Dịch: Phi Phi
Sắc trời nhá nhem, sương mù chưa tan xám xịt một màu.
Vương Tiến Sinh ăn mặc chỉnh tề ngồi bên trong viện.
Hơn ba trăm ngày trốn đông trốn tây khỏi đám sát thủ dính như bóng với hình khiến ông già sắp sáu mươi tuổi bị vắt kiệt sức.
Lần tắm rửa thay y phục cuối cùng trong ngày hôm nay, ông đuổi hết cao thủ đại nội ra ngoài, ăn mặc không hề giản dị như thường ngày mà trang trọng như dự một đám tang.
Chỉ nửa canh giờ sau, phía sau đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng không hề báo trước, lặng lẽ không hề phát ra tiếng như một chiếc lông chim rơi xuống đất.
Giọng nói hờ hững khó phân nam nữ, không hề có cảm xúc mà con người nên có vang lên, nguy hiểm đã đến gần: “Đại nhân thật có bản lĩnh, trốn bọn ta đã hơn một năm rồi”.
Vương Tiến Sinh nghe vậy, khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên chút ý cười, làn gió ban sớm thoảng qua càng thêm ý vị thê lương: “Ra là đã hơn một năm rồi…”.
Lá khô rơi đầy sân tiểu viện, thời tiết trong ngôi chùa trên đỉnh núi này không giống nơi khác; dưới chân núi vẫn là giữa hè mà nơi này đã vào thu.
Bạch Cốt nhìn Quỷ Thập Thất, ngữ điệu bình thản như người chết vừa mới nhảy khỏi quan tài, cứng ngắc u ám, thâm u thối rữa: “Nghĩ cho kỹ, ông ta chết hay là các ngươi cùng chết?”.
Tia sáng lập lòe thoáng lóe lên trong mắt Quỷ Thập Thất, khuôn mặt thanh tú ẩn trong bóng đêm, hắn nhìn ông già trước mặt một lúc lâu mới nâng kiếm đi đến.
Nhưng khi lại gần, hắn lại thấy được mái tóc của ông đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tinh thần lão có vẻ phấn chấn nhưng ánh mắt lại cô quạnh đáng thương.
Quỷ Thập Thất cảm thấy thanh kiếm trong tay quá nặng, nặng đến mức hắn không cầm nổi nữa.
Người như vậy lại phải chết, còn những kẻ bẩn thỉu thối rữa như dòi bọ lại có thể sống bình yên vô sự, thế đạo này quá tàn nhẫn bất công.
Vương Tiến Sinh nhìn vẻ mặt của người đối diện, thoáng thấy thanh kiếm trong tay hắn hơi run lên.
Im lặng một lúc lâu, vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất, còn lại là ông lão hiền từ từ tốn cất lời: “Một năm qua ta đã đi khắp núi non nam bắc, thứ muốn thấy cũng đã thấy đủ, thiên hạ đã yên ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp, vậy đã đủ…
Cũng là lúc nên đi gặp cố nhân”.
Ông chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt thản nhiên như thế ngoại cao nhân đã ngộ được thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi, “Ra tay đi”.
Bạch Cốt thờ ơ lạnh nhạt tựa như đó không phải là một mạng người mà chỉ là một khúc gỗ mục.
Đôi mắt Quỷ Thập Thấy hơi lóe lên ánh nước, kiếm trong tay càng run, đột nhiên giơ tay chém một nhát cực kỳ nhẹ nhàng, máu chảy trước mắt.
Nhát kiếm này, thứ mà nó hủy đi không phải là một mạng người mà là tín ngưỡng cả một đời của hắn.
Hắn đừng lặng một lúc lâu mới buông kiếm trong tay, dần quỳ xuống cung kính đặt ông lão vào trong chiếc hộp, sau đó đứng dậy khom lưng đưa cho Bạch Cốt.
Bạch Cốt duỗi kiếm lấy chiếc hộp, chẳng hề có một ánh mắt dư thừa: “Thu dọn sạch sẽ, không được để lại dấu vết”.
Giọng nói còn quanh quẩn bên tai mà người trước mắt đã không thấy bóng dáng, còn người đang khom lưng vẫn chưa thẳng người dậy, một giọt nước mắt trong vắt lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
Cách đó nghìn dặm xa xôi có một tòa đình viện rất lớn.
Xa xa nhìn lại có một hồ nước trải rộng và một đình hóng mát trên hồ.
Trong đình, một người đang uống trà ngắm hoa sen, ánh nắng từng đợt khẽ xuyên qua mành trúc chiếu vào trong.
Chử Hành bưng một chiếc hộp gỗ vội vàng đi đến, biểu cảm vô cùng cổ quái: “Công tử, có người tặng đồ cho ngài”.
Tần Chất bưng chén trà lên, nhắm mắt ngửi rồi nhấp qua một ngụm: “Mở ra nhìn xem”.
Chử Hành thoáng do dự mở chiếc hộp ra, bên trong là cái đầu người trạc tuổi bốn mươi, trừng mắt cứng lưỡi, chết vô cùng thảm thiết.
Bàn tay bưng trà của Tần Chất hơi cứng lại, dường như đã bị làm ghê tởm.
Hắn nhìn sang phía Chử Hành, biểu cảm lạnh nhạt.
Chử Hành tỏ vẻ vô tội, trong lòng thậm chí còn thấy oan ức, không phải là ngài nói mở ra xem hay sao?
Không khí ấm áp vội trôi đi, hắn ta đóng chiếc hộp lại, sau đó đưa một phong thư đến, nói: “Còn có bức thư này nữa”.
Tần Chất buông chén trà xuống, đưa tay nhận lấy bức thư, vừa mở ra đã thấy trên giấy viết màu trắng chỉ có mấy chữ ít ỏi, “Quỷ Tông Ám Xưởng, nhiệm vụ hoàn thành”.
Chử Hành “lơ đãng” liếc mắt nhìn một cái, không nhịn được nói: “Người này hình như là môn sinh của Vương đại nhân”.
Tần Chất gấp giấy lại, dường như đã dự đoán được từ trước: “Vương Tiến Sinh phụ tá thiên tử xử lý triều chính tài giỏi như vậy mà ánh mắt lại chẳng đâu vào đâu.
Dốc lòng dạy dỗ mười mấy năm, cuối cùng lại bị hại trong tay của đệ tử”.
Chử Hành nghe vậy liền thấy Vương đại nhận thật không đáng, nhìn hộp gỗ trong tay lại nói: “Công tử, thế… cái đầu này xử lý thế nào?”.
Hắn buông bức thư xuống: “Nếu Vương Tiến Sinh đã gửi tin cho ta, thế thì cái này cũng tiện làm quà đáp lễ”.
Một người phía xa chợt đi đến, chỉ mất vài bước đã nhảy đến trước mắt.
Sở Phục ôm kiếm chắp tay, vẻ mặt nghiêm trọng, “Công tử, Vương đại nhân mất rồi”.
“A!”.
Chử Hành tròn mắt kinh ngạc, Sở Phục lườm hắn ta một cái khiến người vội vàng thu lại sắc mặt.
Tần Chất rủ mắt không nói.
Sở Phục lên tiếng: “Hiện trường đã bị người khác dùng nước hủy thi thể xử lý, không hề lưu lại dù chỉ một mẩu xương, chỉ có máu thấm xuống đất, ngoài ra không tìm được dấu vết nào khác”.
Tần Chất vẫn bình tĩnh nhìn chiếc hộp gỗ.
Ông già từng chuyện trò vui vẻ cùng hắn, chủ đề đều là chuyện khó khăn của dân chúng, vậy mà giờ đã mất mạng, táng thân nơi hoang vu.
Chuyện buồn như vậy dĩ nhiên khiến người nghe rất thương tâm mà rơi lệ, phàm là người có trái tim đều sẽ xúc động.
Tần Chất im lặng hồi lâu mới than nhẹ một tiếng tựa như ai oán nhưng trên mặt lại không hề có cảm xúc, giống như ông già mới chết thảm cũng chỉ là hoa khô cỏ dại lung lạc bên đường.
Ám Xưởng là nỗi nhức nhối dai dẳng lớn nhất trong chốn giang hồ.
Chúng không theo pháp luật hay chính đạo, không màng đến mạng người hay thị phi thiện ác mà chỉ làm việc dựa vào lợi ích.
Kẻ nào trả giá cao chúng sẽ bán mạng cho kẻ đó.
Loại thế lực đen tối như vậy sinh sôi trong giang hồ, ngay cả triều đình cũng không quản nổi, bởi vì chúng đều vô ảnh vô hình, không một ai biết rốt cuộc bản thân Ám Xưởng là gì?
…
Ngày đó có một cao thủ đại nội chạy thoát, dĩ nhiên trên người cũng nhiễm mùi hương truy vết không thể trốn thoát.
Việc nhỏ đó chẳng cần đến Bạch Cốt tới xử lý, nàng mang theo chiếc hộp gỗ trở về Ám Xưởng.
Đây là một ám cung ngầm, không ai biết con đường này đi như thế nào?
Muốn tới Ám Xưởng cần đi qua núi non trùng điệp.
Khi có mãnh thú xuất hiện, người bình thường sẽ dễ dàng bỏ mạng.
Đi qua nơi này, rồi lại đến ám đạo trong núi, muôn trùng nguy hiểm trong đó, vừa bước vào liền có mấy vạn cổ trùng đói khát xông ra muốn tìm thức ăn.
Mà với chúng thì chuyện ăn thịt mục xương cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Đợi Bạch Cốt đi qua ám đạo, nàng nhét chiếc hộp gỗ vuông vào hốc bên cạnh, huyệt sâu không thấy đáy mở ra bốn phía, chiếc hộp gỗ từ từ trượt xuống dưới đáy.
Cuối động là một ám cung cực lớn, những khung gỗ cất cao đến năm tầng, mỗi tầng đều có người đi tới đi lui trông như rối gỗ.
Một người nhận lấy chiếc hộp gỗ, mở hộp lấy đầu người bên trong ra, cẩn thận xem xét một lần cứ như đây không phải là đầu người mà là một kiệt tác nghệ thuật.
Kiểm tra xong, kẻ đó lại đặt cái đầu người vào dây thừng vận chuyển phía sau lưng, cất giọng nói: “Vương Tiến Sinh, Quỷ Tông”.
Giọng nói cực lớn vang vọng từng tầng trong ám cung.
Phía dưới có người cầm giấy bút, nghe vậy liền đề bút viết lên, từ từ chuyển chiếc đầu xuống.
Người nhận cầm lấy cái đầu, đi đến dàn tủ tầng lớp phía sau, mở ra ngăn tủ tương ứng.
Hàn khí bên trong ập thẳng vào mắt, khối băng dày đặc, thì ra là một hầm băng tự nhiên.
Người nọ bỏ cái đầu vào đó rồi ký nhận bước tiếp theo.
Bạch Cốt ra khỏi ám đạo tiến vào động sâu.
Phía trước là hồ nước sâu, phẳng lặng mà nguy hiểm, tựa như bất chợt sẽ có thứ gì đó đáng sợ trồi lên khỏi mặt nước.
Nàng đi từng bước vào trong nước, càng đi càng sâu, nước từ từ dâng lên cho đến khi nàng hoàn toàn chìm xuống đáy nước.
Bạch Cốt bế khí duỗi tay bơi dưới nước.
Vừa bơi đến một nơi tỏa ra nguồn sáng heo hắt, nàng chui theo kẽ hở, nhanh chóng bơi lên, đột nhiên ngoi khỏi mặt nước.
Đập vào mắt là hang động cực lớn.
Bạch Cốt từ từ đi lên khỏi mặt nước, lập tức có người cầm khăn cung kính chào đón, “Cung nghênh Bạch trưởng lão”.
Bạch Cốt giơ tay ý bảo không cần, âm thầm vận nội công.
Khói trắng trên áo tỏa ra, chỉ một lúc sau y phục đã khô ráo
Mặt nước phía sau lại xuất hiện một người nữa.
Bạch Cốt quay đầu nhìn lại, là Cổ Tông Khâu Thiền Tử..