KHÔNG NÓI MÀ DỤ


"Cái này đi, anh thích cái này".
Hơi thở của Thẩm Hi liền lẩn quẩn không ngừng ở bên tai Chu Ngôn Dụ, Chu Ngôn Dụ theo ngón tay hắn nhìn lại, cùng lúc đó Thẩm Hi cũng đã đem lời chúc phúc chậm rãi đọc ra tới, Chu Ngôn Dụ chỉ cảm thấy lỗ tai chính mình có chút phát sốt:
"Tu trăm năm mới ngồi chung thuyền,
Tu ngàn năm mới chung chăn gối.
Tam sinh tam thế duyên bất diệt,
Đời đời kiếp kiếp dắt nhân duyên.
Chúc phúc nhị vị, bách niên hảo hợp, hạnh phúc mỹ mãn!".
Kỳ thật vừa rồi anh cũng nhìn kỹ qua bình luận này mấy lần, bất quá chỉ được chọn một nên anh vẫn là chọn một cái khác.

Ngón tay thon dài của Thẩm Hi ở trên màn hình di động nhẹ nhàng chạm chạm: Cảm tạ bạn đã chúc phúc, cũng chúc bạn luôn có được hạnh phúc tốt đẹp!
Viết xong liền @ tài khoản marketing của công ty nhà mình.
"Tu trăm năm mới ngồi chung thuyền
Tu ngàn năm mới chung chăn gối.
Tiểu Dụ, em nói xem chúng ta có phải hay không cũng là duyên phận ngàn năm mới có được một đời duyên phận từ nhỏ đến lớn như vậy?".
Thẩm Hi ở bên tai Chu Ngôn Dụ nói nhỏ, tay khẽ vuốt sống lưng Chu Ngôn Dụ.


Trước năm sáu tuổi Chu Ngôn Dụ cùng hắn không có chút liên quan nào, nhưng cố tình bởi vì một trận tai nạn anh được Thẩm gia nhận nuôi, đầu tiên bọn họ là có duyên phận người thân, mặc dù là không cùng huyết thống, lại chẳng khác gì người một nhà.

Sau này bọn họ lại vừa thân* vừa hữu**, thẳng đến sinh ra đồng tính luyến ái.

Hiện giờ, bọn họ đã là thể xác cùng tinh thần tương hợp, so người thân có càng sâu một tầng quan hệ, vẫn như cũ không cùng huyết thống, lại càng sâu hơn cả quan hệ huyết thống.

Rốt cuộc trên đời này gia đình vẫn đều do hai người không cùng huyết thống kết hợp mà thành.

Chu Ngôn Dụ "Ừ" một tiếng, tiếng nói có chút phát run, hầu kết lăn lộn trên dưới, Thẩm Hi thân cận quá, thanh âm lại có chút nỉ non, môi đụng phải vành tai anh, rồi sau đó khẽ cọ.

Trấn định cùng bình tĩnh của Chu Ngôn Dụ trong nháy mắt bị phá hủy, nhưng anh cũng không bởi vậy mà mất đi lý trí, anh nắm lấy tay Thẩm Hi, thấp giọng nói.
(*người thân)
(**bằng hữu, bạn bè)
"Không phải nói muốn đi ra ngoài sao?".
Thẩm Hi cũng biết một vừa hai phải, trong miệng lại nói thầm.
"Sớm biết vậy đã không đáp ứng Ian".
Nói thì nói như vậy, nhưng dù đêm nay không ra khỏi cửa hắn cũng không tính lại lăn lộn Chu Ngôn Dụ nữa, chỉ còn mấy ngày là kết thúc hành trình rồi, hắn muốn cả hai người đều nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng đủ tinh thần, nơi đầu tiên đến sau khi trở về chính là Thẩm Trạch, tinh thần cùng diện mạo đều nhất định phải ở trạng thái tốt nhất mới được.


Chu Ngôn Dụ vỗ vỗ tay Thẩm Hi trấn an, bị Thẩm Hi nắm lấy, mười ngón giao nhau, hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đáy lòng không phải là không có chờ mong, mà lý trí chung quy vẫn là chiếm thế thượng phong, bất quá chỉ trong giây lát hắn liền bình tĩnh lại.

Giằng co một trận, Thẩm Hi mới ngồi dậy, đem mắt kính đưa cho Chu Ngôn Dụ, nói.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn một chút lót dạ trước đã".
Chu Ngôn Dụ mang lên mắt kính, mặc vào áo khoác, Thẩm Hi giúp anh sửa sang lại cổ áo, lôi kéo vạt áo nói.
"Nếu không phải biết em thật sự không có thói quen mặc áo thun anh thật không dám nghĩ em sẽ ăn mặc chính trực như vậy đi quán bar".
Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần bất mãn nho nhỏ, chính là Chu Ngôn Dụ lại cảm thấy tùy tùy tiện tiện tròng lên một kiện áo thun sẽ làm tăng thêm vẻ tuấn lãng đĩnh đặc, Thẩm Hi càng dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Chỉ là Chu Ngôn Dụ trước nay đều không có thói quen dùng ngôn ngữ tỏ vẻ, anh càng am hiểu dùng hành động tới thuyết minh vấn đề.

Cho nên ngay sau đó Thẩm Hi liền thấy Chu Ngôn Dụ tháo dây chuyền trên cổ xuống, tròng chiếc nhẫn vào ngón áp út của chính mình.

Thẩm Hi nở nụ cười, nhịn không được nâng tay Chu Ngôn Dụ lên hôn một chút, sau đó chính hắn cũng đem nhẫn mang lên.
Nhẫn bọn họ thường vẫn là mang ở trên cổ, không phải vì giấu giếm bí mật chỉ là đơn thuần cảm thấy như vậy càng thuận tiện hơn một chút, cũng càng không dễ mất đi.


Đặc biệt khi ngủ bọn họ đều không thích đeo trang sức trên người, bởi vậy trước khi tắm sẽ tháo xuống, nếu chỉ là một chiếc nhẫn đơn thuần rất dễ vô ý để quên ở đâu đó, kèm theo một sợi dây chuyền liền tốt hơn rất nhiều.

Lại bởi vì kiểu dáng giống nhau, có đôi khi đặt ở cùng nhau thường thường tuy hai mà một, ai cầm của ai cũng chẳng cần phân biệt.
Ba ngày sau tiệc cầu hôn Ian đều vô cùng an phận cùng thức thời, cậu ta như là biến mất, không hề xuất hiện quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.

Thẳng đến ngày thứ tư mới liên hệ với Thẩm Hi, lúc này chỉ còn năm ngày nữa là Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ rời La Mã.

Hai người nắm tay đi vào quán bar, Ian đã tới rồi, cảnh tượng đầu tiên cậu ta thấy liền chính là Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ nắm tay nhau, đôi nhẫn trên tay bọn họ chói lọi mà ánh vào mi mắt.

Làm cho hắn nhớ tới một tháng trước nghe được Thẩm Hi nói hắn muốn tới La Mã, cũng nói hắn muốn ở La Mã hoàn thành một tâm nguyện trọng đại, hơn nữa trước đó hết thảy đều phải đối Chu Ngôn Dụ bảo mật.
Ian vô cùng tò mò, muốn hẹn Thẩm Hi hàn huyên đã lâu, thế mới biết thì ra Thẩm Hi đối với Chu Ngôn Dụ sớm đã rễ tình đâm sâu, rồi lại bởi vì mười năm trước ở sông Tiber ưng thuận qua một hứa hẹn, bởi vậy không muốn một bước vượt Lôi Trì***.

Đương nhiên nguyên nhân cũng có một chút là do hắn vẫn luôn không muốn đem Chu Ngôn Dụ kéo lên con đường này, đáng tiếc cũng không phải hắn không muốn là có thể kháng cự, hắn căn bản là không thể tiếp thu Chu Ngôn Dụ cùng cô gái khác ở bên nhau, bởi vậy có một số việc tất phải từ miệng hắn làm rõ.

Vì vậy, đề nghị "come out" nửa đùa nửa thật cứ như vậy mà nói ra, trong lòng Thẩm Hi dần dần có quyết định, hắn lúc này mới liên hệ Ian, cùng Ian call video, rồi sau đó lập tức an bài ra một loạt công việc cùng kế hoạch cầu hôn tỉ mỉ.
(***Lôi trì là tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc.

Chữ “lôi trì” có nghĩa là khó khăn, mưa bom bão đạn, tiếng anh còn dịch là cross the line)
Khi mới vừa nghe lời thú nhận của Thẩm Hi, Ian còn có chút phát sầu, bởi vì từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn cảm thấy Chu Ngôn Dụ thẳng tắp, lo lắng Thẩm Hi cầu hôn thất bại thì làm sao bây giờ, lại không dám lộ ra một chút tiếng gió để Chu Ngôn Dụ biết được.


Thật ra trước đó cậu ta cũng đã hỏi qua Thẩm Hi muốn hay không an bài một vị bác sĩ ở hiện trường, vạn nhất thất bại cậu ta sợ hắn không chịu nổi đả kích.

Trong giọng nói của Thẩm Hi lúc đó không thấy khẩn trương, dường như cũng đã nghĩ đến đủ thấu triệt, hoặc là nói không có tính toán cho chính mình lưu lại đường lui, càng hoặc là hắn kỳ thật có mười phần nắm chắc.

Ít nhất ở thời khắc cầu hôn trịnh trọng như vậy, Chu Ngôn Dụ sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt Thẩm Hi.
Mặc kệ như thế nào, ở một khắc Chu Ngôn Dụ gật đầu kia, Ian mới xem như chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời tự đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng thay Thẩm Hi.

Cậu ta đã nghẹn ba ngày, đem thời gian để lại cho tân nhân hai người, mà nay xem ra cậu ta làm vô cùng chính xác, tư thế hai người dắt tay nhau so với mười ngày trước hoặc chỉ bốn ngày trước đã khác rất rõ ràng.

Bất quá nói lại, khí chất của hai người rất tốt, nhìn thế nào cũng không tin là cong, trên thực tế trước khi Thẩm Hi tự thừa nhận cậu ta căn bản cũng chưa phát giác Thẩm Hi là cong! Bất quá này cũng chỉ có thể nói lên rằng Thẩm Hi đã thua trong tay Chu Ngôn Dụ, cong hay không cong, ở hai người bọn họ mà nói chỉ có thể tiếp nhận lẫn nhau mà thôi.
Hiện tại hồi tưởng về thời đại học, Ian lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nếu không phải để ý đối phương, cũng sẽ không một lòng chỉ vì đối phương suy xét.

Thế cho nên chậm trễ suốt mười năm, chính là nếu không cần đến nhiều năm như vậy Thẩm Hi sợ cũng không hạ được đại quyết tâm như vậy.

Ian nhịn không được lại nhìn Chu Ngôn Dụ, anh mang mắt kính trước sau như một mặt vô biểu tình, tây trang trên người toát ra khí chất người sống chớ gần, lại bị Thẩm Hi thân mật dắt ở trong lòng bàn tay.

Có vẻ bình yên như cũ, muốn nói đây là tương phản cũng không thỏa đáng, nhưng thật ra có thể nói vị trí bên người Thẩm Hi cho tới nay liền là dành cho người này, cho nên anh cũng chỉ là về đúng vị trí của chính mình mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi