KHÔNG NÓI NỔI

Thẩm Kham Dư tỉnh tỉnh mê mê nằm úp sấp trong lồng ngực Cố Ngôn Sênh hồi lâu, thứ nhất là vì vết thương đau quá cậu không nhúc nhích nổi, thứ hai là vì cậu không ngờ A Sênh bỗng nhiên ôm lấy cậu còn nói với cậu nhiều như vậy.

Cậu một tay ôm lấy bụng ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngôn Sênh, khó khăn đưa tay mà sờ trán anh.

Cố Ngôn Sênh thấy cậu không trả lời cũng không biết là cậu muốn làm gì, anh nhìn cậu còn sốt cao chưa khỏi mà hai má ửng cùng viền mắt hồng, anh kiên nhẫn nói: “Em muốn làm gì vậy?”

Lời còn chưa dứt Thẩm Kham Dư đã xoa mặt anh, sau đó chậm rãi sờ trán anh lẩm bẩm: “A Sênh có phải anh … sốt rồi không? Hay là nhờ anh A Tu đến khám …cho anh một chút đi?”

Cố Ngôn Sênh trố mắt nhìn: “Anh có bị gì đâu.”

“Anh đang nói mê sảng kìa… chỉ khi bị bệnh mới nói mê sảng thôi.”

“… Ai nói cho em nghe vậy?”

“Lúc em sốt đều sẽ nói mê sảng mà, em nói lung tung cả ra.” Thẩm Kham Dư ngượng ngùng toét miệng cười, vết thương ở khóe môi lại bắt đầu chảy máu. Cậu theo thói quen liếm lấy vết máu cho vào miệng rồi nuốt xuống, lải nhải nói tiếp: “Khi còn bé có lần em sốt cao, đầu óc nóng cực kỳ còn chạy theo anh hai mà nói ba mẹ không thương anh, bọn họ chỉ thương em. Ba em nghe thấy liền tức giận, đạp em từ trên ghế rơi xuống làm em hết bệnh luôn ha ha.”

Cố Ngôn Sênh không hiểu sao cậu còn cười được, cẩn thận xác nhận hỏi: “Khi đó em bao nhiêu tuổi? Có còn bị ba đạp xuống ghế lúc bị bệnh nữa không?”

“Không nhớ rõ lắm… trẻ con không nghe lời ăn đòn là chuyện thường mà.” Thẩm Kham Dư nói chợt nhớ tới điều gì, hốt hoảng nắm lấy tay áo Cố Ngôn Sênh giải thích: “Không đúng, không đúng, em nói sai rồi. Không được đánh Điềm Điềm, A Sênh anh không được đánh con, cho dù con không nghe lời, anh chỉ cần nói chuyện dạy dỗ con là được rồi. Con thương anh nhất, nếu như anh đánh con, con sẽ rất buồn, con sẽ sợ anh… Có thể sẽ không đến gần anh nữa.”

“Anh biết rồi.” Cố Ngôn Sênh ôn nhu đáp lại. Sau đó lại yên lặng suy nghĩ có phải Thẩm Kham Dư chính là như vậy, khi còn bé bị ba đánh sau này sợ đến mức không dám đến gần.

“Bình thường con hay nhõng nhẽo với anh… khóc nhiều lắm phải không? Em nói anh này, con chỉ là muốn ăn bánh trứng gà non, anh đừng giận con, em…em…” Thẩm Kham Dư cố gắng lục tìm trong balo lấy ra một cuốn vở mỏng manh tính đưa vào tay  Cố Ngôn Sênh, suy nghĩ một chút chỉ dám đặt bên cạnh tay anh: “Em đưa cái này cho anh, trong đó có cách làm bánh trứng gà non, có cả mấy món Điềm Điềm thích ăn, còn có mấy món mà anh thích nữa. Anh có thể làm cho con ăn.”

Cố Ngôn Sênh cau mày nói: “Anh không làm.”

“Anh giỏi như vậy nhất định có thể làm được mà!” Thẩm Kham Dư ngẩng đầu cười với anh, song thấy sắc mặt anh không ổn liền gãi đầu cúi xuống nói nhỏ: “À xin lỗi…em quên mất anh tan làm rất mệt mỏi…Nếu không thì anh tìm bảo mẫu đi?  Ở đây em còn một chút tiền…”

Cố Ngôn Sênh đè lại tay cậu đang muốn đi lấy túi tiền: “Em theo anh về nhà là tốt rồi, sao còn phải đi tìm bảo mẫu?”

Nhà?

Nhà là điều mà Thẩm Kham Dư rất muốn có, nhưng nhà là kiểu nhà thế nào đây, cậu không ít lần nghĩ đến vấn đề này.

Khi còn bé mỗi lần trên đường đi về nhà nghĩ đến cảnh có thể nhìn thấy ba mẹ và anh hai, hai chân cậu đi nhanh như gió còn muốn mọc cả cánh bay trở về.

Nhưng mỗi khi cậu về đến nhà ba mẹ trông thấy cậu nụ cười trên môi chợt vụt tắt. Chỉ có anh hai là cười với cậu, ôn nhu gọi Kham Dư. Nhưng khi anh hai đối xử tốt với cậu, ba mẹ liền không vui.

Cậu không muốn thấy anh hai khó xử cũng không muốn thấy ba mẹ buồn bực cho nên cậu bắt đầu về nhà rất muộn. Có những khi về nhà sớm cậu sẽ đứng ở bên ngoài cửa sổ, nhón chân lên lén lút nhìn một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ăn cơm. Trong lòng cậu cũng sẽ vui lây, đôi lúc sẽ nhìn bọn mà cùng cười. Bởi vì tuổi còn nhỏ không hiểu gì nhiều, cậu cảm thấy có thể một nhà chỉ cần ba người là đủ, không thể có nhiều hơn, nhiều hơn chỉ là gánh nặng.

Cứ vào đêm 30 Tết cậu đều không dám về nhà. Cái Tết hằng năm là ngày gia đình đoàn viên, cậu không nên xuất hiện trong nhà mang đến điềm xui xẻo, vì vậy cậu vẫn như cũ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn bọn họ vui vẻ trong đên giao thừa, xem Xuân Vãn sau đó tự mình ở trong sân đốt pháo hoa nhỏ rẻ tiền, mỗi một cây cậu sẽ nói một câu chúc Tết xem như là nói với bọn họ. Đến hừng đông cậu mới như tên trộm lén lén lút lút mò vào nhà, trốn vào phòng ngủ mà ngủ thiếp đi.

Sau này trưởng thành cùng A Sênh kết hôn sinh ra Điềm Điềm, vốn nghĩ một nhà ba người là tốt nhất, không thừa thải không gánh nặng, như vậy cậu đã có thứ gọi là nhà rồi.

Nhưng mỗi lần cậu vác bao lớn bao nhỏ về nhà, đẩy cửa hưng phấn nhìn hai cha con mà nói “Em về rồi nè” nhưng chẳng có ai đáp lại cậu. Cậu vẫn mặt dày mà tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh bọn họ, liên thoắt vừa nói vừa cầm ra những thứ cậu vừa mua rồi sau đó lại yên lặng dọn hết vào bao đem vào một góc chất đống.

Hoặc có khi cậu ở nhà một mình, hai cha con bên ngoài trở về cậu sẽ híp mắt cười nói “Hai cha con về rồi đấy à” vẫn thế vẫn không có ai đáp lại cậu. Cậu không không biểu lộ ra tâm tình mất mác nhưng lại tràn đầy phấn khởi mà vào nhà bếp nấu một bữa thật ngon, dọn ra rồi gọi bọn họ đến ăn. Bởi vì không thể ngồi cùng nhau ăn cơm cậu mượn cớ dọn cái này cái kia, lau sàn nhà, lau mặt bếp chỉ muốn có thể ở gần bên cạnh nhìn bọn họ lâu hơn một chút.

Cậu rất cố gắng xây dựng một căn nhà ấm áp, học nấu cơm, học làm đồ ngọt, học may vá quần áo, học sửa điện. Cậu rất muốn cho hai cha con bọn họ một mái nhà, một mái nhà có thể có bản thân cậu tồn tại trong đấy.

Cậu rất mong mỏi A Sênh và Điềm Điềm khi nhắc đến “nhà” có thể nghĩ đến trong nhà cũng sẽ có cậu, thừa nhận cậu là một thành viên. Nhưng bất kể cậu có cố gắng như thế nào sự tồn tại của cậu vẫn là một người đáng ghét có cũng được không có cũng chẳng sao. Điềm Điềm trước giờ đều nhắc đến cha không hề nhắc gì đến ba, A Sênh cũng chẳng muốn giới thiệu cậu với bạn bè của anh.

Xem cậu như là không khí, nhưng mà cũng không phải, không khí là thứ thiết yếu duy trì sự sống ai cũng cần, cậu nghĩ không ra bản thân cậu là gì. Cuối cùng cậu cũng hiểu rõ không có nơi nào là dành cho cậu, kể cả một mái nhà. Chỉ cần cậu không ở đây tất cả mọi người sẽ viên mãn, hạnh phúc.

Từ nhỏ đến lớn là dư thừa, thế giới to lớn như thế cũng không có chỗ cho cậu dung thân. Muốn có một mái nhà ư, thật là chuyện viễn vông.

Người như cậu làm sao xứng đáng có một mái nhà.

Cũng chỉ có A Sênh thiện lương nhẹ dạ mới lừa gạt nói dắt cậu về nhà.

Thẩm Kham Dư dụi mắt, nước mắt thấm ướt đầy cả tay, xoang mũi chua chát cậu hít mũi cố gắng chịu đựng: “Cám ơn anh A Sênh… thế nhưng em… em có nhà rồi, không thể về với anh nữa đâu.”

Cố Ngôn Sênh nói: “Chỗ ba mẹ em sao? Trở về đi, cùng anh về nhà đi.”

Tuy Thẩm Kham Dư không nói rõ, Cố Ngôn Sênh cũng cảm thấy một người cha có thể đem con mình đang bị bệnh đạp từ trên ghế ngã xuống, chẳng thể cho cậu được một gia đình tốt.

“Không được đâu.” Thẩm Kham Dư cố chấp lắc đầu: “Không được đâu, em có nhà rồi…. không thể về với anh…”

Cái nhà mà cậu nói kia rất ẩm ướt, đồ vật cũng không đầy đủ thế nhưng nơi đó có một cánh cửa sổ, nơi cánh cửa sổ đó có ánh nắng mặt trời thật ấm áp. Cậu mỗi lần ngồi đó sẽ bất tri bất giác mà thiếp đi, hơn nữa lại còn ngủ rất ngon.

Ở trong nhà A Sênh cậu thường không ngủ được, động một chút cả người cậu đầy mồ hôi lạnh mà tỉnh lại. Vì đây không phải là nơi mà cậu nên ở, tuy rằng cậu rất muốn ở lại đấy nhưng cậu biết sẽ có người đánh cậu, đuổi cậu đi. Cho nên mỗi ngày cậu đều run sợ trong lòng, chập chờn mà ngủ. Trước khi ngủ sẽ cẩn thận kiểm tra đồ đạc của mình đã để gọn vào một góc hết chưa, nằm trên giường liên tục nhìn mấy ngón tay run run, đếm xem đến khi nào cậu sẽ bị đuổi đi.

Tại căn phòng kia cậu sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy, cậu có thể ngủ một giấc thật sâu. Gần đây cậu rất hay mệt mỏi, lại rất lạnh chỉ muốn tựa đầu nơi cửa sổ cẩn thận mà đánh một giấc. Như vậy sẽ không còn mệt mỏi, không còn thấy lạnh nữa.

Cố Ngôn Sênh thở dài, nhẹ nhàng xoa cái gáy của cậu: “Vậy em nói cho anh biết đi, em còn muốn đi đâu? Anh bế Điềm Điềm đi với em, như vậy được không?”

“Không được, không được,…” Thẩm Kham Dư liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, lông mi ướt đẫm. Cậu lại không để ý, tự mình lầm bầm: “Sẽ bị đuổi đi đó… Anh và con sẽ đuổi em đi… Đồ của em, đồ của em chưa có dọn dẹp gọn gàng… Em sẽ chậm chạp, cha con anh sẽ… không vui..”

Cố Ngôn Sênh nhớ đến căn phòng trống rỗng của cậu chỉ có đơn độc một cái vali, rõ ràng là cậu vẫn luôn trong trạng thái sẽ rời đi bất cứ lức nào, trong lòng chua xót mà giúp cậu lau nước mắt ôn nhu: “Không có ai đuổi em đi, em cũng không cần đi lung tung nữa, được không?”

“Nhưng…” Thẩm Kham Dư nức nở: “Em biết… chỉ là bây giờ anh nhẹ dạ nên không còn ghét em như thế, nhưng ….vẫn là rất ghét em. Cha con anh thấy em đều không vui, em không muốn, không muốn để cha con anh buồn bực…”

“Anh không có ghét em.” Cố Ngôn Sênh cắt ngang lời cậu một lần nữa đem cậu ôm vào lồng ngực, hít sâu một hơi lặp lại: “Không có ghét em. Anh và Điềm Điềm đều không có. Điềm Điềm không phải là muốn ăn trừng gà non, con nó nhớ em. Anh mua về rất nhiều trứng gà non nhưng con nó không thèm liếc mắt nhìn một cái, cứ ngóng ra cửa đợi em về.”

Cảm giác trước ngực áo mình bị thấm ướt, người trong lòng sững sờ không nói năng gì, Cố Ngôn Sênh đau lòng vỗ về  tấm lưng gầy trơ xương, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh cũng đang chờ em về… Anh biết lúc em rời đi không mang theo chìa khóa cho nên nhà không bao giờ khóa cửa, chỉ cần em quay về nắm chốt vặn một cái là sẽ mở ra ngay. Không tin thì anh đưa em về nhà cho em xem nha?”

Thẩm Kham Dư nghẹn ngào bất thình lình nấc nhẹ sau đó lại dùng miệng cắn môi mà nhẫn nhịn, cuống họng toàn tiếng ư ử y như chó con.

Cố Ngôn Sênh giúp cậu vỗ lưng nhuận khí, thấy cậu không còn khóc thành tiếng trái tim anh nhũn ra dở khóc dở cười, không tự chủ được mà dỗ dành cậu như dỗ con gái: “Được rồi được rồi, không sao mà khóc ra cũng không sao mà. Nhưng mà em uống chút nước đi rồi khóc tiếp được không? Nước sông Hoàng Hà bị em khóc tới khô cằn rồi.”

Từ lúc anh bước vào chưa từng thấy cậu uống một giọi nước, nhiệt độ cũng không hạ xuống, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, thật sự anh sợ cậu khóc đến mất nước.

Thẩm Kham Dư nghĩ chẳng lẽ mình sốt đến mức hồ đồ xuất hiện ảo giác rồi, A Sênh sao lại ôm cậu lại còn ôn nhu với cậu như thế, cảnh tượng như vậy cậu ở trong mộng cũng không dám mơ tưởng.

Đời này cậu thích nhất chính là Cố Ngôn Sênh.

Không có ai dạy cậu làm cách nào để yêu một người cho nên trong chuyện này cậu ngốc cực kì. Chỉ có thể không ngừng đem hết những gì mình có cho anh, có cái bị vứt đi, có cái bị rơi vỡ nát, có cái chẳng biết đã mất đi đâu, những cái anh còn giữ cũng không còn là bao.

Nếu được cậu muốn đem hết tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này mà cho anh, cậu muốn anh trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Mặc cho đồ vật mà cậu đưa anh chẳng cần.

Vất vả lắm lần này anh mới mở miệng nói mình muốn gì. Không cần quan tâm là vì cái gì, chỉ cần anh muốn cậu sẽ cho, vậy cậu sẽ quay về.

Dù cho sau này có bị đuổi đi cũng không sao cả. Chỉ cần cậu nhớ đến đây không phải là nhà cậu, là nơi cậu không nên ở, cậu cứ như trước mà dọn đẹp đồ đạc cho gọn gàng, lúc sắp đi thì đem cho vào vali nhưng vậy sẽ không mất nhiều thời gian mà chọc giận anh.

Cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không như trước mà hống hách, quấy nhiễu anh. Sẽ yên lặng không ồn ào nữa, cậu sẽ làm tốt chuyện nên làm.

Thẩm Kham Dư ngẩng đầu lên khuôn mặt đầy nước nhăn nheo như dưa muối nấc lên nói: “Vậy em… vậ em sẽ đi mua thức ăn. A Sênh em muốn ăn gì…. À? Trong nhà còn thiếu cái gì không…thiếu thì em mua về luôn.”

“Em như vậy rồi còn muốn ra ngoài đi đâu?” Cố Ngôn Sênh thấy cậu cũng nguyện ý trở về rồi thở phào nhẹ nhõm. Anh với lấy tờ giấy ăn bảo cậu lại đây, anh đưa giấy ăn bao lấy mũi cậu: “Nào hỉ ra đi.”

“Dạ?”

“Hỉ mũi ra đi, anh không nghe rõ em nói cái gì cả.”

Thẩm Kham Dư chớp mắt một cái, ánh mắt mờ mịt luống cuống: “… A, cái đó? Em không… không nghe rõ, xin lỗi A Sênh anh nói lại lần nữa đi…”

Không biết hỉ mũi sao? Cố Ngôn Sênh nhíu mày nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích: “Em dùng sức thở mạnh ra là được, anh lấy giấy lau giúp em, em cứ như vậy sẽ bị nghẹt mũi đấy.”

“A… không cần không cần, để em hít vào.” Thẩm Kham Dư hiểu ra dùng sức hít vào trong, giọng mũi ngày càng dày: “Dơ lắm không thể hỉ ra.. sẽ lây mất…”

“Em…” Cố Ngôn Sênh nghẹn một chút: “Em cũng biết dơ mà còn cố hít vào?”

Thẩm Kham Dư nhẹ nhàng gật đầu.

“…” Đây là ai dạy cậu vậy? Có phải là người ba đã đạp cậu không? Cố Ngôn Sênh tức giận đến đau đầu. Để tránh cho mình nổi nóng chỉ có thể quay mặt qua chỗ khác ấn ấn huyệt thái dương.

“A Sênh, em hít vào hết rồi mà, không có dơ đâu anh đừng giận…” Thẩm Kham Dư nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Cố Ngôn Sênh, trầm trầm thở rụt rè lấy lòng: “Anh nói cái gì đi… nói một chút thôi.”

Em muốn nói chuyện với anh.

Không phải ai khác, chỉ với anh thôi.

Chúng ta nói chuyện gia đình, nói về 《 Thương Hải Tiếu 》, nói về Điềm Điềm. Nếu như anh không đau khổ thì nói về A Đồng cũng được.

Anh đừng nóng giận, đừng có không vui.

Cố Ngôn Sênh cảm thấy trong lòng trùng xuống quay đầu thấy Thẩm Kham Dư đã kiệt sức ngất đi, còn chống tay ngã ra phía sau không dám ngã vào ngực anh.

Anh vội vàng ôm người trong lòng chỉ thấy cậu thần trí không tỉnh, đôi môi khô khốc nhẹ nhàng mấp máy như đang nói cái gì, Cố Ngôn Sênh cúi đầu cẩn thận lắng nghe.

“Điềm Điềm muốn ăn bánh trứng gà non… anh muốn ăn gì?”

“Em đi mua cho anh…”

“Em đến siêu thị… xuống xe mua…”

“Anh về nhà trước đi… bên ngoài… lạnh lắm…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi