KHÔNG SỢ LÀM HƯ EM

"Bác cho rằng cháu là đang dạy dỗ bác sao?" Đường Gia Nghê cau mày, đây chẳng qua là một cái nguyên tắc rất đơn giản trong cuộc sống của cô, tâm tình vui vẻ là quan trọng nhất.

"Vì vậy, Đường tiểu thư là không dự định rời khỏi nó rồi đúng không?" Doãn Chí Hãn không biết nguyên tắc vui vẻ của cô, niềm tin ở trong cuộc sống của ông, quyền lợi luôn luôn đi đầu.

"Cháu sẽ không rời bỏ anh ấy, trừ phi có một ngày... Anh ấy không yêu cháu nữa." Đường Gia Nghê nắm chặt nắm tay, rõ ràng trong giọng nói lộ ra vài phần vô lực, chuyện sau này, hiện thực tràn đầy biến số, làm sao cô có thể hoàn toàn nắm giữ?

"Nếu cô không nghe cảnh cáo của tôi, tất cả hậu quả sau này tự mình chịu trách nhiệm." Doãn Chí Hãn đứng lên, không vui rời đi.

Nhìn bóng lưng Doãn Chí Hãn rời đi, Đường Gia Nghê xụi lơ ở trên ghế.

Cô không sợ ông sẽ dùng thủ đoạn thế nào bắt buộc cô rời đi, nhưng có thể bảo vệ một ngày ở bên người Doãn Trạch Vũ, thì cô sẽ không từ bỏ, cô biết tình yêu cô dành cho anh cũng chẳng phải cậy mạnh, hơn nữa được anh cưng chiều, cô không nở rời đi.

Công việc ở bệnh viện bận rộn mà phong phú, mỗi ngày cô xong việc, đều sẽ cùng Doãn Trạch Vũ cách xa trùng dương gọi điện thoại, nhớ tận xương tủy, nhưng bởi vì cái dạng nhớ thương cùng khoảng cách này, làm cho trái tim hai bên kéo lại càng gần hơn.

Doãn Trạch Vũ ở New York phải đối mặt với rất nhiều cuộc giao dịch đàm phán, còn có ứng phó với đủ loại kỳ hóa thị trường, chỉ là cùng trải qua bất đồng, bận rộn rất nhiều, trước tiên anh có thể tìm cô nói ra nỗi nhớ, trong lòng có ký thác ấm áp, bận rộn nữa mệt mỏi nữa, trong lòng anh vẫn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc sâu sắc.

Tham dự một bữa tiệc rượu trở về khách sạn vào buổi tối, Doãn Trạch Vũ gỡ bỏ caravat, liền ngồi ở trên sofa mềm mại bấm điện thoại đường dài trong nước, anh không thể chờ đợi được muốn biết tiểu bảo bối của anh giờ phút này đang làm những gì, mặc dù cái thời gian sai lệch đáng chết kia làm cho anh không đành lòng đi quấy rầy giấc ngủ của cô.

Nhưng mà khiến cho anh thất vọng chính là, di động của cô liên tục ở trạng thái không có người nào nghe, anh kiên nhẫn, một lần lại một lần bấm phím gọi. Anh suy nghĩ nhiều tại ngay sau một khắc điện thoại được kết nối, nghe được giọng nói dịu dàng của cô, để giải trừ nổi khổ tưởng nhớ của anh.

Trong khoảng thời gian ngắn anh có chút mù mờ không biết phải làm sao, nhưng mà anh càng không ngừng gọi điện thoại vội vã tìm cô, cuối cùng lúc bấm gọi một lần nữa, trong điện thoại lại truyền đến thanh âm số điện thoại gọi đã tắt máy.

Anh biết nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng cô không trả lời, khiến lửa giận trong lòng anh bùng cháy, cùng với "bốp" một tiếng, di động mới tinh kia đã bị anh ném vỡ.

Mấy ngày sau, Doãn Trạch Vũ nhanh chóng xử lý hoàn tất tất cả công việc trên tay, liền đáp chuyến bay trở về nước.

Sương mù ngoài cửa sổ vẫn chưa tan đi, trong không khí có luồng cảm giác mát lạnh, Doãn Trạch Vũ ngồi ở trên xe tiến về phía bệnh viện. Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, khóe miệng có một độ cong không dễ dàng phát giác.

Không nghĩ tới mới qua năm giờ, ở trước khi trời hửng sáng báo chí đã đưa tin tức anh về nước truyền cho mọi người đều biết. Kế tiếp, anh sẽ công khai quan hệ với Đường Gia Nghê, sau đó dùng chiếc nhẫn này tha thiết lồng vào ngón áp út của cô, mất đi cảm giác bất an của cô, một khắc anh cũng không muốn chịu đựng.

Chẳng qua là khi nhìn thấy Đường Gia Nghê, anh muốn làm rõ ràng trước, mấy ngày này ở giữa hai người rốt cuộc xảy ra nhầm lẫn gì.

Cô lại không nói tiếng nào lạnh nhạt với anh, từ lúc cô tắt máy, đã nhiều ngày trôi qua, và từng phút từng giây anh đều là nhớ tận xương tủy.

Chưa bao giờ có bất kỳ một người con gái nào có thể chiếm giữ tất cả suy nghĩ của anh, rốt cuộc anh lĩnh ngộ sâu sắc dụng tâm lương khổ của cha, có tình đều mệt mỏi, anh gặp phải cô, nhất định không thể quay trở lại quá khứ không vướng bận nữa, nhất định bị cô ràng buộc. Anh không biết cha làm thế nào để khống chế nổi nhớ đối với mẹ, có lẽ giữa họ không có tình yêu, nhưng mà anh khác, bởi vì anh đối với Đường Gia Nghê, là yêu.

Từ cùng cô cùng tim đập thình thịch đến từng phút từng chút chung sống, đã rơi thật sâu ở sâu trong nội tâm của anh, quyến luyến đối với tình thương của mẹ, khát vọng đối với tình thân, cô có thể cho anh, chính là bởi vì tình yêu cô cho anh mà người khác không thể nào cho, cho nên anh đối với cô yêu đến sâu sắc như vậy, vào tâm vào phổi, thậm chí không tiếc làm hư cô.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, rốt cuộc khi nhìn thấy người anh nhớ thương, thì lại là một cảnh khiến cho anh nổi trận lôi đình.

Ánh nắng ban mai xóa đi sương mù trên cỏ, rốt cuộc Doãn Trạch Vũ nhìn thấy người trong lòng, trên mặt cô quét nụ cười có thể hòa tan băng tuyết, làm quét sạch mây mù trong lòng anh, anh bước ra bước chân, đi về phía ánh mặt trời trút xuống cỏ xanh, đi về phía của cô.

Cô nhất định là bận rộn công việc để quên anh ở sau đầu, anh phải bắt được cô hung hăng đánh cái mông của cô, lại dùng sức hôn cô một cái, tốt nhất hôn đến cô chu cái miệng nhỏ nhắn đầu óc choáng váng.

Nhưng khi anh đến gần, nụ cười trên mặt anh khó mà dập tắt rất nhanh cứng lại, tay nắm chiếc nhẫn cũng hơi run run.

Anh thấy được Đoạn Minh, Đoạn Minh ngồi ở trên xe lăn.

Đoạn minh nhận được hết lòng chăm sóc như anh trong quá khứ vậy, không, có lẽ là hết lòng chăm sóc nhiều hơn anh, bởi vì bọn họ đã từng là người yêu, cho dù có phản bội, nhưng không loại trừ khả năng tình xưa trở lại, cho dù là miễn cưỡng nhất anh chịu đựng một khả năng.

Ánh mặt trời chói chang đến anh hoa mắt, một cái nhăn mày một cái nụ cười của cô, đều là nhìn về phía xe lăn của Đoạn Minh, mà đối với anh từ từ tiến gần, cô hoàn toàn không có phát hiện.

Gang tấc, nụ cười của cô không phải vì anh, nhưng một nụ cười nở rộ như thế, làm cho anh không đành lòng quấy rầy.

Bọn họ hợp lại rồi sao? Phải chăng mình không nên quấy rầy... Doãn Trạch Vũ từ từ dừng bước, dự định quay đầu.

Đối với tình yêu anh luôn luôn có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, thậm chí có một mặt độ lượng như thế, Doãn Trạch Vũ buồn cười cho mình! Nhưng mà trên mặt cô tràn đầy chính là nụ cười, là nụ cười anh thích.

Làm thế nào anh nhẫn tâm đi quấy rầy? Lại làm thế nào cam lòng đi từ bỏ? Khiến cô khó xử, khiến cô đau lòng, vốn là không phải là dự tính ban đầu của anh, nếu như cô vui vẻ, yêu không phải là mình cấp cho, thực sự quan trọng như vậy sao? Anh mỉm cười cay đắng.

Nhưng mà Đoạn Minh đã từng phản bội cô, anh không dám loại trừ khả năng Đoạn Minh lại tổn thương cô lần nữa.

Nếu như không nhận được chính miệng Đoạn Minh cam đoan, thì anh không thể từ bỏ, anh muốn Đoạn Minh cam đoan một đời một kiếp chuyên tâm với cô.

Nhưng vào lúc anh nắm chặt quả đấm đến gần bọn họ, anh đọc được sự căm phẫn trong đôi mắt của Đường Gia Nghê khi nhìn thấy anh.

"Anh còn tới làm cái gì?" Cô như là rất tức giận.

"Anh đến thăm em, nhưng mà anh lại thấy được không nên nhìn thấy." Đoãn Trạch Vũ thả nhẫn lại vào trong túi, hai tay chọc vào túi vẻ mặt lại ương ngạnh, chỉ có đáy mặt quét qua thương cảm, không ai nhìn thấu.

"Cái gì là không nên nhìn thấy?" Đường Gia Nghê nghiêng mặt nhìn vào anh, chờ một câu trả lời của anh.

Doãn Trạch Vũ không có lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm hai mắt trong suốt của Đường Gia Nghê hồi lâu, anh rất muốn hành động tùy ý, lôi cô trở về trong lòng của mình, anh rất muốn làm như cái gì cũng không có nhìn thấy, không để cho nguyện vọng mình tan vỡ, nhưng mà ánh mắt cô nhìn anh có một chút tức giận, giọng điệu cô chất vấn anh phủ nhận tất cả quá khứ tốt đẹp của anh đối với cô.

Thật giống như là, cá nhân anh làm được nhiều hơn nữa, cho dù làm được, đối với cô mà nói đều là dư thừa.

"Tôi mặc kệ giữa các người phải chăng hòa thuận như lúc ban đầu, tôi cũng bất kể có hiểu lầm thế nào, tôi đều không quan tâm, tôi chỉ là muốn anh, cho tôi một câu trả lời." Đầu ngón tay của anh chỉ vào Đoạn Minh.

"Anh muốn câu trả lời gì? Cái gì tôi cũng không có, tất cả đều là nhờ anh ban tặng!" Trong mắt Đoạn Minh như là toát ra ngọn lửa.

Trên mặt Doãn Trạch Vũ có một biểu cảm không rõ chân tướng, anh mở ra hai tay, bởi vì anh chưa từng có làm bất cứ cái gì, khiến Đoạn Minh căm thù anh sâu sắc như vậy.

"Tôi không hiểu lời nói của anh." Anh lạnh lùng nhìn Đoạn Minh một cái.

"Nếu như không phải là anh không từ thủ đoạn, kết cục của tôi sẽ thảm như vậy?" Đoạn Minh cực kỳ tức giận nhìn anh.

"Cái gọi là kết cục của anh, cùng tôi không có một chút liên quan, tôi chỉ muốn cảnh cáo anh, anh đã có thể đoạt lại lòng của cô ấy, thì đối tốt với cô ấy, đừng để cho tôi lại nhìn thấy anh phản bội cô ấy, nếu không, tôi sẽ cho anh kết cục, thảm hại hơn!" Doãn Trạch Vũ nhìn hai chân Đoạn Minh bọc thạch cao ngồi ở trên xe lăn, lạnh lùng nói.

"Anh dám?" Đường Gia Nghê đi tới trước mặt của anh, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ.

Đôi mắt của Doãn Trạch Vũ như một hồ sâu nhìn Đường Gia Nghê, vì cô xem nhẹ chính mình nói ra điều kiện tiên quyết rất là không vui, "Nếu như anh ta dám phản bội em nữa, không có gì anh không làm được!"

"Nếu như anh làm tổn thương anh ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!" Nhớ lại ban đầu ở sân bay cha anh phủ nhận với cô, sau đó là Đoạn Minh nằm viện nói với cô hành động việc làm của Doãn Trạch Vũ, cô đau lòng nước mắt trào ra hốc mắt.

Nếu như anh vì ở cùng một chỗ với cô, vì giúp cô thở ra một hơi, mà nhất định phải dùng thủ đoạn tổn thương người khác, thì cô sẽ lựa chọn rời khỏi anh.

"Lẽ nào ở trong mắt em, anh chính là một người hèn hạ như vậy?" Doãn Trạch Vũ nhìn nước mắt của cô tuôn ra hốc mắt, mặc dù đau lòng, nhưng khó mà ách chế tức giận bởi vì sự hiểu lầm của cô đối với anh.

Đường Gia Nghê nâng lên hai mắt nhìn chằm chằm mặt của anh, "Đúng, anh chính là người như vậy, tôi chán ghét anh."

"Anh đối tốt với em, một chút em cũng không có cảm nhận được sao?" Trong mắt anh lóe lên cơn đau rát, vươn tay ra muốn lau đi nước mắt trên má cho cô, lại bị cô một tay đẩy ra.

"Hoàn toàn không có cảm nhận được, nếu như đối tốt với một người, điều kiện tiên quyết là để làm tổn thương người khác, anh không cảm thấy yêu như vậy không đơn thuần sao?" Giọng điệu của cô quật cường không có chút xíu mềm yếu.

Nói ra những lời này, Đường Gia Nghê không có một chút do dự, cũng không có một chút đấu tranh, nhưng mà đây không có nghĩ là cô không đau lòng, sao anh có thể dùng cách như vậy...

Cả trái tim sớm đã chấp nhận anh, nhận định anh, nhưng khi cô nhìn thấy Đoạn Minh cả người là máu được đưa vào bệnh viện, hơn nữa hết thảy đều là vị bạn trai của cô một tay tạo thành, trong đầu cô ông ông vang lên, tâm giống như bị vét sạch, cô biết Doãn Trạch Vũ luôn luôn muốn vì cô thở ra một hơi, nhưng cô thật không ngờ anh thực sự không từ một thủ đoạn nào như vậy.

"Gia Nghê, em thực sự quá lương thiện... Nhưng mà lương thiện của em, có thể thêm chút sáng suốt được không, mù quáng với một số người xấu xa, luôn luôn bị một số người xấu rắp tâm lợi dụng, cuối cùng bị thương chỉ sẽ là chính em..."

"Tôi không cần anh dạy, chỉ cần tôi không phải là một người tùy tiện làm tổn thương người khác thì tốt rồi!" Đường Gia Nghê bịt tai lại không muốn nghe lời anh nói.

Doãn Trạch Vũ không muốn để cho cô cảm thấy chán ghét ác ảm nữa, anh đi đến trước mặt Đoạn Minh nhìn diễn trò bên cạnh, ngồi xổm ở trước mặt của anh ta, "Tổn thương cô ấy, một lần là đủ rồi, chỉ lần này thôi."

"Anh đi đi!" Đường Gia Nghê đẩy anh ra che ở trước mặt Đoạn Minh, lực độ quá mạnh làm cho anh ngã ngồi ở trên thảm cỏ.

Doãn Trạch Vũ đứng dậy, mỉm cười gật đầu, sau đó lại bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ Đường Gia Nghê vẫn còn thương anh, chẳng qua là giờ phút này Đoạn Minh là bên yếu thế, cho nên cô đứng về phía của anh ta.

Anh nắm chặt nắm đấm, xoay người bước nhanh rời đi.

Đường Gia Nghê nhẹ giọng nói chuyện với Đoạn Minh, sau đó quay đầu nhìn thấy bóng dáng ấy càng lúc càng xa, trong lòng đau đớn, nhưng trên mặt không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Doãn Trạch Vũ trở lại trong xe, bảo tài xế lái xe về nơi ở của cha mình, anh theo định kỳ tới lui đến tổng hội này để báo cáo về những việc đã làm với cha mình, chỉ có lần này là không có liên quan với công việc.

Cả người anh khí thế lẫm liệt đi vào phòng sách của cha, cha đang xem sách, nếu như không phải là anh để ý nhìn cha như thế, có lẽ anh cũng sẽ không phát hiện cha đã già đi, đã không còn là một người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh, truyền thụ đủ loại kinh nghiệm cho anh.

Cha liếc mắt anh một cái, sau đó tầm mắt trở lại quyển sách trên tay, ngoài miệng chỉ thờ ơ một câu: "Lần này, công việc thuận lợi không?"

"Cha, con muốn biết, Đoạn Minh... Tình hình hiện tại, có phải cha gây ra hay không?" Anh để ngoài tai với câu hỏi của cha, không thể chờ đợi được muốn nhận được câu trả lời mà anh muốn.

"Ừ." Cha anh không làm bất kỳ giấu diếm nào.

"Tại sao?" Doãn Trạch Vũ biết, cho dù cha sẽ yêu thương anh, cũng không đến mức đi trút giận với người con gái anh yêu thương, huống hồ cha luôn luôn phản đối anh đi lại với cô.

"Tại sao, trong lòng con hẳn là rất rõ." Tầm mắt của cha anh vẫn ở trên sách, chẳng qua là trong giọng nói chuyện xen lẫn một chút bất mãn.

"Tại sao cha phải nhúng tay vào chuyện của con?" Anh biết, quá khứ của anh, bất kỳ một mối tình nào, cha chưa bao giờ can thiệp vào.

"Con cho rằng, cha là đang cản trở con?" Doãn Chí Hãn khiêu cao chân mày, ném sách ở trên mặt bàn.

"Không phải, chỉ là con hy vọng cha đừng nhúng tay vào tình cảm riêng tư của con." Doãn Trạch Vũ biết, đây là lần đầu tiên, anh đã làm trái ý của cha.

"Trạch Vũ, con là không quên, cho tới nay cha dạy bảo con thế nào?" Doãn Chí Hãn đứng dậy bước đi đến phía sau Doãn Trạch Vũ, một tay nắm ở một bên trên bờ vai của anh, cứng rắn và mạnh mẽ.

Doãn Trạch Vũ biết, cái nắm thật mạnh đó, tượng trưng cho quyền lực mãi mãi chí cao vô thượng của cha.

Trong những năm qua, cha dẫn dắt từng bước, khiến anh từ nhỏ đã coi cha là một loại tín ngường, nghe theo an bày của ông, học mưu lược của ông, không cái gì không thắng được.

Đồng thời với quan niệm tình cảm cha truyền thụ cho anh, khiến anh cơ hồ đối với phụ nữ muôn hình muôn vẻ không chút để ý, ngay cả người mẫu được mọi người ở khắp mọi nơi tâng bốc , cô gái giàu có Lương Salsa, cũng bị anh coi như một quân cờ sắp xếp vào bẫy, sau khi đạt được mục đích nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi