KHÔNG THỂ BUÔNG EM


Thời Vi nói tin anh, đổi lại ba mẹ Mục Thần khịt mũi coi thường.
Hạ Nhân rất trực tiếp nói: "Đừng ở chỗ này bày ra tiết mục thâm tình gì, nếu Tiểu Thần luôn đeo trên lưng cái mác làm giả học thuật, cô có thể bên cạnh nó bao lâu, tình cảm của con người đều yếu ớt bất kham, huống chi người phụ nữ như cô."
Người phụ nữ như cô.
Khinh thường trong giọng nói của bà cực kỳ rõ ràng.
"Đừng nói chuyện này nữa, Mục Thần sẽ không như vậy mãi đâu," rốt cuộc là con trai mình, trách cứ thì trách cứ, Mục Dần Xuyên cũng không muốn anh vĩnh viễn sống dưới cái danh ô nhục này, ông bắt đầu nghĩ đường cho Mục Thần: "Tiểu Thần, ba nói thế này, để con rèn luyện bản thân, nhưng con rèn ra kết quả như vậy, hiện tại con không có lựa chọn khác, chỉ có thể nghe ba sắp xếp.

Chuyện này hiện tại dư luận khá lớn, ba đã tìm người áp dư luận xuống, nhiệt của tin tức rất nhanh sẽ giảm, ba cũng sẽ liên hệ với bên tập san, bảo bọn họ rút lại thông báo.

Bên trường sẽ không xử phạt con.

Ký ức của quần chúng rất ngắn, một khi nhiệt giảm xuống, sau một thời gian sẽ không còn ai nhớ tới chuyện này, con tiếp tục học nghiên cứu sinh, nhưng tương lai đừng bước vào vòng học thuật, sau khi tốt nghiệp ba sẽ sắp xếp con đường cho con, một chức vụ nhàn hạ, quyền lực lớn, cũng không cần xã giao nhiều, thích hợp với tính cách con."
Nghe có vẻ không tồi.
Mục Dần Xuyên là tỉnh trưởng, ông có quan hệ và thế lực của mình, có tiền sợ có quyền, thói đời này, quan chức là kẻ có quyền nhất.
Mục Thần một chút cũng không cảm kích, anh lạnh giọng từ chối: "Con sẽ không thừa nhận chuyện con chưa từng làm, lưng cũng sẽ không đeo ô nhục."
Cho dù con đường này nghe có tốt đẹp đến đâu, thì đó cũng là con đường mà những người làm sai buộc phải bước đi.
Anh đã từng kim quang lấp lánh, sở hữu vẻ vang và hào quang thuộc về anh, hiện tại lại muốn anh vì một chuyện không nên có, xám xịt mà rời đi, cả người phủ đầy bụi bặm và chán nản.
Người kiêu ngạo như anh, chịu không nổi.
Mục Dần Xuyên bị Mục Thần làm tức đến đập bàn: "Được! Ba đây liền nhìn xem! Con có thể thế nào! Tập san học thuật đã nhận định chuyện, con còn muốn sửa thế nào? Nói con không làm, vậy vì sao số liệu bị làm giả! Chẳng lẽ nó tự mình bịa ra sao!"
Những lời này lại khiến Thời Vi nảy ra một suy nghĩ, Thời Vi rũ mắt nghĩ nghĩ, làm giả học thuật, làm giả số liệu, hơn nữa, Mục Thần còn bị báo cáo.
Chuyện này tựa hồ không đơn giản như vậy.
Mục Dần Xuyên còn đang tiếp tục: "Chờ xem, chờ đến lúc con tới cầu ba, lúc này vịt chết còn cứng mỏ! Sao ba lại sinh ra đứa con như con chứ!"

Hạ Nhân nhẹ nhàng bâng quơ an ủi Mục Dần Xuyên: "Cũng tốt, nếu nó không cần chúng ta giúp, chúng ta liền để Tiểu Thần tự mình giải quyết trước, xem nó có thể làm gì.

Có đôi khi để con chạm vào vách tường mới biết được thế giới ấm lạnh, cũng biết ba mẹ yêu nó nhất."
Trong ngoài lời nói của hai người họ, đều đang nói Mục Thần không biết tốt xấu.
Tựa hồ chỉ có biện pháp của bọn họ mới là biện pháp tốt nhất.
Mục Thần đã quen ba mẹ anh như vậy, nhưng hiện tại, Thời Vi đứng ở đây, cũng đang nghe ba mẹ anh đường hoàng nói lý do thoái thác "Ba mẹ là vì muốn con tốt, ba mẹ nói mới là tốt nhất", anh chỉ cảm thấy phiến băng lạnh trong lòng, càng trở nên lạnh.
"Nói xong chưa? Nói xong rồi chúng ta đi." Mục Thần mở miệng, trên mặt anh vẫn không có biểu tình gì, nhưng từ khuôn mặt của anh, Thời Vi có thể lờ mờ nhìn thấy sự mệt mỏi.
Cho dù bị bôi nhọ làm giả học thuật, hay là bị ba mẹ trách cứ, đều khiến anh cảm thấy mệt mỏi.
Mục Thần kỳ thật rất đơn thuần, anh không thích thế sự hỗn loạn, nhưng thế sự lại luôn muốn lôi anh vào, anh bị thế sự dệt tấm lưới lớn trói buộc, không có cách nào tránh thoát.
"Con đứa nhỏ này......"
Mục Thần không muốn nghe những lời đó của ba mẹ, anh kéo tay Thời Vi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thời Vi trước khi đi cuối cùng liếc mắt thần sắc của ba mẹ Mục Thần, thần sắc ba mẹ Mục Thần phức tạp, nhưng duy nhất không có lý giải và tin tưởng với Mục Thần.
Không luyến tiếc gì nữa, hai người lập tức đóng cửa rời đi.
-
Vào ban đêm, ở nhà Mục Thần, Thời Vi cùng Mục Thần cẩn thận so sánh số liệu của học thuật bị tố cáo.
Nói như này, thông thường bọn họ làm thí nghiệm hóa học sẽ ghi lại số liệu thí nghiệm vào sổ thí nghiệm, sau đó sửa sang lại trên word.

Mà sau khi Mục Thần điều chỉnh số liệu hồ sơ trên máy tính, phát hiện khác với dữ liệu anh ghi trong sổ thí nghiệm.
Vô cùng vi diệu chính là, căn cứ ngày sửa hồ sơ, đã rất lâu sau khi thí nghiệm hoàn thành, lúc ấy Mục Thần đã bắt đầu viết luận văn, tuyệt đối sẽ không sửa số liệu ban đầu của thí nghiệm.
Nói cách khác, số liệu thí nghiệm của Mục Thần bị người khác sửa đổi.
Số liệu đó bị sửa rất tinh vi, không sửa lớn, mà chỉ khéo léo sửa một ít số liệu liên quan, nhưng có thể khiến số liệu có lợi cho kết quả, do đó cho người ta một loại biểu hiện giả dối "Vì để đạt kết quả vừa lòng mà cố ý bóp méo số liệu thí nghiệm", đây cũng là nguyên nhân quan trọng tập san nhận định Mục Thần làm giả học thuật.
Số liệu liên quan đến thí nghiệm hóa học rất phức tạp và nhiều, nếu số liệu ban đầu bị sửa đổi, cho dù là Mục Thần, cũng không thể dễ dàng phát giác ra vấn đề.

Rất rõ ràng, người hãm hại Mục Thần hiểu hóa học, rất có thể bên cạnh bọn họ có người chuyện về hóa học.
"Anh biết có ai biết mật khẩu máy tính anh không?" Thời Vi hỏi Mục Thần.
Mục Thần lắc đầu.
Mật khẩu máy tính, người có tâm chỉ cần âm thầm quan sát Mục Thần dùng máy tính, liền có thể nhớ kỹ.

Điều này xác thật khó mà nói.
"Sẽ là ai chứ......" Thời Vi lẩm bẩm nói.
Ánh mắt Mục Thần nhìn chằm chằm số liệu thí nghiệm trên máy tính, môi mỏng mím chặt.
Sẽ là ai?
Hận anh như vậy, hận đến mức phải dùng thủ đoạn này đối phó anh?
......
Ngày hôm sau, Mục Thần đến phòng thí nghiệm, muốn tìm manh mối có liên quan.

Đi ở vườn trường, Mục Thần đều có thể cảm thấy vô số ánh mắt nhìn về phía mình: "Chính là cậu ta"
"Sao cậu ta còn dám xuất hiện ở trường?"
"Trường học không phải đang điều tra cậu ta sao, chẳng lẽ còn muốn bao che?"
"Quá mất mặt người Thiên Đại chúng ta......"
Mục Thần đối với ánh mắt và bàn luận đều thẳng thắn đối mặt.

Mặt anh không cảm xúc mà đi vào toà nhà thí nghiệm, vào phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm lập tức trở nên im lặng như chết.

Tất cả mọi người cúi đầu làm việc của mình, làm bộ không thấy anh.
Mục Thần đi đến vị trí của mình, phát hiện trên bàn chất đầy đồ lặt vặt của người khác, tựa hồ tất cả mọi người nhận định, anh sẽ không quay lại phòng thí nghiệm nữa.
Anh cúi đầu nhìn những thứ đó, không nói gì.
Lộ Dịch Dương từ WC vào phòng thí nghiệm, liền nhìn thấy cảnh tượng này, Mục Thần lẻ loi đứng ở bên cạnh chỗ ngồi ban đầu của mình, cả phòng thí nghiệm không có ai chủ động nói chuyện với anh.
"Đây là đồ của ai?" Lộ Dịch Dương đi vào, chỉ vào đống đồ lặt vặt trên bàn của Mục Thần: "Không dọn tôi liền ném."
Một nghiên cứu sinh năm nhất mới bên cạnh nghe được lời này, vội vàng thu dọn, toàn bộ quá trình không dám ngẩng đầu nhìn Mục Thần và Lộ Dịch Dương.
Mắt thấy trên bàn mình sạch sẽ trở lại, Mục Thần thần sắc không thay đổi, anh thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Câu cảm ơn này là nói với Lộ Dịch Dương, cảm ơn tôi ở trong hoàn cảnh như thế, mà cậu vẫn giúp tôi.
Lộ Dịch Dương thấy Mục Thần như vậy, chỉ cảm thấy chua xót, anh vỗ vai Mục Thần: "Khách khí với tôi cái gì, tôi tin cậu.

Hôm nay Tĩnh Bách không tới, cô ấy cũng tin cậu."
Đúng lúc này, có đàn anh từ cửa tiến vào, gọi Mục Thần: "Mục Thần, cái kia, thầy Từ nghe nói em tới phòng thí nghiệm, bảo em vào văn phòng thầy ấy một chuyến."
Mục Thần đáp: "Ừm."
Vào văn phòng thầy Từ, Mục Thần thấy thần sắc thầy Từ, Từ Trường Phong ít nhiều có chút khó xử, ông nói không ít cùng Mục Thần, Từ Trường Phong cũng thanh cao, biết Mục Thần kiêu ngạo và kiên trì, ông lấy thân phận trưởng bối khuyên anh: "Mục Thần à, trước tiên em ở nhà xem văn kiện và hạng mục liên quan, gần đây tình thế không ổn, cố gắng ít tới trường, tránh các phiền toái không cần thiết.

Chờ thêm khoảng thời gian nữa hãng đến trường, sẽ đỡ hơn rất nhiều."
Một mặt là vì anh mà suy nghĩ, một mặt cũng là Từ Trường Phong phải chịu áp lực từ trường học.
Tuy rằng Từ Trường Phong không nói rõ, Mục Thần đại khái đoán được, phong cách học tập của Thiên Đại chặt chẽ cẩn thận, loại làm giả học thuật này thông thường phải hủy bỏ học tịch*, trường học chậm chạp chưa xử phạt anh, là vì mặt mũi của Mục Dần Xuyên.

Hiện tại anh tới trường học, tăng thêm dư luận, cũng là bất lợi với trường.
* Học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó
Mục Thần nhìn Từ Trường Phong, Từ Trường Phong ở trong mắt mọi người đều là ông lão lạc quan, nhưng gần đây chuyện của anh, ba anh tạo áp lực, cùng mâu thuẫn nhà anh, chắc chắn khiến tâm thần và thể xác Từ Trường Phong đều mệt mỏi, Từ Trường Phong cũng không giỏi những điều này, ông không cần vì mình, mà vất vả như vậy.
Mục Thần cúi đầu: "Đã biết ạ."
Từ Trường Phong thở dài một tiếng, cũng không biết nói gì nữa, chỉ an ủi Mục Thần: "Đời người không có con đường nào bằng phẳng, luôn phải chịu chút thất bại, qua một khoảng thời gian thì tốt rồi.


Không có trở ngại nào không thể vượt qua, a."
Mục Thần có thể cảm giác được Từ Trường Phong thật lòng muốn tốt cho anh, có đôi khi anh cảm nhận được ấm áp từ chỗ Từ Trường Phong, thậm chí hơn cả ba mẹ.
Anh gật đầu: "Cảm ơn giáo sư, không cần lo lắng cho em."
"Em là đứa trẻ ngoan, Thời Vi cũng là đứa trẻ ngoan." Từ Trường Phong lắc đầu, không biết sự tình sao lại biến thành như vậy: "Tôi tin em không làm giả học thuật, với bối cảnh của em không đến mức như vậy.

Tôi biết, em chịu ủy khuất, haiz."
Mục Thần cảm thấy, tựa hồ hôm nay anh nghe được Từ Trường Phong thở dài, so với quá khứ mấy năm trước còn nhiều hơn.
Nhưng hôm nay vẫn chưa xong.
Trên đường Mục Thần từ trường học trở về, nhận được một cuộc điện thoại, bên kia điện thoại nói, lúc trước nhà đầu tư tính đầu tư cho bọn anh hạng mục internet +, sau khi nghe nói chuyện của Mục Thần, quyết định không đầu tư nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Thần nhìn vườn trường quen thuộc, cây cỏ anh đã từng quen thuộc, tựa hồ đều trở nên lạnh lẽo mà xa lạ.
Đây là bất ngờ anh chuẩn bị cho Thời Vi.
Thi đấu Internet + là con đường gây dựng sự nghiệp hữu hiệu, hiện tại lưu hành "Đói bụng không" "Mỹ đoàn" "Xe đạp công" này kia sáng ý ban đầu đến từ thi đấu internet +, hạng mục thắng được phía đầu tư nhìn trúng, sau đó phát triển thành doanh nghiệp, từng bước chiếm lĩnh thị trường.
Lúc trước khi Thời Vi còn giãy giụa vì muốn từ thực tập chuyển lên chính thức ở công ty ATY, Mục Thần đau lòng cô, càng không nghĩ mình đối với tình cảnh của cô hoàn toàn không biết gì cả, liền tung ra một hạng mục internet + rất lâu về trước được Quốc Bạc đầu tư, thời điểm mang hạng mục này dự thi được rất nhiều nhà đầu tư hỏi thăm, nhưng khi đó Mục Thần chuyên tâm nghiên cứu khoa học, đối với chuyện gây dựng sự nghiệp không mấy hứng thú, liền gác lại hạng mục này.
Vì Thời Vi, anh lại lần nữa tung ra hạng mục này, rất nhanh có nhà đầu tư liên hệ với anh, hết thảy đều đã bàn xong, cho dù sau đó Thời Vi thành học trò của Gaylord, hạng mục này vẫn đang được chuẩn bị.
Mục Thần muốn cho Thời Vi một bất ngờ, nội dung hạng mục này là về mỹ phẩm chất hữu cơ, căn cứ vào mô phỏng sinh học, cũng chính là dùng phương pháp hóa học để mô phỏng chức năng của các sinh vật sống trong tự nhiên, sau đó sử dụng các nguyên liệu và hợp chất thô đặc biệt để tạo thành lớp phủ, loại lớp phủ này sẽ lành mạnh hơn, nhắm mục tiêu hơn và phù hợp hơn với nhu cầu của con người đương đại.

Hạng mục có bọn họ làm nhân tài kỹ thuật hóa học, cũng phù hợp với xu thế phát triển của thị trường, rất có viễn cảnh.
Mục Thần thậm chí còn nghĩ đến tên của công ty, công ty MS.

Là viết tắt chữ cái đầu của Mục và Thời.
Anh không hy vọng Thời Vi chịu chèn ép ở ATY còn không dám từ chức, có công ty MS, Thời Vi sẽ có đường lui.
Thương hiệu mỹ phẩm cũng là một vòng tròn, trong vòng này, Mục Thần cũng có thể biết tình hình của Thời Vi, không cần giống như lúc trước, nghe cô nói một đằng nghĩ một nẻo, biết cô đang nói dối, lại không làm được gì.
Hết thảy Mục Thần đều đã nghĩ xong.
Chỉ là hiện tại, bất ngờ này chết non, cũng bởi vì cái gọi là làm giả học thuật của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi