KHÔNG THỂ BUÔNG EM


Sáng hôm sau, thời điểm hai người lại lần nữa chạm mặt nhau ở WC, Thời Vi đã thay bộ đồ ngủ dài tay, áo ngủ màu xanh biển, che kín người cô, thậm chí còn cài khuy trên cùng.
Mục Thần bình tĩnh nhìn Thời Vi, Thời Vi còn buồn ngủ, tóc dài có chút loạn, nhưng vẫn như cũ rất đẹp.
Mỹ nữ chân chính đối với mặt mộc không chút nào sợ hãi, làn da cô cực đẹp, cho dù không trang điểm, cũng không có chút tỳ vết nào, tóc dài tán loạn có một loại đẹp hỗn độn, khi cô rũ con ngươi, hàng mi dài đen như lông quạ phủ một tầng bóng râm dưới mắt, dung nhan tinh xảo, thời điểm không cười không nói, thậm chí có chút hương vị thanh lãnh.
Tựa như cô khi cao trung.
Thời Vi nhận thấy được có người tựa hồ đang nhìn mình, cô theo bản năng nhìn sang, Mục Thần đã dời tầm mắt, đang bật đèn trong WC.
Có thể là ảo giác chăng?
Thời Vi không nghĩ nhiều, cô có chút lạ giường, đêm đầu tiên ở nhà Mục Thần, ngủ không quá ngon, nhưng Mục Thần trước mặt tâm trạng rất thoải mái, một dáng vẻ ngủ rất ngon.
Cô buồn ngủ dùng đầu ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, thuận miệng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Ngữ khí quen thuộc mà tự nhiên, tựa hồ quan hệ bọn họ rất thân thiết.
Mục Thần trong lòng vừa động, thấp giọng đáp: "7 giờ."
"Chờ em 40 phút, chúng ta liền đi."
"Ừm."
Mục Thần nhanh chóng thu dọn, anh ngồi trên sô pha đọc sách chờ cô, nghe tiếng nước ào ào trong WC, Mục Thần bất tri bất giác tinh thần có chút lơ đễnh.
Cảm giác ở trong nhà mình chờ cô cùng nhau ra ngoài......
Dường như, thật sự có chút giống ở chung?
......
Mục Thần thuê phòng ở rất gần trường học, đi bộ mất mười lăm phút, Thời Vi cùng Mục Thần đi đến phòng thí nghiệm, trường đang trong kỳ nghỉ đông, khuôn viên vắng vẻ, thỉnh thoảng có học sinh kéo vali đi trên đường, tiếng bánh xe vali cùng mặt đất cọ xát đột ngột mà chói tai.
Những cành cây trơ trọi bừng lên sự hoang vắng và lạnh giá của mùa đông, thở ra một hơi đều sẽ biến thành sương trắng, bốc lên rồi mờ ảo tiêu tán trong không khí.

Tòa nhà thí nghiệm cũng một mảnh yên tĩnh, các phòng thí nghiệm không có ai khác, các đàn anh đàn chị đều nghỉ về nhà, chỉ có phòng thí nghiệm của thầy Từ, bởi vì thầy quản lý cầm chìa khóa, cửa vẫn mở ra.
Thời điểm Thời Vi cùng Mục Thần tiến vào phòng thí nghiệm, Lộ Dịch Dương đang gặm bánh bao chơi game.
Trong không gian tràn ngập mùi bánh bao thịt, cùng tiếng bàn phím lạch cạch.
Nghe thấy có người vào, Lộ Dịch Dương hoảng loạn mà một miếng đem hết bánh bao nuốt xuống, nghẹn đến mặt đều đỏ, anh đóng máy tính lại, vẻ mặt xấu hổ quay đầu lại: "Hai người tới rồi."
Mục Thần mặt không biểu tình nhìn anh.
Đệt, có sát ý......
Lộ Dịch Dương biết, Mục Thần rất không thích có người ở phòng thí nghiệm ăn đồ có mùi nặng như vậy, cũng không thích ở phòng thí nghiệm có tạp âm lớn.
Vẫn là Thời Vi cười trước, cô chớp chớp mắt, hòa hoãn không khí: "Mọi người đã đến rồi, chúng ta bắt đầu đi."
Cuộc thi khởi nghiệp khoa học kỹ thuật ngoại khóa "Cúp học thuật", bọn họ dùng một hạng mục của phòng thí nghiệm, vẫn luôn là Mục Thần phụ trách, hạng mục đã sắp hoàn thành, Mục Thần cùng Lộ Dịch Dương phụ trách hoàn thành một số số liệu thí nghiệm, Thời Vi phụ trách nghiên cứu cách thức viết luận văn cuộc thi, tạo dựng hình ảnh..v.v..
Ba người thực hiện nhiệm vụ, phối hợp nhịp nhàng, Mục Thần khi đang làm việc là người cực kỳ nghiêm túc, đối với các chi tiết yêu cầu rất cao, anh mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng khi ghi chép số liệu, trông cực kỳ tập trung.
Ánh sáng ngoài cửa sổ phủ một tầng sáng tối ở trên người anh, sườn mặt ẩn trong ánh sáng, mang theo vẻ mềm mại sắc bén.
Thời Vi vốn dĩ đang viết luận văn, vô ý thấy, tim đập không tự giác mà ngừng một nhịp.
Đều nói đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất, Thời Vi hiện tại thừa nhận.

Đặc biệt là khi sống chung như vậy, cho dù bọn họ chỉ nói chính sự, nói thí nghiệm và luận văn, nhưng chỉ cần anh ở đây, liền cảm thấy rất an tâm.
Cái cảm giác an toàn đáng chết này.
Thời Vi từ lâu đã quen với việc tự bản thân mang lại cho mình cảm giác an toàn, Mục Thần là người đầu tiên, có thể khiến cô có một loại cảm giác thoải mái khi ỷ lại vào người khác như vậy.
"Giới thiệu bối cảnh hạng mục, điểm sáng tạo và ưu nhược điểm đã viết xong chưa?" Mục Thần mới vừa ghi chép số liệu xong, vừa ngẩng đầu liền thấy Thời Vi đang xuất thần.
Thời Vi di chuyển con chuột, bị bắt quả tang cũng không chút chột dạ: "Viết xong rồi."

"Viết xong thì có thể xuất thần?" Mục Thần tiếp tục hỏi, giọng anh đều đều, nhưng cẩn thận nghe, vẫn có thể nhận ra một ít cảm xúc khác.
Lộ Dịch Dương vốn dĩ đang phân loại dữ liệu trước máy tính, giờ phút này yên lặng vùi mình vào ghế dựa, giảm bớt cảm giác tồn tại.
Thời Vi mím môi cười, không sợ gì mà cùng Mục Thần đối diện: "Anh không nhìn em, sao biết em đang xuất thần?"
Những lời này ý ngoài lời ——
Không phải anh cũng đang nhìn lén em sao?
Không khí nhất thời có chút giương cung bạt kiếm.
Không đợi Mục Thần nói chuyện, Lộ Dịch Dương mở miệng ngắt lời trước: "Đến giờ cơm rồi, buổi tối chúng ta ăn gì? Đồ ăn Đông Bắc, cơm niêu, món xào, hay là gà hầm nấm? Tôi đói muốn chết rồi, nên gọi cơm hộp đúng không."
Đối thoại giữa Thời Vi và Mục Thần bị bắt ngưng hẳn, ba người thương lượng ăn cơm niêu, Lộ Dịch Dương đặt hàng trên phần mềm giao đồ ăn, trong lòng phàn nàn, lúc trước không nên đáp ứng Mục Thần chọn Thời Vi.
Này mẹ nó sự tồn tại của mình thật là quá kỳ quái?
Quan hệ hai người Thời Vi và Mục Thần thật sự có độc, luôn là dỗi tới dỗi lui, Mục Thần nói chuyện không khách khí, lúc trước ôn hòa chút, nhưng sau đêm giao thừa lại lạnh lùng, luôn sẵn sàng bắt lỗi Thời Vi, Thời Vi càng kiêu ngạo, một bước cũng không nhường, không biết bọn họ rốt cuộc là tương ái tương sát, hay là tình thú của đôi yêu nhau?
Dù sao Lộ Dịch Dương không hiểu, anh cũng không dám hỏi.
Chính là ba chữ, khó làm a.
Bởi vì ba người phải ở trong phòng thí nghiệm chuẩn bị thi đấu, sau khi ăn xong có 1 tiếng nghỉ ngơi, hiện tại Lộ Dịch Dương có thể không ở phòng thí nghiệm liền không ở phòng thí nghiệm, tầng ba của tòa nhà thí nghiệm có một cái sân thượng, sân thượng có bàn và ghế dựa, anh liền lẻ loi một mình ngồi ở trên ghế xem phát sóng trực tiếp trò chơi trong lúc nghỉ ngơi.
"Xì......" Khí lạnh như bóng với hình, Lộ Dịch Dương xem phát sóng trực tiếp một lát, tay đều lạnh đến tê rần, anh co rúm kéo chặt quần áo lại, lần thứ 1001 hỏi chính mình, vì cái gì làm người khó như vậy.
Anh muốn cho Thời Vi và Mục Thần cơ hội được ở một mình, không muốn nhúng tay vào việc nhà của người khác, sau đó chính anh phải ở bên ngoài chết rét.
Haiz, thật sự quá thảm.
Lộ Dịch Dương bắt đầu tự mình an ủi, đây là đang làm việc tốt, tích cóp nhân phẩm, bỗng dưng, anh nhớ tới người kia.
Vì thế, anh tắt phần mềm phát sóng trực tiếp, dùng tay lạnh đến run run rẩy rẩy gửi tin nhắn cho Hình Tĩnh Bách: "Cậu về nhà an toàn chưa? Nhớ báo bình an."
Anh nhớ rõ, Hình Tĩnh Bách ngồi xe lửa về nhà, hình như về đến nhà là khoảng giờ này.

Qua 20 phút sau, di động vang lên, Hình Tĩnh Bách trả lời tin nhắn: "Ừm, tới rồi, cảm ơn.

Tôi ngủ đây, ngủ ngon."
Lộ Dịch Dương vừa nhìn thời gian, buổi tối 6 rưỡi, cô đã ngủ rồi?
Ý tứ không muốn nói chuyện phiếm quả thực quá rõ ràng.
Lộ Dịch Dương không khỏi thở dài, cho nên nói......!Tích cóp nhân phẩm cái quỷ ấy.
Hai tuần chuẩn bị cho cuộc thi đã trôi qua được nửa chặng đường, Thời Vi đã hoàn thành phần lớn luận văn, Thời Vi và Mục Thần lấy quan hệ đồng độ dự thi để ở chung, cũng khá hài hòa.
Huống chi sau khi về đến nhà, hai người đều nhốt mình trong phòng ngủ không ra, thời điểm buổi sáng rửa mặt đại khái xem như thời gian duy nhất chạm mặt.
Thứ sáu, buổi tối 7 giờ, phòng thí nghiệm.
Ngay sau giờ nghỉ sau bữa tối, Thời Vi tắt bộ phim Âu Mỹ đã xem được một nửa, bắt đầu viết phần kết luận văn bài dự thi.
Viết trong chốc lát, Lộ Dịch Dương còn chưa trở về, Thời Vi có chút kinh ngạc: "Đàn anh Lộ còn chưa về sao?" Cô có hai số liệu thí nghiệm muốn hỏi anh một chút.
Mục Thần sớm quen với việc Lộ Dịch Dương mất tích, anh nhìn Thời Vi: "Em quan tâm cậu ta như vậy?"
Cái ngữ khí này......!Mục Thần lại bắt đầu bắt lỗi.
Thời Vi tháo tai nghe, Lộ Dịch Dương gần đây không ở phòng thí nghiệm, biểu hiện của đàn anh Lộ cô không phải không nhìn ra, rõ ràng là hiểu lầm cái gì đó, đang nỗ lực tác hợp cô với Mục Thần, bất quá Mục Thần mặc kệ Lộ Dịch Dương hiểu lầm, điểm này thực ra Thời Vi không hiểu lắm.
Một bên dỗi cô một bên lại kệ Lộ Dịch Dương hiểu lầm, tâm tư Mục Thần quá khó đoán.
Khóe môi cô giật giật: "Lời này hẳn là em hỏi anh, anh quan tâm em như vậy? Em hỏi đàn anh Lộ thì liên quan gì đến anh, đều qua lâu như vậy, anh đối với em còn dục vọng chiếm hữu dục sao."
Mục Thần ánh mắt bình tĩnh nhìn cô năm giây, đột nhiên cong môi: "Em thật sự rất thích tự mình đa tình."
Là cái biểu tình cùng loại với cười, đáy mắt lại không hề cười.
Cái cụm từ tự mình đa tình này, lại lần nữa thành công làm tổn thương Thời Vi.
Thời Vi mặt mày mang theo chút giận, cô đeo tai nghe lên, điều chỉnh tiếng trong tai nghe lên mức cao nhất, để âm thanh trong tai nghe ầm ĩ, không hề cùng Mục Thần nói chuyện, bắt đầu vùi đầu viết luận văn.
Viết trong chốc lát, Thời Vi bỗng nhiên có chút muốn đi WC, hẳn là buổi tối uống nước nhiều.

Cô cầm di động, bật đèn pin, không thèm nhìn Mục Thần đang ngồi ở cửa, lập tức hướng WC.
WC ở chỗ ngoặt hành lang, không xa cũng không gần.
Chỉ là, trong lúc nghỉ đông, hành lang trường học không đèn, WC cũng hoàn toàn tối om, trong tòa nhà này không có một bóng người, phỏng chừng chỉ có cô và Mục Thần, còn có Lộ Dịch Dương không biết ở đâu.
Trước đây cô chưa từng đi WC vào buổi tối, đây vẫn là lần đầu tiên, có chút rợn người.
Thời Vi đi đến bên ngoài WC nữ, nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy một chiếc gương lớn bên cạnh bồn rửa, ánh sáng quá mờ, trong gương cũng tối tăm một mảnh, phảng phất ẩn giấu cái gì kỳ quái.
Đệt, không dám đi vào.
Thời Vi gần đây xem phim Âu Mỹ mang chút yếu tố kinh dị, hiện tại tình cảnh này, Thời Vi trong chốc lát cảm thấy trong WC có người, trong chốc lát cảm thấy ngoài cửa sổ có người, trong chốc lát lại cảm thấy trong gương có người.
Cô thậm chí không dám dùng đèn pin soi vào trong đó, sợ chiếu đến vết máu hay cái gì đó.
Thời Vi nán lại bên ngoài WC nữ hồi lâu, cũng không dám vào, cuối cùng vẫn trở về phòng thí nghiệm, vào phòng thí nghiệm, ánh đèn ấm áp sáng ngời chiếu vào, bóng dáng Mục Thần cũng cho người ta một loại cảm giác an tâm, giống như từ bóng đêm bước vào ánh sáng.
Thời Vi trở lại chỗ ngồi viết luận văn một lát, vẫn muốn đi WC, nhịn đến mức khó chịu, không thể tập trung.
Cô mấy phút liền thay đổi mấy tư thế ngồi, tiếng có chút lớn, Mục Thần giương mắt nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Thời Vi vốn dĩ không muốn trả lời, lại thật sự nhịn không được, ho nhẹ hai tiếng: "Cái kia, WC bên kia, có chút tối."
Cách nói rất hàm súc, chưa nói cô thế nào, chỉ đề ra WC.
Mục Thần lại lập tức hiểu.
Chẳng trách vừa rồi Thời Vi trở về cảm thấy có chút kỳ quái, cô tuy rằng nhìn qua cái gì cũng không sợ, kỳ thật lá gan không lớn.
Mục Thần còn nhớ rõ, khi cao trung, trong giờ học nhóm ban ngày, cả lớp cùng nhau xem bộ phim 《 Tử Thần tới 》, Thời Vi một bên mạnh miệng nói không sợ, một bên che mắt chui vào lòng anh.

Thậm chí xem xong một lúc lâu, Thời Vi cũng không dám vào thang máy, sợ dây giày của mình bung ra bị cuốn vào thang máy.
Nghĩ đến đây, con ngươi Mục Thần cũng nhiễm chút hồi ức mang đến ôn nhu, anh đứng dậy, trên mặt không thể hiện, thanh âm như cũ nhàn nhạt: "Vậy đi thôi."
Thời Vi ngẩng đầu nhìn anh: "Đi đâu?"
—— "Cùng em đi WC.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi