KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN

"Tiểu thư?"

Ngải Thảo nửa mơ nửa tỉnh cảm giác được trước giường có người, mở mắt liền thấy một bóng đen, theo bản năng gọi một tiếng, sau đó bị một bàn tay mềm mại không xương che miệng lại.

"Ừm, nhỏ giọng lại" Hoắc Thù thấp giọng nói

Trong bóng đêm, Ngải Thảo nhịn không được trợn trắng mắt, lại có việc, nàng biết mà

Nói ra cũng thật buồn cười, mỗi lúc ra bên ngoài, chỉ cần bên người có cô nương nhà nàng, ban đêm căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn, có cô nương ở đây, thị vệ cũng đều không cần, có quý nữ nhà ai lại lợi hại như vậy không? Cho nên buổi tối cũng đều không cần nha hoàn gác đêm

"Tiểu thư, làm sao vậy?"

"Ngô, có chuyện, không biết là tới vì ai"

Chờ đến lúc cô nương nhà nàng giống như con cú nhẹ nhàng uyển chuyển tránh ra, Ngải Thảo xoay người xuống giường, nắm áo khoác ngoài đặt bên cạnh tròng lên, sau đó muốn đi hầu hạ tiểu thư nhà nàng mặc quần áo, liền nương theo ánh trắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, phát hiện tiểu thư nhà nàng đã ăn mặc chỉnh tề - đương nhiên vẫn là bộ dạng thiếu niên lang tiêu sái tuấn tú như cũ, nàng có một loại cảm giác không ngoài ý muốn.

Hoắc Thù dán bên cửa sổ, lắng nghe tình huống bên ngoài, nói khẽ với nha hoàn bên người, "Đợi lát nữa chính ngươi phải cẩn thận một chút"

Ngải Thảo theo bản năng bắt lấy tay nàng, đồng dạng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, xuất môn ra ngoài, bảo vệ mình vẫn quan trọng hơn, chúng ta đừng để ý nhiều chuyện như vậy"

Quan trọng nhất chính là, người là một nữ hài tử a!

Hoắc Thù ngô một tiếng, đột nhiên đoản kiếm trong tay chọc qua cửa sổ đang mở nửa, cây chống cửa sổ rơi xuống trong tay nàng, cửa sổ liền không tiếng động mà đóng xuống chặn ánh trăng bên ngoài, đồng thời cũng nghe âm thanh thứ gì đó ngã xuống từ nóc nhà.

Sau khi ngăn cách tiếng động bên ngoài, lúc này mới nói với nha hoàn: "Biết rồi, ngươi yên tâm đi, chỉ cần đối phương không gây e ngại cho tiểu thư nhà ngươi, ta cũng sẽ không đi gây chuyện" Sau đó lại bỏ thêm một câu: "Ta đã đáp ứng ngoại tổ mẫu, sau này sẽ nỗ lực làm một nữ tử hiền lương thục đức!"

Ngải Thảo: "....."

Nữ tử hiền lương thục đức sẽ ăn mặc nam trang, cưỡi ngựa vung roi quất người, nửa đêm nửa hôm không ngủ được sao?

Nhân lúc cửa sổ đóng lại, ánh trăng không chiếu vào được, nháy mắt trong phòng một mảnh đen nhánh.

Bất quá loại đen tối này cũng không ảnh hưởng đến Hoắc Thù, trước lúc sắp ngủ, nàng đã nhớ kỹ toàn bộ bố cục phòng, nhắm mắt nhẩm tính, cũng có thể tự nhiên đi lại ở chỗ này

Vỗ vỗ nha hoàn, làm cho nàng đừng lên tiếng, Hoắc Thù uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi đến trước cửa.

Trong bóng đêm yên tĩnh, một chút âm thanh rất nhỏ đều có thể phóng lớn vô hạn, Ngải Thảo khẩn trước dán vào tường mà đứng, đôi mắt đuổi theo tiểu thư nhà nàng. Bởi vì chung quanh quá tối, sau khi đôi mắt thích nghi với bóng tối, khó khăn lắm mới có thể đại khái nhìn được vị trí tiểu thư nhà nàng, còn những thứ khác cũng không nhìn tới.

Lúc này, cửa bên ngoài bị người chậm rãi đẩy ra

Ngải Thảo còn chưa thấy rõ ràng, liền nghe một đạo tiếng kêu rên vang lên, hét cũng không dám hét lớn.

Ánh sáng đèn lồng treo bên dưới hành lang tiến vào đẩy lui bóng đêm, Ngải Thảo lúc này mới nhìn thấy tiểu thư nhà nàng nâng thân thể đẩy ngã hắc y nhân trên mặt đất, không có phát ra tiếng vang quá lớn. Tuy không biết tình huống hiện tại như thế nào, bất quá nha hoàn giỏi giang lập tức cầm chiếc khăn vải đi qua, lưu loát trói tên hắc y nhân do tiểu thư nhà nàng đánh ngất lại.

Hoắc Thù thấy nha hoàn nhà mình thức thời như vậy, không ngớt khen ngợi nói: "Ngải Thảo thật giỏi nha"

Ngải Thảo phi thường bình tĩnh nói: "Hết cách, đi theo tiểu thư người lâu như vậy, loại chuyện này ngộ cũng nhiều rồi"

Hoắc Thù sờ sờ mũi, làm như không nghe thấy, lắng nghe âm thanh bên ngoài, phát hiện xung quanh đã không còn âm thanh nào khác, cũng không biết những tên thích khách không ngủ buổi tối này đã bị triệt hết rồi hay vẫn còn tình huống nào khác.

Lúc này, Lư thị vệ dẫn theo hai hắc y thị vệ lại đây, nhìn hắc y nhân bị trói trên mặt đất, trên mặt cũng không kinh ngạc, nói: "Tiểu thư, người không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, vẫn ổn, ngươi bên kia có việc gì không?"

Lư thị vệ nhịn không được nhìn về phía thiếu niên bộ dáng tuấn tú như ánh trăng trong nước, sau khi mặc niệm vài tiếng đây là cô nương, mới nói: "Bắt được hai tên, không biết những người này hướng tới ai"

"Hẳn là những tên giặc cỏ chạy trốn ban ngày, bất quá thân thủ bọn họ linh hoạt không giống đám ô hợp, ngươi nói có phải là hướng tới vị Nhiếp công tử kia không?"

Khi nói vậy, đột nhiên nghe được động tĩnh truyền từ nơi xa đến, đúng là sương phòng Nhiếp công tử cùng thương đội của Đàm lão bản cư trú đêm nay

Hoắc Thù nắm đoản kiếm bên hông, lập tức chạy đến bên kia

"Tiểu thư" Nha hoàn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay áo nàng

"Ngoan, ngươi ở chỗ này đợi, ta đi qua nhìn xem, bên kia chính là nơi Nhiếp công tử" Hoắc Thù rất sợ đêm nay Nhiếp công tử bị đám người không biết lai lịch làm thịt.

Mỹ thiếu niên đẹp như vậy, không được chết đâu, bằng không tổn thất thật lớn đó

Ngải Thảo bị nghẹn họng, thẳng đến khi cô nương nhà nàng nhanh như chớp hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, rốt cuộc khi không còn nhìn tới nữa, mới dậm chân không thôi, trong lòng giận chó mắng mèo, trách Nhiếp Ngật lớn lên sao lại xinh đẹp như vậy, trách sắc đẹp của hắn câu dẫn tiểu cô nương luôn luôn không biết chuyện nam nữ tình sầu. Tuy không cần phải lo lắng tiểu thư nhà nàng xảy ra chuyện, nhưng buổi tối như vậy, cô nương gia lại chạy ra ngoài tìm nam nhân thật là không tốt....

Lư thị vệ nhanh chóng đi qua cùng, đáng tiếc tiểu cô nương đi quá nhanh, chờ lúc hắn đi đến, chỉ thấy một đám thị vệ cùng hắc y nhân giao đấu với nhau, lại không thấy thân ảnh cô nương, cũng không biết nàng chạy đi đâu, tức khắc có chút nôn nóng, vội gia nhập cuộc chiến, một bên ứng phó với hắc y thích khách, một bên tìm kiếm thân ảnh cô nương

Vị tiểu thư đang được Lư thị vệ lo lắng sau khi giải quyết xong hai hắc y thích khách, từ cửa sổ bên cạnh nhảy vào một gian sương phòng không biết của ai.

Sau khi cẩn thận lắng nghe, phát hiện gian sương phòng này trống không, khi đang muốn nhảy đi ra ngoài, đột nhiên lông tơ ở cổ dựng thẳng, còn chưa kịp phản ứng, phía sau vô thanh vô tức bị một khối thân hình ấm áp dán tới.

Trong lòng Hoắc Thù hoảng hốt, theo bản năng rút đoản đao từ trong tay áo đâm tới, đã bị một bàn tay đè bàn tay cầm binh khí của nàng lại, tiếp theo nghe được một âm thanh mát lạnh như nước suối, "Ngu công tử sao? Là ta"

Hoắc Thù dừng lại, nghe ra đây là âm thanh Nhiếp Ngật

Nhét đoản đao vào trong tay áo, nàng lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Nhiếp công tử, ngươi sao lại ở chỗ này? Không có việc gì chứ?" Người này đi đường chẳng lẽ không có tiếng động sao, thế nhưng có thể yên lặng không tiếng động nào mà tiếp cận nàng, nàng một chút cũng đều không cảm nhận được, quá cổ quái

Chẳng lẽ mấy năm nay tập làm tiểu thư khuê các đã làm cảnh giới của nàng thấp đến nông nỗi này?

"Nơi này là sương phòng của ta"

Thanh âm thấp nhu vang lên bên tai nàng, hơi thở ấm áp phát qua bên gáy, da thịt lỏa lồ ra bên ngoài nổi lên một tầng mồ hôi, làm cho nàng không thích ứng được mà rụt rụt cổ, có chút không được tự nhiên, nhịn không được muốn dịch cách xa hắn một ít, lại đột nhiên bị hắn kéo trốn phía sau bình phong.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, liền nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy một người, nhìn trang phục dường như là hộ vệ thương đội

Hộ vệ kia đi vào tới, kêu lên: "Công tử, ngài không sao chứ?"

Hoắc Thù nhịn không được nhìn về phía thiếu niên vẫn lôi kéo nàng cùng trốn phía sau bình phong như cũ

Thiếu niên này rất cao, so với nàng còn cao hơn một cả một cái đầu, là cho nàng thực hâm mộ. Bất quá ngoại tổ mẫu đã từng nói qua, nàng hiện tại còn chưa phát dục hoàn toàn, chờ sang năm sau khi cập kê, thân thể mới có thể cao lên từng chút từng chút, nữ tử còn chưa đến mười tám vẫn còn có thể cao thêm.

Đứng trong bóng tối phía sau bình phong, nàng thấy không rõ lắm bộ dạng thiếu niên, chỉ có thể mơ hồ nhìn được hình dáng tuyệt đẹp kia, hồi tưởng lại ban ngày khi chứng kiến được khuôn mặt tuấn mỹ kia, hiện nay khoảng cách gần như vậy, trên mặt không khỏi tăng nhiệt độ, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ miên man không cần thiết.

Hộ vệ kia sau khi gọi một tiếng, vẫn chưa nghe đáp, bước chân dừng lại, hướng tới giường bên trong phòng đi qua, cẩn thận xốc màn trướng, nhanh chóng huy kiếm trong tay đâm vào chăn trên giường.

Trát một tiếng, kiếm đâm thẳng vào đống chăn

Sau khi phát hiện đâm vào khoảng trống, hộ vệ kia kinh hãi, biết bị lừa, đang muốn rút lui, bất quá đã không còn theo ý hắn, phía sau tiến vào một thị vệ cao lớn, một kiếm đâm thẳng vào ngực hắn.

Sau khi giải quyết tên kia, ánh mắt Hỗ Hưng chuyển tới bình phong, kêu: "Công tử?"

Lúc này Nhiếp Ngật mới đi ra từ phía sau bình phong, Hoắc Thù thoáng nhìn cửa sổ cách đó không xa, đang rối rắm không biết có nên nhảy ra hay không, Hỗ Hưng đã dùng mồi lửa thắp sáng ngọn nến trong phòng.

Bàn tay thon dài như ngọc vịn cạnh bình phong, Hoắc Thù đứng bên bình phong nhìn thiếu niên đang dùng mắt phượng nhìn nàng, ngoan ngoãn cùng hắn đi ra ngoài

"Ngu công tử?" Hỗ Hưng nhìn Hoắc Thù, vẻ mặt kinh ngạc

Hoắc Thù sang sảng cười một cái, nói: "Lúc trước nghe được động tĩnh, không biết phát sinh chuyện gì cho nên qua đây nhìn một cái"

Thanh danh Ngu gia vẫn làm cho người ta tín nhiệm, lập tức Hỗ Hưng không hoài nghi đối với sự xuất hiện của nàng, ngược lại cảm kích: "Đa tạ Ngu công tử quan tâm"

Hoắc Thù nhìn thoáng qua thi thể thị vệ kia trên mặt đất, thần sắc chưa biến, hỏi: "Những người này tới là vì các ngươi?"

Hỗ Hưng nhìn nàng một cái, ánh mắt chuyển đến trên người chủ tử của hắn

Ánh mắt Hoắc Thù cũng rớt xuống trên người thiếu niên bên cạnh, chỉ thấy trên người hắn ăn mặc đơn bạc, áo ngủ tơ lụa, tóc chưa buộc, giống như lụa đen rơi xuống, làm mặt mày hắn như họa

Vừa lúc một trận gió đêm thổi tới, lay động ánh nến, làm vạt áo ngủ tơ lụa màu nguyệt bạc thiếu niên đang mặc lay động, giống như tiên nhân, không nhiễm bụi trần, cao cao thanh quý, không giống người nhân gian

Hoắc thất cô nương bất tri bất giác mà có chút ngượng ngùng.

Tuy rằng khi còn nhỏ không thiếu nhìn thấy đám nam nhân trong quân doanh cởi trần huấn luyện, thậm chí bộ dạng các cữu cữu cùng các biểu ca cởi trần tại giáo trường huấn luyện cũng xem qua không ít, căn bản không có ý tưởng khác, nhưng lần này không biết vì sao, khi lén nhìn được bộ dạng đi ngủ của thiếu niên này, ngược lại thật ngượng ngùng

Nhiếp Ngật yên lặng nhìn nàng, thấy thần sắc nàng lập lòe, mắt phượng lướt qua một chút, nhàn nhạt nói: "Là tại hạ liên lụy Ngu công tử, đêm nay xác thật là do Nhiếp mỗ, thật xin lỗi"

Hắn thản nhiên như vậy, làm Hoắc Thù cũng không hỏi cái gì, vừa rồi tên thị vệ đã chết kia làm nàng biết tập kích đêm nay cũng không đơn giản, bên phía Nhiếp Ngật xuất hiện tên phản bội, mà thân phận hắn căn bản lại là bất phàm

Phát hiện âm thanh bên ngoài đã ổn, nàng gãi nhẹ khuôn mặt, nói: "Ta bên kia cũng tóm được vài tên thích khách, một lát để thị vệ mang qua đây cho các ngươi, Nhiếp công tử nghỉ ngơi đi, cáo từ"

Dứt lời, chắp tay chào bọn họ, liền nhấc chân rời đi

Nhiếp Ngật đứng trong gió đêm, nhìn nàng nhanh rời đi, ánh mắt ảm trầm.

Hỗ Hưng hoa mắt nhìn Ngu gia thiếu gia, lại nhìn nhìn chủ tử đang đứng nơi đó không biết đang nghĩ gì trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, rồi lại không thể nói là kỳ quái chỗ nào....

Nga, đúng rồi, vừa rồi chủ tử vậy mà đứng tránh sau bình phong cùng một người xa lạ, quả thật là kỳ quái.

Nếu như gặp được loại phản đồ ăn cây táo rào cây sung, chủ tử sẽ ra tay tàn nhẫn độc ác, chưa bao giờ tránh đi nơi khác chờ người tới cứu, nhưng vừa rồi vậy mà chủ tử lại cùng "Ngu Tòng Liệt" kia tránh ở phía sau bình phong.

Thật là quá kỳ quái!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi