KHÔNG PHẢI EM! TÔI SẼ KHÔNG LẤY


"Học muội đi cùng ai đến đây sao?"Tịch Lạc Khuê biết Bạch Viễn Lâm đã đoán đúng, với một người nghèo kiếp xác như cô thì mơ cũng chưa chắc được đến nơi thế này cơ mà!.

"Đúng! Tôi đi cùng một người" Tịch Lạc Khuê khẽ đáp.

Bạch Viễn Lâm cũng khá tò mò không biết người đi cùng Tịch Lạc Khuê là ai, hắn là một người tinh mắt, hôm nay trông Tịch Lạc Khuê rất xinh đẹp như một tiểu thư thế gia vậy, với bộ váy trắng phối ren tinh tế cúp ngực, phần trên ôm sát đường cong mỹ miều của cô, phần dưới đuôi cá dài qua khỏi chân, cùng những phụ kiện đắc giá trên người cô, thì thực chắc một người không có điều kiện như Tịch Lạc Khuê không thể nào sở hữu được.

Thấy sự im lặng có chút lúng túng của cô khi cả hai tình cờ chạm mắt nhau, hắn lại đánh sang chuyện khác.

"Học muội, muội muốn uống gì không? Để tôi lấy cho em.

""Một ít! nước cam là được!"Khi Bạch Viễn Lâm rời đi thì Tịch Lạc Khuê lại đối diện với chuyện khác, chính là Mộ Như Như cô ta đã đứng đấy quan sát cô tự lúc nào, bước đến gần Tịch Lạc Khuê hơn, mặt cô ta đầy vẻ khinh bỉ, liếc cô bằng nửa con mắt.

"Tôi không hiểu Lý gia là một gia tộc lớn, tại sao có thể để con chuột hôi hám như cô vào đây được!"Lời lẽ cay độc của Mộ Như Như làm những ánh mắt gần đó nhìn đến Tịch Lạc Khuê, cô biết thế nào cũng sẽ gặp Mộ Như Như ở đây vì Bạch Viễn Lâm đi đâu thì cô ta sẽ theo đó, Bạch Viễn Lâm mới rời khỏi thì Mộ Như Như đã đến kiếm chuyện với cô, Tịch Lạc Khuê không muốn thêm chuyện phiền phức nên chọn cách rời đi.

"Không liên quan gì cô.

"Thấy Tịch Lạc Khuê muốn rời đi, Mộ Như Như lại bắt lấy tay cô, ngữ khí lại càng tăng.


"Sao! hay là làm tình nhân cho ông lớn nào rồi nên mới được vào đây!"Tịch Lạc Khuê rút mạnh lấy tay mình về, nhanh sau đó đã cho một cái tát vào mặt Mộ Như Như làm cô ta ngã nhào, mặt cô đã đỏ lên vì giận run, không ngờ Mộ Như Như lại quá đáng như vậy.

"Cô đừng có suy bụng ta ra bụng người, sao cách nói chuyện của cô như người vô học vậy!""Bên kia có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?""Không biết nữa là đánh nhau sau?" Rất nhanh mọi ánh nhìn, bàn tán đã chỉa vô hai người họ.

Mộ Như Như đưa một tay ôm mặt, cô ta điên tiết lên, mắt đỏ ngầu trực tiếp chồm đến muốn xé xác Tịch Lạc Khuê ra.

"Cái đồ tiện nhân, bẩn thiểu như mày dám đánh tao.

"Tịch Lạc Khuê bất ngời bị xô ngã, Mộ Như Như ngồi trên người cô một tay nắm tóc, một tay dùng sức tát mạnh xuống một cái vào mặt cô, miệng còn không ngừng chửi rủa.

"Đồ khốn nạn mày.

"Mọi người điều trợn mắt, chưa phản ứng để ngăn lại đã có một bàn tay nắm mạnh lấy vai của Mộ Như Như hất mạnh cô về phía sau, làm cô ta phải té nhào lần nữa.

"Là tên khốn nào?"Mộ Như Như hét to khi chưa kịp nhìn đến người đó.

Giờ khi thấy được người đã kéo ngã mình, cả người Mộ Như Như cứng đơ, mặt cô ta trắnh bệch đi, miệng thì lập bập như trẻ lên ba.

"Thẩm! thẩm! tổng! !""Như Như em lại làm gì?" Bạch Viễn Lâm khụy xuống đỡ lấy cô ta.

Nhưng khi thấy Thẩm Ngạn Triết thì cũng tái mặt không thốt thêm lời nào nữa, ba của Mộ Như Như ở đâu cũng xuất hiện, ông ta chân cũng sắp đứng không vững khi thấy cảnh này, nhất là khuôn mặt không còn chút độ ấm của Thẩm Ngạn Triết lúc này, ông ta vội xoay qua con gái mình trách mắng.

"Như Như mày điên rồi sao? Mày đang làm gì? Sao không xin lỗi Thẩm tổng đi.

"Mộ Như Như không nói được lời nào nữa, như có thứ gì đó chặn ở cổ họng, điều đó làm ông lo lắng muốn điên lên mới thay con gái mình hướng đến Thẩm Ngạn Triết mà xin lỗi.

"Thẩm tổng! Ngài đại nhân đại lượng, Như Như nó còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài bỏ qua cho nó.

"Thẩm Ngạn Triết chuyển ánh mắt sang mặt của Tịch Lạc Khuê, bên má trái đã hiện rõ năm dấu tay rành rạnh.


"Dám đánh nữ nhân của tôi.

"Thẩm Ngạn Triết phát ra âm thanh lạnh lẽo.

Ánh mắt hắn thâm độc nhìn đến Mộ Như Như, như muốn xé cô ta ra làm từng mảnh, làm Mộ Như Như muốn khóc đến nơi, cô ta run sợ, chỉ biết nắm chặt lấy tay của Bạch Viễn Lâm.

Tịch Lạc Khuê còn đang khó tin vì sự nhún nhường của Mộ gia, nói đúng hơn là sợ đối vớiThẩm Ngạn Triết thì cô đã bị Thẩm Ngạn Triết trực tiếp bế cô lên, còn buông một câu với Lý lão gia.

"Thất lễ rồi! tôi về trước.

"Lý lão gia chẳng giám giữ người vì biết Thẩm Ngạn Triết đã giận rồi, ông ta chỉ biết cười trừ.

"Vậy để tôi tiễn Thẩm tổng ra xe.

"Thẩm Ngạn Triết xoay người lạnh nhạt: "Không cần, Lý lão gia cứ tiếp đãi khách.

"Đỗ hết cả mồ hôi, giờ tất cả chỉ biết đứng nhìn Thẩm Ngạn Triết rời đi, còn về riêng Mộ Cố, ba của Mộ Như Như đã ngồi bịch xuống đất, mặt ông xanh méc, miệng lại tự lẩm bẩm.

"Hết rồi! Hết thật rồi!"Lý phu nhân không muốn buổi tiệc vì chuyện này mà bị phá vỡ mất vui, bà mỉm cười lên tiếng với các vị khách.

"Không có chuyện gì đâu! Mọi người cứ tiếp tục buổi tiệc nhé!"Khi mọi người đã tản ra, Lý lão gia cùng Lý phu nhân đưa ánh mắt đồng cảm nhìn đến Mộ Cố đang ngồi thất thần kia.

"Ông Mộ tôi nghĩ ông nên về nhà để nghỉ ngơi đi" Lý lão gia lên tiếng.


Mộ Cố như không nghe thấy gì, còn Mộ Như Như thì hoảng hốt nhìn Bạch Viễn Lâm bên cạnh khi hắn đã đứng dậy.

"Viễn Lâm anh định đi đâu vậy?"Ánh mắt mệt mỏi của Bạch Viễn Lâm nhìn đến Mộ Như Như đầy vẻ khó chịu "Về nhà" Sau đó hắn quay sang Lý lão gia cùng Lý phu nhân " Con xin phép về trước.

""Ừ! Hôm nay ta rất vui vì con đã đến" Lý phu nhân mỉm cười nhân hậu.

"Dạ!""Viễn Lâm đưa em về cùng" Mộ Như Như nắm lấy áo hắn ra lệnh.

Bạch Viễn Lâm gỡ bàn tay ấy ra, lạnh giọng với cô: "Mộ gia có xe, tôi còn chuyện cần làm.

" Nói xong không nhìn lấy Mộ Như Như thêm một cái nào nữa mà trực tiếp rời đi, làm Mộ Như Như cũng chết lặng tại chỗ.

Bên kia Ngữ Viên Viên đã chứng kiến toàn bộ cảnh này, mặt cô ta hiện lên ranh ghét khó tả, không ngờ Thẩm Ngạn Triết đưa cô ta đến đây giờ lại bỏ mặc cô ta một mình vì một nữ nhân khác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi