KHÔNG NÓI NỔI

Khi Đường Tu đến căn hộ, Cố Ngôn Sênh thấy Thẩm Kham Dư như sắp bị nóng đến cháy rụi, cả người mất ý thức, mềm nhũn mặc ai muốn làm gì thì làm.

Đường Tu cầm lấy cái nhiệt kế mà Cố Ngôn Sênh đưa cho, nheo mắt nhìn một chút rồi rít một hơi lạnh: “39 độ 8, tao lạy! Ở chung một nhà với nhau mà mày để vợ mày sốt đến mức như này, sắp thành con cá khô luôn rồi.”

Cố Ngôn Sênh đuối lý nói: “Tôi không để ý, cậu mau khám cho cậu ấy đi.”

Đường Tu lấy trong túi thuốc ra một đống dụng cụ, bắt đầu kiểm tra  sơ bộ cho Thẩm Kham Dư. Lần này kiểm tra rất nhanh, nhưng khi nghe tim cậu hụt nhịp, Đường Tu cau mày nghe đi nghe lại nhiều lần.

“Sao rồi?” Cố Ngôn Sênh có chút không nhìn nổi Đường Tu cứ ở trên ngực Thẩm Kham Dư chạm tới chạm lui.

Đường Tu thu tay về nói: “Đỡ em ấy dậy, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận một chút. Sốt 39 độ muốn động đậy thì rất khó chịu, đừng thấy em ấy không khóc là không có sao, chỉ là do gắng gượng mà thôi. Em ấy là vợ cậu, không phải con cá khô.”

Cố Ngôn Sênh nghe lời đem người cậu đỡ dậy, Thẩm Kham Dư hình như bị đau hơi co co người, môi khô khốc run cầm cập không ngừng như muốn cắn lại không có sức mà cắn, chịu đựng không nổi nữa mà than nhẹ một tiếng.

Cố Ngôn Sênh ngơ ngác nhìn sang Đường Tu cầu cứu: “Tôi làm rất nhẹ, sao cậu ấy lại khó chịu hơn rồi?”

Đường Tu tức giận lườm một cái: “Chèn cái gối vào sau lưng giúp tôi. Cậu để khơi khơi như vậy sao không khó chịu cho được.”

Cố Ngôn Sênh “Ồ” một tiếng, yên lặng làm theo.

Đường Tu ở phía sau lưng Thẩm Kham Dư đặt ống nghe nửa ngày, lấy ống nghe xuống nghiêm túc hỏi Cố Ngôn Sênh: “Bình thường tim em ấy có vấn đề gì không?”

“Không có.” Cố Ngôn Sênh trả lời.

Đường Tu nheo mắt nhìn anh.

Cố Ngôn Sênh nuốt nước miếng: “… Tôi không rõ lắm.”

“Nhìn cái mặt cậu ngu ra là biết cậu không hiểu ý tôi rồi. Tôi nói luôn cho cậu hay, tôi nghĩ tim của Cá Con có vấn đề, khả năng là viêm cơ tim. Do không điều trị tốt nên không biết bây giờ nó nghiêm trọng tới mức nào rồi.” Đường Tu vừa nói vừa lấy trong túi thuốc ra tiêm vào một chất lỏng: “Tôi là bác sĩ khoa dạ dày, đối với vấn đề về tim không rành cho lắm. Trước tiên thì tiêm cho em ấy một mũi trước đã, cái này không kích thích đến tim, khi nào cậu rãnh thì đưa em ấy đi khám đi.”

Đường Tu dong dài nói nãy giờ quay đầu lại thì thấy Cố Ngôn Sênh lại đang nghiêm túc điều chỉnh túi chườm đá cho Thẩm Kham Dư  như chẳng thèm nghe y đang nói cái gì.

Đường Tu thở dài, rút thuốc trong lọ ra, hướng kim lên trong không khí nói: “Cậu nắm cổ tay em ấy… Đưa tay trái ra đây, để tay phải còn làm việc khác.”

Cố Ngôn Sênh đem tay trái của Thẩm Kham Dư  từ trong chăn ra, lập tức cau mày: “Tay trái của cậu ấy hình như gãy xương rồi.”

“Gì?” Đường Tu khom lưng nhìn xuống: “… Trời má, bị cái gì đè sao?”

Y chỉ có thể đâm kim vào tay phải của Thẩm Kham Dư, đi vòng lại nắm tay trái lên xem. Y liếc Cố Ngôn Sênh một cái rồi nắm lấy một ngón tay cử động thử xương khớp an ủi nói: “Cá Con ngoan, anh A Tu xem xương của em có bị làm sao hay không thôi, đừng sợ nha.”

Có thể xương cậu bị gãy mất rồi vì Đường Tu bẻ tay một cái, Thẩm Kham Dư đang không nhúc nhích gì lông mi bỗng run lên, nhíu mày mà nghẹn ngào một tiếng.

Cố Ngôn Sênh trông thấy cũng nhăn mày, hận không thể kéo tay Đường Tu: “Cậu nhẹ tay xíu đi.”

Đường Tu không để ý đến anh tiếp tục chuyển động ngón tay cậu: “Ngón tay đeo nhẫn có thể đã gãy xương rồi hoặc chỉ là bị bong gân thôi.”

Nghĩ đến việc Thẩm Kham Dư dùng cái tay nhu thế cầm vật nặng, thậm chí còn nấu một bữa cơm thịnh soạn như thế, Cố Ngôn Sênh hít một hơi khí lạnh: “Có thể trị dứt điểm được không?”

“Làm sao tôi biết được? Tiểu thiếu gia, tôi trị bệnh dạ dày. Còn liên quan đến vấn đề xương khớp tôi làm sao biết. Chờ em ấy hết sốt, cậu dẫn em ấy đi khám đi.” Đường Tu bó tay nhún vai một cái, bất lực nhìn túi thuốc của mình.

Đường Tu dọn dẹp dụng cụ xong nhìn thấy Cố Ngôn Sênh đứng bên giường ngu ra liền cầm túi thuốc bước qua tát vào gáy anh một cái.

Cái tát không mạnh, nhưng lại làm Cố Ngôn Sênh hoảng hồn: “Cậu làm gì vậy?”

Đường Tu cười lạnh: “Làm gì? Đánh cậu đấy. Đi ra ngoài với tôi.”

Hai người ra đến phòng khách, Đường Tu bắt đầu điên cuồng trách móc Cố Ngôn Sênh: “Tôi nói cậu nghe, cậu càng lớn càng giống chú Cố mà sao không học được từ chú ấy một chút tình thương người vậy? Cậu biết chú ấy trước kia thương mẹ tôi ra sao, cậu tự nhìn lại cậu một chút đi.  Tôi chả biết Cá Con thích cậu vì cái gì, thích cậu vì cậu lạnh lùng, mắt điếc tai ngơ?”

Cố Ngôn Sênh im lặng mà nghe, không phản bác cũng không đáp lại. Từ nhỏ đến lớn bị Đường Tu mắng anh xưa nay không dám trả lời, vì càng trả lời cậu sẽ bị anh mắng đến thê thảm hơn.

Thực ra thì anh cũng muốn phản bác một câu: Cậu lớn lên giống chú Đường Nghiên Chi, thế nhưng xưa nay chú ấy không mắng người. Còn cậu lại mắng tôi, còn đánh tôi nhiều như vậy?

“Đừng có im lặng như thế, cậu đừng tưởng không nói gì là tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Nói tới nói lui, rốt cuộc là cậu muốn sao đây?” Đường Tu ngồi trên sofa bắt chéo chân: “Còn muốn cùng Cây Tùng kia của cậu nối lại tình xưa?”

** 大桐树 (Cây tùng lớn) và 苏桐 (Tô Đồng) có phát âm láy nhau.

Cố Ngôn Sênh đàng hoàng đáp lại: “Cậu ấy sắp kết hôn rồi.”

Đường Tu mỉa mai: “Kết hôn có thể ngăn cản hai người nối lại tình xưa nghĩa cũ? Tôi chẳng cần biết đức hạnh của cậu. Cậu nói đi cậu muốn hay không muốn?”

“Không muốn.”

“Không muốn?” Đường Tu chép miệng ngồi trên sofa hỏi tiếp: “Không muốn mà mày làm Cá Con thành ra nông nỗi như vậy”

Cố Ngôn Sênh né tránh.

“Còn dám trốn?” Đường Tu tức giận đứng dậy vỗ vào trán anh.

Cố Ngôn Sênh vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy mà trúng một cái đánh, để cho Đường Tu tức giận xong mới thở dài nhẹ giọng nói: “Tôi muốn cùng Thẩm Kham Dư sống chung thật tốt.”

“Cậu ác lắm, cậu mới vừa cùng Cá Con kết hôn thì cũng như vầy đó à.”

“Khi đó cậu ấy làm một vài chuyện quá đáng với tôi, nên tôi…”

“Quá đáng? Cái gì gọi là quá đáng?” Đường Tu cướp lời: “Cậu và người trong lòng cậu dây dưa không rõ vậy không gọi là quá đáng sao? Em ấy ghen tuông một chút liền bị cho là quá đáng phải không? Cố Ngôn Sênh tôi nói cho cậu biết, năm đó nếu cậu cắn răng không kết hôn, cậu muốn làm gì Cá Con tôi sẽ không thèm nói tới. Nhưng nếu đã kết hôn rồi, tôi chẳng cần quan tâm nỗi khổ trong lòng cậu, cậu cưới em ấy, em ấy là vợ cậu. Vợ là gì? Là phải nâng trong tay, thương như báu vật! Người ta cũng đã sinh cho cậu một cô con gái dễ thương lanh lợi, người bình thường có thể sinh sao? Nháo một chút thì làm sao, em ấy có đòi mặt trăng cậu cũng phải hái xuống đấy!”

Cố Ngôn Sênh há miệng á khẩu không nói được.

Đường Tu rống: “Nghe rõ hay chưa?”

Cố Ngôn Sênh gật đầu.

Đường Tu thấy mình mắng thế cũng đủ rồi, hài lòng chậm rãi nói: “Lúc đang tiêm thuốc không biết cậu có nghe không, Cá Con gọi vài tiếng mẹ ơi. Em ấy nhớ nhà cậu biết không? Phải chịu thiệt thòi đến mức nào mới có thể nhớ nhà đây, cái đầu gỗ nhà cậu có hiểu đâu? Ai trong tay cha mẹ cũng đều là bảo bối, có ai muốn đến cùng cậu để chịu khổ chịu nhục.”

“Tôi…” Cố Ngôn Sênh vừa mới mở miệng nói một chữ, Đường Tu đã trừng mắt nhìn anh, anh nghẹn ứ nói: “Tôi có thể hỏi cái này không?”

Đường Tu giơ tay: “Mời.”

“Thực tình cậu ấy nào loạn rất nhiều lần tôi đều cảm thấy không phải chuyện gì lớn. Nhưng lần đó cậu ta nhốt Tô Đồng vào thùng gỗ, tôi đã nói với cậu rồi đi?” Cố Ngôn Sênh nhớ đến đoạn hồi ức kia trong lòng phát lạnh, không tiếng động mà im lặng hồi lâu: “Lần kia tôi thật sự không nghĩ đến cậu ấy sẽ làm như vậy, cậu ấy xem chút nữa hại chết Tô Đồng. Nếu như không phải Tô Đồng khoan dung, lựa chọn tha thứ cho êm chuyện. Dù cậu ấy có mang thai cũng sẽ không thể chạy khỏi pháp luật.”

Đường Tu chống cằm rũ mắt nghe anh nói, không lên tiếng.

Cố Ngôn Sênh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nói chuyện khó khăn mới cầm ly thủy tinh uống một hớp nước, trầm giọng nói: “Tôi không nghĩ rằng cậu ấy có chấp niệm với tôi sâu như thế đến mức làm cậu ấy phải đi tổn thương người khác, hơn nữa còn gây chuyện nguy hiểm đến tính mạng người ta. Tôi mới suy nghĩ hay là làm cho cậu ta hết hi vọng, chờ cậu ta thay đổi làm người mới.”

Đường Tu nhíu mày: “Cậu chọn chờ em ấy hối cải làm người mới?”

“Ừ, sau khi sinh Điềm Điềm, cậu ấy nói với tôi sẽ thay đổi. Lâu rồi quả thật cậu ấy không gây chuyện gì nữa. Cho nên tôi nghĩ thật sự có thể cùng với cậu ấy sống chung.”

Đường Tu nắm lấy trọng điểm, ngồi ngay ngắn lại nhìn Cố Ngôn Sênh: “Nói cách khác cho đến bây giờ cậu chẳng yêu thích gì em ấy, chẳng qua cậu thấy kết hôn là trách nhiệm, không thích vẫn có thể sống chung phải không?”

Cố Ngôn Sênh suy nghĩ một chút nhẹ nhàng gật đầu.

“ Ha.” Đường Tu xoa coa huyệt thái dương, kêu một tiếng: “Tôi cũng nhận được thiệp mời của Cây Tùng. Cậu thành thật nói cho tôi biết, Cá Con lừa cậu kết hôn với em ấy có phải đã để lại trong lòng cậu một nỗi hận. Coi như là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cậu đối với Cây Tùng kia vẫn còn chấp niệm, cho nên khi cậu nhận được thiệp mời lòng cậu mới chính thức nguội lành, mới nguyện ý không hề có chút trách nhiệm mà nói ra câu muốn cùng Cá Con sống chung?”

Cố Ngôn Sênh lại im lặng rồi gật đầu, có chút mờ mịt đáp: “Tôi nghĩ, chuyện này, thật sự nên kết thúc.”

Đường Tu tức giận muốn giơ tay đánh anh, nhưng nhìn thấy bộ dạng chấp nhận chịu đòn lại có chút không đành lòng.

Cố Ngôn Sênh thích Tô Đồng bao nhiêu, Đường Tu anh là người biết rõ ràng nhất. Lúc thường muốn để anh gọi một tiếng “anh trai” quả thực khó như lên trời, mà từ khi bị y phát hiện ra anh thích Tô Đồng, miệng của tên nhóc này ngày càng ngọt.

Tuy rằng khi đó y đã ở nước ngoài nhưng thường luôn gọi điện quốc tế cùng anh tán gẫu nhiều chuyện liên quan đến Tô Đồng.

“Anh, em thật sự rất thích cậu ấy, anh đừng nói cho ba mẹ em biết, bọn họ bắt em phải tốt nghiệp mới được yêu đương.”

“Ba mẹ cậu cứng ngắc quá. Cha cậu và Cố thúc thúc thực sự là anh em ruột sao? Từ cổ đại xuyên qua à?”

“Anh theo đuổi nhiều cô gái như vậy, có thể nói cho em biết cách theo đuổi Tô Đồng không?”

“Chú em cứ nói chuyện buồn cười. Cái gì mà anh theo đuổi nhiều cô, là bọn họ theo đuổi anh, oke?”

“Anh! Cậu ấy nói cậu ấy cũng thích em, em chỉ mới nghĩ đến chuyện sau này đi cùng với cậu ấy liền vui đến ngủ không yên, cơm cũng không cần ăn. Anh từng trải qua cảm giác đó chưa?”

“Không có, chỉ có mấy đứa nhóc mới trải qua cảm giác này.”

“Được thôi.” Đường Tu cảm thấy mình cũng không thể nói thêm gì nữa: “Hai người đều xui xẻo, một bên tình nguyện uyên ương chia rẽ, một bên đơn phương mười năm không kết quả. Mà thôi thì cậu cũng nên vui mừng, cậu xem cậu chăm sóc người ta như thế cũng chỉ có mỗi Cá Con mới chịu nổi cậu, đổi thành Tô Đồng công tử cao quý, sớm muộn gì cũng đem cậu đạp ra Thái Bình Dương cho cá mập xơi tái.”

Cố Ngôn Sênh: “…”

Anh xách túi thuốc lên: “Vậy hai người sống cùng nhau cho tốt, đừng bắt nạt Cá Con nữa, biết sai mà sửa vẫn là một con cá ngoan. Anh mày về ngủ đây, khi nào rãnh thì mới anh mày ăn cơm.”

Cố Ngôn Sênh còn đang nghĩ ngợi vì sao cái tát kia của Đường Tu không đánh xuống, giật mình nửa giấy mới nói “À” đứng lên: “Tôi tiễn anh.”

Đường Tu quay đầu lại tát một cái: “Tiễn cái đách gì, đúng là tên cẩu nam nhân không có lương tâm, mau về chăm vợ cậu đi. Ngày mai nếu cậu ấy không hạ sốt thì gọi cho tôi.”

Không hiểu tại sao, cái tát làm cho Cố Ngôn Sênh thoải mái hơn, xoa xoa nhẹ nơi bị đánh anh nhìn Đường Tu cười: “Biết rồi.”

Đường Tu nở nụ cười, y muốn biết vì sao Thẩm Kham Dư nhiều năm như thế vẫn không từ bỏ ý định với Cố Ngôn Sênh.

Cái tên nhóc này cười rộ lên rất đẹp, cười lên còn giống mấy đại minh tinh không che lấp được. Hơn nữa lúc nào mặt anh cũng lạnh lùng, đôi lúc đột nhiên khóe miệng cong lên một chút làm người đối diện như thấy được một tòa băng hóa thành một bát nước chè.

Huống chi Cá Con cũng hơi ngốc ngốc, không hiểu chuyện gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi