KHÔNG PHẢI LÀ NỮ CHÍNH



- sao rồi? đã làm mọi thứ ngưng hoạt động rồi chứ?
- mọi chuyện đã đi đâu và đấy! Giờ thì xem Bạch Niên Tử làm được gì!
- tốt!
Bạch Cẩn khẽ vổ tay khen ngợi chiến tích mình vừa thực hiện trong mục tiêu.

Anh vô cùng hãnh diện vì cuối cùng cũng sắp rửa được mối thù giấu kín năm xưa.

Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, thời tiết thanh thanh, gió khẻ đong đưa, điều này lại khiến anh không khỏi nhớ về kỉ niệm ngày xưa giữa anh và Ái Chi....!Không biết hiện giờ cô vẫn ổn chứ?
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- các người có biến đi không hả? biến hết đi...!
- này bà già, bà nghĩ bà còn là lão phu nhân của cơ ngơi này à? haha...!thật nực cười, bây đâu, lôi tất cả bọn họ ra ngoài cho tao!
Một tên to con xông vào Bạch gia vô cớ, khiến cho mọi người không trở tay kịp lúc.


Bà nội là người hốt hoảng nhất, bà vung sức xua đuổi bọn chúng ra, nhưng vô lực.

Thì ra bọn họ đến để tịch thu hết tài sản, niêm phong toàn bộ Bạch gia.

- cái gì? các người...!các người đang ngậm máu phun người? Bạch gia chúng tôi xưa nay chưa hề làm việc phi pháp...!các người...!- bà chỉ tay điểm mặt từng người vì hành vi lỗ mãng vừa nãy
- hừ...!bà già, bà mới ngũ dậy nên chưa kịp cập nhật đúng không? thôi được, để tôi thay mặt bà nói vậy.

Tụi bây buông bả ra đi, tao nói cho bả rõ
- ...!
- Bạch Niên Tử - cháu trai đích tôn của Bạch gia vừa lâm vào cảnh bần cùng vì phá sản.

Hàng loạt nhà đầu tư thu hồi lại vốn, chẳng những vậy các lô hàng còn bị tiêu hủy vì không có giấy tờ hoạt động.

Đương nhiên, tất cả tài sản này phải chuyển sang người khác thế chấp, xin lỗi nha bà già
- các người biến ngay! Biến ngay..cho...t...a - vừa dứt lời, bà nội ngã quỵ xuống đất vì shook.

Quýnh quáng không làm được việc gì, Bạch gia liền cho người liên lạc với Bạch Niên Tử kể đầu đuôi sự việc, nếu chậm trễ, chắc lúc đó không còn nơi để dung thân.

- đại thiếu...gia, người...người mau về ngay đi...!ở đây...!ở đây....!
- ngươi bình tĩnh mà thuật lại, có chuyện gì?
- một số người...không biết đến từ đâu...!lục soát và...tịch thu toàn bộ...tài sản ở...Bạch gia, lão phu nhân...!vì quá bất ngờ...đã ngất xĩu...hiện đang nằm ở bệnh viện...!người mau...!về đi ạ...!
- có chuyện này sao? Được, để ta giải quyết vấn đề bên đây rồi về ngay, các ngươi chăm sóc nội ta thật cẩn thận, đừng quá kích động!
Bạch Niên Tử không ngờ nhân nhượng với kẻ giấu mặt một nhịp, thì bất ngờ người đó lại dùng kế gián đòn như vậy.

Đầu hắn nặng trĩu suy nghĩ, không biết bản thân mình cần làm gì! Một lúc lâu, có tiếng gõ cửa làm vỡ đi bầu không khí tĩnh mịch.

- anh đã biết chuyện gì chưa? Bạch gia..


- phá sản rồi!
Ái Chi lặng lẽ gật đầu, cô cũng vừa nhận được tin đó khi xem trên truyền hình lúc sáng.

Quả là một cú shook lớn cho hắn.

Lúc này nếu không còn ai bên cạnh hắn, chẳng khác nào hắn tự thân tự lực vùng dậy giữa một đống ngỗn ngang...!
- còn dự án lần này của anh, chẳng lẽ...!
- đành phải hủy bỏ để về Thượng Hải.

Xin lỗi cô vì đã bắt buộc cô ký hợp đồng này, sẽ có người đền lại số tiền trong hợp đồng được kí.

Ái Chi thấy hơi nhói ỏ lòng ngực, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn nhẹ nhàng và tình cảm đến lạ lẫm.

Có lẽ khi bản thân mỗi con người bị kích động quá nhiều, họ muốn tách bản thân trở thành một cá thể lẽ loi, không muốn dựa dẫm.

- điều này hiện tại không quan trọng.

Hãy nghĩ về Bạch gia và công ty trước! - Ái Chi nói to tiếng
- dự án lần này...!có lẽ sẽ rất lâu tôi mới trở lại.

Ngày mai tôi có chuyến bay về Thượng Hải, không biết khi nào mới gặp lại.

- Bạch Niên Tử có chút thở dài qua câu nói
Ái Chi cũng không miễn cưởng hỏi thêm bất kỳ điều gì.

Bỗng nhiên, trên truyền hình lại tiếp tục đưa tin về sự việc đang xảy ra.

Ký hiệu "dương xỉ"ấy vẫn ung dung nằm trên các phóng sự lớn.


Thật quái quỷ! Chuyện này là sao chứ....!
- tôi...!tôi muốn cùng anh giải quyết những vấn đề đó, dù sao thì...!
- không! hãy ở lại đây và sống một cuộc sống thật hạnh phúc! Tụ Thành là một người tốt, Ái Chi...!em xứng đáng được sống bên cạnh một người như vậy!
Bạch Niên Tử cuối cùng cũng nhận ra, những thứ bản thân vô tình vô tâm đến, khi nhận ra thì nó đã quá tầm với của mình.

Chấp nhận với hiện thực dẫu sao vẫn hơn cố chấp.

Hắn nhìn nhận được mọi sai lầm, và đến hôm nay, người hắn tin tưởng sẽ mang lại cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho người con gái hắn yêu là Tụ Thành - người đã luôn đồng hành, dìu dắt Ái Chi từ lúc cô vấp ngã, khủng hoảng nhất trong cuộc đời.

- anh...!
- đừng nghĩ gì nhiều nữa.

Em về đi, anh cần nghĩ ngơi cho chuyến bay ngày mai.

Ái Chi hiểu được nỗi suy tư mà Bạch Niên Tử đang gánh chịu một mình.

Cô không biết bản thân mình nên làm điều gì để xua tan nỗi lo đó.

Đầu cô trống rỗng, đến mức cô không còn cảm thấy câm giận hay cay nghiến hắn nữa.

Không phải người không còn gì trong tay lúc này là hắn sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi