KHÔNG PHẢI NGƯỜI TỐT


Dịch: Phi Phi
Sắc trời dần tối, mấy người ngồi ăn bên cạnh đống lửa, chỉ có Bạch Cốt ngồi dưới tàng cây cách đó rất xa ăn lương khô, cực kỳ không hòa hợp.
Giản Trăn vừa cắn miếng bánh trong tay đã phải nhè ra, “Khó nuốt quá, rừng quỷ quái gì mà chim chóc chả có nổi một con, đúng là gặp ma mà!”.
Mọi người đột nhiên nhớ đến cánh rừng quỷ quái kia, không khí bất chợt im lặng, biểu cảm mỗi người khác nhau.
Ngọn lửa bập bùng lóe lên trước mặt, đốm lửa không ngừng lách tách bay lên trên.
“May mà có trận pháp của Tần công tử, bằng không chỉ e chúng ta không thoát nổi cánh rừng kia”.

Khâu Thiền Tử nhìn về phía Tần Chất, vẻ mặt nặn ra ý cười ôn hòa; nhưng dù sao mặt lão ta cũng nhăn nhúm hung ác, cho dù có cố tình tỏ ra hiền hòa thì chỉ càng thêm quái dị, khiến người ta cảm thấy rợn người mà thôi.
Dáng ngồi của Tần Chất an nhàn bình thản, rất có phong độ người giàu sang phú quý, nghe vậy liền khiêm tốn nói: “Không dám nhận, ta cũng chỉ học được mấy trò vặt thôi.

Nếu không phải kiếm pháp của Bạch huynh cao siêu thì ta cũng không có đủ thời gian bày bố trận pháp”.
Nói đến đây, mọi người cùng lúc không ai bảo ai nhìn người ngồi phía xa; ít nói, tình tình quái gở, lạnh lùng như nước, cảm thấy nhạt nhẽo chẳng có gì thú vị.
Khâu Thiền Tử còn chẳng thèm nhìn, trực tiếp bỏ qua Bạch Cốt, nửa thật nửa giả cảm thán: “Cánh rừng đó đúng là kỳ quái, ta sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy yêu thụ, quá đáng sợ…”.

Lão ta dừng lại một lúc mới nói: “Tần công tử đi đại mạc có nghĩ đến nguy hiểm sẽ gặp phải chưa?”.
Tần Chất hơi suy tư, ngẫm nghĩ một lát cũng chẳng thấy vấn đề gì: “Phong cảnh đại mạc bạt ngàn vô hạn, thương nhân lui tới thường xuyên, người ở Vương Thành cũng rất hiếu khách, đến rồi chắc hẳn cũng không có gì đáng ngại, chỉ là đường sa mạc rất khó đi”.
Khâu Thiền Tử bẻ cành gỗ khô trong tay ném vào đống lửa, ngọn lửa bùng lên cao vút, soi rõ vẻ mặt của mọi người xung quanh, “Công tử lựa chọn thời gian không hợp lắm, mấy tháng nay người luyện cổ trong thiên hạ đều tụ tập đến đó, rất nhiều chỗ bất ổn đấy”.
Giản Trăn nghe thấy không thèm ăn nữa, nhìn về phía Khâu Thiền Tử tỏ vẻ không tán thành.
Quỷ Thập Thất dừng bỏ củi vào đống lửa, nhìn sang trưởng lão nhà mình nhưng lại thấy nàng vờ câm vờ điếc trước việc làm của Khâu Thiên Tử nên cũng im lặng làm thinh.
Sở Phục và Chử Hành nghe thấy, ánh mắt hơi có phản ứng nhưng nét mặt vẫn bình thản như thường.

Tần Chất không nghĩ vậy, “Ta cũng nghe được chuyện này trên đường, nhưng cũng không liên quan đến ta lắm.

Chúng ta chỉ là khách qua đường, chắc sẽ không đến nỗi chuốc họa sát thân”.
Khâu Thiền Tử cười kỳ quái: “Công tử biết quá ít, người nuôi cổ thích nhất là người như công tử, cổ trùng ăn máu người, cổ trùng được tinh dưỡng mới có tác dụng.
Xưa có câu “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*”, tướng mạo như công tử đây ra ngoài vẫn nên cẩn thận thì hơn…”.
* Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: hiểu là vốn không có tội nhưng vì mang ngọc trong người nên có tội, câu này có nghĩa là người vì có tài năng nên phải chuốc họa vào thân.
Nghe Khâu Thiền Tử nói, Tần Chất hơi băn khoăn, “Có chuyện cổ trùng ăn người thật sao…”, hắn im lặng hồi lâu, vẻ mặt hiện lên vẻ hoang mang hiếm thấy, “ta từng nghe nói người dùng cổ có thể khống chế người chết theo ý sai bảo, việc này có thật không?”.
Lời vừa nói ra, Bạch Cốt nãy giờ vẫn im lặng mà giờ bàn tay đưa bánh lên miệng chợt khựng lại.

Nàng giương mắt nhìn Tần Chất ở phía xa, ngọn lửa lập lòe khi mờ khi tỏ phản chiếu ngọc diện rực rỡ.
Thực ra người luyện cổ có thể điều khiến người chết rất hiếm thấy, xưa nay vẫn chỉ là lời đồn trên giang hồ, chưa ai từng tận mắt nhìn thấy.
Khâu Thiền Tử luyện cổ từ nhỏ, nhiều năm qua đã rước cho mình hung danh bên ngoài.

Phân nửa người luyện cổ trên giang hồ đều không phải đối thủ của lão ta, nhưng lão cũng chưa từng đạt tới cảnh giới có thể dùng cổ trùng để khống chế người chết.
Chiêu dùng cổ quỷ quái này cũng được đề tên trong danh sách võ công huyền diệu của giang hồ nhưng không được ghi chép chi tiết, không có cách khống chế, cũng không có cách thoát thân.
Nhưng cuối danh sách cũng miễn cưỡng để lại một cách tránh xa khỏi họa, đó là đừng để gặp phải…
Khâu Thiền Tử nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Phần lớn lời đồn trên giang hồ đều là giả cả, ta cũng biết một vài cổ thuật, mấy chuyện này đừng tin hoàn toàn!”.

Lời nói của lão ta ít nhiều mang theo mấy phần cảm xúc, dứt lời một lúc mới mở miệng hòa hoãn: “Nếu chúng ta cùng đường thì chi bằng đi cùng đi, cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau, công tử thấy thế nào?”.
Tần Chất trầm tư nhìn Bạch Cốt ở phía xa, “Nhưng Bạch huynh…”,

Khâu Thiền Tử gạt phắt đi, “Đừng quan tâm đến hắn, xưa nay tính tình của hắn vẫn cổ quái như vậy, coi như hắn không tồn tại đi”.
Giản Trăn ăn lương khô nghe chuyện, Khâu Thiền Tử nói đến nước này cũng chỉ muốn bắt ba chủ tớ Tần Chất đồng hành, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng mặc kệ nguy hiểm nếu họ bị lộ hành tung: “Đi cùng đi, khỏi lại mất mạng trên đường”.
Hai người tung hứng ngươi một câu ta một câu sau đó lại nói chuyện tào lao vài câu, chẳng bao lâu sau đã ngủ mất.
Ban ngày đã mệt nhọc, mấy người nhanh chóng say giấc, đống lửa dần dần tắt ngấm, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, thậm chí những âm thanh thường thấy cũng không thấy xuất hiện.
Chỉ có Bạch Cốt vẫn luôn nhắm mắt ngồi yên một chỗ.

Tần Chất ở phía xa đứng dậy, một lát sau đi đến dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Sở Phục và Chử Hành ngay lập tức cũng đứng dậy đi theo.
Bạch Cốt từ từ mở mắt ra nhìn về phía họ, thấy người men theo bờ suối đi đến bên này.

Nàng cụp mi, đợi một lúc mới cầm lấy thanh kiếm bên cạnh.
Người đầu đi thêm vài bước rồi dừng lại, Tần Chất đột nhiên nhẹ nhàng hỏi, “Bạch huynh có thấy nơi này có gì cổ quái không?”.
Sở Phục Chử Hành đứng bên cạnh, nghe vậy thì quay sang phía Bạch Cốt.
Bạch Cốt im lặng một lúc, sau vẫn không nhìn hắn, “Cổ quái chỗ nào?”.
Tần Chất quay người nhìn lại, ánh trăng sóng sánh như nước chiếu vào y phục của hắn tỏa ra quầng sáng lấp lánh như vén miếng vải đen che lấp viên minh châu quý giá, vô thức chói mắt người nhìn, “Dưới nước không có cá, trong rừng không có chim chóc muông thú, chúng ta đi mấy dặm đường ban ngày mà xung quanh vẫn không thay đổi gì, ngay cả cây cối cũng vậy, cứ như một cánh rừng chết”.
Bạch Cốt hơi suy tư, ánh mắt khẽ chuyển động như xác nhận sự thật…
Nàng nhíu mày hỏi: “Ý ngươi là chúng ta căn bản vẫn chưa ra khỏi cánh rừng kia?”.
“Đúng là ý này, nhưng ta vẫn còn một phỏng đoán cần phải xác nhận thử xem”.


Tần Chất xoay người tiếp tục đi dọc theo bờ suối về hướng mà họ sẽ lên đường ngày mai.
Nhiệm vụ quan trọng, Bạch Cốt sẽ không thể mặc kệ.

Bốn người trước sau cùng đi về phía trước, đi suốt hơn nửa đêm vẫn trở về trước cánh rừng kia.
Ban ngày bọn họ chạy khỏi cánh rừng, hiện giờ men theo đường đi đi mãi mà vẫn trở về chỗ cũ.
Tần Chất nhìn vào cánh rừng, nhẹ tiếng cười nói: “Trước khi vào rừng ta từng nghe được lời đồn, lúc hoa rơi buộc phải đi vào rừng, hiện giờ xem ra chúng ta có đi vài lần nữa cũng sẽ trở về chỗ này thôi”.
Bạch Cốt im lặng nhìn vào cánh rừng sâu.
“Nếu Bạch huynh không tin thì chúng ta cứ chờ ở đây, bạn của huynh chẳng mấy chốc sẽ gặp chúng ta ở chỗ này”.
Bạch Cốt đâu còn tâm tư mà quan tâm kẻ khác, chỉ hỏi: “Còn cách giải không?”.
Tần Chất nhìn sắc mặt nhạt nhẽo của Bạch Cốt, giọng điệu nghiêm trọng, giống như con rối gỗ cứng đờ, thấy vậy càng khiến hắn nổi tên ý muốn trêu chọc: “Mặt của Bạch huynh hình như hơi cứng, không biết lớp da này là thật hay giả?”.
Bạch Cốt nhìn hắn, ánh mắt càng sâu: “Ngươi nghĩ sao?”.
Tần Chất nghe vậy hơi nhướng mi, biểu cảm thoáng chút châm chọc: “Bạch huynh hóa trang lúc nam lúc nữ, ngay cả giới tính ta cũng không phân biệt được…”.

Nói xong, hắn lơ đãng nhìn lướt qua bộ ngực phẳng lì của Bạch Cốt, sau lại từ từ dời mắt lên mặt nàng, “Làm sao để phân biệt được khuôn mặt nào là thật, mặt nào là giả”.
Sắc mặt Bạch Cốt sầm lại, đôi mắt nhìn hắn cực kỳ nghiêm túc: “Có muốn ta móc mắt ngươi ra chà một lượt cho sáng không?”.
Cánh rừng âm u tĩnh lặng, tử khí nồng nặc.

Sở Phục và Chử Hành cầm chuôi kiếm, cực kỳ cảnh giác nhìn Bạch Cốt.
Tần Chất thấy giọng điệu của nànghung hăng ác như cún con liền không nhịn được cười ra tiếng, tâm trạng vô cùng vui vẻ, “Bạch huynh khách sáo quá”.
Phía xa đột nhiên có tiếng người ầm ĩ, hình như có đám người đang đi về phía này, Bạch Cốt nhìn về phát ra tiếng động.
Tần Chất nhìn thoáng qua liền tìm chỗ ẩn nấp, Bạch Cốt cũng đi theo.

Sau khi yên vị ổn thỏa sau lưng hắn, nàng mới phát hiện bản thân mình như một con cún con, hắn đi đâu nàng đi theo đó, trong lòng càng thêm khó chịu.

Sở Phục Chử Hành cách đó không xa cũng vội nàng tìm lùm cây ẩn nấp.
Âm thanh ngày một lại gần, một đám người xuất hiện trên đường, ăn mặc giống dân trong núi.

Người dẫn đường có một vệt đỏ giữa trán, trong tay cầm kiếm gỗ, miệng lẩm bẩm gì đó như đang đọc chú ngữ, không ngừng nhảy tới lui cả đoạn đường.
Mấy người lớn tuổi đi theo sau, mấy lồng sắt trên xe giống như chở gia súc nhưng bên trong đều là người.

Có người khóc thút thít nức nở, có người kêu gào tê tâm liệt phế, có người bảo vệ đi bên cạnh xe, đằng sau là đám người với vẻ mặt tràn trề hy vọng.
Bánh xe nghiền trên bùn đất để lại những vệt dài rồi dừng lại trước cánh rừng quỷ quái.

Người đi đầu đột nhiên run rẩy, kiếm gỗ vung lên khua khoắng trong không khí, miệng niệm gì đó không nghe hiểu được.
Giọng nói trầm tĩnh truyền đến nhưng ý tứ đằng sau lại khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Vài người đẩy xe chở đầy lồng sắt hình bầu dục chứa người bên trong vào rừng, người bị nhốt trong lồng khóc sướt mướt bị lăn vào cánh rừng quỷ.
Lồng sắt càng lăn vào sâu bên trong thì người bị nhốt trong lồng khóc càng gào khóc thảm thiết.

Âm thanh càng chói tai rợn người hơn khi khuếch đại trong cánh rừng tĩnh lặng, trong lòng vừa hoảng sợ vừa khó chịu, vậy mà những kẻ đồng hành lại trơ mắt thờ ơ.
Bạch Cốt vô cảm nhìn những người đằng trước ngo ngoe chướng mắt như bọ chó, giọng điệu nhàn nhạt: “Bọn họ đang làm gì?”.
Tần Chất thấy lồng sắt nhanh chóng lăn vào trong rừng, đáp: “Hiến tế người sống”.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Cốt: “Ta muốn có ngực, phía trước người khác đều có ngực nhấp nhô, sao ta lại không có?”
Đan Thanh Thủ: “Muốn có ngực làm gì, thừa thãi, nhiều thêm mấy lạng thịt đi đường mệt lắm, ngươi đánh nhau nhiều thế sẽ mệt chết đấy”.
Bạch Cốt: “⊙_⊙”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi