KHÔNG RÕ TƯƠNG TƯ (BẤT GIẢI TƯƠNG TƯ)

Ôn Ngọc Chương đến kinh thành dự thi phải đi ngang qua Động Đình. Y vốn định đi thẳng đến, nhưng vì cách cuộc thi vẫn còn sớm nên đã cùng bạn bè hẹn ước cùng nhau tham quan Động Đình. Nhưng mà trên đường cùng bạn bè đi dạo, vòng vòng mãi đến tận trời tối cũng chưa tìm được lối ra, bốn phía bóng cây um tùm khá là dọa người, may là còn có một vài ánh nguyệt quang chiếu xuống, miễn cưỡng nhìn được con đường dưới chân.

Sắc trời càng ngày càng tối, Động Đình bị hơi nước phủ mịt mờ. Ôn Ngọc Chương đi hồi lâu, dĩ nhiên mệt bở hơi tai, đành phải tìm một chỗ khô ráo mà nghỉ tạm một đêm. Vốn đã định dựa vào thân cây ngồi xuống, nhưng Ôn Ngọc Chương cảm thấy tóc tai rối bời, không nhịn được lại đứng dậy đi đến bên hồ vốc một chút nước rửa mặt. Trâm cài đầu kia không biết bị cành cây móc vào khi nào, lung lay qua lại không cố định. Ôn Ngọc Chương mới vừa cúi đầu, trâm ngọc liền không tiếng động rơi xuống.

Ôn Ngọc Chương vội đưa tay hứng, trâm ngọc lại xuyên qua kẽ tay y rơi thẳng xuống nước. Hồ này không biết sâu bao nhiêu, nguyệt quang chiếu xuống cũng không nhìn thấy đáy, trâm cài ngọc bích như đuôi cá chép nhàn nhã mà chìm xuống.

Sau một lúc, trâm ngọc lơ lửng mà chạm phải tảng đá dưới đáy hồ, phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh. Tảng đá đen nhánh bỗng nhiên chuyển động, trong lúc nhất thời bụi bặm đột nhiên tung bay, cá tôm đều kinh hãi, chỉ thấy tảng đá kia duỗi ra năm cái móng vuốt, trâm ngọc liền rơi vào bên trong móng vuốt ấy.

Tảng đá ngửa đầu, toàn bộ Động Đình hơi lay động, một lát sau lại khôi phục yên tĩnh.

Phủi xuống cây cỏ đất cát trên cơ thể, vảy đen được nước hồ dội rửa qua liền hiện ra ánh sáng mờ ảo, hóa ra là một Hắc Long. Lão già này chắc là lười về nhà, sau khi đến đây cũng chưa từng di chuyển đến nơi khác. Đảo mắt trăm năm qua đi, ngoại trừ sống lưng đã bị trụ trời đè cong, dường như đã sắp hóa thành một tảng đá thật sự.

Nếu không phải lần này bị trâm ngọc rơi trúng đầu, không biết hắn còn định ngủ đến khi nào.

Tịch Chi cúi đầu nhìn trâm ngọc bên trong móng vuốt, than nhẹ một tiếng rồi vặn vẹo thân rồng, chỉ ba, năm giây đã ngoi lên mặt hồ, đối mặt cùng Ôn Ngọc Chương đang ngồi xổm ở bên hồ tìm kiếm trâm ngọc.

“A!”

Nghe nói ở Động Đình có phong ấn một Cự Long, nhưng không có ai thấy tận mắt mà chỉ nghe đồn. Lần này Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên nhìn thấy Hắc Long, y nhất thời ngây ngốc tại chỗ, hai chân giống như bị đông cứng, ngay cả đứng lên cũng không nổi. Nhưng y lại cảm thấy Cự Long này rất quen thuộc, như là biết nó sẽ không thương tổn chính mình, trong lòng cũng không có chút sợ sệt nào.

Nửa thân dưới của Hắc Cự Long còn ngâm ở dưới nước, đầu to cúi xuống, đồng tử xanh thẫm nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Chương. Nó chần chừ một lúc, như là muốn nói cái gì, nhưng đã qua trăm năm không nói lời nào, trong lúc nhất thời chỉ có thể phát ra âm thanh gầm gừ trầm thấp. Ôn Ngọc Chương nghe thấy tiếng gầm như vỡ vụn, trong lòng không biết tại sao lại vô cùng khổ sở, không tự chủ được nâng tay muốn sờ Cự Long.

Hắc Long híp mắt đem đầu dựa vào lòng bàn tay của Ôn Ngọc Chương. Cự Long uy phong lẫm liệt như là bị thiên đạo ức hiếp, bây giờ lại vui mừng khi có người dỗ dành. Thời điểm Ôn Ngọc Chương chạm vào nó, khóe mắt nó lại rơi xuống một giọt nước mắt.

“Ngọc Chương…”

Giọng nói trầm thấp khàn đặc như than thở.

Ôn Ngọc Chương kinh ngạc nói: “Ngươi biết ta sao?”

Cự Long dựa đầu bên hồ, bóng hình Ôn Ngọc Chương vừa vặn nằm bên trong con ngươi của hắn.

Nghe y hỏi, Cự Long đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Tên ngươi vẫn là Ngọc Chương sao?”

“Ta vẫn luôn gọi bằng danh tự đó mà.” Ôn Ngọc Chương chắp tay sau lưng, thiếu niên tuấn tú lại làm bộ dạng giống như một ông lão tốt bụng, chậm rãi mà nói: “Phụ mẫu ta nói lúc ta sinh ra có một vị đạo sĩ đi ngang cửa nhà, sau khi thấy ta lại thán phục rằng ngày sau ắt có kỳ ngộ, trả lại một cái tên cho ta. Thoạt nhìn hắn có chút đạo hạnh, phụ mẫu ta liền tin.”

Ôn Ngọc Chương nghiêng đầu nhìn Cự Long, kỳ quái hỏi: “Vậy tên ngươi là gì?”

“Tịch Chi.”

Cự Long đã lâu chưa từng nói chuyện, đợi nói ra một câu cũng phải ngây ngẩn chốc lát. Ôn Ngọc Chương cũng không thèm để ý, cười híp mắt nói: “Hỗ giang ly dữ tịch chi hề, nhẫn thu lan dĩ vi bộ. Danh tự này của ngươi thật đẹp.”

Cự Long nhìn y, “Cũng chỉ lấy cỏ dại làm tên.”

“Vậy ngươi có tên tự không?”

Cự Long yên lặng một lúc mới đáp: “Có.”

“Hả?” Ôn Ngọc Chương vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi, nghĩ rằng yêu quái có tên đã hiếm thấy, đằng này lại còn có tên tự, không lường trước được một đáp án như thế, vô cùng tò mò hỏi: “Là gì vậy?”

“Thanh Quy.”

Tiếng nói của hắn vừa phát ra, Động Đình đột nhiên bắt đầu lay động, mấy hòn đá nhỏ vụn rì rào lăn xuống, chim muông kinh hoảng tung bay bốn phía. Cự Long quay đầuy lại liếc mắt nhìn hồ sâu u tĩnh, nói với Ôn Ngọc Chương: “Ta không thể rời đi quá lâu, đành phải đưa ngươi trở về trước.”

Ôn Ngọc Chương gật đầu, lại có chút chần chừ. Cây trâm của y mất rồi, y đang định nói gì, lại nhìn thấy Tịch Chi vươn vuốt rồng ra, trâm ngọc của y đang nằm bên trong.

“Cảm tạ.” Ôn Ngọc Chương nhận lấy trâm ngọc, ngồi xổm ở bên hồ chải tóc, nhưng mà nguyệt quang không đủ sáng, khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước nhìn rất mơ hồ.

Tịch Chi quay đầu lặn xuống nước, một lát sau ngậm theo một cốc đèn lưu ly ngoi lên.

Đèn này hẳn đã được hắn phù phép, ngâm dưới nước mà không bị tắt. Ôn Ngọc Chương càng nhìn càng kinh ngạc, thấy Tịch Chi trầm mặc đặt cốc đèn ở bên người y, bốn phía lập tức sáng lên, phản chiếu gương mặt người cùng hoa đào trong nước vô cùng xinh đẹp.

Ôn Ngọc Chương cúi đầu cột tóc, đột nhiên vô cùng hoảng hốt.

Trong nước phản chiếu có một nam tử mặc áo đen, đứng ngay phía sau lẳng lặng mà nhìn y.

Y cả kinh, quay đầu lại nhìn chỗ nam tử ấy đứng, nhưng vẫn là Hắc Long kia.

Cự Long đã nói không thể rời đi quá lâu, Ôn Ngọc Chương cũng không hỏi, lại không nhịn được nhìn xuống mặt hồ thêm mấy lần, đem bộ dạng nam tử này in sâu vào đáy lòng mới lấy ngón tay chạm vào mặt nước, mặt người cùng hoa đào lập tức biến mất.

Ôn Ngọc Chương nhấc cốc đèn lưu ly đứng lên: “Đi thôi.”

Tịch Chi để Ôn Ngọc Chương ngồi trên lưng mình, trong thời gian chưa uống hết nửa chén trà đã đưa y đến cửa thành.

Cửa thành đã mở, trên đường cái đã có mấy người dậy sớm vào thành. Ôn Ngọc Chương cầm theo cốc đèn lưu ly dần dần biến mất trong dòng người, Cự Long nằm trên vách núi, chờ đến khi Ôn Ngọc Chương khuất bóng mới trở lại đáy hồ.

Động Đình nhẹ nhàng lay động rồi yên tĩnh lại.

Dưới đáy hồ sâu thẳm, có một thiếu niên đứng bên cạnh Cự Long.

Tịch Chi liếc hắn một cái, “Tên của phụ thân con lại là chuyện gì? Không phải đã nói không cho con đi quấy nhiễu y sao?”

“Chuyện này không liên quan đến con.”

“Không phải con, vậy chắc chắn là Giang Ly.”

“Ai nha phụ thân, Giang Ly nói người chỉ là tính cách biệt nữu, vốn là không chịu nhận ra phụ thân con, còn thay đổi tên không biết người làm sao phân biệt được đây.” Ôn Tiểu Thạch tiện tay kìm đầu một con ba ba già, cưỡi ở trên người nó lắc lư qua lại còn lẻo mép với phụ thân.

Tịch Chi hơi bối rối, xấu hổ nói: “Ta khi nào mà không nhận ra y?”

“Vậy mà người còn trơ mắt để tiểu phụ thân đi?” Thiếu niên đếm đếm đầu ngón tay lẩm bẩm: “Người còn không cho con xuất hiện ở trước mặt tiểu phụ thân, người có biết con bỏ bao nhiêu công sức mới lừa được tiểu phụ thân đến đây không? Con còn định trực tiếp bắt tiểu phụ thân khi y mới vừa đội mũ, lửa gần rơm lâu ngày cũng sẽ bén… Phụ thân! Ai ai phụ thân người đừng động thủ nha! Đây cũng không phải là con nói, kiếp trước tiểu phụ thân chính miệng dặn con, chỉ sợ người chờ lâu một ngày tội của con lại nặng thêm một bậc.”

Nội tâm Tịch Chi như ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị gì, Ôn Ngọc Chương luôn luôn suy nghĩ cho hắn, nhưng mà…

“Nếu người phụ thân này của con không cam tâm tình nguyện thì bắt y đến đây cũng vô dụng. Huống hồ gì ta cũng không đi khỏi nơi này được…”

Lúc không hiểu tình ái thì làm việc chỉ cần sảng khoái thú tính là được, nhưng bây giờ đã hiểu, lại giống như mang gông xiềng lên thân mình, nhất là bây giờ ngay cả người thân của y hắn cũng không phải. Nhưng muốn hắn chính miệng nói rằng không cần Ôn Ngọc Chương ở bên cạnh, hắn lại không làm được.

Yên lặng hồi lâu, chỉ nói: “Chuyện này tính sau đi.”

“Con đến để giúp người chống trụ trời đây, nếu một mình con không đủ, mấy người huynh đệ chúng con thay phiên có thể sẽ được.” Ôn Tiểu Thạch còn định nói gì nữa, lại nhìn đến thần sắc Tịch Chi, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ ngậm miệng.

“Ta nói không được đi quấy nhiễu phụ thân con.” Tịch Chi cúi đầu nhìn hắn, “Dù là động tác nhỏ như phản chiếu ảnh bên trong hồ như vừa nãy cũng không được.”

Nói đến phản chiếu ảnh, Ôn Tiểu Thạch lại vui vẻ nói: “Vừa nãy tiểu phụ thân nhìn đến không dời nổi mắt, tuy có thể sẽ quên mất, nhưng trong lòng nhất định vẫn sẽ…”

Thấy ánh mắt Tịch Chi càng ngày càng nghiêm nghị, thiếu niên không cam lòng mà thu lại tâm tư của mình: “Được rồi con biết rồi, lần sau nhất định sẽ cách xa xa.”

Sau khi Ổn Tiểu Thạch rời đi, hồ Động Đình dần dần yên tĩnh lại, dưới đáy hồ cũng không còn âm thanh nào khác.

Tịch Chi chống trụ trời, đôi mắt chưa từng nhắm lại.

✰✰✰

Nửa năm sau, Ôn Ngọc Chương đậu Trạng nguyên, trên đường hồi hương đi ngang qua Động Đình.

Ôn Ngọc Chương cầm theo một cốc đèn lưu ly, đến hoàng hôn mới tìm được nơi gặp Tịch Chi lần trước. Y nhìn mặt hồ hô lên vài tiếng, nhưng mà giọng y quá nhỏ, căn bản truyền không tới đáy hồ được, một hồi sau cũng chưa nhìn thấy Cự Long.

Sắc trời dần tối, Ôn Ngọc Chương đốt cốc đèn lưu ly lên, y có chút nóng nảy, suy nghĩ một hồi lại rút trâm ngọc của bản thân ném xuống hồ.

Trâm ngọc không tiếng động rơi xuống hồ sâu, một lát sau mặt hồ cuồn cuộn sóng, Hắc Cự Long ngoe nguẩy cái đuôi ngoi lên mặt nước, trong miệng ngậm trâm ngọc của Ôn Ngọc Chương, ngây ngốc nhìn y.

“Ta… Ta đến trả lại cốc lưu ly cho ngươi.”

Ôn Ngọc Chương giơ tay, đưa cốc lưu ly cho Hắc Long xem, “Lần trước đi vội quên trả cho ngươi.”

Tịch Chi phun cây trâm ra, lạnh nhạt nói: “Không cần trả ta… Vốn dĩ, vốn dĩ nên đưa cho ngươi.”

Ôn Ngọc Chương cầm cốc lưu ly trong tay, gấp gáp hỏi: “Đèn này giống như đồ cổ, giống như là đồ vật trong cung, trước đây ngươi từng rời khỏi Động Đình sao? Tại sao bây giờ không thể đi nữa?”

“… Cố nhân tặng cho.”

Lúc Ôn Ngọc Chương căng thẳng sẽ nói nhiều hơn so với ngày thường, vì vậy nếu thoạt nhìn y càng nhàn hạ chính là càng căng thẳng. Tịch Chi thấy y luôn mân mê tay cầm, mơ hồ nhận ra được vì sao y lại căng thẳng, nội tâm dậy sóng cuồn cuộn dường như sắp phá tan tầng tầng ràng buộc kia.

“Ta phạm lỗi lầm, phải ở chỗ này hối lỗi, cho nên không thể rời khỏi Động Đình.” Hắn vô ý đáp lời Ôn Ngọc Chương, nhưng ở nơi khác lại đang điên cuồng giãy dụa, tầng tầng ràng buộc ghim sâu vào máu thịt, đau đến tột cùng, nhưng người trước mắt này dường như có thể giảm bớt đau đớn cho hắn.

Giống như uống rượu độc để giải khát vậy.

“Phải luôn luôn ở trong này sao?”

“Ừm.”

Ôn Ngọc Chương cúi đầu, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Vậy cố nhân của ngươi có đến thăm ngươi không?”

“Đã tới.”

Tịch Chi hoảng hốt nghĩ, vẫn làm thú thì tốt hơn, tại sao lại muốn đi làm người. Nếu như hắn vẫn là con giun dài ở trong núi hoang kia, muốn Ôn Ngọc Chương thì trực tiếp bắt về, giam giữ y dưới hồ sâu, để cho y chỉ nhận thức được chính mình, chỉ có thể cảm nhận được vui sướng do hắn mang đến, thao lớn bụng y, sau đó lớn bụng tiếp tục bị hắn thao, làm cho y vui sướng, cũng làm cho y hận thù.

Để y đời đời kiếp kiếp bên cạnh mình.

Ôn Ngọc Chương cầm cốc lưu ly đứng trước mặt hắn, khuôn mặt và bạch y vẫn như trước kia.

“Ta nói cố nhân…” Tối nay trăng rất sáng, Tịch Chi cúi đầu nhìn Ôn Ngọc Chương đơn độc đứng giữa hoa cỏ sum suê, chậm rãi nói rằng: “Nhưng thật ra là ái nhân của ta, chiếc đèn này là y tặng cho ta, y còn sinh con cho ta, dạy ta làm người như thế nào, tính tình rất ôn nhu, kỳ thật lại vô cùng bá đạo, chuyện gì cũng tự mình quyết định, chưa bao giờ thương lượng với ta.”

Ôn Ngọc Chương cúi đầu nghe hắn nói, chỉ là trong tay nắm cốc lưu ly càng lúc càng chặt. Một lát sau lại hỏi: “Tại sao nàng ấy không ở lại đây?”

“Chắc là lạc đường rồi.”

Ôn Ngọc Chương ngẩng đầu cười nói: “Cần ta giúp ngươi tìm nàng không? Coi như cảm tạ ngươi.”

“Được, nếu như ngươi thấy y, giúp ta chuyển lời cho y, nói rằng—— trước dĩ trường tương tư, duyên dĩ kết bất giải*.”

*Nguyên văn 著以长相思,缘以结不解: trích từ bài thơ mà mình tạm dịch là “Vị khách đến từ xa”, thơ này chưa thấy ai ở VN dịch hết hoặc do mình tìm không được nên mình để nguyên:(( ai biết giúp mình với nhé.

✰✰✰

Sau khi Ôn Ngọc Chương rời đi, Tịch Chi lặn xuống đáy hồ. Hồ sâu một mảnh tăm tối, cũng không biết đã ngủ bao lâu, Tịch Chi bị tiếng huyên náo trên mặt nước đánh thức.

Vật sống trong phạm vi trăm dặm này đều biết Cự Long dưới đáy hồ Động Đình thích yên tĩnh, cho nên chưa từng có ai dám tới nơi này quấy nhiễu hắn. Sau khi Tịch Chi hóa rồng tính khí cũng dần nhẫn nại hơn, vì chuyện lúc trước mà trong lòng vẫn luôn đè lại hỏa khí, lần này đánh thức hắn triệt để làm hỏa khí phát tán, hắn ngoe nguẩy đuôi lập tức muốn ngoi lên đem tên người phàm nào đó gan to bằng trời dọa đến tè ra quần.

Nhưng mà mới vừa ngoi lên mặt nước, còn chưa mở miệng gầm rống liền không phát ra tiếng động nữa.

Ôn Ngọc Chương dù bận nhưng vẫn thong thả mà ngồi chếch trên xích đu nhìn hắn, mà phía sau y có mấy chục thợ xây dựng, thoạt nhìn như đang xây một tòa nhà nhỏ, tầng dưới đã xây xong, đang xây tầng trên.

“A, tỉnh rồi sao?”

Ôn Ngọc Chương dùng quạt xếp gõ vào lòng bàn tay, cười tủm tỉm hỏi: “Lần trước đi vội quá, quên hỏi ngươi một thứ, cố nhân kia của ngươi tên là gì? Không có tên tuổi thì ta làm sao tìm giúp ngươi.”

Tịch Chi không nói được gì, trong lòng đã muốn phun đầy máu chó lên đầu Ôn Tiểu Thạch.

“Không liên quan đến Tiểu Thạch.” Ôn Ngọc Chương híp mắt cười nói: “Tính ta bá đạo quen rồi, có một thói quen có thể ngươi chưa biết, ta luôn khắc tên lên đồ đạc của chính mình…” Y dùng mũi chân chỉ chỉ cốc lưu ly bên cạnh: “Có lẽ ngươi không chú ý—— trên tay cầm của cốc lưu ly kia cũng có khắc một cái tên.”

Tịch Chi hóa thành hình người đi đến bên cạnh y.

Ôn Ngọc Chương ngồi thẳng lên, ngửa đầu nhìn Tịch Chi khe khẽ thở dài: “Cố nhân kia của ngươi nhờ ta hỏi ngươi—— lần sau đến lượt ngươi cắt chữ “Hỷ”, ngươi còn nhớ chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi