trên mặt Chu Ngôn Dụ vẫn không có biểu cảm gì nhưng Thẩm Hi nhìn ra được vài phần chờ mong.

Anh thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, dù chỉ là một động tác nhỏ liền lộ ra tâm tình chờ mong theo bản năng của Chu Ngôn Dụ.
Khóe môi Thẩm Hi cong lên, hắn không nói gì chỉ là khi dừng đèn đỏ hắn nhéo nhéo bàn tay đang gác lên ghế của anh, xoa đến Chu Ngôn Dụ phải quay đầu nhìn hắn.
"Nếu thật sự không có em cũng đừng quá thất vọng".
Thẩm Hi nói.

Trước mắt Chu Ngôn Dụ một mảng mông lung, anh lắc đầu nhỏ giọng trả lời.
"Không thất vọng, em chờ anh chính miệng nói với em".
Thẩm Hi á khẩu không trả lời được, thì ra vẫn là chờ đợi cái này.

Bất quá cũng không sai, nếu thật sự không có còn cách nào khác ngoài chính miệng hắn nói ra sao.
"Được, anh đáp ứng em".
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Chu Ngôn Dụ trở nên mềm mại.

Thẩm Hi cười, giơ tay xoa xoa mi tâm anh.

Như hai người đã nghĩ, sau khi trường học xây lại nhà xưởng kia cũng đã bị dỡ bỏ.

Kỳ thật tự nghĩ cũng biết hiện tại không có khả năng nhà xưởng còn nằm trong trường học, nhà xưởng không còn thay vào đó chính là khu dạy học mới, so với khu dạy học cũ có lớn hơn một chút.
Không cần phải nói, khi dỡ bỏ nhà xưởng để xây khu dạy học nhất định đã đem phần đất xung quanh đào lên hết, "Thời gian xây kén" không bị máy ủi cán thành nhiều mảnh nhỏ thì cũng sớm đã bị ném tới nơi nào khác rồi.

Không hẳn là thất vọng, chỉ là trở về trường học khó tránh khỏi sinh ra vài phần hoài niệm.

Điều Thẩm Hi nhớ đến là tiểu Chu Ngôn Dụ không chịu nói chuyện luôn đi theo sau mông hắn giao tiếp bằng một mẫu giấy, điều Chu Ngôn Dụ nhớ đến là tiểu Thẩm Hi một câu lại một câu kiên nhẫn dạy anh nói chuyện.

Tìm không thấy "Thời gian xây kén", hai người hoài niệm một lát rồi định rời đi thì bị một giọng nói gọi lại.

Người đó đang từ khu dạy học đi xuống, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ xoay người liền nghe giọng nói kia một lần nữa truyền tới.
"Thẩm...!Hi? Là Thẩm Hi phải không?".
"Quả nhiên là cậu!".
Gọi lại bọn họ chính là một cô gái trẻ hình như là giáo viên ở chỗ này, khi cô nhìn rõ Thẩm Hi lại thấy Chu Ngôn Dụ đứng bên cạnh hắn liền nói.
"Chu Ngôn Dụ, cậu cũng tới rồi! Hai người các cậu vậy mà vẫn dính bên cạnh nhau".
Cô vừa nói vừa cười, sau đó tự giới thiệu.
"Tôi là Dư Duyệt, hai người còn nhớ tôi không?".
Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ liếc nhau, trong ánh mắt đều là một mảng mờ mịt.

Dư Duyệt? Dư Duyệt thấy vậy liền biết chính mình sớm đã bị hai cái người này quên đến sạch sẽ.

"Quả nhiên quên mất rồi, bất quá cũng khó trách thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy".
Dư Duyệt nở nụ cười, nói.
"Tôi và các cậu cùng lớp, sau khi tốt nghiệp đại học liền trở về nơi này dạy học, khi còn nhỏ mơ ước của tôi chính là trở thành một giáo viên".
"Dư Duyệt...!Hình như có một người như vậy...".
Thẩm Hi mơ hồ cảm thấy mình đã nghe qua cái tên này, nhưng nói thật giống như Dư Duyệt nói, hắn luôn cùng Chu Ngôn Dụ dính ở bên nhau nên đối với những người khác ấn tượng sớm đã mơ hồ đến không rõ.
"Đừng nghĩ nữa, đã quên thì cứ quên đi, tốt xấu gì hai người cũng có nhau vậy thì cùng nhau quên".
Dư Duyệt vui đùa nói.

Thẩm Hi nghĩ không ra, Chu Ngôn Dụ càng không có ấn tượng.

Lúc mới vào tiểu học chẳng lâu liền xảy ra lần phát bệnh đó nên tâm trí Chu Ngôn Dụ tập trung hết trên người Thẩm Hi, những chuyện khác thật sự đều không rõ lắm.
"Thật xin lỗi, cậu nhớ rõ bọn tôi vậy mà bọn tôi lại quên mất cậu".
Thẩm Hi cười nói.
"Không có việc gì, tôi nhớ rõ các cậu là có lý do".
Dư Duyệt lại nói.
"Là gì vậy?".
Thẩm Hi tò mò nhìn cô.
"Sau khi trở về chỗ này dạy học việc đầu tiên tôi làm chính là tìm lại danh sách lớp chúng ta, muốn tổ chức một lần họp lớp.

Bất quá có rất nhiều người đều không liên lạc được, trong đó có hai người".
Dư Duyệt giải thích.
"Thì ra là vậy".
Thẩm Hi nói.

Chuyện này cũng khó trách, tiểu học lúc ấy không có di động chỉ có một cái điện thoại trong nhà.

Thẩm gia dọn nhà rất nhiều lần, muốn liên lạc quả thật là rất khó.

"Hiện tại các cậu đã tự mình tới đây tôi muốn hỏi một câu, nếu năm nay tổ chức họp lớp các cậu sẽ đến chứ?".
Dư Duyệt hỏi.
"Chưa chắc có thể đến được, phải xem thời gian đã.

Trước tiên lưu lại cách thức liên lạc đi".
Thẩm Hi hướng Chu Ngôn Dụ duỗi tay, Chu Ngôn Dụ tự động đem danh thiếp đưa cho hắn, Thẩm Hi lại giao danh tiếp lại cho Dư Duyệt.

Lúc Dư Duyệt nhận danh thiếp nhịn không được liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Thẩm Hi.

Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Thẩm Hi cực kì lợi hại, sau khi đưa danh thiếp liền duỗi tay ôm lấy Chu Ngôn Dụ.
"Chúng tôi đã ở bên nhau rồi".
Chỉ có vài chữ, lời ít ý nhiều.

Dư Duyệt ngây người một lúc sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

Khi Thẩm Hi nói ra điều này trên mặt Chu Ngôn Dụ vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, thậm chí anh vẫn luôn im lặng.

Nhưng dù Thẩm hi nói bất cứ điều gì anh đều bày ra tư thái cam chịu, làm Dư Duyệt sinh ra ý nghĩ "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó".
"Tôi sẽ báo cho các cậu, nhất định sẽ chọn thời gian các cậu có thể đến!".
Trước khi hai người rời đi Dư Duyệt đã nói như vậy, trong lòng cô lại nhịn không được tự bổ sung một câu "Tuyệt đối không thể chỉ có một mình tôi ăn cơm chó của các cậu được"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi