KHÔNG NÓI NỔI

Ngày đó sau khi sinh Hồ Lô Nhỏ, Thẩm Kham Dư suýt chút nữa mất mạng.

Rõ ràng cậu đã không còn ý thức nhưng vẫn luôn ho khan không ngừng. Mộ Như Tĩnh đang tắm rửa cho em bé nghe cậu ho khụ khụ sắc mặt tái đi.

Ho khan, phát lạnh, khó thở, bờ môi tím tái.

Là tắc mạch ối.

* Tắc mạch ối (thuyên tắc ối) là biến chứng sản khoa thể hiện tình trạng xâm nhập của nước ối những tế bào thai nhi, tóc hoặc các mảnh tổ chức thai khác đi vào vào tuần hoàn của người mẹ và gây ra phản ứng dị ứng. Sản phụ phải đối mặt với nguy cơ tử vong cao khi bị thuyên tắc ối.

Tỉ lệ tử vong đạt mức 80%.

Khi Thẩm Kham Dư được đưa lên xe cứu thương thì đúng lúc Tống Lê đưa Cố Vũ Điềm tan học về nhà. Nhìn thấy cả người Thẩm Kham Dư máu me bê bết, sắc mặt tái nhợt, Cố Vũ Điềm lập tức khóc ré lên vùng vằng bò lại gần xe cứu thương gào thết không được mang ba con đi.

Đây là tình huống khẩn cấp nhưng đứa nhỏ lại khóc nháo quá lớn, nhân viên y tế đành nhượng bộ để Tống Lê mang theo Cố Vũ Điềm lên xe cứu thương.

Thẩm Kham Dư hôn mê bất tỉnh, xung quanh bốn phía không có cảm giác, thậm chí cũng không thấy đau đớn gì.

Nhịp tim của cậu yếu dần không có cách nào hô hấp bình thường nhưng vẫn liên tục ho, mặt nạ oxy bị máu của cậu bám vào, li ti các chấm bọt máu đỏ. Trên người cậu toàn là dây nhợ nối với máy móc, các bác sĩ trên xe dùng hết sức mà cấp cứu, may mắn là cậu vẫn còn hơi thở.

Cố Ngôn Sênh nắm tay bàn tay mềm mại lạnh như băng của cậu, nửa quỳ bên cạnh nói năng lộn xộn cả lên. Anh nói rất nhiều, anh cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là nói không ngừng, không quản mệt mỏi mà liên tục nói, lầm bầm y như người điên.

Từ trước đến nay đều là Thẩm Kham Dư quấy lấy anh, xin anh: “A Sênh anh có thể nói chút gì với em được không, giọng anh nghe rất hay.”

Anh lại nói, tôi không muốn nói chuyện với cậu.

Cậu cười híp mắt, vậy để em nói cho anh nghe được không, anh thích nghe thì cười một cái hoặc hô một tiếng là được mà, nha anh?

Cậu ở bên cạnh anh mà nói không ngừng, nói đến mức khô cả họng nhưng anh thì không đáp lại tiếng nào, cũng không có để ý gì đến cậu.

Sau đó Thẩm Kham Dư không còn chủ động nói chuyện với anh nữa, nhưng chỉ cần anh mở miệng bắt đầu câu chuyện, cậu sẽ hưng phấn quấy lấy anh lải nhải cả buổi.

Mãi đến sau này cậu càng ngày càng ít nói, anh hỏi mười câu, cậu sẽ chăm chú đề phòng mà lắng nghe, rồi cẩn thận từng chữ từng chữ đáp lại lời anh. Vừa nói sẽ vừa xem sắc mặt của anh cưới cùng mà kiệt sức. Cậu chỉ trả lời anh một cậu ngắn ngủi hoặc thậm chí chỉ là cái lắc đầu, gật đầu thay thế.

Bây giờ anh không có cách nào để nói chuyện với cậu.

Cậu cũng không có mở đôi mắt ươn ướt long lanh, dùng âm thanh trong trẻo của thiếu niên mà gọi anh một tiếng A Sênh.

“Xin lỗi em…” Cố Ngôn Sênh quỳ bên cạnh Thẩm Kham Dư tay run run nhẹ nhàng xoa khuôn mặt lạnh như băng của cậu, nước mắt anh như đê vỡ mà trào ra: “Cho anh một cơ hội.. trở về đi em….anh xin em đó… Kham Dư…”

“Anh biết em rất đau rất mệt mỏi. Là anh không tốt, anh không bảo vệ được em… Em chịu khó một chút… Cho anh thêm một cơ hội đi.”

“Hồ Lô Nhỏ vừa mới sinh… anh sợ từ đầu tiên con nó gọi là ba… lại không có ai đáp lại nó, con sẽ khóc…”

Âm thanh của anh nghẹn ngào tối tinh rối mù, ngoại trừ anh ra chằng ai nghe anh đang nói cái gì.

Anh cũng không biết mọi người xung quanh đang làm gì.

Đường Tu an ủi anh, anh không hay.

Hồ Lô Nhỏ vừa ra đời được Mộ Như Tĩnh ôm lại một mực không chịu ngủ, cứ như mèo con mà thút thít khóc mãi, anh cũng chẳng để tâm.

Cố Vũ Điềm sợ hãi muốn bật khóc lại cố gắng kìm nén kéo ống tay áo của anh nhiều lần nói Điềm Điềm sợ, cha ôm Điềm Điềm đi, anh cũng chằng màng.

Anh chỉ biết một điều, anh sắp mất đi Thẩm Kham Dư.

Cậu rất nhút nhát, rất sợ bị anh ghét, nên cậu đã quen với việc trốn vào một góc không có ai mà im lặng ngẩn người. Cậu không dám nói lời nào, cũng không dám phát ra một âm thanh dư thừa. Mỗi bước chân đều là nhón chân mà đi, điện thoại chuyển sang chế độ run mà nắm tay, ho thì cắn ống tay áo kìm lại tiếng, tim đau đớn thở không ra hơi cũng sẽ không lớn tiếng hít thở, cậu chỉ run rẩy đè nén cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Cậu yên tĩnh như một con búp bê hỏng, lâu rồi cũng không nói yêu anh.

Nhưng trước khi hôn mê cậu đã rơi nước mắt mà nói, A Sênh em yêu anh.

Cho nên anh mới cảm thấy…có lẽ anh sắp mất cậu rồi.

Ở khu vực chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, Cố Vũ Điềm nằm trong lồng ngực Cố Ngôn Sênh khóc không ngừng nhưng lại không dám khóc thành tiếng.

Bé con thật sự rất sợ. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu bé biết cái gì là sợ sệt, bởi vì trước kia luôn có ba bên cạnh, cái gì bé cũng chẳng sợ.

Mấy đứa trẻ bằng tuổi sợ bóng tối, bé không sợ. Vì mỗi ngày trước khi trời tối ba đều đón bé về nhà. Từ sáng đến tối đều ở bên cạnh mà kể cho bé nghe truyện chổ tích hoặc hát ru cho bé nghe. Bé chê cậu hát không hay, từ đó cậu không hát nữa.

Mấy đứa trẻ bằng tuổi mùa hè thì than nóng, mùa đông thì bảo lạnh, bé không có mèo nheo như vậy. Bởi vì mùa hè đến ba sẽ treo một chiếc quạt mini trên cổ bé. Mùa đông ba sẽ mặc cho bé áo ấm, làm cho bé thành một cục bảo bảo ấm áp. Tuy rằng bà nội thường hay chê quần áo ba mua rất xấu, nhưng quần áo ba mua lại thật sự rất ấm.

Mấy đứa trẻ bằng tuổi luôn cảm thấy đồ ăn vặt không đủ ăn, bé xưa nay chưa từng bị đói bao giờ. Vì ba luôn nhét vào cặp bé con đầy ắp đồ ăn. Giáo viên còn nói toàn là đồ ăn dinh dưỡng khỏe mạnh, hi vọng ba mẹ của những bé khác hãy học tập theo ba.

Mấy đứa trẻ bằng tuổi rất sợ ba mẹ tức giận đánh mắng, bé xưa nay chưa từng bị như thế. Ba luôn nhẹ nhàng dạy dỗ bé, nhưng mà bé luôn nghe tai này lọt lỗ tai kia.

Kể từ khi nhận thức được rõ ràng, bé luôn cảm thấy ba sẽ vĩnh viễn không rời đi, sự tồn tại của cậu đối với bé dần thành thói quen, thậm chí có chút hơi phiền. Vì vậy mỗi lần cha dắt bé ra ngoài chơi, bé đều không quay đầu lại nhìn vì bé biết khi quay trở về, ba sẽ luôn làm một bàn thức ăn ngon để sẵn.

Lần trước ba rời đi liền trở lại làm cho bé càng thêm tin tưởng vào điều này.

Thế nhưng bây giờ người ba sẽ luôn nói cười, luôn dịu dàng gọi bé là bảo bối không thấy nữa. Hai mắt ba nhắm nghiền, ngủ rất lâu, cha gọi mãi cũng không tỉnh lại. Trước kia chỉ cần cha đến gần ba sẽ đều thức dậy mà.

Bé thật sự sợ, nước mắt rơi không ngừng không sao dừng lại được. Bé ôm lấy cha muốn được an ủi nhưng cha không có để ý đến bé.

Bé cảm nhận cha cũng đang sợ hãi, tiếng tim dập trong lòng cực anh hỗn loạn, giống y như bé.

“Cha ơi, ba con làm sao vậy?”

“Ba không muốn chúng ta sao? Có phải Điềm Điềm chọc giận ba rồi không?”

“Cha ơi… Điềm Điềm nhớ ba. Khi nào ba mới có thể tới ôm Điềm Điềm?”

Gương mặt Cố Ngôn Sênh trắng toát, viền mắt sưng tấy, đáy mắt ảm đạm không một tiếng động ôm lấy con gái, một chữ cũng không nói.

Đường Tu ôm lấy bé từ trong lòng Cố Ngôn Sênh ra, thay anh sửa lại mái tóc rối như tơ vò của bé, nhẹ nhàng nói: “Điềm Điềm ngoan, không phải sợ. Ba con sẽ sớm khỏe thôi, con có muốn cùng đi với chú nhìn em trai không nào? Không phải con rất muốn có em trai sao? Em con rất dễ thương, cũng rất là ngoan đó.”

Mắt Cố Vũ Điềm ngập nước nghẹn ngào hỏi Đường Tu: “Chú A Tu, có phải vì sinh em trai ba con mới như vậy không?”

Đường Tu sửng sốt: “Không phải đâu con…”

Cố Vũ Điềm òa khóc lại kiềm nén âm thanh nhỏ giọng nói: “Điềm Điềm không muốn em trai, con chỉ muốn ba con thôi. Điềm Điềm cần ba thôi!”

Đường Tu vội vàng ôm lấy lau nước mắt cho bé: “Ba con sẽ sớm ngồi dậy tìm con thôi mà. Nào, không khóc nữa, không khóc nữa…”

Cố Ngôn Sênh ngồi đấy vẫn không có chút phản ứng gì.

Cố Vũ Điềm cố gắng khống chế tâm tình thút thít nói: “Nếu như ba… có phải cha con cũng sẽ….”

Cố Ngôn Sênh cả người cứng ngắc nãy giờ như một khối sắt bỗng run nhẹ một cái sau đó ho khan một tiếng, ánh mắt không tiêu cự rốt cuộc cũng có chút ánh sáng.

Anh hít sâu một hơi bế con từ lòng ngực Đường Tu qua, giơ taay lau nước mắt giàn dụa trên mặt con, khàn giọng nói: “Không đâu, cha và ba sẽ ở bên cạnh chăm sóc con… sẽ luôn ở bên cạnh con.”

Từ trên xe cứu thương nãy giờ Cố Ngôn Sênh rốt cuộc cũng mở miệng nói với bé câu đầu tiên, Cố Vũ Điềm không kìm nổi liền bĩu môi nghẹn ngào gọi cha ơi, cuối cùng là cao giọng òa khóc lớn.

“Cha đây, con không phải sợ.” Cố Ngôn Sênh run giọng dỗ dành, ôm chặt lấy con nhẹ hôn lên đầu bé.

“A Sênh…” Đường Tu biết tâm tình Cố Ngôn Sênh căng như dây đàn, nhưng có một nơi thật sự không thể không có anh: “Cậu đi xem Hồ Lô Nhỏ đi… Đứa nhỏ ra đời khóc đến tận bây giờ. Ban nãy uống chút sữa có ngủ một chút, mà tỉnh giấc thì lại khóc nữa rồi.”

Một đứa trẻ ban đầu sinh ra khỏe mạnh nhưng vì cứ khóc mãi như thế cũng đã được đưa vào lồng ấp. Đường Tu trong lòng than thở.

“Cậu có thể bế Hồ Lô Nhỏ đến đây không?” Cố Ngôn Sênh khản giọng hỏi, anh mắt chuyển hướng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật: “Tôi phải ngồi đây đợi em ấy… Em ấy nhát lắm, không có ai đợi, em ấy không dám về.”

Cố Ngôn Sênh nói xong, nước mắt Đường Tu cố gắng nhẫn nại cuối cùng cũng tràn ra.

Y vuốt mặt nghẹn ngào nói: “Được, để tôi bế bé qua.”

Thẩm Kham Dư cuối cùng còn sống, cho dù là gian nan không ít.

Cái ngày cấp cứu vì xuất huyết nhiều do tắc mạch ối nên cậu phải cắt bỏ tử cung. Sau đó còn phải ra ra vào vào phòng phẫu thuật mấy lần để đặt stent và cắt bỏ một phần dạ dày.

Đường Tu là người thực hiện ca phẫu thuật cắt bỏ dạ dày, y phẫu thuật xong kiệt sức đi xuống mà nói với Cố Ngôn Sênh: “Cậu tốt nhất là chăm sóc em ấy cho thật tốt, mỗi ngày nâng trong lòng bàn tay mà che chở… Em ấy không thể chịu nổi thêm một biến cố nào nữa, trên bụng chỗ nào cũng có vết mổ ngang dọc, tôi còn chả biết nên rạch chỗ nào.”

Thẩm Kham Dư nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt tầm nửa tháng thì được chuyển đến phòng bệnh thường, Cố Ngôn Sênh mỗi ngày đều chăm cho cậu, giúp cậu xoa bóp cơ thể, lau mặt, thấm nước vào môi, cùng cậu nói chuyện phiếm. Khi thời tiết tốt và được bác sĩ cho phép, anh sẽ bế cậu đến cửa số tắm nắng, hai mắt cậu nhắm chặt tựa trong lồng ngực anh yên tĩnh, khuôn mặt nhợt nhạt, ngũ quan thanh tú giống hết một con búp bê bằng sứ.

Bác sĩ nói các chỉ số của cậu miễn cưỡng coi như là đạt được mức bình thường, theo lý mà nói đã sớm tỉnh lại rồi. Nhưng có thể do ý chí sinh tồn của cậu quá yếu nên cần phải có người ở bên cạnh cậu thường xuyên, phải nói chuyện với cậu thật nhiều vì vậy mỗi ngày Cố Ngôn Sênh đều nghe theo bác sĩ mà làm.

Ngày nào cũng vậy anh cũng sẽ nói với cậu hai câu này.

“Mọi người đều đang đợi em về nhà, đừng sợ.”

“Nếu như em thấy mệt mỏi quá, không muốn về cũng được, chờ khi mấy đứa nhỏ trưởng thành, anh sẽ đi tìm em.”

Thẩm Kham Dư vẫn ngủ mê mang không có chút phản ứng nào.

Hồ Lô Nhỏ sinh ra cực kì dễ thương. Từ lúc mới sinh cho đến bây giờ chỉ khi một là uống sữa, hai là ngủ, ba là đặt bên người Thẩm Kham Dư bé sẽ không khóc.

Đứa nhỏ này cực kỳ giống Thẩm Kham Dư, ngũ quan Thẩm Kham Dư thiên về trẻ trung, hai mươi lăm rồi vẫn còn non nớt khí chất thiếu niên, khi cười rộ lên ánh mắt cong cong càng giống đứa nhỏ không bao giờ lớn. Cái vẻ xinh xắn này của cậu di truyền cho con trai quả nhiên khiến người ta thích không chịu được, ai nhìn cũng muốn chọc chọc, ôm một cái.

Nhưng mà Hồ Lô Nhỏ không có cho người ta chọc cũng không có cho người ta ôm. Hễ người ngoài động vào là bé sẽ khóc, Cố Ngôn Sênh có thể chạm vào tuy nhiên bé cũng rung rức khóc mấy lần. Lúc vừa mới ra đời bé không có sức lực, tiếng khóc như là mèo con kêu làm người khác đau lòng muốn chết. Nếu như lúc bé đói hoặc cực kì buồn ngủ, chỉ cần cho bé uống sữa hoặc dỗ dành bé cho đến khi bé ngủ là được. Lỡ như bé giật mình lúc vừa mới bú no vậy chỉ có cách đặt bé ở cạnh Thẩm Kham Dư, như vậy bé sẽ nín khóc.

Bé con bụ bẫm trắng nõn, mềm như một cây kẹo bông, tròng mắt tròn xoe, cái mũi hồng hồng đặt bên cạnh ba mình lập tức ngoan ngoãn, nín khóc rồi ngậm lấy tay mình nũng nịu dụi vào người ba. Bé không gây nữa, thân thể nho nhỏ vừa mới khóc xong run run người, trong cổ họng toàn là tiếng ư ử tội nghiệp, nhìn mà tim cũng muốn nhũn ra.

Chỉ cần đặt bé bên người Thẩm Kham Dư thì ai cũng có thể chơi đùa một chút, lúc tâm trạng bé tốt còn a a a mấy tiếng đáp lại. Chỉ có điều là không thể bế bé lên, trừ khi bé đang ngủ bằng không bé sẽ lại bĩu môi mà bật khóc đòi phải nằm bên cạnh ba, ngậm tay mới chịu đi ngủ.

Nhiều người xếp hàng mong muốn được bế bé một chút, Hồ Lô Nhỏ chẳng hề để ý, ngoại trừ ba nó, ai bé cũng không thèm. Mặc cho hiện tại ba không có ôm lấy bé, bé cũng một hai dính lấy ba, ở bên cạnh ba mà ngậm tay.

Bé con cứ mãi trông chờ và hy vọng từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi mặt bé tròn như trăng rằm, cuối cùng sau một cơn mưa đầu giờ trưa đã đợi được ba tỉnh lại.

Ngày đó Cố Ngôn Sênh đang pha sữa cho Hồ Lô Nhỏ nằm trên giường vì đói mà kêu a a, chợt anh nghe thấy con trai vui vẻ “Ai ya” một tiếng sau đó tay chân đầy thịt vung nhảy.

Từ lúc đứa nhỏ ra đời cho đến giờ ngoài trừ khóc thì là ngủ, không thì uống sữa hoặc ngậm tay. Đây là lần đầu tiên bé có động tĩnh lớn như vậy.

Cố Ngôn Sênh ngẩng đầu nhìn, thấy lông mi Thẩm Kham Dư khẽ run run, khuôn mặt tái nhợt tốn sức quay đầu sang hướng Hồ Lô Nhỏ.

Trong phút chốc tim của Cố Ngôn Sênh kịch liệt co thắt, máu chảy dồn dập, nóng rực cả người.

Bác sĩ đi vào kiểm tra nói đã tỉnh rồi thì tốt, không nên để cho cậu bị kích động quá lớn là được.

Cố Ngôn Sênh nói tiếng cám ơn rồi đứng dậy che ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu vào cậu, anh thấp giọng run run mà gọi tên của cậu: “Kham Dư?”

Thẩm Kham Dư nghe thấy tiếng của anh, cố gắng mở mắt ra. Trong mắt cậu giờ đây toàn là sương mù, hình ảnh mờ ảo nhưng lại tràn ngập ánh sáng, là điều mà Cố Ngôn Sênh chờ đợi bấy lâu.

“Kham Dư…” Anh cúi người nhẹ nhàng xoa gương mặt gầy gò của cậu, cậu mới dần dần cảm giác được thì ra mình vẫn còn sống.

Thẩm Kham Dư cố gắng nhìn cho thật rõ, màng khói sương mờ ảo trên mặt nạ oxy cũng dần biến mất. Cậu muốn nói chuyện nhưng sức lực không có, một tiếng cũng không phát ra được.

Cậu bây giờ không thể thở như bình thường, Cố Ngôn Sênh không dám kéo mặt nạ oxy ra chỉ có thể đoán tâm tư của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn nhìn con sao? Muốn thì chớp mắt một cái.”

Thẩm Kham Dư nhìn anh trân trân thật lâu sau mới chậm rãi chớp mắt một cái.

Cố Ngôn Sênh cười: “Con dính chặt bên cạnh em đấy, để anh bế cho em xem, em đừng quá kích động, sau này em còn phải chăm con cả đời.”

Anh bế Hồ Lô Nhỏ còn đang khoa tay múa chân lên, đứa nhỏ oa oa một chút bắt đầu muốn gào khóc.

Cố Ngôn Sênh dỗ dành nói: “Hồ Lô Nhỏ không khóc nào, cha bế con đi nhìn ba nè, ba con đây nè.”

Hồ Lô Nhỏ cắn cắn tay, trên miệng nổi bong bóng nước, vẩu môi muốn khóc thế nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Kham Dư, bé ngẩn ngơ người mà nhìn Thẩm Kham Dư, sau đó rút tay ra khỏi miệng cong cong ánh mắt, cái miệng cũng hé mở lộ ra một nụ cười, là nụ cười đầu tiên từ lúc mới sinh, thậm chí còn có âm thanh vui vẻ.

Bé con vươn đôi tay đầy thịt ra với Thẩm Kham Dư “ai ya ai ya” mà đòi ôm.

Thẩm Kham Dư nhìn Hồ Lô Nhỏ hoạt bát đáng yêu vô cùng viên mắt liền ươn ướt, nước mắt cậu trượt dài rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi ướt cả gối, vỏ gối thấm một mảng to.

Tay cậu đang có kim châm run rẩy muốn bế lấy con, Cố Ngôn Sênh thấy thế vội vã bế con lại gần, anh với tay con đặt vào tay Thẩm Kham Dư.

Hồ Lô Nhỏ chạm được tay Thẩm Kham Dư đôi mắt cười đến không thấy đâu. Bình thường thì tay bé co tròn nắm chặt, vừa chạm đến tay ba mình thì liền mở ra nắm lấy một ngón tay của ba.

Bàn tay bé mềm mại ấm áp như một mảng lông mịn quấn lấy trái tim không có cảm giác an toàn của Thẩm Kham Dư, mũi cậu chua xót, nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn. Cậu cố gắng muốn đáp lại con mà thật sự vì không có sức, ngón tay không nghe theo sai khiến của cậu, chỉ có thể dể đấy cho Hồ Lô Nhỏ nắm lấy không buông, nước mắt cứ chảy mãi.

“Không sao.” Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, dịu dàng nói nhỏ: “Sau này mỗi ngày em đều có thể ôm con, con rất muốn được em ôm lấy, bây giờ không gấp, ngoan.”

Thẩm Kham Dư gắng sức mà gật đầu, mặt nạ oxy bắt đầu nổi lên mảng sương mù, hình như là cậu đang cười. Sau đó đôi mắt cậu mở to ướt nhẹp không chớp mắt mà nhìn Cố Ngôn Sênh.

Cố Ngôn Sênh cũng không chớp mắt nhìn cậu, anh bình tĩnh mà nói: “Điềm Điềm chưa có tan học, chút nữa con bé về sẽ đến đây.”

Thẩm Kham Dư thật sự là vừa mới cười, đôi mắt cậu hơi cong lên. Tuy rằng có hơi suy yếu, nụ cười cũng rất mơ hồ, thế nhưng đối với Cố Ngôn Sênh đây chính là nụ cười đẹp nhất.

Cậu vẫn cứ mãi nhìn anh, thật giống như là có rất nhiều điều muốn nói với anh, cậu thở gấp cố gắng gom góp chút sức lực, khó khăn nâng một cánh tay khác lên.

Cố Ngôn Sênh vội vàng thả Hồ Lô Nhỏ nằm xuống, anh nắm lấy bàn tay gầy gò lạnh lẽo của cậu: “Sao vậy em?”

Thẩm Kham Dư không nói nổi, chỉ dựa vào Cố Ngôn Sênh cố gắng xoa mặt của anh.

Tay Thẩm Kham Dư rất lạnh, bởi vì nhiều năm là việc nhà nên có mấy vết chai. Cảm xúc lạnh lẽo và thô ráp xoa xoa trên mặt Cố Ngôn Sênh nhưng với anh lại là sự mềm mại, nhẵn nhụi ôn như đến cực kì. Anh có thể cảm nhận được tay cậu run rẩy, đầu ngón tay như ẩn chứa bao nổi nhớ nhung cùng quyến luyến.

“A Sênh…anh…gầy….” Cố Ngôn Sênh nghe mấy lời yếu ớt của cậu còn mang theo chút nghẹn ngào: “Có phải là… rất cực không? …. Sau này để em…giúp anh… em về rồi đây.”

Cố Ngôn Sênh nắm lấy tay cậu, viền mắt ướt át cưới nói: “Anh vẫn luôn làm ồn bên tai em, em có nghe được không?”

Thẩm Kham Dư si ngốc nhìn anh nhỏ giọng đáp “Dạ có”, sau đó nhẹ lắc đầu: “Không có ồn.”

Cố Ngôn Sênh nghẹn ngào một tiếng, cúi người hôn lên trái cậu: “Cám ơn em đã nguyện ý trở về…”

Trong một khắc Cố Ngôn Sênh ý thức được Thẩm Kham Dư xưa nay rốt cuộc yêu anh nhiều biết bao nhiêu.

Từ lúc Thẩm Kham Dư tỉnh lại e là chỉ muốn nói chuyện với anh, nói về Hồ Lô Nhỏ và Điềm Điềm đều là anh bình tĩnh mà n1oi cho cậu hay.

Một thời gian dài như vậy cậu không có sức nói chuyện, càng không có sức nắm lại tay Hồ Lô Nhỏ, vậy mà lại có thể sờ mặt anh nói: A Sênh anh gầy.

Đời này có một người chân thành với anh như vậy lại bị anh bắt nạt đến thương tích đầy mình. Đến khi cậu mệt mỏi muốn buông xuôi, không muốn tiếp tục mở mắt ra nữa thì anh lại ỷ vào cậu yêu anh mà mặt dày mặt dạn xin cậu trở lại.

Cuối cùng cậu thật sự quay về.

Sau khi cậu tỉnh lại, đám mây mù mấy tháng nay đã được quét bay sạch, toàn bộ thành phố như sáng sủa hẵn ra.

Nguyện tương lai sau này mỗi ngày đều sẽ là bầu trời trong xanh.

——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi