KHÔNG PHẢI EM! TÔI SẼ KHÔNG LẤY



Ba ngày trước Thẩm gia.Thẩm lão gia ngồi trên ghế nhìn một trẻ một lớn trước mặt, ông không hiểu sao hôm nay cô gái này lại đến tìm ông còn dẫn theo một đứa trẻ."Con cứ tự nhiên đi, tính ra đã lâu lắm rồi ta mới gặp lại con." Giọng ông khá ôn tồn.Đường Linh Nhi vẫn đứng yên không hề muốn ngồi xuống, vẻ mặt cô trở nên khó xử, dè dặt mở lời: "Thẩm lão gia...!Hôm nay con đến đây...!là có một việc thưa với người.""Con cứ nói đi!"Đường Linh Nhi giữ nhẹ lấy đôi vai nhỏ của tiểu Giang, ánh mắt kiên định hướng đến ông, "Thật ra đứa trẻ này là con của Ngạn Triết"Thẩm lão gia đứng người mất vài giây trong cơn kinh ngạc, "Con của Ngạn Triết sao?"Đường Linh Nhi gập đầu, vẻ mặt cũng đầy tủi thân, "Dạ đúng! Mấy năm nay ở nước ngoài, con đã không dễ dàng gì mà nuôi bé...!Thật ra con không muốn đem tiểu Giang đến đây...!Nhưng mà..."Nói đoạn nước mắt cô đã lăng dài trên má, "Nhưng...!Con không muốn tiểu Giang lớn lên mà không có ba...!Nên con mới đưa nó đến đây!"Giờ nhìn kỹ lại đúng là tiểu Giang rất giống Thẩm Ngạn Triết lúc nhỏ, làm Thẩm lão gia cũng đã phần nào tin đây đúng là con trai của Thẩm Ngạn Triết."Ngạn Triết! Nó đã biết chưa?"Đường Linh Nhi lắc đầu, "Dạ chưa, con định hôm nay sẽ nói cho anh ấy biết."Thẩm lão gia nhíu mày đặc ra một sự nghi ngờ, "Tại sao hôm nay mới nói, trong khi con đã về nước bao nhiêu lâu rồi?"Đường Linh Nhi có chút giật mình, nhưng vẫn nhanh đáp trả, "Vì khi con về nước biết được Ngạn Triết anh ấy đang yêu một cô gái khác, còn sống trong biệt thự của anh ấy! Con sợ nói ra sẽ ảnh hưởng tình cảm của Ngạn Triết và cô gái kia, nên con...!Con đã im lặng đến giờ."Thẩm lão gia thừa biết Thẩm Ngạn Triết có nhiều nhân tình, nhưng ông chưa từng nghe Thẩm Ngạn Triết đưa về biệt thự riêng, chuyện này hắn cũng không nói qua với ông."Ông...!Là ông nội của Giang Giang phải không ạ!"Đánh tan sự hoài nghi của ông, một giọng ngây thơ cùng khuôn mặt như một thiên thần, làm Thẩm lão gia mặt đã hiện lên ý cười đầy ôn nhu."Đúng! Ta là ông nội của cháu đây!"Ngay sau đó ông đã giang rộng vòng tay, tiểu Giang theo đó cũng chạy đến xà vào lòng ông."Ông nội!"Thấy vậy Đường Linh Nhi nhẹ lau đi nước mắt mà nở một nụ cười.***Thẩm Ngạn Triết vừa về đến đã hỏi Tạ Ngải Tư khi vừa trông thấy anh ta, "Cô ấy đâu rồi?""Tịch tiểu thư đang ở trên phòng thưa thiếu gia."Không nói thêm, Thẩm Ngạn Triết lau nhanh vào thang máy đi lên, làm Tạ Ngải Tư cũng phải đưa mắt nhìn theo hắn vì linh cảm cho biết giữa hai người bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì, vì hồi chiều Tịch Lạc Khuê trở về cũng mang bộ dạng thất thần như người không hồn.Bước vào phòng Thẩm Ngạn Triết đã thấy cô co người ngồi trên sofa, mặt thì úp xuống, Thẩm Ngạn Triết bước lại gần cho đến khi đã đứng trước mặt, Tịch Lạc Khuê cũng ngẩn đầu khi nhận ra hắn đã về, mặt đối mặt, mắt chạm mắt, cô thật đã suy nghĩ rất nhiều và không biết bản thân có thể chịu được khi phải nghe sự thật mà hắn muốn nói hay không? Nhưng bản thân cũng đâu thế trốn tránh được."Em đã ăn cơm chưa?" Theo lời nói Thẩm Ngạn Triết đã đưa tay lên chạm nhẹ lên má cô.Đây vốn không phải lời Tịch Lạc Khuê muốn nghe, cô mở giọng lại khá bình tĩnh, "Chẳng phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"Thẩm Ngạn Triết mặt vẫn không đổi sắc mà hỏi ngược lại cô "Em vẫn chưa trả lời tôi đó?"Tịch Lạc Khuê thật không hiểu, giờ hắn vẫn rất bình thãn mà quan tâm chuyện ăn uống của cô, nhưng nếu cô không cho đáp án, nhất định hắn sẽ không buông tha, cô nhẹ lắc đầu, "Chưa! Tôi không đói.""Vậy thì cùng ăn, tôi đói rồi."Dứt câu Thẩm Ngạn Triết định đi đến chiếc chuông để nhấn, ai ngờ Tịch Lạc Khuê đã giữ tay hắn lại."Chúng ta nói chuyện...!Rõ ràng đi."Thẩm Ngạn Triết mặt vẫn không rợn sóng, hắn ngồi xuống sofa cạnh cô, tay của Tịch Lạc Khuê cũng đã buông hắn ra.Thẩm Ngạn Triết rót lấy một ly rượu, hắn uống lấy, để Tịch Lạc Khuê đợi cả nữa ngày hắn mới mở lời, chất giọng vẫn nhàn nhạt, "Chẳng có gì để nói cả, em chỉ cần biết em là nữ nhân của tôi là đủ."Tịch Lạc Khuê mệt mỏi, cô chỉ muốn hắn nói cho rõ ràng với mình mà hắn cứ thế này là sao?."Thẩm Ngạn Triết...!Con anh cũng có rồi, giờ anh vẫn muốn tôi là nhân tình của anh sao!" Giọng cô đã nghẹn đi."Chuyện đó tôi tự biết sắp xếp, em cứ ngoan ngoãn ở bên tôi là được.""Tôi không muốn!"Lời đó làm Thẩm Ngạn Triết hơi bất ngờ, Tịch Lạc Khuê đã đứng bật dậy, cô nhìn hắn, giọng đầy cương quyết, "Tôi không muốn làm nữ nhân của anh nữa, tôi muốn rời đi."Thẩm Ngạn Triết bá đạo đè cô lại sofa, khi hai tay cô đã bị hai tay hắn giữ lấy, lần này mặt hắn đã lạnh đi, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô như muốn nuốt cô vào trong vậy.Hắn nghiến răng, "Em là của tôi, chừ khi tôi tự muốn kết thúc, thì em đừng hòng đi đâu cả."Tịch Lạc Khuê vùng vẫy, "Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Theo đó mắt cô đã ửng hồng."Làm nữ nhân của tôi có gì không tốt? Tôi cho em mọi thứ trên đời, cung phụng, nâng niu em như trân bảo? Em còn muốn gì nữa?""Vậy anh có yêu tôi không?"Thẩm Ngạn Triết đơ ra, câu hỏi của Tịch Lạc Khuê đã đánh mạnh vào nội tâm của Thẩm Ngạn Triết, hắn thừa nhận từ lúc bắt đầu tới giờ hắn chỉ xem cô là nữ nhân của mình, nếu có thì cũng gọi là đặc biệt hơn các nữ nhân trước kia hắn từng quen, còn yêu hay không, Thẩm Ngạn Triết vẫn chưa xác định rõ.Thấy Thẩm Ngạn Triết im lặng, cô cũng chết lặng, Tịch Lạc Khuê thấy bản thân thật đúng là một trò cười, ra do bản thân cô tự mình đa tình, hắn thật chất chưa hề yêu cô.***"Mình nghe này"Đầu dây bên kia Hạ Nhã Tệ đã lo lắng đến phát hỏa, "Tiểu Khuê Khuê cậu sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra sao?""Không gì, mình mệt rồi, cậu không về thì mình trực tiếp giao tiểu Bối cho Hạ gia đó.""Này chúng ta quen biết nhau đã bao lâu rồi, cậu thế nào mà mình không rõ sao, nói đi tên Thẩm Ngạn Triết đó đã làm gì cậu hả?"Tịch Lạc Khuê mệt mỏi vẫn không trả lời câu hỏi kia, "Mình cúp máy đây.""Này? Tiểu Khuê Khuê?"***Hai ngày sau.Tịch Lạc Khuê nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc, cuộn mình theo hình thai nhi, trong lòng ôm chầm lấy chiếc gối vẫn cảm nhận được mùi hương của Thẩm Ngạn Triết lưu lại, nhưng giờ đây với cô đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, cô vẫn luôn biết đừng quá trông chờ vào mối quan hệ này, vốn dĩ chỉ là tình nhân trong hợp đồng và sẽ kết thúc bất cứ lúc nào, vậy mà cô lại ảo tưởng đến nổi hắn đã động tâm với mình, nhưng biết được sự thật kia thì cô mới nhận ra bản thân chỉ đang sống trong một giấc mộng hảo huyền, càng lâu tỉnh thì vết thương lại càng lở lét, đau đến mức như có ai dùng dao khứa vào tim, đau đến nổi cô không thể thở được, giờ điều duy nhất cô muốn lúc này là chạy trốn khỏi Thẩm Ngạn Triết đến một nơi nào đó thật xa mà không có sự hiện hữu của con người đó nữa."Tiểu thư! Tôi vào nhé!"Tiếng Tạ Ngải Tư vừa dứt thì cửa cũng đã được mở, theo sau lưng hắn là hầu gái đang đẩy bữa chiều vào.Thấy Tịch Lạc Khuê vẫn nằm im bất động trên giường, hắn nhẹ cúi người, "Tiểu thư người nên dùng bữa rồi!""Tôi không ăn đâu." Giọng cô khá mệt mỏi.Tạ Ngải Tư cũng đã biết chuyện của Thẩm Ngạn Triết, lúc trưa còn điện thoại về hỏi tình hình của cô vì hắn điện thoại cho Tịch Lạc Khuê không được."Tiểu thư, thiếu gia bảo điện thoại cho người không được, giờ thiếu gia đang ở nhà của lão gia, và có thể hôm nay cũng sẽ không về."Tịch Lạc Khuê cảm thấy quá thường với hắn rồi còn gì, từ lúc cả hai cãi nhau đó thì hắn đã mất tích luôn hai ngày, còn về việc điện thoại là do hết bin cô đã không chú ý."Ừ!"Chỉ nghe một tiếng ừ của Tịch Lạc Khuê, Tạ Ngải Tư lại tiếp tục thúc dục cô, "Tiểu thư, chuyện cô đã hai ngày rồi không dùng bữa, tôi chưa dám nói với thiếu gia, nếu thiếu gia mà biết sẽ trách phạt người hầu như chúng tôi, nên cô hãy dùng một ít đi ạ."Tịch Lạc Khuê cũng thừa hiểu tính Thẩm Ngạn Triết nhưng giờ cô thật sự không nuốt nổi cơm nữa, "Tôi mệt lắm...Tạ quản gia anh ra ngoài đi."Thấy vậy Tạ Ngải Tư đã hoảng lên, mặt hắn đã hiện lên sự lo lắng, "Tiểu thư! Cô mệt sao để tôi gọi bác sĩ."Tịch Lạc Khuê nhanh chống từ chối, "Không cần đâu, xin anh hãy để tôi yên.""Không được! Nếu tiểu thư có xảy ra vấn đề gì, thiếu gia sẽ giết tôi mất" Nói đoạn Tạ Ngải Tư quay sang cô hầu gái, "Gọi bác sĩ đến đây đi.""Dạ!" Cô hầu gái cũng hốt hoảng nhưng chưa kịp đi thì Tịch Lạc Khuê đã ngăn lại."Đừng gọi...!Tôi không sao, tôi sẽ ăn."Ngay sau đó cô bất lực ngồi dậy, thấy vậy Tạ Ngải Tư và cô hầu gái cũng hớn hở hơn hẳn."Tiểu thư, đây là những món người thích đấy ạ." Hầu gái vừa nói vừa mở nắp những món ăn ra.Tịch Lạc Khuê nhận muỗng từ hầu gái, thấy Tạ Ngải Tư với hầu gái cứ như đang trông chờ cô ăn, thật không thoải mái chút nào, "Tôi muốn ăn một mình, cả hai ra ngoài đi."Tạ Ngải Tư hơi do dự vì hắn sợ cô sẽ không ăn nếu như hắn đã ra ngoài, nhưng Tịch Lạc Khuê đã nhận ra ý của hắn."Anh yên tâm, tôi sẽ ăn mà!""Vậy, cần gì tiểu thư cứ gọi nhé!"Khi Tạ Ngải Tư cùng cô hầu gái đã rời phòng, thì Tịch Lạc Khuê mới từ từ nuốt những muỗng cơm vào bụng, rõ ràng là cơm, thức ăn rất ngon nhưng khi cô ăn vào cứ như đang ăn đất sét vậy, chẳng có một chút khẩu vị nào.Khoản chừng nữa tiếng sau khi cô hoàn toàn buông muỗng định nằm tiếp thì lại nghe tiếng cửa được mở ra lần nữa."Ồ ra đây là phòng của Ngạn Triết ư!"Tiếng Tạ Ngải Tư phía sau hốt hoảng, "Đường tiểu thư, tôi nói nơi đây không được vào."Tịch Lạc Khuê cũng đã nghe và thấy người đã bước vào trong, cô chỉ nhìn Đường Linh Nhi trong im lặng.Đường Linh Nhi thấy cô đang ngồi trên giường thì ánh mắt đã trở nên hung hiểm, một sự ganh tỵ không hề nhỏ, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, môi còn kéo cao."Ra Tịch tiểu thư đang ở đây.""Mamy! Đây không phải phòng ngủ của Daddy sao? Người phụ nữ này là ai?" Vừa nói ánh mắt chán ghét của tiểu Giang đã hướng đến Tịch Lạc Khuê cô.Đường Linh Nhi rũ mắt đượm buồn, "Đây là nữ nhân của Daddy con.""Sao...!Sao lại thế? Chẳng phải Daddy đã có Mamy rồi sao?""Mời Đường tiểu thư ra ngoài cho."Tạ Ngải Tư nhanh chống chen ngang.Đường Linh Nhi ôm con trai, như bản thân cô đang bị bắt nạt.Tiểu Giang nhanh đưa vẻ mặt khó chịu nhìn đến Tạ Ngải Tư lớn giọng, "Đây là phòng Daddy tôi, sao Mamy tôi lại bị đuổi ra, người đi ra là người phụ nữ đó.".




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi